DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Thật lâu không nói gì.

Đường Thời không biết nên nói gì, hắn đứng trên mái ngói tráng men của đại điện, nửa cảnh tiên cung đều thu vào tầm mắt.

Thị Phi còn chưa xuất hiện.

Dù sao đó cũng là thuật hóa thân của y, biến mất rồi sau đó phải ngưng tụ lần nữa ở đây, không biết khi nào mới đến. Tuy rằng Thị Phi tài giỏi thông minh nhưng khó so được với khả năng trời phú của Đường Thời. Suy cho cùng, Đường Thời có thể tùy thời xuyên khắp cả tiên cung…

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, một bóng người từ từ ngưng tự trên mái ngói tráng men.

Thị Phi mặc tăng bào trắng trăng, tay ôm cầm Lục Ỷ, cũng đang nhìn Đường Thời.

Đường Thời dõi theo y nửa ngày mà chẳng lên tiếng.

Lát sau, Thị Phi bước đến, đưa cầm Lục Ỷ cho hắn, cũng không nói lời nào.

Tất nhiên Thị Phi không thích Đường Thời sát nghiệt đầy tay, nhưng lúc cần giết thì cũng không thể tránh khỏi.

Lúc y đưa đàn qua, Đường Thời không lập tức nhận lấy, chỉ hỏi y: “Khúc nhạc vừa rồi tên gì?”

Thị Phi trầm mặc một lát, mới đáp: “Chỉ tiện tay đánh thôi, không có tên.”

Ban đầu vốn tấu một khúc nổi tiếng, nhưng sau giây phút ngưng đọng kia, đã thay đổi —— tiện tay gảy theo tâm ý mình, lấy đâu ra tên?

Lúc này Đường Thời mới nhận đàn, chỉ dùng một tay đỡ, chợt nhớ tới nữ tu mặc áo xanh đã mất mạng kia, thậm chí còn bị kiếm của hắn chém nát Nguyên Anh: “Đây là một cây đàn tốt.”

Thị Phi không đáp, niệm Phật hiệu rồi nhìn về phía điện lưu ly bên dưới.

Hòa thượng lúc nào cũng im như thóc, Đường Thời rất muốn đạp y một phát.

“Nhìn bộ dạng của ngươi đã biết trong lòng ngươi bi thương, tu sĩ giết nhiều người cũng chẳng phải chỉ có mình ta, sao ngươi quản hết được?” Đường Thời nhún vai, cất cầm Lục Ỷ vào.

Giờ còn chưa đàn được, nhưng sau này có thể học.

Đường Thời suy nghĩ một chút lại nói: “Hôm nay có sát nghiệt, chính là thiên đạo sinh sát nghiệt, thiên đạo có sát nghiệt, ngươi tội gì phải nghịch thiên đạo?”

Thị Phi chỉ nói: “Ta là Phật tu, không biết thiên đạo. Chỉ tu đạo của mình.”

Câu này làm Đường Thời nhớ tới lời Ân Khương nói với mình trước kia—— tu chính mình.

Còn không biết ai đang tu chính mình, có lẽ vô số người trong thiên hạ này đều đang tu chính bản thân mình.

Đang lúc nói chuyện, từ xa có mấy luồng ánh sáng theo sát mặt đất, từ bậc thang bên ngoài đại điện tiến đến.

Đường Thời quay đầu nhìn lướt qua, nhớ đến bài thơ mà hắn viết lại trước khi rời đi —— Bồng sơn thử khứ vô đa lộ, thanh điểu ân cần vi tham khán.

Một con chim xanh đang đậu trên đỉnh ngói, giống với bóng ảnh chim xanh phủ ngoài tiên cung.

Lúc này đứng trên điện nhìn xuống, có thể cảm nhận được bọn họ đang ở chính điện của tiên cung.

Đường Thời đã xem qua bố cục của Thanh Điểu tiên cung vô số lần, nó hoàn toàn khớp với bản đồ trước đây. Hắn hỏi: “Có lẽ nơi này là chính điện, chúng ta đứng trên đó có sao không?”

Thị Phi còn chưa kịp trả lời, đã nghe tiếng quát phía trước truyền đến: “Hai người phía trước, xưng tên đi!”

Đường Thời phóng tầm mắt ra xa, hơn mười tên tán tu, đủ các loại tu vi cao thấp, đang đứng tán loạn trước quảng trường chính điện.

Chung quanh đại điện này có hàng lan can bạch ngọc, ba mặt đều có bậc thang đi xuống, là lan can tầng tầng lớp lớp uốn quanh, bố cục rất giống Cố Cung.

Người nói cách quá xa, chắc nhìn thấy Thị Phi bên cạnh Đường Thời nên mới hỏi. Suy cho cùng… tuy Đường Thời là người Đại Hoang, nhưng không biết rõ ai với ai cả.

Huống chi Đường Thời không phải tán tu, sao người này vào đây được? Hắn vào làm gì?

Đám tu sĩ đến từ Đại Hoang này vô cùng cẩn thận.

Trong số mười một người, có tám người là tán tu Đại Hoang, ba người còn lại là tán tu Bồng Lai, nhưng mà —— trong đó có một người rất quen mắt.

Đường Thời không dám đi xuống, hắn không biết tại sao tán tu Bồng Lai lại đi cùng tán tu Đại Hoang. Thế cực không rõ ràng, đứng phía trên hỏi vẫn tốt hơn.

Trong tiên cung này không thể sử dụng thuật thuấn di, chỉ có thể ngự kiếm ngự không. Ngộ nhỡ họ ra tay, khoảng cách này nhìn thì khá ngắn nhưng cũng đủ để Đường Thời phản ứng rồi.

Hắn chắp tay báo tên mình: “Vãn bối là Thời Độ, tu sĩ tầng chót của Tàng các.”

Thị Phi chợt quay đầu nhìn hắn.

Tàng Các cũng thôi, tầng chót này…

Tầng chót, nơi tụ tập của các tu sĩ tầng dưới chót trong Đại Hoang Các—— đương nhiên nếu còn dưới tầng chót thì không cách nào nhập các.

Song, ở nơi này, dù có là tầng chủ mấy tầng dưới tiến vào cũng chỉ có thể cúi mình. Đường Thời là tu sĩ tầng chót, mà lại ở nơi cao chẳng thèm xấu hổ nói chuyện thẳng thắn như vậy, khiến những tán tu Đại Hoang ở phía dưới được mở mang tầm mắt.

Tên nhóc này can đảm đấy.

Cái tên Thời Độ, trước khi tiến vào đã có người nhắc qua, đại đa số tán tu ở đây đều đã biết.

Về phần Đường Thời có quan hệ gì với Thời Độ thì dù biết cũng chẳng ai lật tẩy.

Tàng các người ta rõ ràng muốn đối nghịch Tổng các bên kia nhận Đường Thời, tán tu bọn họ không cần xen vào.

Việc của Tổng các bên kia quá phức tạp, tán tu cao cấp còn biết được một ít, bọn họ bên này đa số chẳng thèm quan tâm đến “chuyện lớn” của Đại Hoang. Mục đích duy nhất chính là trường sinh, lần này nếu không phải Đông Nhàn đại sĩ thần cơ diệu toán, dự đoán Thanh Điểu tiên cung sắp xuất hiện, có lẽ bọn họ đã vuột mất rồi.

Bùi Vân Thiên là người có tu vi cao nhất trong đoàn người này, đã là tán tu Thất Kiếp, hắn bước từng bước lên bậc thang, nhìn về phía Đường Thời, nói: “Vị bên cạnh kia, chính là pháp sư Thị Phi của Tam Trọng Thiên ở Tiểu Tự Tại Thiên chăng?”

Cũng chỉ là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ mà mẹ nó được Bùi Vân Thiên xưng là “pháp sư”. Đường Thời đắng lòng, thầm mắng mẹ nó Tiểu Tự Tại Thiên đúng là trâu bò, liếc nhìn Thị Phi, y nói: “Thị Phi không dám, sớm đã nghe danh của Bùi Vân Thiên tiền bối.”

Bùi Vân Thiên kia mặc áo xám, nhìn chẳng có chút sinh khí, nhưng lúc nói chuyện cũng không hề mang cảm giác tử khí.

Hắn cũng là nhân vật nổi danh ở Đại Hoang, mà Thị Phi nói đã nghe qua danh hắn từ lâu cũng nằm trong dự đoán của hắn, hòa thượng này cũng biết ăn nói đấy. Bùi Vân Thiên chắp tay nói: “Ở hội Tứ Phương Đài, tiểu hữu Thị Phi đã ghé qua, Đông Nhàn đại sĩ từng nhờ Thiên Toán trưởng lão truyền lời, muốn mời các hạ đến Đại Hoang một chuyến, không ngờ hôm nay Bùi mỗ gặp các hạ ở chỗ này trước. Chỉ là không biết hai vị tiểu hữu tiến vào từ nơi nào?”

Không —— kỳ thật Bùi Vân Thiên muốn hỏi là, các ngươi tiến vào bằng cách nào?

Không đợi Thị Phi nói chuyện, Đường Thời cướp lời: “Từ đây.”

Mặc dù hắn cảm thấy Thị Phi không thật thà đến mức sẽ nói ra bí pháp bọn họ tiến vào, nhưng người xuất gia không nói dối, khó chắc tên hòa thượng Thị Phi chết bầm này lại làm lộ ra thứ gì.

Thà để hắn đắc tội người ta còn hơn.

Quả nhiên, Bùi Vân Thiên nghe xong, bên môi mơ hồ cười lạnh.

Bất quá trong giới tu chân này, người có bí mật nào chỉ mỗi Đường Thời? Người ta không muốn nói hắn cũng chẳng ép được. Mà cái tên Thời Độ này là sao đây? Rõ ràng là Đường Thời to gan lớn mật ở hội Tứ Phương Đài kia, nếu hắn thật sự có bản lĩnh đạp ngã đài Tứ Phương, đương nhiên sẽ dám nói “từ đây” với Bùi Vân Thiên cho qua chuyện.

Bùi Vân Thiên không thèm để ý, hỏi: “Hai vị có thấy ai đi vào không?”

Đường Thời lại nói: “Ta và Thị Phi sư huynh mới tới nơi này, chỉ thấy các vị lại đây, chưa thấy ai khác”

Nhìn chằm chằm Đường Thời, nhìn ánh mắt thản nhiên của hắn, lại nhìn Thị Phi, Thị Phi cũng khẽ gật đầu. Bùi Vân Thiên bèn suy tính một chốc, bọn họ có Đông Nhàn đại sĩ dự đoán nên ít khi phải đi vòng vèo, chắc là người đầu tiên đến đây.

Nhưng đội ngũ mười hai người ban đầu, trước đó đã vượt qua cửa ải nguy hiểm hết một phần ba, chết bốn người, sau đó có thêm ba tán tu Bồng Lai. Lúc này…đi cùng nhau thì tốt hơn…

“Nếu hai vị không chê, chúng ta đi cùng nhau đi.”

Bùi Vân Thiên nghĩ, tốt hơn vẫn nên lôi kéo Thị Phi. Đông Nhàn đại sĩ nói, không nên tùy tiện đắc tội với Thị Phi, vận số của Tiểu Tự Tại Thiên khó dò, tất cả đều liên quan đến Thị Phi.

Đường Thời là kẻ không hề biết xấu hổ, tuy rằng nhất định sẽ gây họa khắp chốn nhưng nếu hắn đi cùng Thị Phi, tu vi hai người còn quá thấp, dễ gặp nguy hiểm. Chạy là một chuyện, nhưng chạy nhiều quá thì cũng mất mặt lắm.

Tức khắc, Đường Thời lặng lẽ túm tay áo Thị Phi, chắp tay với Bùi Vân Thiên nói: “Có Bùi tiền bối nâng đỡ, ta và Thị Phi sư huynh cũng an tâm hơn.”

Thị Phi khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn hắn túm ống tay áo của mình một chút lại rụt tay về, không lên tiếng.

Đường Thời phi thân nhảy xuống, Thị Phi trực tiếp lắc người một cái cũng xuống theo

Rất tự giác đứng bên cạnh Đường Thời, lại nhìn thấy người quen —— người này không chỉ là người quen của Đường Thời, mà cũng quen với Thị Phi.

Đảo chủ Liên Vân của quần đảo Đông Quan chắp tay nhìn hai người, biết rõ tu sĩ Đại Hoang đang chú ý nhưng hắn vẫn nói chuyện với Thị Phi và Đường Thời: “Lâu ngày không gặp, phong thái hai vị tiểu hữu vẫn như trước.”

Đường Thời nhướng mày, không nói gì. Liên Vân này chỉ tương đối xem như là quen biết, nhưng chỉ có duyên gặp mặt với Đường Thời, còn đối với Thị Phi thì mới được xem là người quen chân chính.

Thị Phi chắp tay, cũng không nói nhiều chỉ nói: “Liên đảo chủ”

Bùi Vân Thiên phía trước biết Thị Phi quen rộng, trong mười năm đủ để y in dấu chân mình khắp Bồng Lai. 

Hiện giờ nhân số đội ngũ đã tăng lên mười lăm người, nhưng khó mà nói được sức chiến đấu tăng lên hay giảm xuống. Không ngờ Liên Vân kia nói chuyện với Thị Phi quá nhiều, sợ phá hỏng kế hoạch của Đông Nhàn đại sĩ, vì thế Bùi Vân Thiên cười nói: “Liên đảo chủ, sắp vào điện rồi, không bằng hai chúng ta dẫn đầu, dẫn chư vị vào thăm dò xem sao?”

Liên Vân chỉ là tán tu Ngũ Kiếp, Bùi Vân Thiên cao hơn hắn hai cấp, vốn là người bên Đại Hoang chiếm ưu thế, nên Bồng Lai không dám nói gì. Liên Vân nghẹn họng, đi ra ngoài nói: “Thật vừa đúng ý ta, nếu thật sự tìm được máu Vương Mẫu cũng là chuyện tốt.”

Lại là máu vương mẫu.

Đường Thời âm thầm nhíu mày, trước khi tiến vào đã nghe Thang Nhai nói chuyện máu Vương Mẫu, chỗ đầm sen, hồ lô tiên lại nghe, mà giờ cũng còn nghe tới —— máu Vương Mẫu này rốt cuộc là chấp niệm của bao nhiêu người đây.

Hắn truyền âm cho Thị Phi, hỏi: “Truyền thuyết uống máu Vương Mẫu có thể phi thăng là thật hay giả?”

“Thật giả lẫn lộn.” Thị Phi không ngờ hắn sẽ truyền âm cho mình, mà chuyện máu Vương Mẫu có ghi lại trong sách cổ thật, nhưng hiệu quả bây giờ của máu Vương Mẫu có giống thế không thì không xác định được,

Cảm giác Đường Thời tựa hồ rất tò mò với thứ này, y lật tay lấy trong tay áo một thẻ ngọc, dùng tay áo kia che lại, đưa nó cho Đường Thời.

Đường Thời giương mắt nhìn y nhận lấy, bởi vì tay áo rộng thùng thình nên hình như chẳng ai chú ý tới.

Nhưng hành động này cũng chẳng mấy khiêm tốn, người nào chú ý bọn họ tất nhiên sẽ phát hiện.

Đường Thời sờ thẻ ngọc kia, cảm nhận được độ ấm từ tay Thị Phi còn sót lại.

Hắn truyền linh thức vào, vô số tin tức cất giữ trong thẻ ngọc chui vào đầu Đường Thời, hắn nhanh chóng hiểu vấn đề.

Thời thượng cổ có vị thần tên là Tây Vương Mẫu, trấn thủ vực sao thứ mười một ở phía Tây, chuyên luyện đan, đã nếm thử hàng vạn đan dược các loại. Tu tiên thể bất hoại, mang dòng máu của người phàm, tâm linh thông với vạn vật. Đó là cha mẹ của tinh thiên, dùng một tay có thể hái sao. Vào thời điểm biến thiên giữa thượng cổ và cận cổ, bởi vì giao tranh thất bại…thân chết, máu nhuốm Cõi trời Ba mươi ba đến Tiểu tam thiên. Bởi vì máu của người đã hóa thành máu phàm, nhờ đó mà ba ngàn tu sĩ ở Tiểu tam thiên đã thoát khỏi phàm cốt, cải hóa thành tiên thể nên được mệnh danh là “Máu Vương Mẫu đăng tiên”

Đó là thông tin tóm tắt phía trên.

Nhưng bên trong chỉ có vài tin tức quan trọng, mà hình như còn có dấu vết bị cố ý xóa đi.

Hắn xem xong, nắm lấy thẻ ngọc hỏi “Tây Vương Mẫu thua ai?”

Lúc trước xem qua bản đồ sao của Cõi trời Ba mươi ba, cũng có khái niệm nhất định về thượng giới, bây giờ nói “Vực sao thứ Mười một phía tây” và “Cõi trời Ba mươi ba” cùng với “Cõi trời Ba mươi ba xuống Tiểu tam thiên”, Đường Thời hiểu một phần. Nhưng trong thẻ ngọc này nói không rõ, Đường Thời cảm thấy khá khó hiểu…

Vấn đề quan trọng ở đây là Tây Vương Mẫu bại dưới tay ai.

Hơn nữa, trong Cõi trời Ba mươi ba, phía tây vực sao thứ mười một, vậy còn đông nam bắc thì sao? Chủ tinh lớn nhất chỉ có một, chính là phân chia cấp bậc mà bản thân Đường Thời suy ra cấp một có một, cấp hai có ba, còn có cầu sao tương liên với ngôi sao chủ tinh cấp một kia. Cũng không thể từ chủ tinh chính giữa phân ra mấy hướng đông tây nam bắc đó chứ? So sánh ba ngôi sao cấp hai thì vị trí không đúng lắm, chỉ biết phía tây đúng là khu vục—— mà thẻ ngọc Thị phi đưa cho hắn đã biến thành vực sao thứ mười một ở phía tây.

Quá nhiều chỗ khó hiểu, Đường Thời không thể không hỏi.

Chỉ là Thị Phi cũng không nói đáp án đúng như ý hắn, chỉ nói: “Đây vốn là thẻ ngọc khuyết thiếu, tin tức trên đó đã bị người ta xóa mất.”

Đường Thời lập tức nhướng mày, trước khi Thị Phi đưa tay lấy lại thẻ ngọc kia, hắn đã giấu nó luôn: “Ngươi xóa hay người khác xóa, để ta về nghiên cứu là biết thôi. Người xuất gia không nói dối, hòa thượng xấu xa, ngươi toàn nói dối ta thôi.”

“…” Thị Phi không xen vào được, dứt khoát câm miệng.

Y tiếp tục đi về phía trước, Đường Thời tụt lại phía sau nửa bước, ngáp dài tiến lên.

Trong này có ba tòa điện nối liền, tòa phía trước chính là cửa điện, không có gì hết.

Bùi Vân Thiên và Liên Vân đi vào sau đó không nhúc nhích, chỉ nhìn chung quanh. Bên trong không có nguy hiểm, Đường Thời và Thị Phi cũng đi vào.

Nơi này rõ ràng khác hoàn toàn mấy nơi Đường Thời xuyên qua, trên vách tường lớn treo đủ tranh sặc sỡ, vừa nhìn là Đường Thời đã biết mấy bức tranh này không đơn giản.

Tất cả mọi người đang xem tranh, Đường Thời cũng vậy.

Lúc ở Tẩy Mặc các vẽ quyển trục, Đường Thời cũng hiểu khá rõ về các loại tranh thủy mặc, nhưng bức tranh trước mắt hoàn toàn khác với những loại tranh thủy mặc mà hắn biết.

Đường Thời vô tình đi qua, cảm thấy tỷ lệ bức tranh này hơi lệch, nếu bỏ qua nội dung trong tranh thì nó là một bức tranh đẹp.

Chỉ tiếc, thoạt nhìn thì ai cũng phải để ý nội dung của nó.

Đây chính là một bức bản đồ biển, nham thạch nóng rực sôi sục dưới đáy biển, cơ hồ nhuộm đỏ cả mặt biển, mà hình ảnh phía xa lại mang dáng vẻ yên tĩnh. Bức tranh đã bị xé rách, màu sắc tương phản rõ ràng, nói thật —— ngoại trừ quần áo của Yến Hồi Thanh, Đường Thời chưa thấy ai phối màu màu sắc chói chang đến thế.

Quá táo bạo, quá độc đáo.

Vừa nhìn bản đồ này, Đường Thời đã cảm thấy gió biển tát vào mặt, đồng thời khí tức nóng hừng hực cũng phun ra, tựa như muốn rút khô huyết mạch trong thân thể!

Đường Thời kinh hãi trước sức mạnh này, biết là sắp trúng chiêu, bèn vội vàng nhắm mắt lại. Cùng lúc đó, Thị Phi quát: “Trong tranh có thuật pháp, đừng nhìn!”

Lúc này, người có phản ứng chậm chạp mới từ từ tỉnh ngộ, vội vàng nhắm mắt xoay người lại.

Đường Thời nôn ra một ngụm máu, nhuộm đỏ cả môi dưới, hắn lau sạch, lại mở mắt ra, thấy mọi người đã quay người, không dám đối mặt với bức tranh này.

Bản đồ biển này quá ám muội, bên trong cất giấu thuật pháp, chỉ cần nhìn sẽ cảm nhận cái đáng sợ của bức tranh này, trong bút lực sắc bén lộ ra ý cảnh có thể đâm vào mắt người, xuyên thấu qua ánh mắt mà ăn mòn thức hải của người.

Có thuật pháp kỳ lạ và kinh hãi thế tục vậy sao?

Đường Thời còn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc kinh sợ đã thấy bên cạnh mình bùng lên ngọn lửa.

Một gã tán tu Tứ Kiếp trong Đại Hoang ngã gục xuống đất, chỉ kịp kêu thảm thiết đã bị ngọn lửa phát ra từ trong cơ thể thiêu trụi.

Mọi người thấy thế đồng loạt hít sâu,  cực kỳ kinh ngạc và sợ hãi bức tranh sau lưng.

Ai vẽ ra bức tranh này? Sao lại mạnh đến thế này?

Dù thế nào cũng là tán tu Tứ Kiếp mà vừa nhìn bức tranh này đã rơi vào kết cục như vậy. Nhất thời, tu sĩ Đại Hoang đều thở dài cảm thán.

Đột nhiên mất một tu sĩ Đại Hoang, khiến lòng Bùi Vân Thiên trùng xuống.

Dù sao lúc này, tu sĩ Bồng Lai tiến vào tiên cung chiếm đại đa số, mà Đại Hoang chỉ chiếm ưu thể trong đội ngũ này, những nơi khác đều là người của Bồng Lai, chỉ cần trên đường bọn họ lại đụng phải đội ngũ khác, hậu quả rất khó lường.

Tim Bùi Vân Thiên đập mạnh nhưng trên mặt không lộ ra biểu hiện nào, chỉ phất tay áo, một cơn gió nổi lên, muốn thu lại túi trữ vật của tu sĩ xui xẻo kia, ai ngờ ngay cả túi trữ vật cũng bị thiêu rụi. Vốn Bùi Vân Thiên còn tiếc thương thay cho tu sĩ xui xẻo nay, sắc mặt thoắt cái đã thay đổi.

Xung quanh không mấy ai để ý tới động tác của Bùi Vân Thiên, chỉ có Đường Thời tinh mắt nhìn thấy.

“Rốt cuộc là lửa gì, còn thiêu rụi cả túi trữ vật và nhẫn trữ vật luôn? Đồ vật bên trong…”

“Túi trữ vật và nhẫn trữ vật chỉ là không gian đựng pháp bảo, mỗi đồ vật có một không gian, không gian biến mất thì pháp bảo bên trong tự động rơi vào khe nứt không gian, e là không tìm được…” Bùi Vân Thiên giải thích, cũng đồng ý với Đường Thời, “Ngọn lửa này rất đáng sợ.”

Đường Thời vô thức ngẩng đầu, nhưng vừa ngẩng lên, da đầu đã tê dại.  

Hắn há mồm định nói chuyện nhưng phát hiện mình nói không nên lời.

Khi hắn thấy một tấm gương treo trên cửa điện, lập tức giống như bị đóng băng.

Vốn hắn vẫn muốn nói chuyện nhưng bây giờ đột nhiên dừng lại, hiển nhiên đã khiến mọi người chú ý.

Mọi người thậm chí theo hắn ngẩng đầu lên, thấy cái gương kia, Bùi Vân Thiên gần như ngay lập tức thấy có điều không ổn, nhưng không kịp ngăn cản, không ít người nhìn về cái gương kia, trong nháy mắt đã bị ngọn lửa thiêu thành tro bụi!

Phút chốc mất đi ba tu sĩ, hai của Đại Hoang, một của Bồng Lai.

Trước đó không sao, vừa tiến vào điện đã mất bốn người, giờ chỉ còn mười một người —— Bùi Vân Thiên thầm hận mình quá bất cẩn, đảo mắt nhìn Đường Thời, phát hiện Đường Thời vẫn ổn.

Theo lý thuyết, tu vi Đường Thời thấp nhất, định lực cũng không tốt lắm, nhưng hiện tại…

Ánh mắt vừa chuyển, Bùi Vân Thiên nhìn về phía Thị Phi, nhìn thấy bàn tay Thị Phi che trước mắt Đường Thời, mà chính y lại thẳng mắt nhìn về cái gương có thể nói là đoạt hồn kia.

Người tu Phật định lực tốt nhất, cũng không dễ dàng chịu ảnh hưởng của tà ma ngoại đạo, hiện giờ uy nghi bất động, khiến người ta hâm mộ.

Chỉ là trong lòng Thị Phi không trấn định như mọi người nghĩ.

Mắt Đường Thời nóng rát, cảm thấy như bị khói lửa bay vào mắt mình, khó chịu đến mức rơi nước mắt, hắn nghĩ mình sắp mù rồi, nhưng lại cảm nhận được bàn tay Thị Phi đang che mắt mình dường như khẽ run, hắn thấy lạ nên hỏi: “Sao vậy?”

Thị Phi không trả lời, chỉ nhìn vào gương.

Gương treo trên cửa điện, phản chiếu bức bản đồ biển kỳ quái sau lưng vào mắt họ, chỉ cần ngẩng đầu là thấy ngay.

Thử nghĩ xem, bọn họ vào điện sẽ thấy bản đồ biển kia đầu tiên, sau khi biết bản đồ có quỷ chắc chắn sẽ xoay người hoặc nhắm mắt lại. Trong này, chỉ cần có người xoay người rồi ngẩng đầu thì sẽ thấy tấm gương, nhất định sẽ thấy bản đồ trong đó, quả nhiên là chủ ý tuyệt độc.

Tâm tư tàn nhẫn như vậy, rõ ràng muốn đuổi cùng giết tận những người vào điện.

Không chỉ có mình Thị Phi phát hiện ra điều này, ai nấy đều lạnh hết cả người.

Một lão già râu trắng vuốt râu, nói: “Ba ngàn sáu trăm năm trước, tuyệt đối không có tấm gương này.”

Bùi Vân Thiên vốn định đồng ý, nhưng bỗng nhiên cảm thấy không đúng, liếc mắt, nhìn thấy một gã tu sĩ trong Đại Hoang, chỉ là —— người Đại Hoang từng có người tiến vào tiên cung ba ngàn sáu trăm năm trước à?

Không nói hai lời, Bùi Vân Thiên bổ ra ngoài một chưởng: “Ngươi là ai?!”

Lão gia kia biết mình đã lộ, đúng là mồm miệng nhanh hơn não, không chú ý đến thân phận hiện tại, đã để lộ chân tương. Nhưng giờ không phải là lúc tính đến mấy chuyện này, đã tới bước này thì chẳng cần dựa vào dự đoán của Đông Nhàn đại sĩ nữa.

Lão biển hình, lấy tay lau mặt mình trở thành tán tu đại năng lúc trước cướp thanh “Mười năm mài một kiếm” của Đường Thời, “Chậc, mấy tiểu bối này càng ngày càng không hiểu quy củ gì hết.”

Sắc mặt Bùi Vân Thiên bỗng khó coi hẳn.

Mà tâm tình Thị Phi, cũng chẳng tốt hơn là bao.

Y vẫn nhìn chằm chằm vào tấm gương kia, bản đồ biển trong gương nháy mắt đã biến đổi.

Tấm bản đồ bị xé rách khúc giữa, chớp mắt một bàn tay xuất hiện, bắn bản đồ kia văng tung tóe từng mảnh. Sau đó Thị Phi nghe được âm thanh mơ hồ, kèm theo sự đắc y: “Tính tới tính lui, người thắng vẫn là ta. Ván này…

“Âm thanh gì vậy?”

Bên tai Đường Thời ong ong, cũng nghe âm thanh kia loáng thoáng.

Giữa các ngón tay Thị Phi khẽ động, bắn ra một ánh kim quang, đánh nát tấm gương, rốt cuộc giải trừ được nguy hiểm. “Ngươi có thể nghe thấy không?”

Y buông tay, trước mắt Đường Thời u ám, chẳng nhìn rõ gì cả, chỉ cảm thấy có bóng người phía trước đang lắc lư.

Đường Thời nhíu mày, đệt mẹ, sắp mù rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc