DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Đại Hoang ở Trung Nguyên trong mắt tất cả các tu sĩ trong bốn vùng núi Tiểu Hoang là một nơi đầy bí ẩn và huyền diệu. Thật chí nhiều người bình thường còn không biết rằng có một nơi như vậy tồn tại.

Đại Hoang là một nơi dường như rất biệt lập.

Nhưng sau khi bước vào đây, Đường Thời cảm thấy nơi này quá mức lạnh lẽo, nghiêm trang, cũng không có gì khác biệt.

Có lẽ là bởi vì trong nội tâm hắn có cảm giác thuộc về Tẩy Mặc Các, cho nên cảm thấy đi tới đâu cũng chỉ là người lữ thứ mà thôi.

Hắn ôm mục đích đến đây, chỉ xem nơi này là quán trọ tạm thời của khách qua đường mà thôi.

Lần thứ hai gặp Tần Khê và Thành Thư, kỳ thật Đường Thời chưa từng nghĩ tới.

Nhưng hiện tại mọi chuyện cơ bản đã đi đến hồi kết, Đường Thời cũng không muốn nói quá nhiều.

Đối với hắn, ở chung tổ với người khác thì không có gì lạ. Nơi này muốn phân nhóm thì khẳng định có một vài quy định tương đối đặc biệt, chỉ là thời gian quá gấp, Đường Thời còn chưa kịp hiểu rốt ráo mà thôi.

Từ quảng trường nhỏ ra ngoài, ánh mắt mọi người nhìn về phía Đường Thời vẫn là vẻ đánh giá.

Chẳng qua, người mà có quan hệ với Tần Khê và Thành Thư cũng chẳng phải dạng thường.

“Đã lâu không gặp, vốn tưởng sau khi gặp lại, tu vi ngươi không bằng chúng ta, không ngờ ngươi tăng tiến với tốc độ tác sợ như vậy. “

Tần Khê là người cảm thán nhất, bởi vì hắn gần như là người nhìn Đường Thời đi từng bước một, mặc dù không phải là địch cũng chẳng phải bạn với Đường Thời, nhưng tóm lại là người biết rõ tốc độ đột phá của người này.

Thành Thư còn tương đối xa lạ với Đường Thời, nhưng hắn và Tần Khê cùng nhau đến Tàng Các, vốn không muốn đi chung nhưng dù sao tình huống trong tầng ngầm Tàng Các quá mức phức tạp, hắn cùng Thành Thư đến từ hội Tứ Phương Đài, tựa hồ hơi bị cô lập. Dưới tình thế ép buộc, không thể không đi cùng nhau, tạm thời kết thành một tổ.

Có chuyện hiện tại Đường Thời vẫn chưa rõ lắm, chỉ có thể từ từ nói.

Đường Thời nghe xong, lại nói: “Nhìn thấy hai người, ta mới thật sự kinh ngạc, đều đã là Nguyên Anh kỳ.”

Kỳ thật tu vi Đường Thời hiện tại còn cao hơn Thành Thư và Tần Khê, hai người này đều là Nguyên Anh sơ kỳ, mà Đường Thời đã là Nguyên Anh trung kỳ.

Lúc Đường Thời đột phá đa phần cảm ngộ ngay thời khắc sinh tử, từng hồi kỳ ngộ và chiến đấu, còn có công pháp cổ quái mà hắn tu luyện, đủ loại kỳ biến thật ra rất gian nan. Đổi lại là người khác thì có thể đã sớm thăng dưới tình huống nguy hiểm rồi.

Cho nên so ra, Đường Thời tu luyện nhanh đều có lý do cà, nhưng khi hắn nhìn thấy Tần Khê và Thành Thư đồng loạt đạt tới Nguyên Anh kỳ, thì rất kinh ngạc.

Tần Khê cùng Thành Thư liếc nhau một cái, “Hôm nay ngươi đến quá trễ, sợ là không có cơ hội đi đến mười hai các ở Đại Hoang. Sau khi tiến các, mỗi người sẽ có cơ hồi tiến và hồ tẩy tủy. Chúng ta mượn hồ Tẩy Tủy nên mới đột phá thành công.”

Tẩy Tủy

Đường Thời hơi sửng sốt, lại có hồ. Trí tưởng tượng của hắn rất tốt, vì thế hỏi: “Phương tiện đặc biệt?”

Thành Thư gật gật đầu, bỗng nhiên nói: “Chúng ta là một tổ, ngày sau có cơ hội, muốn cùng ngươi luận bàn một phen. ”

“…” Ta đổ mồ hôi rồi nha.

Đường Thời biết mấy kẻ này cuồng chiến đấu, vừa đảo mắt đã thấy Tần Khê đang cười trộm, chợt cạn lời.

Tần Khê nói, “Tuy rằng lúc trước xem như có thù cũ với người, nhưng mà mọi người đều là người từ hội Tứ Phương Đài đi ra. Những người như chúng ta thường bị cô lập trong tầng hầm của Tàng Các. Đến lúc đó ngươi sẽ hiểu… Tiểu đội ba người bình thường sẽ kết bạn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, dùng những việc này đổi lấy một ít đồ vật cần thiết để tu luyện, vừa cống hiến cho Tàng Các. Hiện tại ngươi, ta, Thành Thư sư huynh, đã là người một tổ, ta nghĩ chúng ta hẳn là có thể buông bỏ thù nhỉ?”

Đường Thời rất trực tiếp: “Chỉ cần Tần Khê sư huynh không đâm sau lưng, cái gì mà Đường Thời rồi Thời Độ rồi oán cũ đài Tứ Phương gì đấy…thì không thành vấn đề”

Vấn đề gì…gì…gì

Mẹ nó, Tần Khê quả thực muốn tát chết tên này.

Ngươi nhìn biểu tình hèn hạ này của hắn, thật có thể nghẹn chết một người.

Nhưng chớp mắt, Tần Khê lại nở nụ cười, đi qua vỗ vỗ bả vai Đường Thời, từ bậc thang bên này đi lên, sau đó xuyên qua hành lang bên kia sắp xếp theo phương vị bát quá đi đến chỗ bọn họ nghỉ ngơi.

Chỗ ở đều là phòng đá, dù sao cũng là ở dưới lòng đất, sau khi ra khỏi quảng trường, cảm thấy hơi u ám.

Đường Thời có thể ngửi thấy hơi ẩm trong không khí, hành lang trong đường lớn này tương đối lớn, rồi biến thành đường nhỏ, hai bên đặt linh thạch chiếu sáng. Bọn họ đến gian thứ ba từ dưới lên, liền đẩy ra, bên trong là một sảnh đường giống như phòng đá, trên mắt đất còn đặt vài cái bồ đoàn, trên tường còn khắc trận pháp, hình như có tác dụng đặc biệt nào đó.

Tần Khê chỉ tay lên đầu, nói: “Hai trận pháp trên dưới nối liền với nhau, có chức năng truyền tống. Một nhóm người sống cùng nhau, thỉnh thoảng sẽ có nhiệm vụ phải ra ngoài. Giải thích chính thức là, tu luyện không phải khổ tu, còn cần phải đi ra ngoài lịch luyện. Không chỉ cống hiến vì Tàng Các, mà còn vì lực tấn công thực tế của chúng ta. Độ khó của nhiệm vụ khác nhau mà phần thưởng nhận được cũng khác. Cuối cùng thì nguồn lực tốt, đóng góp tốt. ”

Đây là một nơi rất thực tế

Tay Tần Khê chỉ hướng khác, “Bên trái, phòng của ta; bên phải, của Thành Thư; ngươi, ở giữa đi. ”

Gian đối diện cửa kia, đúng là cách thức phân chia đơn giản thô bạo.

Đường Thời nghe vậy bước qua nhìn một chút, rất đơn sơ, thấy tuổi thọ của nó cũng không ngắn, bàn ghế gỗ, nhưng có hơi kỳ kỳ. Hắn ngồi xổm xuống kiểm tra một chút, lại phát hiện những khúc gỗ này đều nối liên với mặt đất, cảm thấy vi diệu.

Tần Khê lúc trước tới cũng tò mò, có nghiên cứu qua với Thành Thư, “Đây hẳn là do tu sĩ đại năng dùng pháp thuật Ngũ Hành chế tạo ra, e là đã rất lâu năm rồi.”

Đường Thời gật gật đầu, lại từ trong phòng mình đi ra, nhưng hắn nhìn Tần Khê và Thành Thư đều dùng loại ánh mắt đặc biệt khó tả này nhìn hắn, vì thế hỏi: “Hai vị sư huynh còn có chuyện gì sao?”

Cười một tiếng, sờ sờ mũi, Tần Khê trực tiếp đi lên bá cổ Đường Thời, nói: “Rất tò mò về ngươi đấy. Dù sao tất cả mọi người đều là người tu Đạo, tối nay nói chuyện thâu đêm đi. Ngươi vừa mới tới nơi này, khẳng định thiếu thông tin, chúng ta cũng ở chỗ này một khoảng thời gian rồi, cảm thấy hứng thú với chuyện bên ngoài kha khá đó. Trao đổi thông tin, mọi người cùng có lợi.”

Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy Đường Thời, Tần Khê đã bắt đầu có chủ ý.

Lời này cũng vừa hay vừa cái bụng Đường Thời, hắn cười cười, lập tức ngồi trên bồ đoàn trong sảnh đá. Tần Khê và Thành Thư cũng trực tiếp ngồi xếp bằng.

Ba người bắt đầu mở hội nghị bàn tròn.

Bọn họ đầu tiên hỏi ở đài Tứ Phương kia Đường Thời đã  xảy ra chuyện gì.

Kỳ thật chuyện kia tương đối kì lạ, mà chính Đường Thời cũng không rõ nguyên do. Hắn tin không mấy người biết. Huống chi đây chỉ là kỳ ngộ của hắn, kỳ thật cũng không cần phải giấu. Lược bỏ vài chi tiết và tin tức tương đối riêng tư ra thì Đường Thời kể sơ lược chuyện mình biến mất trong một khoảng thời gian.

Tần Khê và Thành Thư nghe, cũng biết Đường Thời đã lược bỏ qua vài chi tiết, nhưng nếu Đường Thời đã bỏ thì chứng tỏ mấy chi tiết này không tiện nói hoặc không muốn nói, hai người bọn họ là người thức thời, sẽ không bám riết vấn đề.

Dù sao Đường Thời nói những thứ này, đã đủ dọa người rồi.

Trực tiếp bay từ đài Tứ Phương đến Tây Hải, còn có chuyện kỳ bí như vậy…

Tần Khê hơi suy tư, tựa hồ đang nhớ tới điều gì đó. Mà Thành Thư dùng vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.

Đối với Thành Thư, Đường Thời chỉ là có duyên gặp mặt mấy lần, ngoại trừ ở đài Tứ Phương thì không có cơ hội thứ hai. Nhưng giờ nhìn Thành Thư cau mày chăm chú nghe hắn nói chuyện, Đường Thời chẳng hiểu sao nghĩ đến mọt sách.

Hắn tự nhiên chú ý tới biểu tình biến hóa của Tần Khê, nhưng hắn vừa nói vừa giải thích mấy điểm biến hóa này.

Khi nhắc tới tiên cung Chim Xanh, vẻ mặt của Tần Khê thay đổi ngay lập tức.

Đường Thời rất mẫn cảm ngừng lại, rốt cục nở nụ cười: “Tần Khê sư huynh, ngươi biết cái gì thì cũng nói chút đi chứ? Thành thật mà nói, ta thấy rất nhiều thứ thú vi ở tiên cung lắm đấy.”

Tần Khê biết, bởi vì lúc trước tấn công Chính Khí Tông, cuộc đối thoại giữa hắn và Doãn Xuy Tuyết bị Đường Thời nghe lén, cho nên Đường Thời hoài nghi thân phận của hắn là chuyện rất bình thường. Doãn Xuy Tuyết là đại năng chuyển thế tu, kỳ thật hắn cũng không khác lắm, chẳng qua không có bản lĩnh như Doãn Xuy Tuyết.

Chuyện gần ba ngàn năm trước, thật sự không cần phải nhớ lại làm gì.

Chỉ là Đường Thời vừa nhắc đến tiên cung Chim Xanh, đã mang tới cảm giác phi thường thần bí.

“Không bằng ngươi nói cho ta biết trước, có dị tượng gì đi. Có một số việc, ta biết nhiều hơn Doãn Xuy Tuyết…” Tần Khê rất thản nhiên, hắn liếc Thành Thư một cái, biết Thành Thư có thể nghe không hiểu…

Kỳ thật hiện tại Tần Khê chịu thẳng thắn như vậy, là đã nhìn ra giá trị của Đường Thời.

Theo Tần Khê, việc trao đổi tin tức tương đương xem ra cũng không mất mát gì.

Dù sao đã nhiều năm như vậy, không ai biết trong tiên cung tròn méo ra sao.

Huống chi, Đường Thời hiện tại đã là một tu sĩ có năng lực. Nguyên Anh trung kỳ, còn có tốc độ tu vi tinh tiến nhanh như vậy, căn bản không phải ai cũng sánh được.

Có bí mật, ở trong bốn vùng núi Tiểu Hoang thì không được bật mí, nhưng trong Đại Hoang là mặc định công khai.

Có tin tức, tu sĩ Nguyên Anh kỳ tuyệt đối không xuất hiện cái đuôi nào, nhưng từ Nguyên Anh kỳ trở lên, thì ai ai cũng biết.

Nếu Đường Thời đã tiến vào, thậm chí hắn có vẻ đã bước vào thế cục này.

Tần Khê vẫn cảm thấy, ván cờ này không ai trốn thoát nổi,  hơn nữa Đường Thời —— nhìn từ những chuyện hắn gặp phải mà xem, Đường Thời về sau có lẽ sẽ liên lụy sâu hơn vào cái thứ gọi là “ván cở” này.

Đường Thời hiện tại còn hơi do dự, rốt cuộc có nên nói hay không, lại rốt cuộc muốn nói đến mức nào.

“Ngươi có thể nhắc ta vài từ khóa, ta sẽ đoán và nói, Nếu những gì ngươi nói khớp với những gì ta biết, ta sẽ nói cho ngươi.”

Cách này của Tần Khê rất hay, nói ít chữ cũng không lộ quá nhiều, hơn nữa nó như là ám hiệu vậy.

Hai người này, trước kia không tính là đối tác, hiện tại muốn trao đổi tin tức, có phòng bị nhất định cũng là chuyện bình thường.

Đường Thời suy nghĩ một chút, nói từ thứ nhất: “Cung Tán Tu.”

Tần Khê gật gật đầu: “Tiên cung Chim Xanh còn gọi là cung Tán Tu, chỉ tán tu mới có thể đi vào. Nơi này chính là nơi tu sĩ thượng giới trong truyền thuyết thiết lập cung điện cho tán tu. Sau khi tiến vào nếu có duyên có thể được tiên tôn chỉ dẫn, đạt thành Đại Đạo, ban ngày thăng tiên. ”

Về cơ bản là đúng

Đường Thời suy nghĩ một chút, lại nói một từ: “Hải Đồ.”

Ánh mắt Tần Khê thoáng cái bén lẹm: “Ngươi đã tiến vào tiên cung, tận mắt nhìn thấy, hay là người khác nói?”

“Nhìn thấy với nghe thấy cũng không khác mấy.” Đường Thời cười, “Tần Khê sư huynh, nói vậy ngươi biết Hải Đồ này?”

“Đó là một bức tranh treo ở điện trước, ta nghe người ta nói, nó liên quan đến nguồn gốc của đại lục.” Không, cái đó không nên nói là nguồn gốc mà là biến cố giữa chừng.

Tần Khê bỗng nhiên nói hăng lên, Thành Thư vẫn không nói gì, hắn có thể nghe ra một ít manh mối, dần dần cũng hiểu.

Hai chữ này của Đường Thời, nói rất hay —— Hải Đồ.

“Khu Ẩn Tinh hình thành vào thời kỳ thượng cổ, ngươi có nghe qua cái tên thú vị, gọi là ‘Khu Ẩn Tinh Bán Luân Nguyệt’?” Tần Khê hỏi, liền nhìn thấy ánh mắt Đường Thời hơi lóe, nói vậy là biết.

“Thượng cổ tu sĩ Đại Năng, một kiếm chém Khu Ẩn Tình, lấy một mảnh, tạo một khe nứt thật lớn trở thành Khu Ẩn Tinh Bán Luân nguyệt. Bán nguyệt được lấy ra, chính là đất dưới đáy biển và nước biển nối liền với nhau., còn có tầng dưới chót. Biển của nó được luyện hóa thành hải đồ, tâm đất thì bốc lửa. Dùng lửa để luyện chế ra một thứ, có người gọi nó bảo kiếm, có người nói là chìa khóa, hoặc là thứ khác..không rõ lắm, về phần bộ phận khác lấy đi làm gì thì không biết. Hải đồ mà ngươi nói chính là biển Bán Nguyệt.”

Những chuyện trước sau cứ thể nổi dần lên.

Những mảnh vụn của sự thật giống như những hạt châu được Đường Thời từ từ gom lại một chỗ.

Hắn ý thức được, Tần Khê biết rất nhiều, còn biết nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn.

Còn Doãn Xuy Tuyết thì sao? Doãn Xuy Tuyết biết bao nhiêu ——

“Linh kính.”

Trước khi nói ra từ này, Đường Thời đã đoán trước được đáp án.

Quả nhiên, Tần Khê cau mày lắc đầu.

Lúc này, đến phiên Đường Thời nói cho hắn biết: “Nơi đối diện với Hải đồ ở điện trước kia có đặt một tấm gương. Trong hải đồ cũng có thuật pháp, chỉ cần nhìn thấy sẽ bốc cháy mà chết. Sau khi mọi người nhắm mắt lại xoay người, đối diện  là mặt gương kia.”

Không cần Đường Thời tiếp tình hình nguy hiểm phía sau, Tần Khê và Đường Thời đã suy đoán ra.

Tần Khê biết cách đây không lâu bên Tàng Các có mấy người đi ra ngoài, Thang Nhai cũng đi làm nhiệm vụ, khi đó hắn vẫn không ngừng suy nghĩ là chuyện gì, thậm chí ngay cả Thang Nhai cũng phải đi theo, về sau nghe được tin tức nói là nhiệm vụ của tổng các Đại Hoang. Hiện tại đối chiếu thời gian một chút, thì rất có thể là chuyện tiên cung Chim Xanh.

“Còn gì nữa không?”

Điện trước không có gì để nói, nhưng về điện giữa đều  là sự tồn tại như cấm kỵ, Đường THời cảm thấy tốt hơn hết nói nó cuối cùng.

Vì vậy,hắng bắt đầu bằng một danh từ: “Chim xanh.”

Sứ giả của Tây Vương Mẫu, linh thú thủ hộ của tiên cung Chim Xanh – Tần Khê trả lời rất đơn giản.

“Máu Vương Mẫu.”

“Máu của tiên tôn Thượng Giớ, lại có công hiệu tẩy tủy rút linh, nghe nói uống có thể ban ngày đăng tiên. Máu này giấu ở chính điện, chính là vật mà tất cả những người trong tiên cung tha thiết ước mơ.”

“…… Bích họa và … Bức tượng. ”

Lời nói tạm dừng rất kỳ quái, Tần Khê hồi lâu không nói gì.

Hắn đang nhớ lại.

Nhưng hiển nhiên, độ nhạy cảm của Tần Khê với hai từ này thật sự không cao.

“Trong điện giữa có bích họa, tựa hồ là cảnh một vị tiên tôn giết Tây Vương Mẫu, mà pho tượng hình như là ba pho tượng trong điện giữa? Có gì đặc biệt?”

Tần Khê nhíu mày, Đường Thời thì trầm mặc.

Hắn hỏi, “Ngươi có thấy cái gì lạ khi thấy mấy bức tượng đó không?”

Tần Khê giơ ngón tay lên ấn huyệt thái dương của mình, ngón tay kia uốn cong, tựa hồ đang tự hỏi, vốn hắn muốn nói cũng không có gì lạ, nhưng bỗng nhiên ngây ngẩn cả người…

“Ta nhớ rồi…”

Ánh mắt của hắn thoáng cái trở nên quỷ dị, nhìn về phía Đường Thời: “Việc này ta không rõ lắm, nhưng Doãn lâu chủ thì rất rành đấy.”

Doãn lâu chủ, Doãn Xuy Tuyết.

“Tiên cung Chim Xanh cũng không phải lúc nào cũng mở, tuy rằng nói tán tu mới có thể đi vào, nhưng dù sao cũng có thể trao đổi thông tin.” Thanh âm Tần Khê từ tốn,, chỉ nói, “Lúc đó địa vị Đại Hoang còn chưa cao quý như bây giờ, giữa các môn phái lớn phải tự làm theo cách của riêng mình, Doãn Xuy Tuyết thu thập tin tức coi như tương đối đầy đủ. Hắn quen biết một lão già tên là Bắc Tạng, người này là một tay chuyên săn tin, tin tức của Doãn Xuy Tuyết đa phần từ chỗ lão ấy.. Cho nên chúng ta cũng biết một ít tình huống trong tiên cung… Bức tượng kia, nghe nói có hai người trên bích họa ”

Đường Thời hỏi: “Doãn Xuy Tuyết có nói gì về bức tượng kia không?”

“Có.” Tần Khê vẫn còn ấn tượng sâu sắc với chuyện kia, “Sau khi hắn nghe người dưới báo cáo, lẩm bẩm một câu ‘Không có’, sau đó hành động có hơi kỳ. Lúc đó hắn thường cầm kiếm khoa tay múa chân, người phía dưới cũng bị dọa sợ.”

Nói đến câu này, Tần Khê còn muốn cười.

Không ngờ, thanh âm Đường Thời lạnh lại, hỏi: “Sao lại khoa tay múa chân?”

“Còn khoa tay múa chân sao nữa? Khoa tay múa chân trên cổ người ——”

Còn chưa dứt lời, Đường Thời đứng bật dậy, tin tức trao đổi đến điểm này mới thực sự có nghĩa.

Tần Khê bọn họ nhận được tin tức lần trước tiên cung mở ra.

Từ lời nói của Tần Khê, có thể phỏng đoán lúc đó có hải đồ nhưng không hề nguy hiểm, cũng không có gương cho nên sau này linh kính mới được treo lên. Hai chi tiết này đều trùng khớp với một ít tin tức và suy đoán thu được trong tiên cung. Chim Xanh và máu Vương Mẫu đều là tin tức bình thường, không cần phải nói quá nhiều. Mà lời phía sau mới dọa người.

Tượng, bích họa —— ở chỗ này, Tần Khê kết luận giống với Đường Thời.

Người bị giết chết trên bích họa là Tây Vương Mẫu, người ra tay với Tây Với Mẫu cũng ở trong ba bức tượng, thậm chí Đường Thời còn thấy số lượng là ‘ba’ mà cũng không chú ý đến. Nhưng sau đó lại có vấn đề…

Tần Khê nói phản ứng lúc trước của Doãn Xuy Tuyết, “Không có”, cái gì không có?

Nếu nói ngay từ đầu không dễ suy đoán, nhưng Tần Khê nói “cầm kiếm khoa tay múa chân lên cổ người ta”, vậy thì rõ ràng hơn nhiều.

Không, đó là cái đầu.

Nếu những gì Đường Thời suy đoán là thật, lúc Doãn Xuy Tuyết khi đó, những bức tượng kia cũng đã không còn đầu rồi.

Tần Khê không nghĩ ra những thứ này, là bởi vì hắn căn bản không biết tình huống trong điện giữa.

Đường Thời chỉ nói với hắn một câu: “Trong ba pho tượng, có hai pho không đầu.”

Tần Khê cơ hồ cũng sợ tới mức bật dậy, da đầu tê rần—— tiên cung Chim Xanh, mà lại có tượng không đầu?

Cứ thử tưởng tượng, ở một nơi có tiên khí phiêu đãng, lại phát hiện những bức tượng cao cao tại thượng kia đều vô duyên vô cớ mất đầu…

Im ắng bỗng chốc lan rộng.

Cho dù là Thành Thư ngồi bên cạnh không hiểu tình huống gì, cũng không nói lời nào.

Một lúc lâu sau Đường Thời mới nói: “Việc này e là nên gác lại trước rồi bàn sau. Không biết hiện tại Doãn Xuy Tuyết thế nào rồi?”

Lúc này, chủ đề mới bắt đầu chuyển hướng.

Doãn Xuy Tuyết vào Đạo các, nghe nói trong Đạo các có nhiều người cổ hủ, người như Doãn Xuy Tuyết kỳ thật không hợp với Đạo Các, nhưng hiện tại hắn hết lần này tới lần khác lại đi Đạo Các.

Lần này, người nói chuyện là Thành Thư: “Hắn nên đi Kiếm Các. Chỗ Đạo các, thật sự không tốt.”

Trong Đạo các có nhiều người cứng nhắc, Doãn Xuy Tuyết không giống như kẻ đi vào chịu thiệt.

Chỉ cần nói đến Doãn Xuy Tuyết, Tần Khê cảm thấy bầu không khí nặng nề vừa nói chuyện đã quét sạch.

“Hai ngày nữa ngươi sẽ biết, hiện tại chúng ta nên phổ biến thông tin liên quan ở đây với ngươi đi.”

Sau đó Đường Thời ổn định tâm trạng, ghi nhớ câu Doãn Xuy Tuyết nói.

Nhưng trước khi vào phòng, hắn vẫn tò mò trước đó Tần Khê và Thành Thư đều không nói ra —— rốt cuộc có chỗ nào kỳ quái?

Đường Thời hiện tại đã dùng bút danh Thời Độ tiến vào, người khác đã sớm tiến vào, in đầy dấu chân lên đất.

Mấy ngày kế tiếp đều dần quen với chuyện phía dưới, mặc dù thời gian tu luyện cũng không ít, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên đến Đại Hoang, hơn nữa tiến vào Tàng Các, cho nên tin tức cần tiêu hóa quá nhiều.

Thang Nhai xuống tìm Đường Thời một lần, bất quá không để cho người ta nhìn thấy.

Hắn nói với Đường Thời thái độ của các chủ đối với hắn, để hắn làm cho tốt, nếu có chuyện tốt sẽ nghĩ tới hắn trước.

Đường Thời không biết nơi này có thể đào ra chuyện tốt hay không, nhưng có chuyện tốt thì chính là chuyện tốt.

Hắn không hỏi nhiều, nhìn Thang Nhai rời đi, rồi hòa nhập với nhịp sống này nhanh hơn rất nhiều.

Mãi đến bảy ngày sau, Đường Thời mới biết được, vì sao lúc trước Thành Thư và Tần Khê nói như vậy.

Buổi tối hôm đó, trên quảng trường hình tròn ở giữa tầng hầm vẫn đèn đuốc sáng trưng, trên bậc thang chung quanh đều là người, bệ cao ở giữa chính là một cây cột lớn, lúc này tỏa ra chít ánh sáng.

Đường Thời nghe nói đây là ngày tổng hợp giai thoại bảy ngày một lần, là thời điểm mọi người kết nối với nhau

Dù sao ở trong Đại Hoang, cũng phải thông tin cho nhau.

Có đôi khi, có người muốn ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, sau khi trở về sẽ biết một ít tin tức bên ngoài, lúc này sẽ nói với mọi người, sẽ đạt được mục đích phổ biến tin tức.

“Doãn Xuy Tuyết kia chính là quái vật, hắn lại bắt đầu.”

“Đi rồi hả?”

“Lần này một chọi ba. Mấy lão già cổ hủ của Đạo các bị hắn chọc tức chết!”

“Ha ha ha…”

Đường Thời tìm một góc ngồi xuống, nhìn thoáng nhìn ý cười trong mắt Thành Thứ là biết hai người này thần thần bí không muốn nói, ngồi đây nghe vậy.

“Tên điên, ta thấy hắn sớm muộn gì cũng sẽ bị trục xuất khỏi Đạo các.”

“Các ngươi sai rồi. Đạo các ở phía nam Kiếm Các. Tàng Các, Phù Các, Kiếm Các ở nan quạt đông bắc, Kiếm Các là Các thứ ba, đạo các ở nan quạt phía đông nam, theo số thứ tự thì là thứ tư. Hai nhà này đều là Đạo tu, tuy rằng Đạo các thế lực lớn, nhưng lực tấn công của Kiếm Các là mạnh nhất đó! Hai nhà này thế lực ngang nhau, hiện giờ xuất hiện một Kiếm tu ở Đạo Các, đây mới là chuyện đáng nói đó!”

“Vậy Doãn Xuy Tuyết cứ cách vài ngày lại chạy tới Kiếm Các tìm người khiêu chiến hoặc đánh hội đồng, ta thấy hắn không thèm để Đạo các vào mắt đấy chứ? “

“Hội Tứ Phương Đài, nếu không phải bởi vì Kiếm Các lần này không thu người, sợ là Doãn Xuy Tuyết sẽ không vào Đạo các đâu nhỉ?”

“Cái này cũng đúng, dù sao cũng có lý.”

“Đúng rồi, nhiệm vụ lần này của ta, là đi theo đại tu sĩ tầng thứ bảy bên trong Đại Hoang làm nhiệm vụ, các ngươi đoán xem ta biết tin tức gì?”

“Ngươi nói đi…”

“Không có mỡ treo miệng mèo thế, nói đi…”

Ánh mắt mọi người, làm cho cảm giác tồn tại của người này được thỏa mãn, người nọ lúc này mới thần thần bí bí nói: “Nhiệm vụ của chúng ta, là chém đi một ít đằng yêu trong đầm Quế, rốt cuộc là làm gì chúng ta cũng không biết. Nhưng mà ta nghe nói, Đông Nhàn đại sĩ có việc phải làm ở đầm Quế, nghe nói có một tiểu hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên lúc từng ở hội Tứ Phương Đài được đại sĩ mời vào Đại Hoang nói chuyện.”

……

Hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên, muốn vào Đại Hoang nói chuyện với Đông Nhàn đại sĩ.

Đây mới là bản lĩnh thật sự.

Đường Thời vùi đầu mình xuống, đứng dậy  trở về.

Hắn tin rằng mình là người đầu tiên biết điều này.

Kỳ thật Đường Thời biết còn nhiều hơn một chút —— vốn còn nói đến Đại Hoang kiến các, quả nhiên là thật.  

Tiểu Tự Tại Thiên còn có biến cố, Thị Phi nói qua bên kia gặp ít khó khăn, sẽ đến Đại Hoang xây một tòa các.

Chỉ là phân bố thế lực trong Đại Hoang đã ổn định nhiều năm, muốn tìm đất trống cắm một tòa các, dễ thế sao? Liên quan đến lợi ích trong đó quá sâu…

Đông Nhàn đại sĩ…

Vốn dĩ Đường Thời còn có ấn tượng tốt với vị này, nhưng từ khi việc ở Tây Hải, tu sĩ được cho là một trong bốn góc Thiên Ma giao chiến với Đông Nhàn đại sĩ, Đường Thời nghe Ma tu kia nói ——nửa chân bước vào cổng Tiên, nhưng vẫn chậm chạp không đá chân ra, chính là không cách nào phi thăng.

Lại nói tiếp, lần trước cũng vừa vặn biết tin tức thượng sư Thần Nguyên độ kiếp thất bại, chuyện này có liên quan không?

Đường Thời suy nghĩ một chút, hắn vẫn tiếp tục tu luyện cho xong.

Sau khi tiến vào Đại Hoang, Tiểu Nhị hắn nhặt được, dường như bước vào thời kỳ ngủ đông, ngày nào cũng ngủ mê man, chẳng ăn gì cả. Mỗi ngày chỉ có ngủ và ngủ, Đường Thời nghi nó bệnh, còn xem bệnh cho, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì khác thường, nên cuối cùng đành phải cho qua.

Giờ đây cuộc sống Đường Thời, tràn ngập áp lực cùng động lực.

Trong Đại Hoang, chỉ cần ngươi nắm chắc, lúc nào cũng có thể khiêu chiến với mục tiêu không bế quan. Nếu thắng, vậy thứ hạng đối thủ trong Đại Hoang sẽ thuộc về ngươi.

Trong tầng hầm hiện tại còn lấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ làm chủ, là người cuối cùng tiến vào, xếp hạng của Đường Thời là người cuối cùng —— chín trăm mười sáu.

Không ít người cảm thấy hứng thú với hắn, tu vi của hắn ở tầng hầm thậm chí còn thuộc bậc trung.

Nhưng đã vào đây năm ngày, hắn còn chưa chọn ra đối thủ đầu tiên của mình.

Cho đến ngày thứ tám, sau khi nghe được tin tức trên quảng trường ngày hôm trước, hắn đã kiểm tra thẻ ngọc xếp hạng trong toàn bộ tầng hầm vào đêm hôm đó, và xác định được một đối thủ có cùng tu vi với mình.

Vị này, đứng thứ ba trăm mười một trong tầng ngầm.

Trận chiến này, ngoài mặt là gió êm sóng lặng, nhưng toàn bộ trò cá cược trong tầng ngầm đã bị dập tắt.  

Đường Thời bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, Hội Tứ Phương Đài tự mình đánh cược, vậy xem như là thua hay thắng đây?

Lần đó mới thật sự là giết tới tận cùng, căn bản không phân thắng bại.

Lần đầu tiên khiêu chiến, Đường Thời đặt mục tiêu cho mình không cao lắm.

Đường Thời là người có lực tấn công vượt qua rất nhiều tu sĩ cùng đẳng cấp, hắn chọn một người cùng đẳng cấp với mình chẳng qua để chiếm lợi thôi.

—— Những người chuẩn bị xem trò vui của hắn đều thất vọng, thứ hạng của Đường Thời đã tăng từ hơn chín trăm lên tới hơn ba trăm.

Mà nguyên lai cái người hơn ba trăm kia đổi vị trí với Đường Thời, suýt nữa giật đến hộc máu.

Để đẹp mặt hơn chút, vị huynh đài này biết hắn đánh không lại Đường Tời,, nên sau khi bại dưới tay Đường Thời nhanh chóng khiêu chiến người thứ ba trăm mười hai, một lần nữa chiếm vị trí tương đối cao.

Nhưng theo cách này, vị này rất ngầu, cũng rất đẹp mặt, nhưng khổ chủ ba trăm mười hai ban đầu lại đi khiêu chiến người tiếp theo, điều này trực tiếp tạo thành một phản ứng dây chuyền.

Dù sao thứ hạng của bọn họ liên quan đến cấp bậc nhiệm vụ có thể tiếp nhận, còn có phần thưởng có thể đạt được.

Đường Thời sau khi lên, trực tiếp khiêu chiến vượt cấp với phạm vi lớn, liền tạo thành dao động giữa các thứ hạng trên diện rộng, cho nên mới có  phản ứng dây chuyền đáng sợ như vậy.

Sau trận chiến đầu tiên của Đường Thời, toàn bộ tầng ngầm Tàng Các cơ hồ loạn cả một tháng rồi mới ổn định lại.

Ai nấy đều chuyển sang khiêu chiến, tất cả mọi người cơ hồ đều mệt đến mức nằm rạp xuống.

Đệch mợ nó, trước kia mọi người xem kịch lại không nghĩ tới sự việc sẽ diễn theo cách thức này, họa đúng là đổ trên người bọn họ.

Cứ thử tưởng tượng, ngươi vốn chỉ là tu sĩ bình thường, nhưng bởi vì Đường Thời vượt cấp khiêu chiến thành công, chiếm cứ thứ hạng của người khác, lúc này người bị đánh bại liền tới tìm ngươi khiêu chiến.

Sau đó, người này đánh bại ngươi và chiếm vị trí của ngươi, và ngươi vì lợi ích của bảng xếp hạng ban đầu của riêng mình, hoặc để có được một vị trí tương đối cao, thì thách thức một người yếu hơn ngươi một chút, giành chiến thắng, xếp hạng của người khác là của ngươi; thua, xin lỗi, tiếp tục thách thức người tiếp theo.

Khiêu chiến giống như xe lăn bánh vậy, khiến cho toàn bộ tầng ngầm hỗn loạn nửa tháng trời.

Nhưng mà kỳ thật bởi vì Đường Thời đã là ba trăm mười một, cho nên dao động chỉ giới hạn ở dưới ba trăm mười một thôi. Những người trên sẽ không bị ảnh hưởng nhiều.

Chỉ là tạm thời thôi.

Xếp hạng của Tần Khê hiện tại là một trăm tám mươi mốt, Thành Thư là một trăm sáu mươi lăm, nhưng đối tượng khiêu chiến tiếp theo của Đường Thời lại là —— chín mươi tám.

Sau khi tiến vào Tàng Các, có cơ hội tiến vào hồ Tẩy Tủy, nhưng Đường Thời nói với Thang Nhai, hắn chưa muốn vào sớm như vậy.

Nếu lúc trước Tần Khê và Thành Thư sau khi đi vào liền đột phá, như vậy Đường Thời muốn dùng cơ hội khó có được này, đột phá Nguyên Anh kỳ, thăng giai Xuất Khiếu kỳ, hắn hy vọng mình sau khi tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, sẽ đi linh trì.

Đây là ánh mắt toan tính lâu dài, Thang Nhai nghe xong cũng không nhịn được nói hắn quá khôn.

Đồng thời Thang Nhai cũng tiết lộ, sở dĩ Đại Hoang có mị lực thì, linh trì chính là một trong số đó.

Nguyên Anh kỳ có linh trì Nguyên Anh kỳ, để tu sĩ tầng ngầm sử dụng; tầng thứ nhất đến tầng thứ ba của Tàng Các, cũng có một cái; bốn đến sáu, bảy đến chín, cũng giống như vậy.

Trong Đại Hoang có thể bảo trì tu vi của tu sĩ cao, cũng liên quan đến linh trì.

Nhưng linh trì này có bí mật, Thang Nhai không thể tiết lộ cho Đường Thời.

Đường Thời nghĩ—— chờ hắn đi là biết thôi.

Trước khi hắn không biết, thì buông hết mấy việc này xuống.

Trong Đại Hoang này, vẫn còn nhiều bí ẩn.

Hắn sắp khiêu chiến người tiếp theo, mới phát lời thách đấu vòng thứ hai xong, toàn bộ bộ tầng ngần bắt đầu mắng Thời Độ không biết xấu hổ.

Lúc đầu mọi người còn không xem trọng hắn, nhưng Đường Thời thắng, thậm chị còn tạo ra sóng gió như vậy, hiện tại lại muốn vượt cấp khiêu chiến, mọi người chỉ muốn nói với hắn hai chữ: Cút đi!

Ngươi khiêu chiến rồi lại tiếp tục khiêu chiến, ngươi chọn người vừa vừa thôi được không?

Chỉ cần khoảng cách nhỏ hơn chút, xếp hạng dao động một hai vị trí cũng còn được, nhưng Đường Thời một hơi chọn liền mấy trăm vị, ai mà chịu nổi? Đây không phải là cố ý ép tất cả mọi người phải bận sao?  

Đây quả thực là cuộc chiến không hồi kết!

Tần Khê và Thành Thư cảm thấy Đường Thời cố ý, lúc trước những người đó xem thường Đường Thời, còn luôn gây khó dễ hắn, cho nên nói chuyện rất khó nghe.

Nhưng Đường Thời này là người vả mặt chuyên nghiệp!

Lúc không đánh ngươi cảm thấy hắn quả thực hiền lành vô hại, nhưng khi ngươi tát hắn thì đã như tên trên dây, hắn sẽ liên tục vả mặt ngươi sảng khoái không dừng được.

Tuy rằng ngoài miệng mắng Đường Thời làm người quá khốn nạn, nhưng Tần Khê và Thành Thư âm thầm vui sướng khi người gặp họa.

Đường Thời chính là sao chổi, ai chọc vào người nấy xui.

Chín mươi tám bị khiêu chiến quả thực cảm thấy cuộc sống mình sắp xám xịt, tuy rằng vô số người nguyền rủa Đường Thời thua, nhưng kết quả chiến đấu đâu phải là chỉ rủa là thua là thua được?

Chín mươi tám vẫn thua, nghẹn một ngụm máu lui về vị trí vốn thuộc về Đường Thời.

Khi nhìn thấy thứ hạng thay đổi, mọi người lại muốn phun máu—— cái đậu mè, tên khốn nạn này lại thắng!

Mọi người trong tầng hầm cơ hồ bị trò khiêu chiến vượt cấp này của Đường Thơi xoay đến chóng mặt.

Lúc trước bọn họ khinh thường Đường Thời, nhưng Đường Thời dùng thực lực của mình để cho bọn họ câm miệng còn có thể khiến bọn họ sợ hãi. Lúc người sau một trăm mười ba kêu rên, những người trên ba trăm mười một kỳ thật đang rất hả hê, chỉ là bọn họ không ngờ…

Thảm họa  này nháy mắt đã đổ lên đầu họ.

Đường Thời trực tiếp khiêu chiến đến chín mươi tám, nói cách khác lần này phạm vi ảnh hưởng từ ba trăm mười một đến chín mươi tám, có hơn hai trăm người ở giữa…

Không ai sẵn sàng nhường vị trí của mình, xếp hạng này là đại biểu cho lợi ích và thức lực. Nếu Đường Thời khiêu chiến thành công thì chắc chắn sẽ là gà bay chó sủa.

—— Không công bằng nhất là, vận mệnh tựa hồ luôn thiên vị Đường Thời đặc biệt hèn hạ.

Hắn lại thắng.

Hai trăm người bị bao ở giữa Đường Thời và người khiêu chiến, lúc nghe được tin tức này cơ hồ trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy nhân sinh quá hắc thảm thiết quá mờ mịt.

Lúc trước bọn họ cười nhạo những người phía dưới, hiện tại báo ứng đổ đầu họ.

Đường Thời thành công, hắn ở trong chưa đầy một tháng đã dùng tu vi Nguyên Anh trung kỳ vọt tới vị trí thứ chín mươi tám, chín mươi tám đến ba trăm mười một loạn cào cào lật trời đổ đất, khiến một vòng dây chuyền phản ứng mới lại bắt đầu.

Lúc này, đến lượt người trên chín mươi tám bắt đầu lo lắng.

Không ai biết người kế tiếp Đường Thời sẽ khiêu chiến ai, nhưng hắn mà nhắm vào ai thì người đó đặc biệt đen.

Trong lúc mọi người lo lắng đề phòng, Đường Thời tuyên bố mình đi bế qua. Qua đến hai tháng sau, tu vi Đường Thời tăng vọt đến Nguyên Anh hậu kỳ.

Tốc độ tu luyện biến thái như vậy, khiến vô số người nghẹn máu mà đách phun được, cũng không biết nên phun vào ai.

Tên này có phải là Đường Thời thì bọn họ không rõ, nhưng chắc chắn là một tên tiện nhân hàng thật giá thật!

Đầu tháng thứ ba, Đường Thời nhận được nhiệm vụ đầu tiên của mình, nhiệm vụ này rất đặc biệt.

Đường Thời đứng ở trong phòng khách gian phòng đá kia, giương mắt nhìn ánh sáng của ha tòa trận pháp trên dưới và ấn sáng tụ lại một chỗ, sau đó có và sợi sáng uốn lượn tỏa ra. Đường Thời vươn tay, để tia sáng kia quấn quanh cổ tay mình, sao đó đọc nhiệm vụ, đây là nhiệm vụ giao cho mình Đường Thười khiến hắn nghĩ đến câu lúc trước Thang Nhai nói với hắn —— có chuyện tốt nhất định nghĩ đến hắn trước.

Buổi giao lưu linh thuật chính là đại hội giao lưu do Tổng các Đại Honag chủ trì nghiên cứu chế tạo và cải hóa linh thuật, có rất nhiều linh thuật sư lợi hại.

Nhân cơ hội giao lưu này, mọi người sẽ biết đại thần đó nha.

Đường Thời cảm thấy đây là một kỳ ngộ ngàn năm có một, cho nên hắn quyết định đi.

Buổi giao lưu này, Thang Nhai lĩnh mệnh mệnh rất quan trọng, còn muốn dẫn Đường Thời đi chung.

Các chủ nhà bọn họ, không thể nào chịu được người khác là tốt nhất, nên Thang Nhai nâng bàn tay lên nhìn sơ qua rồi bóp thủ quyết cảm thấy gần đây tai họa sắp ập tới. Hắn có bí mật nhưng các chủ cũng không biết…

Phải giấu dã tâm đi.

Thang Nhai nói đùa: “Dẫn ngươi đi gây họa cho người bên tổng các, nhất là những linh thuật sư kiêu ngạo kia, tuổi ngươi còn tr, tất nhiên có thể khiến mọi người ngạc nhiên.”

Đường Thời chỉ nói lạnh tanh “Tu vi ta kém thế, thật sự không bị Tổng các đuổi đấy chứ?”

“Chăc là không.”

Câu trả lời có phần mơ hồ, bất quá đây là đáp án chính xác nhất Thang Nhai có thể đưa ra.

Cho đến nay, đại hội linh thuật sư còn chưa có tiền lệ là ai tu vi thấp sẽ không cho hắn vào —— đương nhiên, có lẽ là bởi vì, lúc trước còn không có người tu vi quá thấp đi vào.

Đường Thời ở tầng ngầm, có chút rung động. Nhất là gương mặt Đường Thời này, nhưng giờ hắn là Thời Độ. Chỉ cần Tổng các còn quan tâm đến mười hai các, sẽ hoàn toàn không vạch trần, chắc sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.

Đường Thời còn chưa hỏi rõ ràng, đã bị Thang Nhai đưa tay đòi đi linh bài của hắn, đó là chứng chỉ đẳng cấp của linh thuật sư.

Đường Thời có chút danh tiếng, sớm đã là linh thuật sư ngũ phẩm, thậm chí hắn còn có một buổi đấu giá riêng, so với những lão già hoa mắt lớn tuổi kia, có thể nói hắn vẫn còn quá trẻ.

Thang Nhai đi cùng Đường Thời, trên đường, hắn còn nói một tin tức làm cho Đường Thời suýt phân tâm ngã xuống.

Hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên, vẫn đang ở trong Đại Hoang làm khách.

Bình luận

Truyện đang đọc