DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Tiểu đội như chúng ta chỉ đi hốt phân sau lưng người khác thôi.”

“Có là may rồi, trở về vẫn giữ được mạng, xem như là được rồi đi.”

“Ta cũng cảm thấy giữ mạng là được, nào ngờ còn gặp phải chuyện như vậy chứ?”

“Ai —— Thạch Đường huynh đệ, ngươi có thể giữ được mạng sau cơn lốc kia đúng là không dễ dàng nha.”

“Thế à? Ta cảm thấy mạng mình lớn ấy chứ.”

Giơ tay lên, thanh niên áo xanh kia sờ sờ đầu mình, dáng vẻ thật thà trả lời người dẫn đầu.

Bọn họ chỉ là một tiểu độ săn bắn thường thường, ở phía tây nam quần đảo Bồng Lai, có một hòn đảo, tên Thước Kiều. Lúc trước Đường Thời chỉ biết mỗi tên hòn đảo này chứ không biết điển cố của nó, nên đến đây mới biết mỗi một hòn đảo giống như con chim đang sải rộng đôi cánh, tạo nối vào nhau tạo thành hình cầu.

Các tu sĩ Bồng Lai, đa phần gọi là “Tước Đạp Tiên Kiều”, vì nơi này được gọi là đảo Thước Kiểu, hình tượng cũng sống động.

Hắn bị vây trong Bến Mê hồi lâu, sau đó thấy lũ cuốn tràn vây quanh bến mê, rồi Phật quang giăng đầy trời, sau đó cảm thấy linh lực trên người mình khôi phục, hắn thoát ra khốn cảnh, cả người như được thoát thai vậy.

Sau khi đi ra, hắn ở trên biển hò hét, nên sóng biển ầm ầm cuộn trào, hắn như ở trung tâm cơn lốc nước này, nhưng được đám người trong tiểu đội săn bắn này nhìn thấy, đám người này cũng thành thật, tưởng rằng Đường Thời gặp nguy hiểm, còn muốn cứu hắn.

Dù sao Đường Thời cũng không hiểu rõ tình huống của Bồng Lai ở Tây Hải, vừa động suy nghĩ đã tương kế tựu kế, giả vờ mình là tu sĩ bình thường trượt chân, ngụy trang tu vi sau đó thuận lợi trà trộn vào trong đội ngũ này.

Hắn đổi tên mình biến thành Thạch Đường, ra vẻ thành thật lương thiện.

Người bên ngoài hỏi hắn sao xuất hiện một mình ở nơi nguy hiểm như vậy, Đường Thời chỉ thản nhiêm bịa đại lý do, nói hắn mình chung tình với nữ tu nào đó mà nữ tu đó muốn trân châu trên quần đảo Đồng Lăng ở Tây Hải nên hắn tới tìm. Vốn chỉ muốn tìm trân châu thôi, ai dè lại xảy ra chuyện như giờ?

Trong lúc nhất thời, tên vô tâm vô phế này giả trang thành tên si tình, vậy mà còn gây được thiện cảm với mấy người này.

Đường Thời cảm thấy mình diễn đỉnh quá, dù là ánh mắt hay biểu tình cũng cực kỳ nhập vai, mà mọi người thấy tu vi của hắn không thấp. Nghe nói Dịch Thanh có tu vi cao nhất chỗ bọn họ nói, Đường Thời có tu vi Kim Đan sơ kỳ, chỉ thấp hơn chính hắn một chút, nên ai ai cũng cảm thấy Đường Thời lợi hại.

Bọn họ là tiểu đội săn bắn ra khởi để bắt vài loại linh thú cấp thấp dưới đáy biển, tên là “Giao Trùng”, có thể đổi được một ít linh thạch, hoặc là làm thành linh dược, nó cũng không nguy hiểm gì,, có mười mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ba gã tu sĩ Kim Đan kỳ.

Trong ba gã Kim Đan kỳ này,  tu vi của Dịch Thanh là tốt nhất, Kim Đan trung kỳ.

Lăn lộn trong đội ngũ nhỏ này ba ngày, Đường Thời đã hiểu tình hình rõ ràng.

Hóa ra những người này không phải đến từ Tây sơn, mà là tu sĩ trong quần đảo Thước Kiểu. Tuy rằng Bồng Lai Tiên đảo là nơi tụ tập của tán tu, nhưng cũng có một bộ phận tu sĩ cấp thấp từ bên ngoài tới đây, trong đám người này không chỉ có Đạo tu, còn có Yêu tu cùng Ma tu, nhưng ở chung rất hòa hợp. Dù sao tán tu không cấm thất tình lục dục, có đạo lữ song tu thích có con, nên đây mới có giai thoại tập hợp tán tu và những tu sĩ cấp thấp trong Bồng Lai tiên đảo.

Tán tu nơi này đường nhiêu nhiều, nhưng tới giờ vẫn ít người đứng trên đỉnh của kim tự tháp.

Dịch Thanh từng vô tình nhắc tới, nói những năm gần đây, tán tiên trên đảo Bồng Lai  càng ngày càng ít.

Bởi vì suy cho cùng tán tu cũng  độ kiếp thất bại sau đó mới chuyển tới, tuổi thọ của bọn họ tuy dài, nhưng dù sao cũng có hạn, cách một khoảng thời gian sẽ có tán kiếp, nếu không vượt qua thì từ đó sẽ tan thành tro bụi. Hiện tại trên Đại lục Linh Xu lâu lâu mới có người có thể độ kiếp, nhưng số kiếp của đám tán tu Bồng Lai tiên đảo này lại cố định, cách một đoạn thời gian sẽ có một người, nhưng dù sao vượt qua được thì rất ít.

Vì vậy, sau khoảng thời gian thịnh thế nhất, tổng số tán tu trên Bồng Lai Tiên đảo đang dần giảm bớt, có lẽ hôm nay ngươi nghe nói tán tu đại sát tứ phương nào đó, ngày mai sẽ chẳng thể nghe được tin tức gì từ hắn —— hắn có thể độ kiếp thất bại, từ nay về sau biến mất trong vũ trụ luân hồi.

Nương theo hiện tượng tán tu dần dần giảm bớt, tu sĩ bình thường thì gia tăng.

Dù sao cũng ở trên biển, Yêu tu không chỉ ở trên Thiên Chuẩn Phù Đảo, các Yêu tu dưới đáy biển vẫn duy trì trạng thái vô cùng thần bí, mà ở Bồng Lai Tiên Đảo này các Tiên Phật Yêu Ma chung sống rất thoải mái, rất nhiều Yêu tu tu luyện thành công sẽ lên bờ sinh sống.

Đường Thời nhìn những tu sĩ cấp thấp này, chính là cư dân bản địa ở Bồng Lai Tiên Đảo.

Dịch Thanh này có hơi là lạ, Đường Thời nhìn hắn không giống người, nhưng cũng không biết bản thể của hắn là gì. Lùc dùng linh thức đảo qua, chỉ thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo, lại chẳng biết có gì kỳ quái hay không.

Hắn vừa tới thì đã gặp và đi theo đám người này lăn lộn tìm hiểu tình cảnh, rồi nắm cơ hội ra khỏi Tây Hải này.

Nhưng dù sao Bồng Lai quá xa, muốn trở lại Nam Sơn e phải đi đường dài. Dù sao nếu Đường Thời không quen lăn lộn mà còn gây thêm chuyện sẽ không dễ rời khỏi đây.

Dịch Thanh là thủ lĩnh của đám người này, lúc này bọn họ đang nghỉ ngơi trên một hòn đảo nhỏ, tất cả mọi người đang ngồi xếp bằng, có người khát, lội xuống dưới đáy biển bắt cá lên ăn.

Kỹ thuật nướng cá của Đường Thời không tốt lắm, nhưng hắn vẫn chịu khó học hỏi, vừa nướng vừa nghe kể chuyện.  

“Ta nghe nói hình như trận quyết đấu giữ hòa thượng Thị Phi và pháp sư Minh Lân không có kết quả.”

“Này, ngươi nói người ở Tiểu Tự Tại Thiên này lạ thật đấy, đi từ ĐSng Tây mà y không thấy mệt à? Khu Ẩn Tinh chúng ta không giống với những nơi khác, từ Tiểu Tự Tại Thiên chỉ có thể đến Đại lục Linh Xu, cũng không biết hòa thượng này điên cuồng đến mức nào. ”

Khu Ẩn Tinh đương nhiên là hình cầu, nếu dùng sơ đồ mặt phẳng mà xem, sẽ lấy Đại lục Linh Xu làm trung tâm, giờ Đường Thời đột nhiên nghe mấy lời này, cảm thấy trong đầu có chìa khóa, bỗng đã mở được khóa.

Điểm mù tư duy gần như khiến hắn quên mất sự tồn tại của điểm này.

Trong khoảnh khắc đó, biểu tình của Đường Thời trở nên cực kỳ lạ thường.

Hắn dùng lực tinh thần cường đại của mình tính toán trong đầu một chút, cảm thấy không ổn.

Khu Ẩn Tinh gần giống như hình cầu, Đại lục Linh Xu chiếm hơn nửa, sau đó nếu tính chiều rộng của Tiểu Tự Tại Thiên, Thiên Chuẩn Phù Đảo, Bồng Lai Tiên Đảo, thì  có thể vờn quanh ba phần tư Khu Ẩn Tinh.

Thị Phi đi Bồng Lai Tiên Đảo, là từ Tiểu Tự Tại Thiên thẳng về phía tây, vì sao không quay ngược lại chuyển từ phía đông mà đi? Nếu vẽ bản đồ này lại, rồi vẽ Tiểu Tự Tại Thiên và Bồng Lai Tiên Đảo chung một chỗ, thì từ Tiểu Tự Tại Thiên đi đến Bồng Lai Tiên Đảo, tuyệt đối là con đường ngắn nhất.

Chỉ là đoạn này, dường như không có đường đi.

Đường Thời cẩn thận tra cứu ghi chép của mình, trong Sơn Hải Kinh cũng không nói tới chuyện này, vậy sao mấy người này nói như kiểu mình biết chuyện nhỉ?

Đường Thời không dám hỏi nhiều, chỉ sợ mình bị bại lộ.

Dịch Thanh kia là tu sĩ nhìn rất bình tĩnh, mặt cũng lạnh lục, đang ăn một miếng cá chình nướng, chẳng hiểu sao nhíu mày nói: “Pháp sư Minh Luân mấy ngày trước đã trở về đảo Tam Chuyển của mình rồi, nghe nói ở biển Bến Mê từng xuất hiện dị tượng Phật Quang đầy trời, khi đó Pháp sư Minh Luân đã đi, Phật quang này khẳng định là do hòa thượng Thị Phi đó mà hiển lộ.”

Nghe đến đó, lông mày Đường Thời cũng chẳng nhíu, chỉ nghĩ đến vấn đề khoảng cách giữa Tiểu Tự Tại Thiên và Bồng Lai tiên đảo.

Hiển nhiên Dịch Thanh biết tin tức khá nhiều nhưng hắn cũng không định bàn sâu thêm.

Sau khi họ nghỉ ngơi ở đây một lúc, đã đến được điểm đến lần này.

“Nơi có Giao Trùng nhiều nhất cách quần đảo Thước Kiểu sáu mươi chín dặm về phía đông nam, giờ chúng ta vẫn trên đảo Tiểu Hồ Lô này. Chúng ta sẽ ở đây một lát, trước tiên bày trận pháp, sau đó dệt linh võng. Đến lúc đó Thạch Đường canh giữ ở phía đông, ta canh giữ ở phía tây, Tả Diệc ở phía nam, Tiền Tu ở phía bắc, những người còn lại chia làm bốn đội, mỗi người bảo vệ một chỗ, để phòng ngừa vạn nhất. ”

Dịch Thanh phân chia rất rõ ràng, tu vi hắn cao nhất, nên hắn sắp xếp như vậy cũng không có gì bất hợp lý cả.

Đường Thời cũng gật đầu đồng ý, đứng dậy đi theo mọi người chuẩn bị xuất phát.

Tay Đường Thời khẽ động, lấy ra một cây bút sắt bình thường, đánh linh quyết, but biến lớn, sau đỏ Đường Thời nhẹ nhàng đạp lên.

Pháp bảo này của hắn là mới nhất, nhưng chẳng ai nói gì, pháp bảo của bản thân phải xem duyên, nhiều người tu luyện cả đời, nói không chừng chỉ có một món pháp bảo.

Pháp bảo cũng chia làm hai loại chính, một loại pháp bảo thông thường, một loại có thể xưng là pháp bảo bổn mạng, nhưng phần lớn  bản mệnh của pháp bảo đều là tu sĩ đẳng cấp cao, phàm dưới Trúc Cơ kỳ không có tư cách tu luyện —— loại pháp bảo này đẳng cấp sẽ tăng theo tu vi của tu sĩ, có thể thấy mức độ quý giá của nó.

Từ trước đến này Doãn Xuy Tuyết chỉ có một thanh Xuy Tuyết kiếm kia, đã là pháp bảo bản mệnh của hắn, mặc dù Đường Thời muốn cướp nhưng đành bó tay.

Hắn đạp cây bút sắt mình làm ra rồi cùng mọi người đi tới đích đến.

Tới nơi, mọi người đã bày trận pháp xong, sau đó giăng lưới, Đường Thời đứng phía đông, giương mắt liền nhìn Dịch Thanh đứng đối diện hắn.

Đối phương ra hiệu cho hắn, Đường Thời dùng thủ thế trả lời, ý mình đã chuẩn bị xong.

Lúc này,  bắt đầu giăng lưới.

Vùng nước này, là nơi Giao Trùng sinh sôi, tương truyển nó là sự kết hợp từ Giao Long thời Thượng cổ và sâu bọ, nói chung thật hay giả thì không ai biết.

Mà lúc mấy con sâu xấu xí đèn ngòm kia trồi lên, khiến tâm tình muốn chiêm ngưỡng lúc trước của Đường Thời đã bay biến.

Hắn kêu khổ, tò mò hại chết thân. Vốn tưởng con này oai phong cỡ nào, ai dè sau khi tới nơi thấy…

Căn bản không phải vậy, lực tấn công của mấy con sâu này cùng lắm chỉ ở Luyện Khí kỳ mà thôi, nhưng trên đầu chúng lại mọc sừng nhọn nho nhỏ, là thứ đáng giá nhất, trân quý nhất nên mới có nhiều tu sĩ tới bắt.

Đường Thời chẳng thèm mấy thứ này, nhưng bản thân mình cũng có công nên chắc chắn được chia vài thứ.

Bọn họ dùng bình chứa lưu ly nhốt mấy con sâu nhỏ này lại. Đường Thời nhìn điểm trong tay mình, ánh mắt chợt lóe, bỗng nhiên thoáng thấy kim quang vụt qua dưới đáy biển, đồng thời Dịch Thanh kia cũng quay đầu nhìn, chỉ là lập tức lại nhìn về phía Đường Thời.

Hai người chẳng nói chẳng rằng nhìn nhay sau đó giả vờ như chẳng có chuyện gì quay lại.

Đi được nửa đường, Dịch Thanh nói mình có việc cần là nên rời đi trước, sau đó Đường Thời cũng nói hắn mốt đến quần đảo Đồng Lăng tìm trân châu cũng đi luôn.

Nhưng hai người vừa quay đi đã gặp mặt tại nơi giăng lưới bắt Giao Trùng.

Dịch Thanh kia bỗng nhiên nở nụ cười, lần đầu tiên Đường Thời thấy hắn cười, chỉ nói: “Quả nhiên ngươi không hề đơn giản.”

Đường Thời cũng không biết đối phương nghi ngờ mình từ khi nào, chỉ nói một câu: “Nếu ngươi cảm thấy ta không đơn giản, chắc hắn ngươi cũng chẳng hề có Kim Đan trung kỳ mà ngươi từng nói với người khác.”

“Đương nhiên ta không chỉ có Kim Đan trung kỳ, nhưng vẫn cao hơn ngươi một chút. Điều khiến ta không ngờ là, tọa thủ Đường Thời của Nam sơn ở hội Tứ Phương Đài lại đột nhiên xuất hiện ở Tây Hải, đúng là khiến người ta ngạc nhiên không thôi.”

Chỉ một câu đã nói ra thân phận Đường Thời, Dịch Thanh nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Cái loại thủ đoạn của Thạch Đường Đường Thời này, căn bản không phải điểm quan trọng, Đường Thời không cần lấy tên Thạch Đường, Dịch Thanh vẫn nhìn ra hắn.

Đường Thời không ngờ ở đây còn có người liếc mắt đã nhận ra mình, hắn sờ sờ mặt mình thầm nghĩ mình ra ngoài không thèm hóa trang, nay bị nhận ra cũng không trách được.

“Không biết các hạ là thần thánh phương nào?”

Tây Hải cách Đại lục Linh Xu rất xa, chắc là rất ít người ờ Bồng Lai đến xem hội Tứ Phương Đài nhỉ?

Trước đây chưa từng nghe về vấn đề này.

Nhưng người có tình báo nhanh nhạy chắc chắn biết, quá bình thường. Nhưng Dịch Thanh này thuộc loại nào đây?

Dịch Thanh tạm thời không trả lời, dùng ánh mắt kì quái đánh giá Đường Thời hồi lâu mới nói: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật không thể tin một người có thể đột phá Nguyên Anh kỳ trong thời gian ngắn đến vậy. Lúc ở hội Tứ Phương Đài, người chỉ mới là Kim Đan hậu kỳ. Bởi vì  dùng một cước đạp ngã đài Tứ Phương, sau đó biến mất tăm một cách thần bí, ngay cả vị hòa thượng Thị Phi ở Tiểu Tự Tại Thiên kia, hiện giờ đồng loạt xuất hiện ở Tây Hải. Trong đó ắt có huyền cơ, đúng là thú vị.”

Từ lúc nghe nói Thị Phi xuất hiện ở Bồng Lai, Dịch Thanh đã có cảm giác mơ mơ hồ hồ, Thị Phi lúc ấy ở hội Tứ Phương Đài đột nhiên biến mắt, có người nói y đi rồi, có người nói sau khi y cứu Hạ Vọng và Đường Thời bị đài Tứ Phương này hủy diệt, nhưng đại đa số mọi người cảm thấy bọn họ không chết —— nhất là thái độ của Tẩy Mặc các bên Nam Sơn, rõ ràng khiến người ta cảm giác, chỉ không biết Đường Thời đi nơi nào, nhưng chắc chắn không có việc gì.

Mà giờ tên Đường Thơi này cứ thế…mà hiện hồn thôi hả?

Dịch Thanh chợt thấy hoang mang quá.

“Thế à?” Đường Thời đẩy đưa, đoán Dịch Thanh chắc cũng đi xem hội Tứ Phương Đài, nhưng cái này không quan trọng, hắn hỏi: “Còn không biết thân thế Dịch huynh ra sao?

Đường Thời hỏi nghe thì bâng quơ nhưng ánh mắt lại mang vẻ thăm dò nghiên cứu.

Đầu tiên, Dịch Thanh tuyệt đối không phải Đạo tu, cũng không phải là Ma tu —— Đường Thời đã gặp Ma tu Thường Lâu, mà người này hình như cũng không phải. Nếu mà là Yêu tu thì còn có khả năng, nhưng cảm thấy cũng không đúng lắm..

Bốn tu sĩ Tiên Phật Yêu Ma, mà cũng không phải lắm thì chắc có thể là tu sĩ của Thiên môn.

Dịch Thanh nói, “Chẳng qua chỉ là một tu sĩ nho nhỏ thôi, cần gì bận tâm? Dịch mỗ nghĩ, nên xuống nước xem tình hình trước rồi nói chuyện này sau.”

Vừa rồi hai bọn họ đồng thời nhìn thấy một tia kim quang trượt qua mặt biển, sau đó mới phát sinh loạt chuyện này, thứ đưa dưới xem ra cũng không đơn giản.

Đường Thời thầm đề phòng, nhưng chỉ biết bọn họ chạm mặt đúng lúc thôi, cũng không có quá nhiều xung đột lợi ích

Cho dù phía dưới có của báu gì thì chẳng can hệ đến Đường Thời, nhu cầu giao tiếp của hắn không quá cao cho nên chẳng cảm thấy Dịch Thanh trước mắt này uy hiếp.

Mà thật ra thì, Dịch Thanh càng kiêng dè Đường Thời.

Thứ nhất là bởi vì biểu hiện của Đường Thời ở hội Tứ Phương Đài quá đáng sợ, hai là vì tu vi đối phương đã là Nguyên Anh kỳ.

Lúc trước Đường Thời còn đang ở Kim Đan kỳ, đã có được lực chiến đố khiến một bộ phận tu sĩ Nguyên Anh kỳ hâm mộ, hôm nay Đường Thời tiến giai đến Nguyên Anh kỳ, sợ lại là đã thoát thai hoán cốt rồi.

Vừa qua được con số bốn bốn thì thoát khỏi Nguyên Anh kỳ, tiến tới con số năm năm.

Trong suốt Nguyên Anh kỳ, Đường Thời đã toàn bộ chín bài thơ.

Lúc mới đột phá, đã có ba bài, đến Nguyên Anh trung kỳ có ba bài, hậu kỳ ba bài.

Chỉ là Đường Thời không biết, khi nào hắn mới đạt đến Xuất Khiếu kỳ.

Dịch Thanh nói, “Thứ này là do ta và ngươi cùng thấy, sau khi xuống xem nếu nó không chỉ có một thì ta với ngươi chia đôi, nếu chỉ có một thì phải xem bản lĩnh mỗi người. Ý các hạ thế nào?”

Đường Thời  gật đầu, tỏ vẻ không quan tâm.

Hai người nói hai ba câu xong rồi nhảy xuống, Đường Thời vẫn đoán không ra thân phận của Dịch Thanh.

Bây giờ bọn họ cũng chẳng vội chằng vàng, vô số ánh sáng tản ra từ trong tay Dịch Thanh, Đường Thời khen ngợi: “Hóa ra là trâu mao châm trong Đạo môn, có thể sánh ngang Tả Hữu Xuyên Hoa Thủ của Tiểu Tự Tại Thiên Trái Phải, bản lĩnh các hạ thật tốt.”

Linh quang trong tay Dịch Thanh ném ra, như là vô số kim châm, cắm vào trong biển, mà mỗi sợi như không nối liền, toàn bộ đều được Dịch Thanh điều khiển, mười ngón tay hắn điểm lên, linh lực chảy dọc theo những sợ tơ vô hình này, vụt vào biển.

Ánh mắt mặc dù không thể nhìn kỹ, nhưng linh thức lại có thể cảm giác rõ ràng.

Kim giống như Trâu Châm xuyên vào trong nước biển, thẳng tắp đâm vào biển cạn, một số thì rơi hẳn xuống, có cái thì xuyên qua trong nước biển, dương như đang tìm kiếm dấu vết. Khoảng nửa khắc sau, Dịch Thanh hình như đã xác định được rồi nói: “Là Giao Trùng sừng vàng trưởng thành, hình như bị chúng ta phát hiện nên đang bơi qua nơi này.”

Giao Trùng chỉ có sừng trên đầu tương đối trân quý, bình thường chỉ là màu đen bình thường, đại đa số mọi người nói “Giao Trùng” cũng chỉ nhắc đến sừng đèn sau đó có sừng vàng sừng bạc, là hai cấp bậc khác, nghe nói Giao Trùng sừng vàng đẳng cấp cao nhất có khả năng tiến thành “Giao” chân chính, mà Giao cấp bậc cao nhiên có khả năng hóa rồng.

Thế giới này khá vi diệu đấy.

Đường Thời nghe xong, cười cười. “Xem ra ánh kim qua kia là thứ này. “

“Nếu là giao trùng sừng vàng trưởng thành e một người bắt không nổi, hai người hợp lực sẽ dễ hơn.”

Nói xong, Dịch Thanh  trực tiếp thu vô số Ngưu Mao châm, như quấn lên cổ tay sao đó biến mất không thấy tăm hơi.

Đường Thời bỗng nhiên biết Ngưu Mao châm này làm từ thứ gì —— đây hẳn là làm bằng tơ Thiên Tàm cao cấp…

Thật thú vị.

Dịch Thanh đi phía trước dẫn đầu, quay đầu nhìn dưới chân Đường Thời còn giẫm lên cây bút sắt xiêu vẹo của hắn,  nói: “Tăng tốc. ”

Đường Thời đắp rồi lấy ra Trảm Lâu Lan, đạp dưới chân, xe không lướt đi đuổi theo Dịch Thanh.

Dịch Thanh vốn tưởng rằng hắn sẽ lấy bút lõi cây Tam Chu kia, không ngờ là thanh  Trảm Lâu Lan này.

Trên đường Dịch Thanh không nhịn được, hỏi hắn: “Dịch mỗ đúng là đã từng đến Tứ Phương Đài xem cuộc chiến, nhưng mãi không hiểu—— vì sao ngươi có thể kiêm tu hai Đạo Tiên Phật?”

Đường Thời nhướng mày, “Hai Đạo Tiên Phật?”

Đồng thời tu Đạo và tu Phật sao? Bản thân Đường Thời không thấy vậy, hắn lắc đầu: “Đối với ta mà nói, hẳn là tu Đạo, ta không tu Phật.”

“Phật gia cơ hồ không tồn tại cách nói độ kiếp, Độ Kiếp kỳ ở tu sĩ tầm thường như chúng ta chẳng qua chỉ là quá trình tu luyện bình thường của bọn họ thôi, phi thăng cũng thuận theo thiên lý tự nhiên, nếu có thể tu Phật, ta tất nhiên tu Phật.” Dịch Thanh tựa hồ không ủng hộ ý kiến của hắn.

Nhất là Đường Thời nói quá mức thẳng thừng.

Đường Thời cười to hai tiếng, “Thế nhân cho rằng Tiên Phật tốt, nhưng lòng ta ngông cuồng hướng Yêu Ma…

Lời này của hắn vừa to gan vừa quá ngông cuồng theo tiếng gió mà vang vọng, khiến người ta cảm thấy kích động không nhỏ.

Thế nhân đều nói Tiên Phật tốt, còn ta ngông cuồng hướng Yêu Ma.

Người này, thật không hổ là người dám lật đỏ đài Tứ Phương ở hội Tứ Phương Đài.

Trong mắt Dịch Thanh lộ ra vài phần khâm phục không kìm nén được.

Hắn không phải Yêu Ma cũng chẳng phải Tiên Phật nên hoàn toàn vô cảm với bốn hình thức tu chân chính thống như Tiên Phật Yêu Ma. Hôm nay Đường Thời nói thế thẳng thắn, chân thức, mà lời này của hắn vẫn không giải đáp nổi nghi hoặc vừa rồi —— vì sao hắn không tu Phật?

“Ta có một người bạn, chính là Phật tu. Thanh tâm quả dục lại chẳng màng danh lợi thương xót chúng sinh, muốn cắt thịt cho ưng ăn, xả thân dưỡng hổ, thế nhân cười y ngu si ta cũng cảm thấy y không khôn ngoan. Nhưng tâm tu Phật chẳng sờn, dù ta từng muốn kéo y nhập ma, nhưng cuối cùng vẫn khó mà xuống tay.”

Chỉ có thể nói mỗi người có con đường của chính mình, Đường Thời  đã từng thích y, y tu Phật của y, Đường Thời lười can dự vào.

Kéo Thị Phi nhập ma, ngày sau hắn sẽ gặp phiền phức.

Hắn đã tu Vô Tình Đạo, hiển nhiên sẽ lựa đường tốt nhất cho mình.

Mặc dù hắn không nói tên người này, nhưng Dịch Thanh biết người Đường Thời nói là ai.

Tuy lời nói ngắn gọn, nhưng ý nghĩa ẩn giấu trong đó không ít.

Đường Thời còn chưa đoán ra Dịch Thanh này tu cái gì, lại cảm thấy đối đầu ở cục diện thế này, nói chuyện cũng khá hợp, nên bổ sung thêm một câu: “Tu Phật nhìn thì đơn giản, không phải là không độ kiếp —— phàm là người tu Phật, thì thời thời khắc khắc độ kiếp không ngơi nghỉ. ”

“…” Lần đầu tiên Dịch Thanh nghe thấy lý luận mới lạ kiểu này, đa số người hắn biết cho rằng tu Phật tốt, không ngờ hôm này Đường Thời phát biểu như vậy.

Đường Thời tự tu luyện “Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh “, bất quá để pháp tu Phật này một mặt trở thành bàn đạp của mình, tăng cường lực tinh thần, nhưng hăn  thực sự vẫn tu luyện Ấn Tuyên Thập Tam Sách, thủ đoạn chiến đấu bên ngoài thì sử dụng  trong trong Trùng Nhị Bảo Giám, mà thiên phú Đường Thời tựa hồ rất xuất chúng, mơ hồ đã có khả năng hợp ba thứ này làm một.

“Nói đến đây, ta tò mò một chuyện——” Đường Thời chợt cắt đứt nghiêng đầu nhìn Dịch Thanh này hỏi, “Mới vừa rồi có người nhắc tới vấn đề hướng đi của Thị Phi từ Tiểu Tự Thiên đi thẳng từ phía Tây, ngươi từng ngăn cản người nọ không cho hắn nó, tại sao?”

“Cũng không phải là chuyện lớn nhưng liên quan đến bí mật của Ẩn Tinh, không tiện nhiều lời thôi. Huống chi mấy tu sĩ cấp thấp này không phân được chuyện nặng nhẹ, không thể nói cho bọn họ.”

Dịch Thanh cười một tiếng, lại nói: “Ngươi vừa rồi đột phá Nguyên Anh kỳ, đợi khi ngươi trở về nội môn, chắc sẽ nhận được một bản đồ hoàn chỉnh của Khu Ẩn Tinh và đồ đạc,, nếu có cơ hội tiến vào Đại Hoang, thậm chí tiến vào mười hai các ở Đại Hoang thì chắc chắn tiếp xúc với bí mật của toàn bộ Khu Ẩn Tinh.”

“Xem ra ngươi biết rất nhiều.”

Đường Thời có hơi nghi ngờ, cũng không thèm che dấu liền hỏi.

Dịch Thanh chỉ cảm thấy Đường Thời trước mắt mình khang khác so với hội Tứ Phương Đài—— có lẽ bởi vì bây giờ hắn là người máu lạnh chăng? Dịch Thanh có cảm giác như vậy, mặc dù không cần dùng đến bí thuật do thám nhưng linh cảm là vậy.

Máu của Đường Thời đổ trên đài Tứ Phương nóng lên là do đối chiến, nhưng giờ nhìn thì như đang đùa mà ánh mắt lạnh băng, có lẽ ngay cả máu cũng lạnh.

Dịch Thanh cũng không ngại, bởi vì hắn sờ máu của mình, cũng lạnh như vậy.

“Biết một chút, nhưng không nhiều, Tiểu Tự Tại Thiên và Thiên Chuẩn Phù Đảo dọc theo hướng bắc năm mà Bồng Lai Tiên Đảo thì ngang với hai đảo này, phía dưới Đông Hải và Tây Hải có vết nứt?”

Vết nứt?

Đường Thời đột nhiên dùng ngón tay gõ nhẹ thái dương, nhíu mày.

Dịch Thanh dừng lại, ngón tay tỏa ra vô số linh quang, chốc lát đổi hướng khác, tiếp tục truy tung.

“Khe nứt kia được xưng là Bán Luân Nguyệt của khu Ẩn Tinh. “

Dường như vừa nghĩ tới, Dịch Thanh nhếch môn, cười lạnh, nói: “Khu Ẩn Tinh hình cầu, nếu so với quả cảm thì chẳng khác nào dùng đao bổ, lấy một phần của nó.”

Ví dụ này rất dễ liên tưởng, chốc sau Đường Thời đã mường tượng ra nhưng sau đó cảm thấy đáng sợ quá.

Khu Ẩn Tinh là tinh cầu, rồi lại là một vết nứt thật lớn, lấy trục trái đất làm trung tâm, xuyên qua nam bắc, phân chia hai biển Tây và Đông, chia ra Tiểu Tự Tại Thiên, Thiên Chuẩn Phù Đảo cùng Bồng Lai Tiên Đảo.

Một vết nứt thì xem như trăng khuyết.

Mà nếu lật ngược vết nứt này thì như hình bán nguyệt.

Đường Thời còn chưa kịp nghĩ xong, lại nghe Dịch Thanh nói tiếp: “Tương truyền vết nứt này có từ thời thượng cổ, chẳng biết bị tu sĩ nào dùng kiếm Thượng giới mà bổ ra một mành, sau đó nó trở thành tinh cầu bình bán nguyệt.”

…… Cách mô tả này khiếp thiệt chứ.

Đường Thời giơ tay dùng móng tay cà cà môi dưới, híp mắt suy nghĩ hồi lâu nhưng chẳng nghĩ ra nổi.

Thời thượng cổ cuối cùng, tu sĩ thượng giới, dùng kiếm cắt tinh cầu, lấy một mảnh —— chỉ cần ngẫm lại cái cảnh này, máu huyết Đường Thời tuôn trao tưa như bị xúc động đậy vậy.

Hắn nâng tay phải lên, môi miệng giao nhau, chống tay lên, để mình bình tĩnh lại lúc này mới thấy Dịch Thanh dừng lại.

Dịch Thanh tựa hồ đã tìm được chỗ, chỉ là hắn không vội xuống nước, mà hỏi: “Ngươi biết vì sao ta nói với ngươi những chuyện này không?”

Đường Thời lắc đầu, “Không biết.”

Dịch Thanh kia không hiểu sao cười rộ lên, “Ta cũng không biết.”

“……”

Có lẽ có nguyên nhân mà Dịch Thanh chắc không muốn nói mà thôi.

Đường Thời cũng lười hỏi, thấy Dịch Thanh đột nhiên không cười nữa, nên hắn cũng không nói lời nào.

Dịch Thanh nói, “Thứ kia ở dưới này, chúng ta đi xem xem.”

Nói xong hắn lao xuống nước, Đường Thời cũng đuổi theo.

Hai người nhanh chóng đi trong nước biển, rất nhanh đã thấy dấu vết dưới cát biển, truy theo quả nhiên đã phát hiện con Giao Trùng sừng vàng dài hai thước rụt vào giữa đá ngầm, dùng sức hướng vào trong, tựa như đang tìm đồ.

Lớp biểu bì thân thể Giao Trùng này vẫn là màu đen, như đoạn dây thừng bám trên tảng đá.

Nhưng giờ Đường Thời và Dịch Thanh đều phát hiện, Giao Trùng này tựa hồ yếu dân chẳng biết vì sao.

Đường Thời và hắn nhìn nhau, nói: “Phía sau còn có một con.”

Lời tuôn qua môi xong, hai người đồng loạt ra tay, Đường Thời chỉ nhấc một kiếm lên bổ thẳng về phía tảng đá ngầm kia,  đá vụn văng tung tóe vỡ vụn. Phía sau tảng đá ngầm lộ ra một con Giao Trùng sừng bạc, cuộn mình thành một khối nho nhỏ đang run rẩy.

Dịch Thanh mặc dù ra tay cùng lúc với Đường Thời, nhưng tốc độ lại kém vài phần. Lúc Đường Thời bổ nát đá ngầm kia, con Giao Trùng sừng vàng kia còn chưa ý thức được nguy hiểm sau lưng, vừa nhìn thấy Giao Trùng sừng bạc lộ ra đã hung ác  nhào tới, muốn nuốt Giao Tùng sừng bạc kia.

Giao Trùng thích ăn thịt lẫn nhau, hiện giờ Giao Trùng sừng vàng đã bị thương, nên muốn ăn Giao Tùng  nhỏ sừng bạc chữa thương.

Đường Thời nhướng mày, dùng ngón tay hóa ra ánh linh quang, kéo Giao Trùng sừng bạc kia lại, sau đso linh quang của Dịch Thanh cũng trói giao trùng sừng vàng bị thương kia lại, giờ nó hết đường chạy rồi.

Hai người mỗi người kéo hai con Giao Trùng vào, Đường Thời nở nụ cười, đã thấy tên nhóc con này rơi vào tay mình quấn quấn cái đuôi lên cổ tay hắn, yếu ớt tựa đầu vào móng tay ngón cái hắn, cặp sừng bạc trên đầu nhìn cũng mềm mềm.

Giao Trùng sừng bạc này chắc vừa mới sinh, chỉ dài nửa thước, hơn nữa đầu cũng lớn bằng ngón cái Đường Thời, nho nhỏ. Lúc này chẳng hiểu bị dọa sợ hay bị bệnh, mà nó dùng hai cái vuốt nhỏ bám dính ngón tay cái Đường Thời, sợ ngã xuống.

Yêu thú không có khả năng tự vệ.

Đường Thời bỗng nhiên cảm thấy buồn cười ghê nơi.

Ngược lại thì Dịch Thanh nhìn Giao Trùng sừng vàng yếu ớt này nhét nó vào trong lọ bình lưu ly để nó không thể thoát khỏi.

Đường Thời vươn tay trái, muốn bắt lấy cổ Giao Trùng sừng bạc kéo xuống, nào ngờ thứ này bám rất chặt, cảm giác Đường Thời càng dùng sức, nó mở miệng a ô, hung dữ cắn ngón tay cái Đường Thời, tên này miệng thì nhỏ mở miệng ra chẳng dĩ nhiên ô a mở miệng ra sẽ khó ré lên, nào ngờ nó chỉ há miệng, cắn…móng tay Đường Thời

“……”

Đường Thời lắc lắc ngón tay cái của mình, Giao Trùng sừng bạc này vặn vẹo thân thể đi theo động tác lắc lư trái phải của hắn, sống chết không chịu xuống.

Hắn nhìn kỹ, thứ này còn chưa mở mắt, còn quá nhỏ.

Hắn hỏi Dịch Thanh, chuyện này là sao.

Dịch Thanh nói: “Giao trùng nhỏ mới sinh, còn chưa mở mắt, loại này có thể nuôi, nếu ngươi muốn chờ nó lớn rồi mới làm thuốc thì nuôi đi.”

Đường Thời nhìn giao trùng này quấn trên tay mình,  như một cái vòng tay màu đen, thấy buồn cười quá, nhưng vẫn dùng sức kéo nó xuống.. Giao Trùng kia tuy nhỏ, hàm răng lại rất bén, cắn đứt một đoạn móng tay nhỏ trên ngón cái Đường Thời, vì thế móng tay cắt tỉa gọn gàng của hắn đã khuyết một miếng nhỏ.

Khóe miệng hắn giật giật, nhét nó vào trong bình lưu ly.

Tên kia ở trong cái bình lạnh như băng uốn éo vài cái, tựa hồ sợ lạnh, nên cuộn mình một khối thật chặt—— trong miệng còn cắn miếng móng tay kia.

Đường Thời không cảm xúc, cất bình lưu ly lại.

Bây giờ là lúc để đi.

Dịch Thanh dường như cảm thấy hết chuyện nói với Đường Thời rồi, chẳng qua mục đích hai người giống nhau mà thôi.

Chỉ là lúc bọn họ đồng loạt nổi lên, đột nhiên cảm thấy toàn bộ nước biển đang sôi trào.

Đường Thời nhướng mày, cả người lập tức tản ra khí tức nguy hiểm, cảnh giác cao độ Dịch Thanh cũng vậy.

Có dị đông hình như đi ra từ dưới chân bọn họ.

Toàn bộ nước biển Tây Hải đều đang sôi trào, giống như toàn bộ mặt đất dưới đáy biển đều đang chuyển động, sau đó ở phía tây bỗng nhiên vọt tới kim quang vô hạn, giống như  phá vỡ toàn bộ mặt biển, sau đó kim quang nổi lên hóa thành lam, trắng, tím, cuối cùng biến thành màu tím ngút trời.

Đường Thời chợt chẳng hề do dự, vỗ trên mặt nước, tung người bắn ra nhảy khỏi mặt biển vỗ ra bọt nước, ánh mắt phóng ra xa, đã thấy ánh tím đến từ phía Đông tụ ở phía Tây, ánh sáng tím vọt ra từ nơi sâu thẳm dưới đáy biển, như thanh kiếm sắc bén  xuyên thủng biển cả, xông thẳng trời, chém nát tầng mây!

Cả vùng biển dường như sôi lên vì cảnh tượng này, sau tiếng ồn ảo, chỉ còn lại sự tĩnh lặng vô biên, chỉ còn âm thanh kỳ quái trong trọ đến lạ lùng, chiếm trọn tâm trí.

Một cái bóng mờ ảo đung đưa, vạt áo tung bay, tràn đầy Tiên khí, xẹt qua từ chân mây, loáng thoáng đã biết mất trong ánh tím.

Đường Thời chỉ trầm mặc không nói, nghe Dịch Thanh lẩm bẩm một câu: “Tiên Tung…”

Bình luận

Truyện đang đọc