DỊ THẾ THẦN CẤP GIÁM THƯỞNG ĐẠI SƯ

Luôn có vài người như vậy, khiến ngươi yêu cực kỳ, vừa hận cực kỳ.

Thị Phi vốn tỉnh táo không động tâm, lại bởi một câu nói kia của y mà nhấc lên gợn sóng, vì thế đột nhiên nổi cuồng phong, vì thế sóng to gió lớn...

Đường Thời lại dùng loại ánh mắt đạm tĩnh này nhìn Thị Phi, sau khi nói ra một câu đó, liền nhìn thẳng hắn, lại cọ cọ vật sống phía dưới mình, dược lực cơ hồ muốn ăn mòn lý trí y, mà hiện tại —— kỳ thật đúng là lúc nên phóng túng.

Vì thế y rủ mắt, muốn ngồi lên trên người Thị Phi.

Nhập Ma hay thành Phật, đều tại một ý niệm của Thị Phi.

Mùi tanh trong cổ họng Thị Phi dũng mãnh trào ra, cảm thấy bên trong thức hải bốc lên, vốn Kim đan của hắn lại chậm rãi chuyển động lần nữa trở về thành kim sắc, hiện giờ phật tâm hơi lay động, dĩ nhiên lại nghịch chuyển, vì thế chữ " Vạn" đã biến trở lại, nhìn qua giống như là điên cuồng.

Ta thích ngươi.

Một câu đơn giản như vậy...

Hắn vốn cho rằng, chỉ có một mình hắn là người động tâm, với Đường Thời mà nói, tất cả đều không có ý nghĩa, y căn bản không quan tâm chuyện này, cũng không để ý những người khác, vốn dĩ là người không có tâm can, lúc này hắn lại nghe y nói như vậy.

Cặp mông kia cọ lên bụng hắn, lại làm đồ vật mới vừa tiết xong lại cương cứng, Đường Thời khép hờ mắt, hôn giữa hai chân Thị Phi. Môi, đầu lưỡi người nọ vươn ra lại thu về, như là dẫn hắn hôn trả lại mình.

Ánh mắt Thị Phi, dừng trên mặt Đường Thời, y bây giờ tựa hồ đã hoàn toàn là bộ dạng động tình, mắt hơi lim dim đến câu dẫn hắn.

Dùng lồng ngực mình cọ lên ngón tay nọ, lại cảm giác hắn run rẩy, trong lòng Đường Thời nhưng có chút tối tăm.

"Nhập ma, thành Phật, cực lạc... Ngươi chọn cái nào đây?"

"..." Thị Phi im lặng, trong đầu đã là cảm giác Thiên nhân giao chiến.

Sư tôn hắn, sư môn, Tiểu Tự Tại Thiên dưỡng dục hắn, Đường Thời trước mắt, người động tình này, lời y nói ra, khi đang làm chuyện đó, tất cả mọi suy nghĩ lấp loé trong đầu Thị Phi, hắn cảm giác người mình đã tách ra, thân thể là thân thể, linh hồn là linh hồn, chính là vào một loại cảnh giới, chẳng qua cảnh tượng phía dưới, thân hồn hắn một lần nữa quay về.

Vì thế dục vọng của thân thể, liền hoàn toàn xâm nhập vào trong đầu hắn.

Đơn giản vì một câu của đối phương đã dao động...

Thị Phi giãy dụa, nghĩ muốn thoát khỏi bể khổ vô biên, nhưng mà người trước mắt này nói, y thích hắn.

Vì thế cảm thấy, chính mình trầm luân cũng được, vĩnh viễn không thoát ra cũng tốt, chỉ cần ôm y đi...

Thị Phi song chưởng tạo thành chữ thập, rốt cuộc chậm rãi tách ra...

Đường Thời chủ động lôi kéo tay hắn, trên cổ còn có một chuỗi tràng hạt, y lại không để ý đến, cho tay hắn khẽ vuốt ve lồng ngực của mình, thậm chí chậm rãi xuống dưới.

Lúc này Đường Thời hiểu mình là không biết liêm sỉ, tác dụng của dược lực thực lớn, y đã hoàn toàn lạc lối trong thế giới của mình. Loại cảm giác thống khoái này, khiến y nóng đến sốt ruột.

Da thịt dưới tay ngoài ý liệu mà trắng mịn mềm mại, một khi chạm vào liền khó thu về.

Y lôi kéo tay hắn, sờ hai đầu ti nhô ra trước ngực mình, lại cho ngón tay của hắn nhẹ nhàng động, chính mình lại bởi vì dạng kích thích này mà cương cứng, hai chân mềm nhũn đã có chút không chống đỡ được, chậm rãi ngồi lên vật thiêu nóng phía dưới của Thị Phi.

Tay người này, là thanh lãnh, giống như bản thân hắn.

Thậm chí trên mặt hắn còn có biểu tình ẩn nhẫn, hiện giờ bị mình lôi kéo, tựa hồ còn đang giãy dụa.

Đường Thời cảm thấy mình sắp điên rồi, vô số, vô số, vô số hư ảnh từ trước mắt y thoảng qua, y nghĩ đến "Phá rồi sau đó dựng", lại quyết tâm, nhờ sức mạnh của đan dược, Đường Thời cũng không chống cự, liền làm cho sức lực của mình dựa theo thuốc này càng phát huy không kiêng kỵ.

"Ôm ta."

Đôi mắt y hẹp dài, vào thời khắc này lại có một loại phong tình không nói rõ, đáy mắt yên khí mờ mịt, một mảnh ướt át, khóe mắt cũng ửng đỏ, tròng mắt hơi hơi chuyển động, ánh mắt dừng lại trên mặt Thị Phi.

Y lôi kéo một tay Thị Phi, từ giữa hai chân y đưa về phía sau, dùng ngón trỏ của Thị Phi, liền chậm rãi đâm vào.

Người nọ là du mộc ngật đáp...

Đường Thời tâm nói như vậy cũng tốt, hắn cứ không động tâm như vậy, vẫn duy trì phật tính của chính mình, bọn họ làm một hồi, cũng liền chia tay, tốt lắm.

Chính là Thị Phi thật không có động tâm sao?

Ngón tay của hắn, bị y dẫn, rơi xuống chỗ phía sau y, vì thế liền cảm giác một mảnh ôn nhuận căng mịn bao lấy ngón tay hắn, thậm chí nơi này từ từ nóng lên, ngón tay của hắn không tự chủ được chấn động, liền nhớ lại cảnh tượng lúc trước giúp y thanh lý thân thể để trị thương.

Đường Thời liền cọ hắn, động tác chậm rãi, lại hôn hắn, thoải mái ra tiếng, lại cảm thấy không đủ, vì thế lại nói: "Thị Phi, ôm ta..."

Ôm y.

Đáy mắt Thị Phi lóe ra tia lửa, Phật liên kim sắc cùng hồng hắc lần lượt thay đổi chớp động, đã muốn hỏng mất, người này lại cứ tích cực mà dụ dỗ hắn, muốn cho hắn rơi vào...

Tâm ma từ chỗ nào sinh, liền muốn từ chỗ nào diệt, hiện giờ bọn họ lại về tới thời điểm lúc trước, hắn có thể diệt tâm ma sao?

Xúc cảm đầy tay hắn đều là từ thân thể y, thậm chí còn có hai cánh môi mỏng kia của y, dán lên lại đang lẩm bẩm gì đó.

Đáy mắt Đường Thời mê huyễn, mang theo loại lạnh như băng cùng trào phúng khắc sâu, chẳng qua hiện tại Thị Phi nhìn không tới, y che dấu đến thật tốt.

Tiếng thở dốc của y ghé vào lỗ tai hắn, thậm chí thít chặt phía sau, ngón tay tiến vào, lại đi ra, vách tường bên trong bắt đầu có chút trắng mịn, ngậm lấy ngón tay của hắn liền không nguyện ý thả ra.

Đường Thời kéo lại ngón tay Thị Phi, muốn hắn chậm rãi rút ra, hậu huyệt có chút đỏ tươi khác thường, sau đó y lại cầm hai ngón tay Thị Phi, một lần nữa tiến vào.

Lần này, y không có lại cầm ngón tay hắn ra vào, mà chỉ cho hắn cắm vào, tay mình lại theo mu bàn tay có thể nhìn đến mạch máu màu xanh của Thị Phi, chậm rãi đụng đến cổ tay của hắn, theo cánh tay hắn tiến lên, đè xuống bờ vai hắn, tiếp theo bắt đầu giật giật thắt lưng mình, liền cảm giác ngón tay Thị Phi trong cơ thể y chuyển động.

"Ưm...Ưm a...Ưm..."

Y cố ý đem thanh âm ẩn nhẫn của mình, đưa đến bên tai hắn, nhìn hắn bộ dạng liễm mục phục tùng như trước, lại nói: "Nên chúc mừng ngươi ... Thị Phi sư huynh..."

Thị Phi rũ mi mắt, Đường Thời cũng nhìn không ra vẻ mặt của hắn, vẫn là hòa thượng vắng vẻ ôn hòa, hành vi lợi dụng đều không có.

Ngón tay Thị Phi là không hề động , động chẳng qua là Đường Thời mà thôi.

Thổi vành tai Thị Phi, mang hơi thở nóng rực của bản thân thổi tới vành tai hắn, vì thế cười khẽ: "Xem bộ dáng của ngươi là không có biện pháp nhìn ngươi mang vẻ lạnh lùng này... ..."

Tay y, đè xuống tay hắn, vẫn luôn vuốt ve lung tung trước ngực mình, để thân thể trần trụi bại lộ trong không khí, nhưng ngay cả da dẻ đều chậm rãi đỏ lên, y thít chặt phía sau, nuốt ngón tay Thị Phi vào một chút, lại nói: "Chư sinh trì giới, vì thế càng hướng về Phật tính, Thị Phi, ta thích ngươi."

Mắt Thị Phi,

Rốt cuộc một lần nữa nhắm lại, ngón tay của hắn, chậm rãi từ trong thân thể Đường Thời rút ra, lúc mở mắt, cũng là một mảnh kim quang ảm đạm, Đường Thời thấy vậy, sửng sốt một chút, lại thấy phật liên chậm rãi xuất hiện tại đáy mắt hắn, tâm hung ác, tay hạ xuống, dùng hai tay nâng lên cự vật dữ tợn của hắn, chà xát hai cái...

Đường Thời nhắm mắt, lúc ngồi xuống, hung hăng mà hộc ra một hơi, dưới thân có cảm giác xé rách, chỉ là bởi vì dược lực mà không thực rõ ràng.

Loại đồ vật này có thể đem cảm giác đau biến thành sảng khoái, đó là chỗ mị lực.

Y dừng ở chỗ này nửa ngày không động, chỉ cảm thấy như muốn trướng nứt, trong đầu tất cả đều là cảm giác bị lấp đầy.

Ở trong thân thể y là đồ vật của Thị Phi, là Đại đệ tử Tam Trọng Thiên Tiểu Tự Tại Thiên, là hòa thượng trước mắt y liên hoa chi đồng càng thêm ảm đạm...

Ngón tay Đường Thời nhéo nhéo vành tai hắn, thanh âm phát ra run rẩy: " Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh*, trang nghiêm Niết bàn phân thứ mười, ly sắc ly cùng phân thứ hai mươi... Ngươi trước Nhiên đăng cổ Phật* hơn mười năm, là muốn vì tâm ma nghiệp chướng mà dã tràng xê cát*, vẫn là hoàn toàn hư vô như ta...Thị Phi sư huynh..."

* Kim cương bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh (zh. 金剛般若波羅密多經, sa. vajracchedikā-prajñāpāramitā-sūtra), là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ Bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, được lưu truyền rộng rãi vùng Đông Á. Kinh còn mang những tên ngắn khác là Kim cương kinh, Kim cương bát-nhã kinh

* Nhiên Đăng Cổ Phật (tiếng Phạn là Dipankara hay Dipanikara) là vị Phật thứ tư trong danh sách 28 vị Phật. Nhiên - một từ Hán-Việt - nghĩa đốt cháy, Đăng là cây đèn. Nhiên Đăng Cổ Phật cũng có khi được gọi Nhiên Đăng Phật (燃燈仏), Đính Quang Phật (錠光, "Đính" là cái chân đèn).

*thất bại trong gang tấc

Đây là đang nhắc nhở hắn,《 Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh 》, có hai chữ " Bát Nhã" đó là cùng kinh thư bất đồng, y chọn mấy bộ trong đó mà nói, chẳng qua hy vọng hắn giữ gìn được.

Chính là Đường Thời phát hiện mình có chút chịu không nổi .

Vật kia của Thị Phi sau khi tiến vào thân thể y, nóng hơn nữa cứng rắn...

Y cắn cắn môi mình, sau đó liền bám vào vai Thị Phi, tự mình động, y không nhìn tới ngón tay Thị Phi run rẩy, cũng nhìn không tới ánh mắt loé lên của hắn, càng không biết bên trong thức hải hắn, Kim đan vốn đã khôi phục bình thường, giây lát lại vây giữa hắc ám, vì thế khắp biển máu một mảnh huyết sắc.

Đường Thời từ từ nhắm hai mắt, ngửa đầu lên, lộ ra cần cổ, đem hầu kết yếu ớt mà trí mạng triển lãm ở trước mắt Thị Phi.

Thị Phi nâng lên bàn tay của mình, mùi máu tanh đã hoàn toàn lan tràn đến trong miệng hắn, hắn chỉ nhếch môi, liền có máu tươi từ khóe miệng chảy xuống dưới, bàn tay duỗi ra —— đặt trên cổ Đường Thời, người này ngày thường nhìn qua không lộ ra ngoài, cũng thấy rất dễ nhìn, chỉ có lúc ra tay ngoan độc, mới khiến người ta có cảm giác yêu tà, mặc kệ là tại Mười tám cảnh Tiểu Hoang hay là Tiểu Tự Tại Thiên...

Chỉ là chưa bao giờ như hiện tại...Tràn ngập loại làm càn khôn kể...

Bàn tay chậm rãi nắm chặt, đắm chìm trong khoái cảm của chính mình, Đường Thời hoàn toàn không biết gì cả, miệng y nỉ non cái gì, Thị Phi cũng nghe không rõ, cũng có thể căn bản chỉ là những tiếng kêu mơ hồ, không có ý nghĩa.

Giết, hay là không giết...

Mắt Đường Thời, mở, đưa tay khoát lên lưng hắn.

"Giết ta, nhập ma, không giết ta, còn có khả năng thành Phật, ngươi vẫn là nhịn xuống đi... Nhịn không được, đó là vạn kiếp bất phục..."

Y ác liệt mà cười rộ lên, phía sau lại tận lực thít chặt, đem đồ vật này kẹp chặt bên trong, nuốt vào, đến nơi càng sâu, liên căn mà vào...

Cả người cũng giống như muốn tan ra, Đường Thời rất nỗ lực mới có thể động đậy, khe hẹp bên trong càng mở rộng, vì thế phun ra nuốt vào càng thêm dễ dàng...

Y vặn vẹo thắt lưng, hai cái đùi kẹp trên lưng Thị Phi, động tác kia càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng mãnh liệt, tràn ngập loại giao hòa tình cùng sắc, giữa lúc ma xát càng thêm nóng, như muốn thiêu cháy, Đường Thời chịu không nổi, dưới tác dụng của dược lực, cũng không chút nào che dấu mà rên ra tiếng.

"Thị Phi...Ưm a...Ngươi...Vật kia... So với ngươi nhiệt tình hơn nhiều..."

Cũng không nhìn dáng vẻ vắng lặng thường ngày của người phía dưới...

Nếu không có dược lực, Đường Thời là chịu không nổi hắn.

Đường Thời có chút quên tình, y thả người trên động tác của hắn, quên đi tất cả.

Nhưng không biết tại sao, ngón tay đặt trên cần cổ y xiết chặt lại thả lỏng, rốt cuộc như là nhận mệnh, chậm rãi trượt lên, có chút rung động mà vỗ về khuôn mặt của y, nhìn biểu tình y mê huyễn đem hai khoé môi tách ra, vì thế Thị Phi nhẹ nhàng lướt qua, như là rốt cuộc cũng bị mê hoặc.

Nhiệt độ ẩm thấp, liền chạm vào môi Đường Thời, Đường Thời bỗng nhiên dừng lại, biểu tình bị xâm nhập trên mặt y giống như yên lặng, chẳng qua giây lát loại run rẩy này liền càng thêm kích thích , Thị Phi... Thị Phi thế nhưng...

Trong con ngươi một mảnh màu đen tinh khiết, như là cái gì cũng chưa từng tồn tại.

Đầu lưỡi trơn trượt dùng tốc độ cực kỳ thong thả đem môi y tách ra, sau đó dễ dàng mà cạy mở khớp hàm y, loại hành động này dị thường thong thả, Đường Thời cảm giác đến cũng rõ ràng khác thường.

Thanh âm nức nở trong cổ họng Đường Thời, đã muốn thối lui để xem tình huống của Thị Phi, lại không nghĩ bị Thị Phi cắn lên đầu lưỡi, không thể lui.

Lông mi Thị Phi thực dài, hơi hơi động, ánh mắt trong suốt kia lưu chuyển, liền đem biểu tình kinh hãi của y thu vào đáy mắt.

Hắn đem lưỡi mình rút về, rời môi, đã thấy bên môi Đường Thời mang theo ẩm ướt, sáng bóng mà đỏ tươi.

Bên trong ánh mắt Đường Thời là vài phần khó có thể tin, y cũng muốn hỏi cái gì, lại thấy Thị Phi nhìn chăm chú vào y, rồi sau đó rũ mi mắt nói: "Nhịn không được."

"..." Đường Thời trong lòng cơ hồ là nghẹn huyết, màu sắc nơi đáy mắt y toàn bộ rút đi, cuối cùng lại hung hăng mà ngồi xuống, vách tường bên trong thít chặt, nuốt đồ vật của hắn, cảm giác vật kia ở trong cơ thể y đỉnh động, liền vươn tay nắm lấy môi Thị Phi, móng tay trong suốt khắc ở trên môi Thị Phi, lại cắt qua, vì thế máu đỏ tươi nhỏ xuống.

Đường Thời bên môi cười, lại ái muội mà cong lên, dán đến trên môi của hắn, thanh âm mềm nhẹ như trước——

"Thị Phi, ta thích ngươi —— "

Lời này nói xong, liền cảm giác vật kia
trong cơ thể hung hăng run rẩy mà động một cái, tiếp theo một dòng tinh dịch nóng bỏng vọt ra, kích đến cả người y đều rung động, hậu huyệt lại có dòng chất lỏng trắng chảy ra, dính ướt một mảnh.

Đường Thời đè nén cảm giác đang ngập trong đầu, nhìn đáy mắt Thị Phi rốt cuộc dẫn theo vài phần sắc màu ấm, lại bỗng nhiên cảm thấy đáng tiếc, y dùng mồm mép nóng bỏng của mình, liền nhẹ giọng nói: "Ngốc tử, lừa ngươi thôi."

Trước cũng đều là giả, y làm sao có khả năng động tâm đây?

Đường Thời y không vi thiên không vi mà, vì tư lợi, lại tâm tư ngoan độc, trong mắt y không có bất luận kẻ nào, cũng không đem bản thân đặt tại đáy mắt, lại càng không có những người khác.

Thị Phi tính là cái gì?

Nhân sinh đã kéo dài đến trăm ngàn năm, bất quá là khách qua đường vội vàng, y lo lắng, y lại không hề cảm giác.

Một câu kia, phảng phất giống như thở dài, nhẹ cực kỳ, nhưng lại như là một cái búa tạ, nện ở trong lòng Thị Phi.

Toàn bộ thức hải đều kịch liệt nổi lên sóng gió, bốn phía như có khí tức hủy thiên diệt địa, thác loạn, hỗn loạn, khi phong vân hội tụ ngưng kết tại đáy mắt Thị Phi, hắn dùng loại ánh mắt không rõ ràng này nhìn Đường Thời, nhìn y mang theo ý cười lại hoàn toàn không có tình cảm, không có cách nào động.

Một hơi máu tươi đè nén thật lâu một chút nữa dũng mãnh chảy ra, hắn dĩ nhiên pháp tướng vỡ tan, toàn bộ thân thể máu thịt như rơi vào lò lửa.

Đáy mắt Đường Thời dẫn theo vài phần thương hại, thương hại chính là vô tình, môi y rời đi, ngón tay nâng lên, lại điểm trước môi Thị Phi một chút, tựa hồ là không muốn nói chuyện.

Dược liệu của Hoan Hỉ đan hiện tại cũng đã giảm bớt, cả người Đường Thời hoàn toàn thanh tỉnh lại, liền buông hai chân xuống, đi chân trần đứng lên, hai người hợp cùng một chỗ lại tách ra, đồ vật từ trong thân thể y rút ra, còn có rất nhiều chất lỏng nóng bỏng bên trong chảy ra, sau đó chảy xuống trên đùi y, theo bắp chân một

Bình luận

Truyện đang đọc