Trên mặt Triển Thiên Bạch trong nháy mắt lúc trắng lúc đỏ.
"Ngươi đương nhiên không phải nam sủng của bổn vương... Bởi vì nam sủng chỉ dùng để sủng. Mà ngươi... Là nô ɭệ, chỉ xứng bị bổn vương nô dịch!"
"Ngươi!"
...
Giày vò một đêm, sáng sớm, Triển Thiên Bạch khó khăn mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thấy Đoan Mộc Ly đã ăn mặc chỉnh tề.
"Đoan..." Triển Thiên Bạch vừa hơi hé miệng lại lập tức sửa miệng, "Vương gia..."
Đoan Mộc Ly quay đầu liếc mắt nhìn Triển Thiên Bạch một cái, "Lý quản gia!"
"Có nô tài!" Lý quản gia vội vàng chạy tới, cung kính lễ độ.
"Nô tài này thức dậy muộn, không cần cho hắn cơm ăn!" Đoan Mộc Ly quay đầu, hất cằm chỉ về phía Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch vừa mới ngồi dậy liền nhíu chặt mày kiếm lại, đôi mắt vốn lạnh lùng hờ hững thoáng qua một tia thương tổn mà người khác không dễ nhận thấy được.
"Nhưng, nhưng mà vương gia..."
"Ừm?"
Bị Đoan Mộc Ly hung hãn quăng cho ánh mắt bén như đao, Lý quản gia không dám hé răng nữa.
Kết quả, cả ngày hôm nay Triển Thiên Bạch chưa ăn cơm, ngay cả một ổ bánh ngô cũng không có.
Cố gắng làm công việc nặng nhọc như mọi khi, không có thể lực thì căn bản Triển Thiên Bạch làm việc thập phần tốn sức.
Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, Triển Thiên Bạch khiêng đòn gánh nước trên vai có cảm giác nặng đầu choáng váng.
Hắn thật sự còn sống sao?
Sống tiếp như vậy... Có ý nghĩa gì?
Không thể cứu Bao Bất Bình bọn họ, không thể khôi phục võ công, không thể chạy trốn khỏi bên cạnh Đoan Mộc Ly...
Mỗi ngày cũng chỉ lặp đi lặp lại một lượt toàn bộ những công việc như nhau.
Triển Thiên Bạch chỉ cảm thấy mi mắt càng ngày càng nặng, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Nhớ lại những việc Đoan Mộc Ly đã làm tối hôm qua, hắn liền cảm thấy tê tâm liệt phế.
Đó là— lăng nhục, cưỡng bức!
Một vòng tuần hoàn thống khổ.
Đoan Mộc Ly... Ngươi cứ như vậy mà hận ta sao?
Cứ như vậy... Hận ta?!
Bước chân của Triển Thiên Bạch không vững, thân thể đang gánh nước lắc lư lắc lư, nước trong thùng gỗ cũng sánh ra không ít.
Trước mắt Triển Thiên Bạch tối sầm, thân thể nhỏ gầy suy yếu ngã quỵ sang một bên.
Ào!
Hai thùng nước toàn bộ đổ ra, nhưng Triển Thiên Bạch không té ngã trên đất.
Hắn được người đỡ, bàn tay to dày rộng hữu lực, rắn chắc mạnh mẽ đỡ lấy Triển Thiên Bạch.
Đoan Mộc Ly nhìn thấy Triển Thiên Bạch tâm sức mệt nhọc lao lực quá độ, trong lòng như bị tàn nhẫn nện một quyền, trái tim triệt để đau nhói.
Triển Thiên Bạch, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?
Không... Rốt cuộc là ta muốn thế nào?
Đoan Mộc Ly đặt tay lên ngực tự hỏi, không có được đáp án, mâu thuẫn nơi đáy lòng tựa như bụi gai quấn đan vào nhau, đâm hắn trăm ngàn lỗ loét lở.
...
Thời điểm tỉnh lại, Triển Thiên Bạch thấy được một thân ảnh mờ mờ ảo ảo, ngồi bên giường mình.
Không phải Đoan Mộc Ly...
Thân hình người này nhỏ xinh gầy yếu, vừa nhìn không phải là Đoan Mộc Ly.
Trong lòng tuôn ra một cỗ thất vọng lớn lao, Triển Thiên Bạch dụi dụi mắt.
"Huyền Ca?"
Huyền Ca theo tiếng nhìn về phía Triển Thiên Bạch, "Ngươi tỉnh rồi?"
"Ừm..."
Day day thái dương đau nhức, Triển Thiên Bạch hiểu lầm là Huyền Ca giúp mình, nhẹ giọng nói lời cảm tạ: "Cảm ơn ngươi Huyền Ca, rước thêm phiền toái cho ngươi rồi."
Huyền Ca thoáng run sợ một chút, mỉm cười, "Không phiền không phiền, ngươi với ta không cần khách khí như vậy... Lại nói, vương gia cũng thật là, làm sao có thể nhẫn tâm như vậy?!"
Huyền Ca lộ ra loại biểu cảm đồng tình cùng thương hại sâu sắc với Triển Thiên Bạch, hốc mắt cũng đỏ ửng.
"Triển Thiên Bạch, lúc trước ngươi rất được vương gia sủng hạnh, ta tuy rằng cũng rất ghen tị với ngươi, bất quá nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, ta thật sự cũng cảm động lây. Dù sao ngươi và ta đều là nam sủng của vương gia, đều thân bất do kỷ... Thực ra ngươi cũng không làm sai cái gì, là vương gia hơi quá đáng rồi!"
Nhìn thấy Huyền Ca bênh vực bất bình thay mình, trong lòng Triển Thiên Bạch có vài phần an ủi.
"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi nói tốt vài câu trước mặt vương gia."
Nói xong lời này, Huyền Ca liền rời đi. Thời điểm đưa lưng về phía Triển Thiên Bạch, vẻ tươi cười trên mặt trong nháy mặt càng thêm rộng ra, giống như con hồ ly giảo hoạt.
Triển Thiên Bạch nằm trên giường lặng lẽ khép mi mắt, trong lòng nói thầm:
Huyền Ca... Rốt cuộc tới đây làm gì?
Thực ra Huyền Ca không muốn làm gì cả, chẳng qua hắn rất hiếu kì, Triển Thiên Bạch từng được bổng lên trời hung hăng ngã xuống là bộ dạng gì.
Trong mấy ngày kế tiếp, ban ngày Triển Thiên Bạch làm việc cực nhọc, đến buổi tối còn phải hiến dâng thân thể của mình để thỏa mãn Đoan Mộc Ly, đồng thời vẫn tiếp tục đau khổ cầu xin Đoan Mộc Ly.
Trước mắt, đám người Bao Bất Bình vẫn còn trong tay của Cao Nam Phong, nếu Cao Nam Phong nghiêm hình bức cung không có kết quả, sau đó ắt sẽ có ý muốn nhanh chóng đưa bọn họ đi gϊếŧ.
Nếu như đám người Bao Bất Bình thật sự bị xử tử, Triển Thiên Bạch còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa?!
Bao Bất Bình chính là vì cứu hắn mới mạo hiểm ám sát!
"Ly Vương gia, Ly Vương gia ta, không... Nô tài thật sự cầu xin ngài, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho Bao Bất Bình bọn họ một con đường sống đi!"
Vì để làm hài lòng Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch đã dùng hết khả năng khiến cho biểu hiện của mình giống như một gã nô ɭệ hợp lệ.
"Vương gia!" Triển Thiên Bạch ôm lấy hai chân của Đoan Mộc Ly, quỳ trên mặt đất cọ vài cái, đầu gối đã sớm rách, nhưng hai tay của hắn vẫn gắt gao ôm chân Đoan Mộc Ly như cũ không buông.
"Là nô tài hại Bao Bất Bình... Nếu không phải vì cứu nô tài, Bao Bất Bình cũng sẽ không làm việc ngốc như vậy!"
"Việc ngốc?" Đoan Mộc Ly không cho là đúng, nhún vai, "Không phải ngươi và hắn thông đồng cùng một giuộc, tỉ mỉ bố trí bẫy rập sao?"
"Ta..."
Triển Thiên Bạch vừa mới mở miệng đã bị Đoan Mộc Ly đá một cước lăn trên mặt đất.
"Triển Thiên Bạch! Ngươi vĩnh viễn không được quên thân phận của ngươi! Nếu như ngay cả làm một nô tài cũng không được, bổn vương sẽ lại một lần nữa đưa ngươi đến Di Hương viện, lần này không cần bán, tặng miễn phí, bởi vì cơ thể này của ngươi đã không còn đáng giá tiền, đến lúc đó cho ngươi dùng cái thân thể rách nát này tiếp khách, cho đến khi nhiễm bệnh mà chết!"
Uy hiếp như chém đinh chặt sắt khiến màng nhĩ của Triển Thiên Bạch nổ tung, càng đâm đau buốt trái tim của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch trừng lớn hai mắt, đồng tử đỏ tươi.
Ý thức được Triển Thiên Bạch nổi giận rồi, Đoan Mộc Ly cười lạnh.
Triển Thiên Bạch còn không biết ngượng mà tức giận? Người nên tức giận rõ ràng là hắn!
Cả ngày Bao Bất Bình Bao Bất Bình, chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, chuyện đầu tiên Triển Thiên Bạch làm luôn là phịch một tiếng quỳ gối xuống đất, vì đám người Bao Bất Bình mà cầu xin tha thứ.
Tên Bao Bất Bình kia... Rốt cuộc là có quan hệ gì với Triển Thiên Bạch?
Triển Thiên Bạch bị phạt làm nô ɭệ thấp hèn nhất cũng chưa từng đau khổ cầu xin hắn, vì Bao Bất Bình mà ăn nói nhũn nhặn.
Đoan Mộc Ly càng nghĩ càng giận.
Hắn không nhịn được mà hối hận, lúc trước dưới Bắc Lăng Thần Mộc, tại sao hắn lại không gϊếŧ cái tên Bao Bất Bình kia.
"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Triển Thiên Bạch, ngươi cũng từng là danh tướng một nước, phải biết ám sát vương gia chính là tội chết..."
"Vậy để cho ta chết!" Triển Thiên Bạch ngẩng mặt, khuôn mặt trắng nõn âm u lộ ra một tia dứt khoát.
Triển Thiên Bạch là nghiêm túc.
Tóc Triển Thiên Bạch đột nhiên bị Đoan Mộc Ly giật lên, vẻ mặt thống khổ.
"Chết? Động một cái liền lấy chữ "chết" ra treo bên miệng, ngươi đặt bổn vương ở chỗ nào?!" Đoan Mộc Ly tức giận lôi đình, "Hay là nói... Ngươi chắc chắn bổn vương không dám gϊếŧ ngươi, cho nên mới không kiêng nể gì?!"
"Vương gia!" Hốc mắt Triển Thiên Bạch đỏ bừng, thanh âm nghẹn ngào, "Bao Bất Bình là phó tướng năm đó của nô tài, vất vả lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết... Hắn là vì nô tài mới ra hạ sách này, cũng không phải nhắm vào vương gia, nếu như hắn vì nô tài mà chết, vậy nô tài chỉ có thể lấy mạng đổi mạng, ở trên đường Hoàng Tuyền bầu bạn với bọn hắn."
"Triển Thiên Bạch!"
Đoan Mộc Ly gầm lên giận dữ, đôi con ngươi đen như trời đêm suýt nữa nứt ra.
"Ngươi đang uy hiếp bổn vương." Mấy chữ này phát ra từ trong kẽ răng, Đoan Mộc Ly bóp chặt cổ Triển Thiên Bạch một phen, nhấc bổng cả người Triển Thiên Bạch lên.
Gương mặt lộ ra thoáng chốc trắng bệch, hô hấp của Triển Thiên Bạch không thông, mặt mày thống khổ.
"Ngươi thực sự cho rằng mạng của bản thân đáng giá như vậy, có thể lấy để áp chế lợi thế của bổn vương?"
Đùng!
Đoan Mộc Ly tàn nhẫn quăng Triển Thiên Bạch ngã trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống Triển Thiên Bạch đang quỳ rạp trên mặt đất.
"Ngươi muốn chết phải không? Được!"
Đoan Mộc Ly rống một tiếng, chấn động cả vương phủ, "Bổn vương thành toàn cho ngươi! Ngươi đâu!"
Lý quản gia hốt hốt hoảng hoảng chạy tới, không dám thở mạnh một hơi.
"Từ hôm nay trở đi, không được phép cho Triển Thiên Bạch ăn không ngồi rồi, cũng không được ăn cái gì!"
Khí lực hùng hậu từ đan điền truyền ra, Đoan Mộc Ly lộ ra bộ mặt lãnh khốc vô tình.
Phản chiếu trong con ngươi đỏ rực của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly xa lạ khác thường như vậy làm hắn kinh ngạc.
Người này là... Đoan Mộc Ly?
Khoảnh khắc ở cùng một chỗ Đoan Mộc Ly đột nhiên từng chút từng chút tràn ra trong đầu, Triển Thiên Bạch dùng sức nắm lấy ngực trái của mình,
Tim đau quá...
Thật khó chịu...
Đoan Mộc Ly xoay người đưa lưng về phía Triển Thiên Bạch, không thể nhìn thấy ánh mắt thống khổ vặn vẹo của Triển Thiên Bạch, sải bước chân, bỏ lại một câu lạnh như băng.
"Đói chết ngươi, cho ngươi đi bầu bạn với tên Bao Bất Bình kia trên đường Hoàng Tuyền là sự nhân từ lớn nhất của bổn vương đối với ngươi rồi."
Đoan Mộc Ly khoát tay chặn lại, ý bảo Lý quản gia dẫn Triển Thiên Bạch đi.
"Đoan Mộc Ly!"
Thời điểm Triển Thiên Bạch bị Lý quản gia dẫn ra khỏi thư phòng của Đoan Mộc Ly đột nhiên hô to một tiếng: "Ta hận ngươi! Ta hận ngươi Đoan Mộc Ly! Triển Thiên Bạch ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi—!"
Tiếng la tê tâm liệt phế ở sau lưng dần dần tan đi, bàn tay to lớn đặt hai bên sườn cơ thể của Đoan Mộc Ly dùng sức nắm chặt thành quyền, máu đỏ tươi từ trong lòng bàn tay chảy ra.
Rất nhanh, từ trên xuống dưới vương phủ đầu biết chuyện Đoan Mộc Ly hạ mệnh lệnh muốn để Triển Thiên Bạch đói chết.
"Triển Thiên Bạch này... Lại làm cái gì nữa?"
Trong phòng, Lam Tẩm đi qua đi lại, đứng ngồi không yên.
Triển Thiên Bạch có ân với hắn, hắn không phải người tri ân bất đồ báo.
Nhưng lần này, Triển Thiên Bạch tựa hồ làm cho Đoan Mộc Ly tức giận không nhẹ.
"Lam Tẩm, ngươi không thể hành động thiếu suy nghĩ gây thêm phiền toái, ngươi là do Thừa tướng đại nhân phái tới giám sát vương gia, vạn nhất không cẩn thận một cái chọc giận vương gia..."
Lam Tẩm thì thào tự nhủ, trong nháy mắt nhớ tới Chu Phượng, nhớ tới vết bỏng khiến kẻ khác buồn nôn trên mặt Chu Phượng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ thanh tú phủ kín một tầng sương mù, Lam Tẩm thành khẩn nói, "Triển Thiên Bạch... Nếu như ngươi thực sự cứ như vậy mà chết, cũng chỉ có thể trách mạng ngươi rất không tốt thôi!"
Trong phòng của Huyền Ca, tin tức Đoan Mộc Ly muốn để Triển Thiên Bạch đói chết tất nhiên cũng truyền đến tai Huyền Ca, Huyền Ca vui vẻ không nhịn được bắt đầu ngâm nga điệu hát dân gian.
"Triển Thiên Bạch, ngươi cũng chết nhanh lên đi! Đừng ở trước mặt ta làm ta chướng mắt nữa."
Thanh âm càng thêm âm lãnh, vẻ tươi cười dữ tợn của Huyền Ca khiến khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đáng yêu điềm đạm cũng trở nên vặn vẹo.
Bên kia, Chu Phượng đang làm việc ở phòng bếp luôn do dự mãi, vẫn là trộm theo một khối điểm tâm, sau đó cố ý để điểm tâm lại dọc trên con đường Hương Linh phải đi qua.
"Ơ?" Nhìn thấy điểm tâm, hai mắt Hương Linh nhất thời sáng ngời.
Nàng đang phát sầu phải làm sao chuẩn bị đồ ăn cho Triển Thiên Bạch đây!
Bởi vì Lý quản gia chắc chắn nàng sẽ có hành động, do đó xem nàng giống như kẻ trộm vậy.
Trong lòng Hương Linh biết rõ, Lý quản gia là vì tốt cho nàng, nếu như bị Đoan Mộc Ly phát hiện, nàng sẽ chết không nơi táng thân.
Nhưng bất luận như thế nào nàng cũng không nhẫn tâm nhìn Triển Thiên Bạch đang sống bị đói chết, cho dù là một hơi cũng được, nam nhân anh tuấn ôn nhu trước sau như một giống như Triển Thiên Bạch không nên có kết cục này!
Hương Linh nhanh chóng nhặt điểm tâm lên, quay đầu nhìn khắp nơi xung quanh, thoạt nhìn lấm la lấm lét.
"Tốt, không có ai."
Thổi lớp bụi dính bên ngoài điểm tâm đi, Hương Linh cẩn thận lấy khăn tay bọc điểm tâm lại.
"Cái gì mà không có ai chứ... Ta ở ngay đây này?" Chu Phượng trốn trong lùm cây vẻ mặt không biết nói gì.
"Triển Thiên Bạch, như vậy là... Ngươi với ta không thiếu nợ nhau rồi." Sờ sờ vết bỏng trên mặt của mình, sắc mặt Chu Phượng rối rắm, lầm bầm lầu bầu.