Triển Thiên Bạch tắm rửa liền một mạch đến tận chiều.
Rốt cuộc cũng thay xong quần áo, hắn xoa xoa cái bụng rỗng tuếch của mình.
Hắn đói bụng.
Từ khi bị bán vào Di Hương viện, hắn gần như không ăn gì, căn bản là không muốn ăn, nuốt không trôi.
Tuy nhiên, nếu đã còn sống, hắn nhất định phải ăn cơm như người bình thường.
Cảm giác thèm ăn như một bản năng.
Quay đầu nhìn về phía chiếc bàn gỗ hoa lê được chạm khắc tinh xảo, Triển Thiên Bạch nhìn thấy ở trên mặt bàn được bày rất nhiều đồ ăn phong phú.
Có sườn heo kho tộ, cá lư hấp, tôm măng xanh bóc vỏ, giò heo Đông Pha, còn có canh cua lòng đỏ trứng.
Tuy rằng có chút nguội nhưng chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đặc biệt ngon miệng.
Không nghĩ ngợi nhiều, Triển Thiên Bạch ngồi xuống, bắt đầu ăn uống thỏa thích.
"Thật không ngờ ngươi còn có thể nuốt trôi? Bộ nay có khẩu vị ăn vậy sao!"
Vừa mới ăn hai miếng, giọng nói trầm thấp từ tính của Đoan Mộc Ly vang lên ở cửa phòng, đôi đũa trên tay Triển Thiên Bạch hơi khựng lại.
Không thể không thừa nhận, vừa nghe thấy thanh âm này, cảm giác ngon miệng của Triển Thiên Bạch trong nháy mắt kém đi rất nhiều.
Quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly từ đôi mắt lạnh lùng đã khôi phục lại thành màu đen của Triển Thiên Bạch đọc ra được vài phần bất mãn.
"Như thế nào? Không muốn nhìn thấy ta?"
Đôi giày bằng lụa tơ vàng thêu họa tiết rồng bước qua ngạch cửa, Đoan Mộc Ly bước vào, đi đến bên người Triển Thiên Bạch.
Ngay khi hắn tới gần, cơ bắp cả người Triển Thiên Bạch đều căng cứng.
"Sợ ta đến nỗi như vậy sao?" Cúi người kề sát bên tai Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly cố ý thổi khí vào lỗ tai Triển Thiên Bạch.
"Ngươi!"
Khi quay lại, Triển Thiên Bạch dùng đũa chọc vào mắt Đoan Mộc Ly, nhưng trước khi đầu đũa chạm vào Đoan Mộc Ly, hắn đã buộc phải dừng lại giữa không trung.
Nội lực...
Chân mày Triển Thiên Bạch nhíu chặt, đôi mắt phẫn hận tràn đầy mãnh liệt không cam lòng.
Đoan Mộc Ly chặn lại động tác của hắn còn không cần nhúc nhích, bởi vì nội lực.
Nội lực thật thâm hậu!
Từ đầu ngón tay tới cổ tay đều đang run rẩy, Triển Thiên Bạch bang một tiếng đập mạnh đôi đũa xuống bàn cơm.
"Ha!" Đoan Mộc Ly phát ra cười khẽ, "Đã thành phế nhân rồi mà còn dữ dằn như vậy sao..."
Đột nhiên, hắn duỗi tay ra bóp lấy cằm Triển Thiên Bạch, "Nói cho ngươi biết Triển Thiên Bạch, ngươi ở Dao Quốc là đại anh hùng, đại tướng quân đỉnh thiên lập địa, nhưng hiện tại... ngươi chẳng qua chỉ là một bại tướng, là một tên nô bộc thấp kém nhất mà thôi."
"Đoan Mộc Ly!" Triển Thiên Bạch nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến độ cả người run run.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Triển Thiên Bạch, đôi mắt sâu thẳm của Đoan Mộc Ly tối đi vài phần.
Những hành vi trước đây chỉ là một hình thức bạo lực và tra tấn mà thôi.
Nhưng vì sao?
Đoan Mộc Ly cảm thấy rất khó chịu.
Hắn vốn cho rằng sau khi chiếm hữu được Triển Thiên Bạch, tâm tình sẽ thoải mái hơn.
Nhưng Triển Thiên Bạch vẫn là chịu khuất phục trước hắn.
Ngọn lửa trong lòng hắn vẫn chưa dập tắt.
"Triển Thiên Bạch, nói cho bổn vương biết... Bổn vương rốt cuộc nên làm như thế nào... mới có thể hoàn toàn hủy hoại ngươi?"
Con ngươi đen nhìn chằm chằm hắn giống như đầm lầy sâu không thấy đáy, không thể dò được, Triển Thiên Bạch vô thức nín thở.
Hắn không thể bị hủy hoại được!
Nếu ông trời để hắn còn sống, còn cho hắn được ở gần Đoan Mộc Ly, như vậy hắn càng phải sống cho tốt!
Phải sống— để bắt Đoan Mộc Ly nợ máu trả máu!
Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch lập tức cụp mắt xuống, vì sợ rằng ánh mắt sẽ lộ ra tính toán trong lòng.
Trong phòng ngủ yên tĩnh lại, một lúc lâu sau, hai cánh môi mỏng của Triển Thiên Bạch khẽ mở ra.
"Vương gia..."
Một tiếng "vương gia" này đã khiến Đoan Mộc Ly kinh ngạc, nhìn thấy Triển Thiên Bạch ngẩng đầu lên, đôi mắt tối như đêm đen, tựa hồ có một tầng hơi nước mông lung mà gợi cảm.
"Ta không muốn chết."
Đoan Mộc Ly nhíu mày, "Ta chưa nói muốn cho ngươi chết."
Triển Thiên Bạch cố ý làm giọng của mình nghe như nũng nịu, thân là một nam nhi cao bảy thước, hắn nghe thanh âm của chính mình cũng cảm thấy ghê tởm.
"Như vương gia đã nói, ta hiện tại chỉ là một phế nhân, vương gia vì sao không giơ cao đánh khẽ... Ta đã nghĩ thông suốt rồi, ta nguyện ý ở lại bên cạnh vương gia, hầu hạ vương gia."
Mày kiếm nhíu lại thành chữ "xuyên" tựa như một ngọn núi cao ngất, Đoan Mộc Ly nhìn đôi mắt diễm lệ ôn nhuận như nước của Triển Thiên Bạch, tim đập dữ dội.
"Triển Thiên Bạch, ngươi lại đang giở trò gì?" Sự cảnh giác trong mắt Đoan Mộc Ly hiện rõ.
Triển Thiên Bạch dùng giọng mũi cười hừ một tiếng, "Ta đã trở thành người của vương gia rồi, còn có thể giở trò gì nữa chứ."
Vừa nói, Triển Thiên Bạch vừa cố ý làm ra vẻ ưỡn ẹo, "Thiên Bạch chỉ hy vọng vương gia về sau có thể đối với Thiên Bạch ôn nhu một chút."
"Triển Thiên Bạch!" Đoan Mộc Ly đẩy Triển Thiên Bạch ra.
Lần này dùng sức hơi quá, Triển Thiên Bạch bị hắn đẩy té ngã trên đất.
"A!"
Từ trên cao nhìn xuống Triển Thiên Bạch ngã trên mặt đất, con ngươi của Đoan Mộc Ly bốc hỏa, hai tay nắm chặt lại, "Ngươi như vậy làm ta cảm thấy thật buồn nôn! Ghê tởm!"
Gầm nhẹ một tiếng, Đoan Mộc Ly vung ống tay áo bỏ đi.
Triển Thiên Bạch đang quỳ rạp trên mặt đất khẽ nhếch môi, gợi lên một nụ cười nhạt đầy mưu mô.