ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

"Chu Phượng, ta đến thăm ngươi đây."

Huyền Ca chân tay nhẹ nhàng đi tới bên giường Chu Phượng liền nhìn thấy Chu Phượng nằm sấp trên giường, hai mắt cũng khóc đến nỗi sưng thành đào hạch.

"Huyền Ca..." Nhìn thấy Huyền Ca, Chu Phượng lại ủy khuất, nước mắt rưng rưng, "Huyền Ca, ngươi nói cái tên Triển Thiên Bạch kia rốt cuộc đã hạ mê dược tà thuật gì với vương gia? Vì sao vương gia thích hắn như vậy? Chúng ta nhập phủ lâu như vậy, vương gia tới bây giờ ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm liếc chúng ta lấy một cái, rốt cuộc là vì sao chứ? Vương gia hắn vì sao lại đối xử với ta như vậy? Ta rõ ràng yêu vương gia như vậy..."

Thanh âm nghẹn ngào, Chu Phượng càng nói càng kích động, khóc cũng càng to hơn.

"Được rồi được rồi Chu Phượng, đừng nói nữa." Huyền Ca ôn nhu xoa xoa đầu Chu Phượng, "Ta cũng không ngờ vương gia lại vì báo thù cho Triển Thiên Bạch mà muốn đánh chết ngươi..."


"Đúng vậy! Nếu không phải ngươi ngăn thị vệ lại, ta có lẽ thật sự sẽ bị đánh chết." Ánh mắt Chu Phượng nhìn Huyền Ca tràn ngập cảm kích.

"Đó là việc ta nên làm... Chúng ta đều là do Thừa tướng chọn ra đưa vào vương phủ, đều là bạn..." Huyền Ca cầm tay Chu Phượng, "Nhưng mà Chu Phượng, ngươi như vậy, về sau ngàn vạn lần không nên lại trêu chọc cái tên Triển Thiên Bạch kia..."

"Sao lại là ta trêu chọc hắn?!" Chu Phượng lập tức kích động ngồi dậy, lại không nhịn được ho khan, "Khụ khụ, khụ khụ khụ... Ta... Ta căn bản không có hạ độc, là vương gia xử oan ta!"

"Ừm, ta tin ngươi." Huyền Ca ra sức gật đầu, "Nhưng chỉ có ta tin ngươi cũng vô dụng thôi... Hiện tại, vương phủ từ trên xuống dưới đều biết chuyện, nói ngươi ghen ghét Triển Thiên Bạch nên muốn hạ độc hại chết hắn. Dù sao trừ ngươi ra, Triển Thiên Bạch cũng không đắc tội gì với những người khác... Trừ phi..."


"Trừ phi cái gì?" Hai mắt Chu Phượng trừng lớn nhìn Huyền Ca, chỉ thấy Huyền Ca xoa cằm có chút đăm chiêu, "Trừ phi... Là Triển Thiên Bạch tự biên tự diễn? Bất quá, Triển Thiên Bạch hẳn cũng không đến mức vì hại ngươi mà hi sinh lớn như vậy đi?"

"Làm sao lại không đến mức?!" Chu Phượng kích động suýt chút nữa ngồi bật dậy, "Huyền Ca, ngươi nói đúng. Ngươi xem, sự thật là Triển Thiên Bạch căn bản không bị độc chết, còn sống rất tốt, cho nên... Ta thấy chính là hắn tự biên tự diễn, cố ý hãm hại ta, chỉ vì muốn làm cho vương gia đánh chết ta... Triển Thiên Bạch này thật thâm độc!"

"Suỵt!" Huyền Ca giơ ngón trỏ lên, "Chu Phượng, lời ngươi nói không có chứng cứ, đừng nói lung tung."

"Nhưng mà, nhưng mà...." Chu Phượng càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất vì bản thân bị đánh, nước mắt giống như chuỗi hạt ngọc đứt dây không ngừng rơi xuống.


"Được rồi, ngươi đừng khóc nữa. Nghỉ ngơi cho tốt đi, hôm khác ta lại đến thăm ngươi." Giúp Chu Phượng dém dém góc chăn, Huyền Ca xoay người rời đi, động tác rất nhẹ đóng cửa phòng Chu Phượng.

Một thời gian sau, thân thể Triển Thiên Bạch đã hoàn toàn bình phục, tuy rằng tàn độc lúc trước vẫn đang phá hủy nội lực cùng thân thể nhưng độc tố của Xích Giác Mạn Đà La đã hoàn toàn được giải.

Chu Phượng đã xuống được giường nhưng vẫn chỉ có thể đi quét tước phòng củi.

Hôm nay, Triển Thiên Bạch hiếm khi được ra khỏi vương phủ, cùng Đoan Mộc Ly đi tới Di Hương viện.

Hắn muốn tự mình nói lời cảm tạ với Thẩm Ngọc Lam và vị sư đệ của Đoan Mộc Ly kia.

Đoan Mộc Ly cũng vậy, Thẩm Ngọc Lam và vị sư đệ kia cũng là ân nhân cứu mạng của hắn.

Vụt!

Đoan Mộc Ly đang đứng ở cửa Di Hương viện đột nhiên nhìn thấy một bóng đen.
"Người Tháp Nhĩ?"

Xem tác phong dáng dấp, Đoan Mộc Ly cho rằng khả năng đối phương là người Tháp Nhĩ đến từ Tắc Bắc rất lớn liền lập tức đuổi theo.

Triển Thiên Bạch đi theo bên cạnh Đoan Mộc Ly đến Di Hương viện thì nhìn thấy Đoan Mộc Ly phi người nhảy lên đoạn ngã rẽ hành lang trên lầu hai.

Gần chỗ này chỉ có một bức tường cao, không có chỗ ẩn trốn, rất có khả năng chủ nhân của thân ảnh đen kia ở trên lầu hai, Triển Thiên Bạch ngẩng đầu lên.

"Ly Vương gia?"

Kẽo kẹt một tiếng, cửa lầu hai vừa mở, Thẩm Ngọc Lam từ bên trong nghiêng người ngó ra, vừa ngẩng đầu lên liền đối mặt với Đoan Mộc Ly.

Bình luận

Truyện đang đọc