Đoan Mộc Ly tựa như đánh đổ bình ngũ vị, trong lòng cảm thấy có điều không phải, chủ ý bất định.
Cầm theo Truyền Hồn đan trở về vương phủ, hắn đứng ở cửa phòng của Triển Thiên Bạch, nhìn thấy Hương Linh đang cho Triển Thiên Bạch uống thuốc.
"Đủ rồi Hương Linh... Thuốc này... Ta uống hay không uống cũng không có tác dụng gì..."
Thanh âm thanh lãnh giống như sắp tan biến, rất nhẹ, rất nhẹ...
Tuy rằng ngữ khí bình tĩnh lạ thường, nhưng lời này của Triển Thiên Bạch vừa dứt, Hương Linh liền không nhịn được lã chã rơi lệ.
Tuyệt vọng...
Trong giọng nói của Triển Thiên Bạch lộ ra tràn đầy là tuyệt vọng.
Triển Thiên Bạch đã không còn tin chân của mình sẽ tốt lên.
Bản thân Hương Linh... Cũng không tin chắc.
"Khụ khụ!"
Thanh âm hắng giọng truyền đến từ phía sau, Hương Linh vừa xoay người nhìn liền thấy Đoan Mộc Ly đứng ở cửa phòng.
"Vương gia..." Hương Linh thi lễ với Đoan Mộc Ly.
"Ngươi lui xuống đi!"
"Vâng, nô tì cáo lui." Trước khi đi, Hương Linh còn không nhịn được lén nhìn Triển Thiên Bạch vài lần.
Vương gia hắn... Sẽ không làm cái gì với Triển công tử nữa chứ?
Kẽo kẹt một tiếng, Hương Linh đóng cửa phòng lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Đoan Mộc Ly cùng Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch trước sau như một ngồi trên giường, tựa như một tòa băng khắc, khuôn mặt bình tĩnh trắng bệch như tuyết không gợn sóng sợ hãi đến mức khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
"Triển Thiên Bạch..."
Đoan Mộc Ly tới gần Triển Thiên Bạch, khuôn mặt không chút huyết sắc của Triển Thiên Bạch phản chiếu trong con ngươi đen thâm thúy của hắn, khoét đau thật sâu trái tim hắn.
Hắn ngồi ở bên giường, mở hộp gỗ nhỏ cầm trong tay ra.
"Ta đáp ứng với ngươi... Sẽ chữa khỏi hai chân của ngươi."
Vừa nói, Đoan Mộc Ly vừa lấy Truyền Hồn đan trong cái hộp ra.
Trong khoảnh khắc Truyền Hồn đan được cầm đưa tới, Triển Thiên Bạch đột nhiên giương mi mắt lên.
Nội lực thật cường đại!
Đây là cái gì?
"Đây là Truyền Hồn đan..."
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Triển Thiên Bạch, Đoan Mộc Ly liền biết Triển Thiên Bạch suy nghĩ cái gì.
"Truyền Hồn đan?"
Danh từ riêng này đối với Triển Thiên Bạch mà nói khá xa lạ.
"Truyền Hồn đan là cái gì?"
"Ngươi không cần phải quan tâm nó là cái gì... Ngươi chỉ cần biết rằng, nó nhất định có thể trị khỏi hai chân của ngươi là được rồi."
Giọng nói trầm thấp từ tính của Đoan Mộc Ly kích động trái tim của Triển Thiên Bạch, trái tim đập thình thịch, mang máu tươi nóng bỏng vận chuyển tới tứ chi bách hài.
Viên dược hoàn này... Có thể trị khỏi hai chân của hắn...
Là thật sao?
Hắn có thể tin tưởng Đoan Mộc Ly không?
Triển Thiên Bạch sợ hi vọng càng lớn thất vọng lại càng nhiều, ngực tựa như nước biển thủy triều phập phồng bất định.
Con ngươi đen lúng liếng dần dần nhuộm lên một tia đỏ ửng, hắn nhìn chăm chú Đoan Mộc Ly, muốn tìm ra đáp án từ trên khuôn mặt của Đoan Mộc Ly.
Khuôn mặt của Đoan Mộc Ly, tuấn dật phi phàm, có góc có cạnh trước sau như một, ngũ quan lập thể tinh xảo tựa như tác phẩm điêu khắc hoàn mĩ làm ra từ đôi tay của bậc thầy nghệ thuật.
Khuôn mặt này giờ khắc này khắc sâu nghiêm túc cùng kiên định, còn có tràn đầy lo lắng.
Trong nháy mắt, Triển Thiên Bạch cũng tăng thêm vài phần tin tưởng.
Triển Thiên Bạch đang chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly, Đoan Mộc Ly thì chăm chú Truyền Hồn đan trong tay.
Nhưng ngay tại thời điểm Triển Thiên Bạch hiểu lầm rằng Đoan Mộc Ly sẽ cho hắn ăn viên dược hoàn này vào, tay của Đoan Mộc Ly đột nhiên nắm lại, bàn tay với những khớp xương rõ ràng mạnh mẽ hữu lực nắm chặt Truyền Hồn đan trong lòng bàn tay.
"Triển Thiên Bạch..."
Tầm mắt của Đoan Mộc Ly rốt cuộc rơi xuống trên người của Triển Thiên Bạch.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Triển Thiên Bạch bỗng dưng đập nhanh.
Ánh mắt Đoan Mộc Ly nhìn hắn rất phức tạp, con ngươi như sao sáng uyển chuyển, để lộ ra chút ý liếc mắt đưa tình.
Hàng mi dài chớp chớp, bản thân Triển Thiên Bạch cũng không hiểu được có chuyện gì xảy ra, vậy mà lại bất giác cúi đầu.
Hắn sợ đối diện với Đoan Mộc Ly.
Đối diện với Đoan Mộc Ly sẽ khiến trái tim hắn dao động kịch liệt.
Hai cánh môi mỏng lạnh giật giật, đường nét lạnh lùng cứng rắn trước nay cũng trở nên nhu hòa vài phần. Đoan Mộc Ly muốn nói lại thôi, vươn tay về phía Triển Thiên Bạch.
Xúc cảm ấm áp rơi xuống trên mặt mình, cả người Triển Thiên Bạch không khỏi run lên.
Đoan Mộc Ly lập tức thu tay.
"Triển Thiên Bạch, ta..."
Trong phòng yên tĩnh, mỗi một ngụm không khí hít vào, lồng ngực của Đoan Mộc Ly liền có loại đau đớn bị như xé toạc.
Hô hấp của hắn trở nên bất ổn, trái tim cũng căng thẳng đến rối tinh rối mù, ngay cả nhịp đập cũng hỗn loạn.
Ý thức được Đoan Mộc Ly muốn nói cái gì đó với mình, Triển Thiên Bạch yên lặng chờ đợi, bất giác nín thở.
"Ta... Thích ngươi, Triển Thiên Bạch."
Triển Thiên Bạch đột nhiên ngẩng đầu.
"Đúng, ta thích ngươi."
Đoan Mộc Ly gần trong gang tấc, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt thâm tình, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn thuần túy đến mức không lẫn một tia tạp chất.
Môi mỏng khẽ mở, run rẩy dữ dội. Triển Thiên Bạch dùng sức hít hai ngụm khí, cứng họng.
"Ngươi, ngươi có biết chính ngươi đang nói cái gì hay không?"
Con ngươi nhuộm đỏ trợn trừng thành hình cầu, vẻ mặt Triển Thiên Bạch khó có thể tin được.
Hắn cảm giác hắn giống như là đang nằm mơ, hoặc là lão thiên gia làm cho hắn một trò đùa thật lớn.
Nhưng mà—
"Ngươi biết ta đang nói cái gì, Triển Thiên Bạch, ta thích ngươi."
Giọng nam trầm thấp từ tình càng kiên định hơn so với lúc ban đầu, Đoan Mộc Ly vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Triển Thiên Bạch, xúc cảm quen thuộc làm cho máu toàn thân Đoan Mộc Ly từng đợt sôi trào, nhịp tim đập điên cuồng tăng lên.
Nếu hắn... Thừa nhận sớm một chút thì tốt rồi...
Miệng hơi hơi hé mở tràn đầy chua xót, Đoan Mộc Ly dùng sức cau mày, nội tâm thống khổ không nói thành lời.
"Là lỗi của ta... Hết thảy đều là lỗi của ta... Triển Thiên Bạch, ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào cũng được, nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi, ta thích ngươi, ta thật sự yêu ngươi..."
Yêu?
Nghe thấy chữ này từ trong miệng của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch không khỏi cảm thấy nực cười.
"Ngươi... Cho dù mang ta đưa cho người khác, đói chết ta, hại hai chân ta tàn phế như vậy cũng là cách để yêu ta sao?"
Bàn tay vuốt trên khuôn mặt của Triển Thiên Bạch run rẩy kịch liệt một chút, Đoan Mộc Ly trợn mắt há mồm.
"Ta..."
Hắn không có lời nào để đáp lại.
Bởi vì lời này của Triển Thiên Bạch... Toàn bộ đều là sự thật.
Là chuyện hỗn đản hắn đã từng làm!
"Ta là bởi vì..."
"Mặc kệ ngươi là bởi vì sao..." Triển Thiên Bạch không cho Đoan Mộc Ly cơ hội để biện giải, "Những chuyện ta vừa mới nói đều là sự thật không thể nghi ngờ... Ngươi tra tấn ta, làm cho ta sống không bằng chết... Hiện giờ lại nói yêu ta? Đoan Mộc Ly, ngươi bảo ta làm sao tin tưởng ngươi, ngươi không biết ngươi rất ích kỉ sao?"
Đoan Mộc Ly mở lớn miệng, cảm giác hai mắt của mình biến thành màu đen, vô cùng khó thở.
Hắn muốn bù đắp cho Triển Thiên Bạch.
Nắm ngón tay trước sau luôn nắm chặt mở ra, Đoan Mộc Ly đưa Truyền Hồn đan tới trước mặt Triển Thiên Bạch.
"Nếu như ta dùng nó trị chân của ngươi, ngươi liền đáp ứng làm vương phi của ta!"
Giọng nói âm vang hữu lực chấn động màng nhĩ của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch trầm mặc chăm chú nhìn Đoan Mộc Ly, sau một lúc lâu lại lộ ra một tia cười khổ.
"Tới thời điểm này rồi mà ngươi vẫn cường thế bá đạo như vậy..."
Đây là sự khác biệt giữa vương giả và nô ɭệ.
Ngay từ đầu, địa vị của hai người bọn họ vốn không phải ngang hàng nhau.
Khí lực toàn thân giống như bị rút cạn, hắn lắc đầu, "Đoan Mộc Ly, ta sẽ không làm vương phi của ngươi, nếu như không đáp ứng ngươi liền không đưa thuốc, vậy thì để cho ta đời này vẫn làm phế nhân hai chân tàn phế đi!"
"Ta không phải có ý đó!"
Đoan Mộc Ly kích động nắm lấy bả vai của Triển Thiên Bạch, lại thấy Triển Thiên Bạch nghiêng đầu tựa sang một bên, lệ chí ở khóe mắt giống như lóe lên quang mang trong suốt sáng long lanh.
"Không... Không phải như vậy đâu Triển Thiên Bạch, ta thật sự..." Đoan Mộc Ly gấp đến độ thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi.
Muốn khiến cho Triển Thiên Bạch nhìn về phía hắn, nhưng lại sợ lực đạo hai tay của mình không tốt làm đau Triển Thiên Bạch.
Đoan Mộc Ly không biết làm sao.
Đôi con ngươi đỏ tươi huyết sắc của Triển Thiên Bạch tĩnh lặng đến mức tựa như hồ nước đêm đông.
Yên tĩnh.
Lại lạnh nữa.
Chờ mong mãnh liệt nơi đáy lòng tan vỡ, Đoan Mộc Ly bị nỗi thất vọng cùng sợ hãi cùng cực bao phủ.
Hắn thống khổ hít thở, dùng sức nhắm mắt lại.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Đoan Mộc Ly thở ra một hơi thật dài, mở mắt ra.
Triển Thiên Bạch trước mắt vẫn bất động như một tòa điêu khắc như cũ, yên lặng dựa vào khung giường, con ngươi đỏ tươi không gợn sóng sợ hãi giống như căn bản không đang nhìn thế giới này.
Trái tim Đoan Mộc Ly tựa như vách núi sụp đổ, máu thịt đang từng khối từng khối tróc từng mảng.
Đau lắm!
Những thương tổn nặng nhất từng chịu qua trước đây cũng chưa từng đau đớn giống như hiện tại.
Đoan Mộc Ly dùng sức nắm ngực trái của mình, năm ngón tay căng cứng làm các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, y phục hoa lệ tựa như cũng bị cào rách.
Sau một lúc lâu trầm mặc, hắn lại một lần nữa lấy ra Truyền Hồn đan, đặt Truyền Hồn đan phía trên hai chân của Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch lơ đãng quay đầu, nhìn thấy Đoan Mộc Ly đang vận công.
Dược hoàn nhỏ không đáng để mắt lớn bằng ngón tay cái trong phút chốc phát ra ánh sáng ngũ quang thập sắc, hào quang lấp lánh lóa mắt, làm cho kẻ khác không mở mắt ra được.
Đôi con ngươi đỏ tươi của Triển Thiên Bạch híp lại, nội lực cường đại làm cho mỗi sợi tóc gáy của hắn đều không kìm được mà run rẩy.
Ầm ầm!
Lực phát ra đáng sợ hình thành một cỗ sóng va chạm, từ trong phòng của Triển Thiên Bạch nháy mắt tràn ra, lan khắp vương phủ— Đế đô— Cả Nam Sở— Khắp đại lục.
Sau đó trong thoáng chốc lại thu về, toàn bộ thấm vào trong hai chân của Triển Thiên Bạch.
Con ngươi đỏ trợn trừng, hàng mi dài chớp chớp, Triển Thiên Bạch trong lúc nhất thời không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tốc độ sự tình phát sinh thật sự quá nhanh, hắn căn bản không kịp phản ứng.
Như vậy... Là xong rồi?
Chân của hắn... Chân của hắn có thể cử động sao?
Đang nghĩ như vậy, Triển Thiên Bạch liền nhìn thấy ngón chân của mình cong lại một chút.
"Cái..."
Triển Thiên Bạch ngây ra như phỗng.
Cử động rồi!
Hai chân vẫn luôn không cách nào điều khiển thành thạo... Vậy mà lại cử động rồi?!
Ý thức được Đoan Mộc Ly thật sự nói được làm được, Triển Thiên Bạch vội vã muốn xuống giường.
"Chậm chút!"
Triển Thiên Bạch suýt chút nữa té ngã, Đoan Mộc Ly đúng lúc liền đỡ lấy hắn.
"Buông tay..."
Triển Thiên Bạch cúi đầu, ánh mắt ngưng đọng lại trên hai chân của mình.
Đoan Mộc Ly ở bên cạnh đỡ lấy Triển Thiên Bạch chậm rãi thu hồi tay của mình, thống khổ nhếch nhếch môi.
Tác dụng của Truyền Hồn đan quả là thần kì, hai chân luôn không thể động đậy của Triển Thiên Bạch hiện tại đã có thể đứng thẳng được rồi, nhưng mà... Đoan Mộc Ly lại một chút cao hứng cũng không có.
Triển Thiên Bạch sẽ không tha thứ cho hắn...
Triển Thiên Bạch vẫn hận hắn như cũ.
Hai chân của Triển Thiên Bạch khỏe rồi, có thể tùy lúc tùy nơi rời khỏi hắn...
Năm ngón tay lớn mở ra, Đoan Mộc Ly dùng sức day day thái dương của mình, hắn vậy mà lại cảm thấy Triển Thiên Bạch còn không bằng vẫn tê liệt ở trên giường, như vậy Triển Thiên Bạch liền vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi bên cạnh hắn.
Ta quả nhiên... Là tên hỗn đản!
Trong lòng Đoan Mộc Ly thầm tự mắng mình.
"Thật sự rất thần kì..."
Trong con ngươi đỏ tươi mở to lóe lên ánh sáng rực rỡ mê người, trên khuôn mặt gầy yếu âm u của Triển Thiên Bạch hiếm thấy nở nụ cười tươi.
Chân của hắn vậy mà thật sự có thể cử động rồi!
Dần dần, hai chân đi lại thoải mái như mọi khi, hơn nữa, Triển Thiên Bạch cảm thấy khí lực của bản thân tựa hồ cũng khôi phục một chút.
Triển Thiên Bạch quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Ly, nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Đoan Mộc Ly.
Kinh hỉ cùng hưng phấn trong nháy mắt lạnh đi một nửa, Triển Thiên Bạch chầm chậm tỉnh táo lại, giọng nói trầm xuống, "Tuy rằng ngươi đúng hẹn chữa trị hai chân của ta, nhưng mà... Ta sẽ không tạ ơn ngươi, lại càng không thể làm vương phi của ngươi."
Trong lời nói quả đúng như dự đoán nhưng vẫn khoét đau thật sâu trái tim Đoan Mộc Ly.
Đoan Mộc Ly cắn răng một cái, đột nhiên nắm lấy hai vai của Triển Thiên Bạch, ấn ngã Triển Thiên Bạch xuống trên giường lớn.