ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

"Xích Diễm đại tướng quân?!"

Gặp lại Triển Thiên Bạch một lần nữa, Thẩm Ngọc Lam kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm.

Lần này, cách ăn mặc của Triển Thiên Bạch so với lúc ở chỗ hắn còn khoa trương hơn. Trang phục đỏ rực rỡ, thật sự giống hoa khôi thanh lâu đầu bảng, khuôn mặt trắng nõn nà như thoa phấn, giữa lông mày điểm một nốt chu sa, thoạt nhìn lãnh diễm mê người, cho dù là Thẩm Ngọc Lam cũng nhịn không được nhìn Triển Thiên Bạch nhiều hơn một chút.

Nhưng rất nhanh, Thẩm Ngọc Lam liền chú ý tới khóe môi tụ máu của Triển Thiên Bạch, hình như là bị người nào đánh.

Lông mi dài nhướng lên, hắn phát hiện Triển Thiên Bạch bị thị vệ ném trên mặt đất, bên cạnh là Thừa tướng Nam Sở Phạm Ninh đang vênh mặt hất hàm sai khiến.

Thân là lão bản của thanh lâu nổi tiếng nhất kinh đô Nam Sở, Thẩm Ngọc Lam tự nhiên sẽ nhận ra tất cả những kẻ quyền quý ở Nam Sở, bao gồm cả vị Thừa tướng đương triều này.


"Phạm Thừa tướng, Ngọc Lam hữu lễ rồi." Thẩm Ngọc Lam đi đến trước mặt Phạm Ninh, hướng về phía Phạm Ninh thi lễ.

"Ừm..." Phạm Ninh hài lòng vuốt vuốt chòm râu, nhìn Thẩm Ngọc Lam từ trên xuống dưới đánh giá một phen.

Thẩm Ngọc Lam ở kinh đô cũng là một mỹ nam tử có tiếng. Năm mười sáu tuổi bị bán vào Di Hương viện, lập tức trở thành hoa khôi đầu bảng của nơi đây. Không ít quan lại quý nhân vì muốn mua một nụ cười của Thẩm Ngọc Lam mà khuynh tẫn gia tài.

Hiện tại, Thẩm Ngọc Lam hai mươi mốt tuổi, tiếp nhận chức vị lão bản của Di Hương viện, thay thế cho lão bản tiền nhiệm chết bất đắc kỳ tử. Tuy rằng không còn tiếp khách nữa nhưng có không ít người tới Di Hương viện vẫn hướng về phía Thẩm Ngọc Lam, dù chỉ là để nhìn hắn một cái hay cùng hắn trò chuyện cũng được.


Khuôn mặt hoa đào của Thẩm Ngọc Lam hơi ửng đỏ, hàng mi dài nhẹ rũ, "Không biết Thừa tướng đại nhân hôm nay đến đây, là nhìn trúng hài tử nào của ta sao?"

"Haha!" Phạm Ninh bật cười, bước tới gần Thẩm Ngọc Lam, "So với những tiểu tử miệng còn hôi sữa đó, bổn tướng lại càng thích ông chủ Thẩm hơn."

"Thừa tướng đại nhân nói đùa rồi, Ngọc Lam nào có phúc phần được hầu hạ Thừa tướng đại nhân chứ!" Thẩm Ngọc Lam lựa lời uyển chuyển cự tuyệt.

Độ tuổi hoàng kim của luyến đồng thường vào khoảng mười mấy tuổi, giống như Thẩm Ngọc Lam đã qua tuổi nhược quán, bị ghét bỏ cũng là bình thường.

Song, Thẩm Ngọc Lam thiên sinh lệ chất, trong mắt tất cả khách nhân, mị lực của hắn vĩnh viễn có sức hút hơn so với đám tiểu hài tử luôn không ngừng thay đổi kia.


Phạm Ninh cười lạnh, buông Thẩm Ngọc Lam ra.

Tuy rằng hắn đối với Thẩm Ngọc Lam cũng có điểm hứng thú nhưng mục tiêu của hắn đêm nay là người khác. Hắn xoay người, ánh mắt chiếu đến trên người Triển Thiên Bạch.

Trái ngược với Thẩm Ngọc Lam dịu dàng nhu tình, Triển Thiên Bạch lại lạnh lùng như khối băng kiên cố ngàn năm. Dù hiện tại đã biến thành phế nhân nhưng dọc đường bị áp giải đến Di Hương viện, Triển Thiên Bạch vẫn luôn nghĩ cách nhân cơ hội phản kháng rồi đào tẩu.

"Thẩm lão bản, vị "Xích Diễm đại tướng quân" của Dao Quốc Triển Thiên Bạch này là tiểu quan ở chỗ ngươi sao?"

"Ách..." Bị Phạm Ninh hỏi đến, Thẩm Ngọc Lam nhất thời không biết nói như nào, đành trả lời đúng sự thật: "Đã từng là vậy, nhưng hắn đã bị Ly Vương gia chuộc thân rồi."
"Hừ!" Nghe đến tên Đoan Mộc Ly, Phạm Ninh phẫn nộ vung ống tay áo, "Chuẩn bị cho bổn tướng một gian thượng phòng, sau đó..." Phạm Ninh cười cười, tiến đến bên cạnh Thẩm Ngọc Lam, ghé tai Thẩm Ngọc Lam thì thầm một hồi.

Thẩm Ngọc Lam ngước mắt lên, mặt không còn chút huyết sắc.

"Thừa tướng đại nhân, ngài là muốn..."

"Chuẩn bị mấy thứ kia đến cho bổn tướng, đêm nay..." Quay đầu liếc mắt nhìn Triển Thiên Bạch một cái, ánh mắt Phạm Ninh trở nên đáng sợ, "Bổn tướng muốn cho cái tên tội nô không nghe lời này biết thế nào là lợi hại!"

"..." Cánh môi mỏng hơi giật giật, Thẩm Ngọc Lam hướng về phía Phạm Ninh thi lễ, "Vâng, Ngọc Lam tuân mệnh."

Chưa đầy thời gian một chén trà nhỏ, Triển Thiên Bạch đã bị trói lại trước mặt Phạm Ninh.

Bình luận

Truyện đang đọc