ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Bình phẩm hương trà của Phiên Ba Quốc tiến cống, Cao Nam Phong nhíu nhíu đôi lông mày rậm, ánh mắt âm lãnh, "Việc sát thủ của Tháp Nhĩ ám sát Đoan Mộc Ly này ta đã nghe nói... Thật tiếc bọn họ không thuận lợi."

"Ha!" Phạm Ninh lạnh lùng hừ cười, "Thật không hiểu bên Tháp Nhĩ kia nghĩ thế nào, chỉ phái vài người như vậy, làm sao có thể gϊếŧ được Đoan Mộc Ly?!"

Vừa nghĩ đến Đoan Mộc Ly, Phạm Ninh liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Phạm Thừa tướng ngươi cũng vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, làm sao lại không thể lật đổ cái tên Đoan Mộc Ly kia thế? Không phải ngươi phái ba gã nam sủng đến quý phủ của hắn sao? Không biết suy nghĩ ra biện pháp có thể chụp cái tội danh cho hắn sao?"

"Đoan Mộc Ly là người ngươi có thể dễ dàng đối phó như vậy sao? Bổn tướng vẫn còn muốn sống thật tốt đấy!" Phạm Ninh vuốt vuốt chòm râu hoa râm, khóe miệng run rẩy, lửa giận cũng không có chỗ phát tiết.


Chung quy, trong triều đình Đoan Mộc Ly đối nghịch với hắn, rời triều đình, Đoan Mộc Ly lại cướp đoạt nam sủng hắn nhìn trúng.

Phạm Ninh nghĩ tới Triển Thiên Bạch.

"Lại nói... Cao Tướng quân ngươi không phải cũng vậy sao? Bổn tướng ngay cả cơ hội tốt như vậy cũng tạo cho ngươi, là ngươi không thể moi ra lời từ trong miệng Triển Thiên Bạch, cuối cùng còn để cho Đoan Mộc Ly mang Triển Thiên Bạch đi!"

Phạm Ninh ngẫm lại liền tức giận, sắc mặt xanh mét.

Cao Nam Phong nghe thấy tên của Triển Thiên Bạch từ trong miệng Phạm Ninh, khuôn mặt lộ rõ ương ngạnh cũng soạt một chút tối đi.

Triển Thiên Bạch...

Bộ dáng thống khổ bi thảm khi bị hắn tra tấn của Triển Thiên Bạch lúc ấy vẫn in dấu thật sâu bên trong đại não, Cao Nam Phong rất hối hận, trước khi Đoan Mộc Ly tìm đến không kịp thưởng thức hương vị của Triển Thiên Bạch.


Năm ngón tay cầm chén trà bất giác dùng sức, ánh mắt Cao Nam Phong hung hiểm, cả người toả ra khí tràng phẫn nộ.

"Không có cách nào dập tắt được sự kiêu căng ngạo mạn của Đoan Mộc Ly sao?! Phạm Thừa tướng, ngươi cũng cam tâm sao?!"

"Đương nhiên là không cam tâm!" Phạm Ninh dùng sức vỗ bàn, đập đến mức lòng bàn tay mình phát đau.

Hắn làm sao có thể cam tâm?!

Đoan Mộc Ly vài ba lần phá hỏng chuyện tốt của hắn, còn tìm người thả rắn độc cắn hắn thành đầu heo, làm cho hắn xấu mặt trên yến hội sinh thần của tiểu Hoàng đế...

Mặt mũi của thừa tướng hắn mất hết rồi!

Phạm Ninh càng nghĩ càng giận, chòm râu hoa râm cũng run rẩy.

"Nhất định là có cách... Chúng ta cũng không thể ngày ngày nhìn Đoan Mộc Ly tiếp tục kiêu ngạo, nhất là cái tên Triển Thiên Bạch ở quý phủ của hắn kia... Bản tướng đối với hắn chính là nhớ mãi không quên! Phạm Thừa tướng, ngươi cũng vậy đúng không?"


Cao Nam Phong nhướng mi, vừa nói xong, ánh mắt liền trở nên đê tiện.

Muốn nói đến mĩ nữ, quý phủ của hắn có thể nói là mĩ nhân như mây, muốn nữ nhân dạng gì mà không có, muốn một nam sủng hợp ý cũng không phải không mua được.

Nhưng Cao Nam Phong đối với Triển Thiên Bạch chính là nhớ mãi không quên.

Bất luận là nữ nhân hay nam sủng, một đám đều yếu đuối đến mức hắn tiện tay nghiền một cái cũng có thể nghiền chết.

Nhưng Triển Thiên Bạch không giống với bọn họ.

Triển Thiên Bạch có thể cho hắn một loại kɦoáı ƈảʍ chinh phục, hơn nữa, Triển Thiên Bạch chính là "nữ nhân" của Đoan Mộc Ly.

Chiếm đoạt "nữ nhân" của Đoan Mộc Ly, chỉ điểm ấy thôi đã đủ khiến cho toàn thân Cao Nam Phong hưng phấn đến mức run rẩy không ngừng.

Phạm Ninh liếm liếm môi, trong đầu cũng hiện ra thân ảnh của Triển Thiên Bạch.
Triển Thiên Bạch một thân hồng y tựa như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, làm cho hắn tìm lại cảm giác khi nhiệt huyết sôi trào của tuổi trẻ.

"Chỉ cần chướng ngại là Đoan Mộc Ly biến mất..."

Nghe thấy Phạm Ninh nghiến răng nghiến lợi nỉ non, Cao Nâm Phong lộ ra vẻ tươi cười âm hiểm lạnh như băng, "Đúng vậy! Chỉ cần Đoan Mộc Ly biến mất... Triển Thiên Bạch kia, chính là của hai người ta và ngươi."

Vương phủ.

Bóng đêm càng thêm dày đặc, Triển Thiên Bạch vừa tắm nước nóng xong, vừa cởϊ áσ khoác ngoài của mình chuẩn bị đổi một kiện trung y mới sạch sẽ, chợt nghe thấy từ cửa phòng truyền đến tiếng bước chân vững vàng.

Tiếng bước chân này hắn bất quá lại rất quen thuộc.

Thùng! Thùng!

"Triển Thiên Bạch, là ta... Ta có thể vào không?"

"..."

Thấy Triển Thiên Bạch không lên tiếng, Đoan Mộc Ly cót két một tiếng, đẩy cửa phòng ra, tự ý đi vào trong phòng của Triển Thiên Bạch.
Y quan không chỉnh tề, Triển Thiên Bạch theo bản năng xoay người sang chỗ khác, nhanh chóng buộc xong dây lưng trên trung y.

"Ta có phải là quấy rầy ngươi hay không?"

Triển Thiên Bạch quay đầu, lãnh đạm liếc mắt trừng Đoan Mộc Ly một cái, "Ta nói phải... Ngươi có thể rời đi không?"

"Cái này..." Đoan Mộc Ly mắc kẹt.

Biết Triển Thiên Bạch không thích hắn mỗi đêm đều ở lại trong phòng của Triển Thiên Bạch, nhưng Đoan Mộc Ly chỉ có thể làm như vậy.

Triển Thiên Bạch không cho phép hắn chạm vào Triển Thiên Bạch, hắn cũng không muốn cưỡng ép Triển Thiên Bạch, nhưng hắn vừa nghĩ đến Triển Thiên Bạch liền khó mà đi vào giấc ngủ, chỉ có sống chung một phòng với Triển Thiên Bạch mới có thể làm cho hắn an tâm.

Hắn không có cách nào, chỉ có thể mỗi đêm đều đứng trong phòng của Triển Thiên Bạch.
Đoan Mộc Ly mang ghế dựa đến ngồi xuống bên giường của Triển Thiên Bạch, "Ngươi yên tâm, ta vẫn là cái gì cũng sẽ không làm."

Liên tiếp không biết bao nhiêu đêm, Đoan Mộc Ly đều như vậy, tựa như tòa điêu khắc chỉ lặng lẽ ngủ bên cạnh Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch có khi sẽ nghĩ, Đoan Mộc Ly ngủ như vậy ngày hôm sau có thể bị sái cổ hay không.

"Tùy ngươi đi!"

Triển Thiên Bạch thản nhiên nói ra ba chữ này, thổi tắt ánh nến lay động, nằm xuống trên giường.

Trong phòng biến thành một mảnh tối đen, ngay cả ánh trăng cũng không xuyên qua được, Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại, cơ hồ nghe thấy tiếng hít thở giống như đang thở dài của Đoan Mộc Ly.

Một lúc lâu sau—

"Ngủ rồi sao, Triển Thiên Bạch?"

Giọng nam từ tính trong bóng đêm vang lên, như thể đang tự nói một mình, thanh âm rất nhẹ, rất nhu hòa, sợ làm ồn đến Triển Thiên Bạch nghỉ ngơi.
Triển Thiên Bạch chưa ngủ, nhưng hắn đang do dự rốt cuộc muốn đáp lời hay không.

"Chưa..."

Cuối cùng, hắn vẫn là mở miệng.

"Tuy rằng chuyện tới bây giờ cầu xin ngươi tha thứ nữa quả thật là da mặt rất dày... Nhưng mà... Ta vẫn hi vọng ngươi không hận ta..." Đoan Mộc Ly từ trước đến nay nói chuyện ầm vang hữu lực, nói năng có khí phách, lời này nói lại thực sự không khỏi lo lắng, "Ta... Rốt cuộc phải làm thế nào ngươi mới bằng lòng tha thứ cho ta? Nếu ta giúp ngươi khôi phục nội lực, ngươi sẽ làm thế nào? Sẽ tha thứ cho ta, chấp nhận ta sao?"

Hàng mi dài chậm rãi giương lên, Triển Thiên Bạch nhìn chằm chằm vào màn đêm đen, trong bóng đêm chỉ có hình dáng mờ mờ của Đoan Mộc Ly.

"Triển Thiên Bạch..."

Ngực có chút khẩn trương, Đoan Mộc Ly không thể trì trệ chờ đến khi Triển Thiên Bạch đáp lại, nói tiếp: "Ta kì thực... Rất mâu thuẫn..."
"Mâu thuẫn", hai chữ này cũng khắc họa chân thực nội tâm của Triển Thiên Bạch, Triển Thiên Bạch bất giác cắn môi dưới.

"Ta muốn cho ngươi tự do, cho ngươi không còn cảm thấy bản thân là nô ɭệ, cho ngươi khôi phục nội lực, trở nên cường đại trác tuyệt giống như lúc trước, nhưng mà..."

Năm ngón tay mở ra, Đoan Mộc Ly dùng sức day day thái dương phát đau, "Nhưng ta lại sợ sau khi ngươi khôi phục nội lực... Sẽ hoàn toàn rời khỏi ta, bỏ rơi ta, thiên hạ rộng lớn... Nếu như ngươi không muốn bị ta tìm được, chỉ sợ ta cả đời cũng không cách nào tìm được ngươi... Triển Thiên Bạch, ngươi nói cho ta biết, ta rốt cuộc nên làm thế nào?"

Có lẽ đúng là bởi vì trong phòng một mảnh tối đen, Đoan Mộc Ly không nhìn thấy được mặt của Triển Thiên Bạch, bởi vậy có vài lời, hắn mới có thể thuận lợi nói ra miệng.
Trong phòng lại bị sự yên lặng chi phối, mỗi một hơi Đoan Mộc Ly hít vào tựa như có khối băng cứng chặn kín ngực.

"Ngươi hỏi ta ngươi nên làm thế nào..."

Triển Thiên Bạch nhìn chằm chằm vào màn đêm đen, không quay đầu lại, không nhìn về phía Đoan Mộc Ly, khẽ hé môi mỏng: "Chỉ cần ngươi đừng tiếp tục thích ta nữa, đừng yêu ta nữa là có thể rồi."

Trái tim chợt thắt chặt lại, Đoan Mộc Ly lập tức quay đầu nhìn về phía Triển Thiên Bạch nằm trên giường, hai mắt mặc dù trong bóng tối nhưng thoạt nhìn cũng như là đang bốc hỏa.

"Triển Thiên Bạch, ngươi biết rõ ta không làm được!" Đoan Mộc Ly nghiến răng nghiến lợi.

"Tại sao không làm được?" Triển Thiên Bạch hỏi lại, thanh âm lạnh lùng, "Luôn miệng nói thích ta yêu ta, lại không biết bao nhiêu lần hại ta thương tích đầy mình..."
Lại không biết bao nhiêu lần cứu ta từ bên trong nguy nan...

Nửa câu sau, Triển Thiên Bạch nghĩ thầm trong lòng.

Hắn quá mệt mỏi...

Tình cảm của Đoan Mộc Ly đối với hắn làm cho hắn cảm thấy rất rất mệt mỏi.

Hắn không muốn tin nữa rồi, cũng không dám tin nữa.

Nếu phương thức tiêu khiển của Đoan Mộc Ly là đánh cho một cái tát rồi lại cho một quả táo ngọt nữa, vậy hắn không muốn tiếp tục phụng bồi tiếp.

"Giúp ta khôi phục nội lực, ta và ngươi từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng..."

"Ta không muốn!"

Đột nhiên, thân ảnh so với bóng tối càng thêm dày đặc nhào tới, Triển Thiên Bạch cảm nhận được trên người mình nháy mắt đè ép một phần trọng lượng nặng trịch—

Là Đoan Mộc Ly.

"Triển Thiên Bạch, sự nhẫn nại của ta thực sự sắp tới cực hạn rồi..."

Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, ngưa ngứa, Triển Thiên Bạch theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, mặt mày rối rắm.
Nhiều ngày như vậy, Đoan Mộc Ly một mực cấm dục, nhưng ánh mắt nhìn hắn từ trước đến này không hề che giấu khát vọng mãnh liệt sâu trong nội tâm.

Triển Thiên Bạch biết.

Đoan Mộc Ly chính là Đoan Mộc Ly, nhẫn nại trước giờ không phải là tác phong của Đoan Mộc Ly.

Triển Thiên Bạch lặng lẽ nhắm mắt lại, tựa như nghe thấy ngực mình kích động kịch liệt.

Mặc dù phản kháng cũng không giúp ích được chuyện gì... Chỉ cần là Đoan Mộc Ly muốn, bất luận dùng loại thủ đoạn gì, Đoan Mộc Ly cũng nhất định phải đạt được.

Nhịp hô hấp bị rối loạn, toàn thân Triển Thiên Bạch mỗi chỗ đều căng chặt. Không cần nhìn hắn cũng cảm nhận được, Đoan Mộc Ly đè trên người hắn giống như một con mãnh thú cực kì đói khát, vội vã muốn xé nát con mồi.

Hắn không trốn thoát được...
Chỉ cần một ngày chưa khôi phục nội lực, hắn liền một ngày không trốn thoát được khỏi lòng bàn tay của Đoan Mộc Ly, càng không thể đứng trên vị trí ngang hàng với Đoan Mộc Ly.

Trong đầu loạn thành một mớ, Triển Thiên Bạch lặng lẽ chờ đợi trận hung bạo kế tiếp của Đoan Mộc Ly

Nhưng đợi rất lâu, rất lâu, rất lâu...

Đoan Mộc Ly đè trên người hắn cũng không cử động thêm một bước nào.

Triển Thiên Bạch nghi hoặc.

Hắn mở hai mắt, ánh mắt tương giao với Đoan Mộc Ly.

Ánh mắt của Đoan Mộc Ly, trong đêm tối tựa như một con báo, sáng ngời hữu thần, mắt sáng như đuốc.

Triển Thiên Bạch chỉ cảm thấy trái tim của mình đập mạnh.

Rối rắm cùng mâu thuẫn trong ánh mắt như thể dùng dao khắc lên, Đoan Mộc Ly chăm chú nhìn Triển Thiên Bạch, nhẹ giọng nói: "Ta đáp ứng ngươi, cái gì cũng sẽ không làm... Ta nói được làm được."
Trong lời nói trảm đinh tiệt thiết lộ ra một tia khắc chế khó nhịn được, Triển Thiên Bạch cười khổ một tiếng, "Cho nên ngươi như này gọi là cái gì cũng chưa làm? Đè trên người ta là muốn khoe ra thể trọng rắn chắc cùng khí lực hơn người của ngươi sao?"

"Ta muốn nói cho ngươi biết..." Cơ thể Đoan Mộc Ly từng chút từng chút đè xuống.

Cảm giác áp bách cường đại làm cho Triển Thiên Bạch không kìm lòng được mà nín thở ngưng thần.

"Đời này của ngươi đã định trước vướng mắc với ta, Triển Thiên Bạch... Ngươi muốn vạch rõ giới hạn với ta? Ta nói cho ngươi biết— Nằm mơ đi!"

Một đạo ánh trăng trắng bạc chiếu vào, Triển Thiên Bạch phảng phất thấy rõ biểu tình của Đoan Mộc Ly.

Bình luận

Truyện đang đọc