ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

"À... Triển Thiên Bạch, cái này..." Huyền Ca cầm lấy cái hộp trong tay Lam Tẩm, mở ra đặt trước mặt Triển Thiên Bạch, "Đây là nhân sâm ngàn năm lúc trước Hoàng Thượng ban cho chúng ta, thực sự rất quý... Tặng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng khỏe lên."

Nhìn thấy nhân sâm ngàn năm hảo hạng trong hộp, Triển Thiên Bạch lắc đầu, "Quà này ta không thể nhận, tâm ý của các ngươi ta xin nhận."

"Triển Thiên Bạch..." Giọng điệu Huyền Ca không khỏi sốt ruột, nhưng nói chuyện lại ấp a ấp úng, "Cái đó... Thực xin lỗi ngươi... Chu Phượng hắn... Hắn tính cách hơi xấu một chút, nhưng hắn đã bị vương gia phạt đi quét phòng củi. Ta không hy vọng ngươi có thể tha thứ cho hắn, nhưng... Chuyện này... Cứ coi như là đến để nói lời xin lỗi... Hy vọng ngươi sẽ không giận chó đánh mèo với ta và Lam Tẩm, như vậy trong lòng chúng ta cũng có thể dễ chịu một chút..."


Nhìn thấy Huyền Ca tự trách cúi đầu, hàng mi dài như cánh chim nhỏ sợ hãi run rẩy, Triển Thiên Bạch không khỏi thở dài.

"Một thứ quý giá như vậy, cho ta thật lãng phí... Ý tốt của các ngươi ta thật sự rất cảm kích, hơn nữa, ta sẽ không giận chó đánh mèo với bất cứ người nào, người hại ta thành như vậy cũng không phải các ngươi, hai người các ngươi không cần giải thích với ta."

"Nhưng mà..." Huyền Ca cắn môi dưới, vẫn đem nhân sâm nhét vào trong lồng ngực Triển Thiên Bạch, "Triển Thiên Bạch, lời ta nói là nói thật, nếu ngươi vẫn cứ nằm trên giường không dậy nổi như vậy, ngươi không giận chó đánh mèo với hai chúng ta, nhưng vương gia sẽ... Ngươi không biết thôi, hiện tại ánh mắt vương gia nhìn chúng ta như là hận không thể đem chúng ta ăn tươi nuốt sống."

"Ánh mắt vương gia nhìn mọi người đều là như vậy, bởi vì ngươi..." Lam Tẩm ở bên cạnh khe khẽ nói thầm, thần sắc trước sau như một không chút thay đổi, "Triển Thiên Bạch, cho dù bản thân ngươi không quan tâm đến mình, nhưng có người sẽ bởi vì ngươi mà chịu liên lụy..."


"Ngươi nói lời này xem như thật sự là lỗi của ta rồi." Thanh âm bình thản không chút gợn sóng của Triển Thiên Bạch lộ ra vài phần lạnh lùng cùng bất mãn.

"Lam Tẩm!" Huyền Ca không khỏi dùng ánh mắt ra hiệu với Lam Tẩm, lắc đầu, "Tóm lại...Thân thể là của ngươi, mặc dù không phải vì chúng ta, thì cũng vì bản thân ngươi, phải nghĩ hết mọi phương pháp để khỏe lại đấy!"

Nói xong những lời này, Huyền Ca vô tình quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Hương Linh bưng thuốc đi vào.

"Ngươi tới vừa đúng lúc, đem nhân sâm này cầm xuống phòng bếp, hầm chung với gà đen cho Triển Thiên Bạch bồi bổ thân thể."

Huyền Ca đem nhân sâm giao cho Hương Linh.

Ở trước mặt Đoan Mộc Ly, Huyền Ca nhu thuận như một con mèo nhà, nhưng khi đối mặt với Hương Linh lại có dáng vẻ của một chủ tử.

"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."


Hương Linh kỳ thật không thích ba gã nam sủng Hoàng Thượng ban cho Đoan Mộc Ly một chút nào, bởi cho dù bọn họ có biểu hiện như thế nào ở trước mặt Đoan Mộc Ly thì Hương Linh đều cảm thấy bọn họ một chút cũng không đáng tin cậy.

Có lẽ trong mắt người thường, ba người Chu Phượng, Lam Tẩm, Huyền Ca đều là quốc sắc thiên hương, nhưng theo như Hương Linh thấy, ba người họ cũng không bằng một phần vạn của Triển Thiên Bạch.

Chỉ có Triển Thiên Bạch mới là khuynh quốc khuynh thành.

Song Hương Linh biết nhân sâm là thứ tốt, vì thế lập tức ôm hộp nhân sâm đi xuống phòng bếp.

Mặc dù không muốn nhận, nhưng nhân sâm đã bị Hương Linh cầm đi hầm, Triển Thiên Bạch đành phải nói lời cảm tạ với Lam Tẩm và Huyền Ca, "Đa tạ hai vị."

"Vậy... Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi." Huyền Ca và Lam Tẩm liếc nhau, liền rời khỏi phòng Triển Thiên Bạch.
Thật là yên tĩnh...

Phòng ngủ lặng ngắt như tờ khiến Triển Thiên Bạch cảm thấy có chút không khỏe, ngực trái đập thình thịch, có loại cảm giác bất an nào đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của hắn.

Nhưng mà... Hắn thật sự rất mệt mỏi... Muốn ngủ...

Chỉ là, hắn rất sợ hắn sẽ lại cứ như vậy ngủ một giấc thật dài, không cách nào tỉnh lại nữa.

Đoan Mộc Ly... Ngươi đâu rồi...

Trong khoảnh khắc mi mắt khép lại, đáy lòng Triển Thiên Bạch chợt xuất hiện câu hỏi như vậy.

Đoan Mộc Ly vừa quay về vương phủ liền nhìn thấy Chu Phượng vội vội vàng vàng chạy đến trước mặt hắn, phịch một tiếng quỳ xuống đất.

"Vương gia!"

Chu Phượng hai mắt đẫm lệ, dập đầu ba cái với Đoan Mộc Ly, "Cầu xin vương gia giơ cao đánh khẽ, tha cho ta lần này đi mà!"

Đoan Mộc Ly từ trên cao nhìn xuống Chu Phượng, con ngươi kiêu ngạo và sắc bén tựa như đọng một tầng sương lạnh.
"Bổn vương cho rằng... Bổn vương không cho người đánh ngươi một trăm sáu mươi đại bản đã là tha cho ngươi rồi."

"Vương gia!" Giọng điệu Chu Phượng cũng thay đổi, những giọt nước mắt trong suốt long lanh lã chã rơi xuống, "Vương gia... Chu Phượng biết, vương gia thích Triển Thiên Bạch..."

Chữ "thích" này giống như món vũ khí bị bào mòn hung hăng đánh vào huyệt thái dương của Đoan Mộc Ly.

Bình luận

Truyện đang đọc