ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Mái tóc mềm mại chạm vào ngực làm Thẩm Ngọc Lam có chút ngứa ngáy, theo bản năng muốn lấy tay đẩy cái đầu của Doãn Mạch ra, lại bị Doãn Mạch cắn một cái lên ngón tay.

"A..."

Lực cắn của Doãn Mạch rất nhẹ, nhưng lại dọa hắn nhảy dựng lên.

Răng nanh cắn vào xương ngón tay hắn không nặng không nhẹ, Doãn Mạch cắn một chút rồi đổi thành mút vào, giống như coi tay hắn thành mứt quả ăn ngon lành.

"Doãn Mạch..."

"Từ trước tới nay là không hề chê ngươi bẩn. Thẩm Ngọc Lam, ngươi tuyệt đối không bẩn." Doãn Mạch vừa liếʍ ʍúŧ ngón tay thon dài trắng nõn lộ rõ các khớp xương của Thẩm Ngọc Lam, vừa chậm rãi nói, như thể đang lầm bầm tự nhủ, cũng như thể đang nói cho Thẩm Ngọc Lam nghe. Ý nghĩ hoài nghi lo lắng trong lòng Thẩm Ngọc Lam liền biến mất.

"Không, ta rất bẩn."

Thẩm Ngọc Lam lặng lẽ nhắm mắt lại, trong đầu chợt lóe qua một vài hình ảnh.


Hắn không muốn nhớ lại những hình ảnh đó.

Hắn không muốn nhớ lại những quá khứ đó.

"Ta rất bẩn... Cho nên Doãn Mạch, ngươi sau này vẫn là không nên đến nơi này nữa thì tốt hơn.

Những lời này, Thẩm Ngọc Lam sớm nên nói với Doãn Mạch.

Doãn Mạch tuổi còn trẻ, lại không phải khách làng chơi, chỉ vì hắn nên mới thường xuyên lui tới Di Hương viện.

Nơi như này, chung quy không phải là nơi mà người đứng đắn nên tới.

"Thẩm Ngọc Lam!" Doãn Mạch nằm trên người Thẩm Ngọc Lam, hai mắt sáng ngời mở to nhìn chằm chằm Thẩm Ngọc Lam, trên gương mặt tuấn mỹ của thiếu niên trưởng thành mang theo vài phần tính tình không khác gì trẻ con hiện lên một tầng giận dữ mãnh liệt.

"Ta không cho phép ngươi nói mình như vậy, ngươi tuyệt đối không có bẩn!" Doãn Mạch quát lên với Thẩm Ngọc Lam, càng giống như một kiểu làm nũng hơn, "Mặc kệ người khác nói như thế nào về ngươi, dù sao từ trước đến nay ta cũng không hề cảm thấy ngươi bẩn... Còn về chuyện vì sao ta không chạm vào ngươi... là bởi vì ngươi đã không còn tiếp khách nữa! Ta không muốn ép ngươi làm những chuyện ngươi không muốn, những chuyện ngươi không vui."


"Ngươi..." Thẩm Ngọc Lam trợn mắt há mồm.

Hắn như thế nào cũng không ngờ tới hóa ra Doãn Mạch lại nghĩ như vậy.

"Doãn Mạch..."

Thẩm Ngọc Lam vươn tay, khẽ vuốt gò má của Doãn Mạch, con ngươi trong veo ẩn chứa gợϊ ȶìиɦ, "Ngươi đối với ta mà nói... không phải là khách, cho nên..."

Hai gò má trắng nõn ửng hồng dính nước, mi mắt Thẩm Ngọc Lam khẽ cụp xuống.

Hắn có thể nghe thấy nơi ngực trái kích động mãnh liệt, nhưng hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ nhất rằng bản thân không thể yêu Doãn Mạch được.

Tuyệt đối không thể!

Hắn không có đủ tư cách để yêu một ai đó.

"Vì sao lại lộ ra biểu cảm bi thương như vậy chứ?"

Doãn Mạch giữ đầu Thẩm Ngọc Lam, nhẹ nhàng dùng tay phủ kín lên mu bàn tay của Thẩm Ngọc Lam.

"Ta muốn đem niềm vui cho ngươi, nhưng lại không nghĩ đến ngươi sẽ lộ ra vẻ mặt này..."


"Doãn Mạch..." Bàn tay ngọc ngà mảnh mai của Thẩm Ngọc Lam vòng qua ôm lấy cổ Doãn Mạch, "Vậy hãy làm cho ta hạnh phúc đi! Làm cho ta hạnh phúc đến quên đi nỗi thống khổ..."

Gió nhẹ nhàng thổi bay mành sa mỏng, mang theo mồ hôi đầm đìa trên cơ thể hai người một hồi thấm vào ruột gan mát lạnh.

Đến tận lúc chạng vạng, Doãn Mạch mới rời khỏi Di Hương viện, bởi Thẩm Ngọc Lam phải đi có việc.

Cho dù không tiếp khách, nhưng dù gì Thẩm Ngọc Lam cũng là ông chủ của Di Hương viện.

"Chờ ta lần sau đến sẽ mang cho ngươi côn trùng quý hiếm trông ngon hơn."

Sau khi mặc quần áo vào, Doãn Mạch cười rạng rỡ, để lộ ra hai cái răng nanh nhỏ nhọn hoắt đáng yêu.

Thẩm Ngọc Lam chỉ khoác mỗi bộ trung y, phiền não gãi gãi má, "Cái đó... Có thể đừng tặng côn trùng cho ta nữa được không?"

"Hả? Ngươi không thích sao?" Doãn Mạch nghiêng đầu, chớp mắt mấy cái, "Bởi vì ta cảm thấy mấy thứ vàng bạc châu báu loại nào cũng rất tầm thường, rất nhiều côn trùng bị ta bắt được rất nhanh sẽ tuyệt chủng."
"Cho nên... Nếu chúng nó rất nhanh sẽ bị tuyệt chủng, vậy để cho chúng sống tốt trong tự nhiên không phải tốt hơn sao?" Thẩm Ngọc Lam cười khổ, khóe miệng hơi giật giật.

"Hình như cũng đúng." Doãn Mạch vuốt cằm, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, "Bởi vì ta cảm thấy chúng rất đẹp nên mới bắt đến tặng cho ngươi."

"Được rồi, tâm ý ta xin nhận, nhưng về sau không cần mang cho ta đồ vật này nọ nữa." Đối với mắt thẩm mỹ và sở thích của Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam cũng choáng, "Thực ra... Chỉ cần ngươi đến tìm ta là ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi."

Thẩm Ngọc Lam đỏ mặt, nói ra những lời hắn giữ trong lòng.

Hiện tại, hắn cuối cùng cũng trở thành người của Doãn Mạch rồi.

Biết rõ là không thể, nhưng hắn vẫn không thể khống chế được tâm trí và cơ thể của mình.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn là "ông chủ Di Hương viện", để cho hắn tùy ý phóng túng một chút đi!

Bình luận

Truyện đang đọc