ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Trong đại lao.

Không khí nơi đây ẩm ướt, âm u lãnh lẽo thấu tận xương tủy, lạnh đến nỗi khiến Triển Thiên Bạch không nhịn được rùng mình, một phần gương mặt được trang điểm tinh xảo cũng trắng bệch, thần sắc tái nhợt.

Không biết Đoan Mộc Ly lần này sẽ xử lý hắn như thế nào. Hắn nhịn không được trong lòng thầm tự trách mình đúng là ngu ngốc.

Đã quyết định phải tiếp tục sống tốt, lại cứ phải đắc tội với nam nhân mà cả Nam Sở không nên đắc tội nhất?

Nhưng nhớ lại vẻ mặt nổi trận lôi đình khi nãy của Đoan Mộc Ly, Triển Thiên Bạch cảm thấy cực kì thống khoái.

Có lẽ ngay từ đầu khi hai quân giao chiến thì bọn họ đã là kẻ địch của nhau. Bởi thế, hắn theo bản năng luôn thích đối nghịch với Đoan Mộc Ly. Chỉ cần được nhìn thấy dáng vẻ buộc phải nhượng bộ của Đoan Mộc Ly, vì thế mà chịu đánh hắn cũng cam tâm tình nguyện.


Lặng lẽ nhắm mắt lại, Triển Thiên Bạch cố gắng trấn tĩnh trái tim đang xao động của mình.

Lạch cạch!

Đúng lúc này, thanh âm lạnh như băng vang lên khiến Triển Thiên Bạch giật mình mở mắt. Trước mắt hắn, ổ khóa của nhà giam đã được mở ra.

"Cái gì?!" Triển Thiên Bạch không khỏi chấn động.

Bên ngoài nhà giam, một nam tử ăn mặc giống thị vệ, nhìn qua tuổi còn trẻ, chắc chỉ tầm vừa qua nhược quán.

"Ngươi..."

"Xích Diễm đại tướng quân." Thị vệ kích động gọi một tiếng.

Lại là cái tên này. Triển Thiên Bạch hơi nhíu mày, nhưng cũng không phản bác.

Nghĩ đến đối phương hẳn là cũng không có ý xấu, nhưng hắn bây giờ đã thành tội nô, bị gọi bằng cái tên như vậy thật sự không khác gì đang trào phúng, nhục nhã hắn.

Triển Thiên Bạch không tiếng động thở dài, cùng lúc đó, thị vệ bên ngoài nhà giam đã mở cửa lao ra.


Thấy thị vệ quay đầu tứ phía nhìn xung quanh một lượt, bộ dáng lén lút thận trọng, Triển Thiên Bạch cụp mắt xuống, ánh mắt lóe lên.

Không phải là...

"Xích Diễm đại tướng quân, hiện tại nơi này không có người canh gác, ngài mau chạy nhanh đi!"

Triển Thiên Bạch đứng dậy, hơi giật mình, ngơ ngác nhìn thị vệ.

"Ngươi đây là có ý gì?"

Là Đoan Mộc Ly phái người tới thử hắn?

Trong đầu lập tức phản ứng lại— là cái bẫy.

Nhưng Triển Thiên Bạch sau khi tỉ mỉ quan sát thị vệ kia, lại cảm thấy là do mình nghĩ nhiều rồi.

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là người nào?"

"Ta tên Trương Nhị." Thị vệ một bên nghển cổ quan sát hai bên xem có người tới hay không, một bên trả lời Triển Thiên Bạch, "Mẫu thân ta là người Dao Quốc, trước kia từng được "Xích Diễm đại tướng quân" cứu. Ta biết "Xích Diễm đại tướng quân" là bị kẻ gian hãm hại mới lưu lạc đến tình cảnh này, đại tướng quân, ngài mau trốn nhanh đi!"


Thị vệ nói xong, trực tiếp giữ chặt cổ tay Triển Thiên Bạch, kéo Triển Thiên Bạch ra khỏi đại lao.

"Nhưng nếu ta cứ như vậy mà trốn thoát, chờ hạ Đoan Mộc Ly đuổi theo được..."

"Không quản được nhiều như vậy đâu. Đại tướng quân, từ nhỏ mẫu thân đã dạy ta có ơn tất báo, cho nên xin đại tướng quân hãy cho ta cơ hội này để báo đáp ơn ngài đã cứu mạng mẫu thân ta trước kia đi!"

Thấy lời nói tình ý chân thành của thị vệ tên Trương Nhị kia, Triển Thiên Bạch âm thầm cắn răng, nội tâm rối rắm.

Lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, Trương Nhị tức khắc khẩn trương.

"Mau, nhanh lên, dọc theo con đường này là có thể chạy ra ngoài."

Triển Thiên Bạch bị Trương Nhị dùng sức đẩy đi, theo bản năng chạy về phía trước.

Đây là một phần tâm ý của Trương Nhị, hắn nhất định phải chạy ra khỏi vương phủ!
Thần kinh căng như dây đàn, Triển Thiên Bạch chạy dọc theo đường nhỏ mà Trương Nhị chỉ, cũng không biết mình rốt cuộc làm thế nào mà chạy ra khỏi đại lao được.

Từ đường nhỏ trong đại lao chạy ra chính là cửa sau của vương phủ.

Cửa sau tuy rằng cũng có thị vệ canh gác, nhưng nhân số so với cửa chính giảm đi rất nhiều, hơn nữa thị vệ lúc này cư nhiên còn đang bận đùa giỡn với mấy tỳ nữ.

Triển Thiên Bạch không khỏi nhíu mày.

Vương phủ của Đoan Mộc Ly canh phòng lỏng lẻo như vậy thật sự không sợ có thích khách trà trộn vào sao?

Trong phút chốc, Triển Thiên Bạch chợt nhận ra mình thế mà lại đi lo lắng cho Đoan Mộc Ly, ra sức lắc đầu.

Cái loại hỗn đản như Đoan Mộc Ly, bị thích khách gϊếŧ chết là tốt nhất!

Tuy trong lòng nghĩ như thế, nhưng Triển Thiên Bạch so với bất kì kẻ nào đều rõ hơn hết, muốn thành công ám sát Đoan Mộc Ly, tiêu chuẩn yêu cầu đối với thích khách quá cao. Đừng nói là ở Nam Sở, cho dù là khắp cả đại lục, người có thể đạt tiêu chuẩn như vậy vẫn cực kì hiếm.
Cho nên vương phủ canh phòng lỏng lẻo như thế là bởi vì Đoan Mộc Ly thực sự tự tin vào thân thủ của chính mình sao?

Lặng lẽ ẩn nấp trong bóng tối, Triển Thiên Bạch chờ tới khi sự chú ý của hai gã thị vệ hoàn toàn đặt ở trên người mấy tỳ nữ mới lén lút chuồn ra khỏi vương phủ.

Bình luận

Truyện đang đọc