ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Trước mắt một mảng màu đỏ tươi, hai mắt Đoan Mộc Ly trong thoáng chốc trợn tròn.

"Triển Thiên Bạch? Triển Thiên Bạch?!"

Triển Thiên Bạch hôn mê bất tỉnh, khóe môi dính máu tựa như đóa bỉ ngạn hoa nở rực rỡ.

"Người đâu! Người đâu hả! Kêu người tới đây—!"

Đoan Mộc Ly thất kinh gào lên, bản thân cảm giác như cả thế giới thời khắc ấy đều sụp đổ.

Hắn đã làm gì...

Hắn đã làm gì với Triển Thiên Bạch rồi?!

Tất cả thái y trong cung đều chạy tới vương phủ Đoan Mộc Ly, người ngoài cuộc không biết còn tưởng Đoan Mộc Ly mắc bệnh nguy kịch chứ!

Chuyện này đương nhiên gây kinh động trong cung. Trong triều, Phạm Ninh thừa dịp chộp lấy cơ hội, hung hăng hạch tội Đoan Mộc Ly một tràng.

"Ly Vương gia, vì một tội nô thấp hèn của Dao Quốc mà ngươi hưng sư động chúng như vậy còn ra thể thống gì? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, không sợ làm tổn hại mặt mũi hoàng thất sao?!"


Phạm Ninh hướng mặt về phía tiểu Hoàng đế Nam Sở làm bộ làm tịch, vừa nói vừa quay đầu trừng mắt liếc Đoan Mộc Ly một cái.

Đoan Mộc Ly thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, đôi con ngươi tối đen như vực thẳm sâu không thấy đáy, từ đầu đến chân tỏa ra lệ khí khiến không khí trong triều như ngưng đọng.

Hắn không nói gì, chỉ im lặng đứng ở đó.

Không chờ được lời hồi đáp của Đoan Mộc Ly, Phạm Ninh trái lại có vẻ thập phần xấu hổ.

Hắn há to miệng, còn muốn tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng mỗi sợi tóc gáy lộ ra bên ngoài đều đột nhiên cụp xuống, không rét mà run.

"Khụ, Ly, Ly Vương gia... Không phải quý phủ của ngươi còn có ba gã nam sủng Hoàng Thượng ban cho đấy thôi? Những người kia đều là Hoàng Thượng ngàn dặm mới tìm được một tài nhân, là một phần tâm ý của Hoàng Thượng đối với Ly Vương gia, Ly Vương gia hà tất gì phải để tâm tới một tội nô như vậy? Theo lão thần thấy, Ly Vương gia vẫn nên mang tên tội nô kia giao cho Hoàng Thượng định đoạt thì hơn..."


"Câm miệng!"

Đột nhiên, Đoan Mộc Ly mở miệng, âm lượng không lớn nhưng ngữ khí lại thập phần lạnh lẽo bức người.

Phạm Ninh nhất thời cắn trúng đầu lưỡi mình.

Chỉ thấy Đoan Mộc Ly từng bước đi đến, hướng mặt về phía tiểu Hoàng đế Nam Sở.

Tuy rằng Đoan Mộc Nam quyền thế cao cao tại thượng, nhưng khi bị ánh mắt như chim ưng của Đoan Mộc Ly thẳng thắn nhìn chằm chằm, cả người Đoan Mộc Nam nhất thời phát run.

"Hoàng, hoàng thúc..."

"Hoàng Thượng, đám thái y hiện tại trong cung kia căn bản là một đám lang băm, thần sẽ phái người mang tất cả bọn họ đổi lại hết... Nếu không còn việc gì khác, thần xin phép cáo lui trước."

Dứt lời, Đoan Mộc Ly xoay người, sải bước ra khỏi triều.

"Đoan Mộc Ly! Đoan Mộc Ly ngươi!"

Nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa của Đoan Mộc Ly, trong triều đồng loạt xôn xao, Phạm Ninh càng tức giận đến mức nhảy dựng lên, nhưng chỉ đành bất lực.


Trải qua một hồi các thái y dốc toàn lực chữa trị, Triển Thiên Bạch cuối cùng cũng tỉnh, nhưng thân thể vẫn yếu ớt như cũ, sắc mặt trắng bệch, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay rời khỏi nhân gian.

Sau khi tỉnh lại, người đầu tiên Triển Thiên Bạch nhìn thấy là Hương Linh đang ở trước mặt hắn khóc sướt mướt, không hiểu sao đáy lòng lại cảm thấy có một loại cảm giác mất mát không nói thành lời.

Hắn vốn tưởng rằng, người đầu tiên hắn nhìn thấy sẽ là Đoan Mộc Ly.

Nhưng mà, nhìn lại thì Đoan Mộc Ly có cái gì tốt? Đoan Mộc Ly căn bản là kẻ điên, động một chút liền nổi điên với hắn.

Triển Thiên Bạch day day thái dương, không khỏi lắc đầu.

Hắn cảm thấy rất mệt mỏi... Thân thể rất nặng nề, đầu cũng đau...

"Ta không phải là thực sự... Không sống được bao lâu nữa đấy chứ?"
Đôi môi nhợt nhạt chậm rãi mở ra, thanh âm phát ra yếu ớt tựa như một làn khói mỏng.

"Sẽ không đâu!"

Vừa dứt lời, Triển Thiên Bạch chợt nghe thấy giọng nam không đến mức không quen, là hai người Lam Tẩm và Huyền Ca.

"Xích Diễm đại tướng quân..."

Huyền Ca vừa mở miệng liền nhìn thấy Triển Thiên Bạch khoát tay với hắn, "Kêu ta là Triển Thiên Bạch được rồi."

"Ừm... Triển Thiên Bạch...." Huyền Ca gật đầu, thoạt nhìn nhút nhát rụt rè, đi theo bên cạnh hắn là Lam Tẩm thần sắc lãnh đạm trước sau như một, dáng vẻ mi thanh mục tú, nhưng lại có cảm giác là người ít ra mặt nhất trong số ba gã nam sủng.

Nhưng Triển Thiên Bạch lại cảm nhận được, Lam Tẩm là cố ý làm mờ nhạt sự hiện diện của bản thân.

Lam Tẩm trong tay cầm theo một hộp gỗ tử đàn, hoa văn trên hộp chạm trổ tinh mỹ, nhìn qua liền biết giá thành không hề rẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc