ĐỊCH TƯỚNG VI NÔ

Toàn bộ thị vệ nhận lệnh xông vào, nhưng chỉ vừa xông vào, giây tiếp theo liền bị một trận cuồng phong lạnh thấu xương đột nhiên cuốn lên bắn văng ra ngoài.

Từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, sắc mặt Phạm Ninh trong nháy mắt trắng bệch.

"Ngươi, ngươi..." Bàn tay Phạm Ninh run rẩy chỉ vào Doãn Mạch, hoảng sợ vạn phần.

"Ngươi... ngươi chờ đó cho bổn tướng!"

Dẹp những lời định nói khi nãy sang một bên, Phạm Ninh cắp đuôi chạy trối chết.

"Ngươi cứ chờ đó..."

Doãn Mạch còn muốn đuổi theo nhưng lại bị Thẩm Ngọc Lam ngăn lại, "Đừng đuổi theo... Cho dù có như thế nào thì hắn cũng là Thừa tướng..."

"Thừa tướng thì làm sao?" Doãn Mạch hất bím tóc của mình, "Cho dù có là thiên hoàng lão tử tới ta cũng không sợ."

"Suỵt!" Ngón trỏ thon dài đặt lên môi Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam thần sắc ngưng trọng lắc đầu.


Doãn Mạch sửng sốt một chút, không mấy bận tâm nhún vai, "Ngươi ấy, đúng là nhát gan. Ta đã nói ta sẽ không sao mà..."

"Nhưng mà ta sợ." Thẩm Ngọc Lam ngắt lời Doãn Mạch, đôi mắt trong veo như nước, khuôn mặt ngọc đẹp như ngọc tạc lạnh băng, "Ta chỉ là một bách tính tầm thường, không thể đắc tội với những người quyền quý được."

"Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt cho ngươi." Hai tay vừa mới chạm vào bả vai Thẩm Ngọc Lam, ấn đường Doãn Mạch lập tức nhăn lại nhìn Thẩm Ngọc Lam, "Ngươi bị thương?"

"... Ừm..." Thẩm Ngọc Lam hơi do dự, rồi gật đầu.

"Bị thương ở đâu? Thật là... Lão già khốn kiếp kia làm gì ngươi rồi?!" Doãn Mạch khẩn trương nhìn Thẩm Ngọc Lam, lúc này mới phát hiện Thẩm Ngọc Lam đang đứng khom lưng, hai tay run rẩy nắm chặt thành quyền.

Xoẹt—

Hắn đột nhiên dùng chút lực xé trung y của Thẩm Ngọc Lam ra. Thẩm Ngọc Lam hai mắt trợn trừng, "Ngươi làm gì vậy?!"


"Đừng sợ..." Động tác trên tay của Doãn Mạch quả thực thô lỗ, nhưng giọng nói lại mềm mỏng, "Ta chỉ giúp ngươi xem thử mấy vết thương của ngươi thôi..."

Thời điểm Doãn Mạch nhìn thấy trên người Thẩm Ngọc Lam bị đánh cho chi chít những vết thương xanh tím, hơi thở cả người dường như cũng thay đổi theo.

"Doãn Mạch?"

Cảm thấy tóc gáy khắp người mình đều dựng đứng cả lên, Thẩm Ngọc Lam nhìn Doãn Mạch, nhận ra sát khí là từ trên người hắn mà ra.

"Không được, cái lão già kia, ta phải gϊếŧ hắn!" Sâu trong con ngươi màu hổ phách lửa giận thiêu đốt bừng bừng. Doãn Mạch nói xong định nhảy ra khỏi cửa sổ, kết quả bị Thẩm Ngọc Lam chặn lại ôm lấy.

"Doãn Mạch, ngươi bình tĩnh đã!"

"Thẩm Ngọc Lam ngươi thả ta ra, ta phải đi gϊếŧ chết cái lão già kia!"

"Không được, hắn là Thừa tướng Nam Sở đấy."


"Dù hắn có là Hoàng đế Nam Sở đi chăng nữa, dám động đến ngươi ta cũng bắt hắn phải trả giá đắt!"

Hơi thở sắc bén trên người Doãn Mạch lạnh thấu xương. Thẩm Ngọc Lam cảm giác được da thịt trên người mình đều bị phủ lên một tầng sương lạnh.

"Nếu ngươi dám đi, ta lập tức chết ngay trước mặt ngươi!"

Sát khí trong nháy mắt tan biến, Doãn Mạch kinh sợ quay đầu lại nhìn Thẩm Ngọc Lam.

Thẩm Ngọc Lam buông tay ra. Tuy rằng bộ dạng hiện tại của hắn thoạt nhìn thật buồn cười, nhưng Thẩm Ngọc Lam thật sự nghiêm túc.

"Doãn Mạch, không cần vì ta mà làm chuyện ngu ngốc... Nếu ngươi vẫn khăng khăng muốn đi, ta chỉ có thể lấy chết tạ tội."

"Xin ngươi..." Doãn Mạch xoa xoa tóc hắn, "Ngươi vì sao phải lấy chết tạ tội? Ngươi không làm gì sai cả."

"Ta hại ngươi, chính là lỗi lầm lớn nhất."
Nhìn biểu cảm nghiêm túc dứt khoát của Thẩm Ngọc Lam, Doãn Mạch thật sự rất sợ Thẩm Ngọc Lam sẽ làm chuyện điên rồ, vì thế đành thở dài, ôm lấy cái đầu nhỏ của Thẩm Ngọc Lam, để Thẩm Ngọc Lam kề sát vào lồng ngực mình.

"Được rồi được rồi, ta nghe lời ngươi không đi tìm cái lão già phiền phức kia là được rồi chứ gì?"

"Ừm..." Lắng nghe tiếng tim đập thình thịch của Doãn Mạch, Thẩm Ngọc Lam có một loại cảm giác vô cùng an tâm.

Nhưng thực ra, ngoại trừ tên của Doãn Mạch ra thì hắn hoàn toàn không biết chút gì về Doãn Mạch cả. 

Bình luận

Truyện đang đọc