ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

Từ khi biết Nhan Việt phải về Trung Kinh đón Tết, Lục Lăng Tây liền mong thời gian có thể trôi qua chậm một chút, chậm hơn nữa. Tuy cậu không nói ra, nhưng hành động lại lộ ý không nỡ rời xa Nhan Việt.

Buổi tối Nhan Việt tắm xong, Lục Lăng Tây giống như cún con đi bên cạnh anh, khi thì đưa khăn cho anh, khi thì giúp anh lấy quần áo. Nhan Việt dường như có thể thấy cái đuôi nhỏ ở phía sau Lục Lăng Tây đang lắc lắc. Tim anh mềm nhũn, ôm Lục Lăng Tây đè cậu lên tường, mạnh mẽ hôn mấy cái.

Ánh mắt Lục Lăng Tây mơ màng, bị Nhan Việt hôn đến nỗi thở dồn dập, đôi mắt đen xinh đẹp phủ đầy hơi nước, vẻ mặt hồn nhiên lại vô tội, lộ ra vẻ gợi cảm chết người. Nhan Việt không kìm được nghiền mạnh bờ môi cậu, trong lòng thầm nghĩ hay là ở đây đón Tết luôn, thực sự anh không muốn tách khỏi Lục Lăng Tây một giây phút nào.

"Bảo bối, hay là anh...".

Nhan Việt còn chưa nói xong, tiếng Dịch Hàng đã vang to bên ngoài. "Lão tam, cậu đâu rồi? Không ở nhà hả?".

Tiếng rất gần, hình như chỉ cách một bức tường. Lục Lăng Tây luống cống đẩy Nhan Việt ra, cũng không chú ý đến Nhan Việt nói gì nữa, chạy ra ngoài nhanh như chớp. Trong phòng tắm, Nhan Việt cúi đầu nhìn người anh em đang ngẩng cao đầy phấn khởi, mặt trầm xuống.

"Dịch Hàng". Lục Lăng Tây chột dạ chào hỏi.

Trên sô pha ở phòng khách, Dịch Hàng đang cầm bánh quy đùa Tiểu Hắc. Nhìn thấy Lục Lăng Tây đi ra khỏi phòng tắm, liền hỏi, "Lão tam, cậu đang tắm hả?".

Lục Lăng Tây xấu hổ lắc đầu, tìm một lý do, "Không, lúc nãy đưa quần áo cho Nhan đại ca".

"A, vậy là anh Nhan đang tắm? Thân hình anh Nhan thế nào, có cường tráng như tôi không?". Cậu nói xong liền gồng tay lên, Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, không nói gì nhìn cậu.

Dịch Hàng cười hắc hắc, ném bánh quy cho Tiểu Hắc, hưng phấn vẫy tay với Lục Lăng Tây, nói: "Lúc nãy lão nhị vừa gọi điện cho tôi, hai ngày nữa nó và lão tứ sẽ về. Đến lúc đó mấy anh em chúng ta tụ họp một bữa, bắt lão tứ ở lại, không cho nó đi nữa".

Cậu nói rất đương nhiên, Lục Lăng Tây ngồi bên cạnh Dịch Hàng, vẫn lo ba của Bạch Vệ không đồng ý. Dịch Hàng đường hoàng choàng qua vai Lục Lăng Tây, nói: "Tiền trảm hậu tấu sợ gì chứ? Lão tứ nói trường bọn nó quản không nghiêm, dù nó không đi học một thời gian thì trường cũng không phát hiện ra. Trước để lão tứ làm ở tiệm cơm một tháng, chờ trả lương thấy tiền, ba nó không nói gì đâu".

Hai người đang nói chuyện, thì Nhan Việt đẩy cửa phòng tắm ra liền thấy Dịch Hàng sắp đè cả người lên Lục Lăng Tây rồi, tâm trạng đang không vui lại càng khó chịu hơn.

"Anh Nhan". Dịch Hàng không xem hiểu sắc mặt, cười tủm tỉm chào Nhan Việt.

Từ khi sân sau nhà Nhan Việt và Lục Lăng Tây được thông, thì mười lần Dịch Hàng tìm Lục Lăng Tây có chín lần là ở chỗ Nhan Việt, dần dà cậu đã quen đến thẳng nhà Nhan Việt luôn, không hề tự coi mình là người ngoài.

Nhan Việt cười như không cười gật đầu với Dịch Hàng, tầm mắt đảo qua cánh tay cậu một vòng. Không biết vì sao, Dịch Hàng lại cảm thấy cánh tay lành lạnh, theo bản năng rụt tay lại chà chà. Ánh mắt Nhan Việt lộ vẻ vừa lòng, mặt không đổi sắc ngồi ở chỗ bên cạnh Lục Lăng Tây. Cứ thế, Dịch Hàng muốn nói gì với Lục Lăng Tây cũng không tiện. Mỗi lần cậu ngẩng đầu là thấy mặt nghiêng của Nhan Việt, tuy Nhan Việt không nói gì, nhưng Dịch Hàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không được tự nhiên.

"Lão tam, không có việc gì nữa, tôi về đây". Dịch Hàng nói được hai câu rồi không nói được nữa, ở đây cũng không có việc gì, nên ngượng ngùng chọn chào tạm biệt.

"Đi sớm vậy?". Lục Lăng Tây mờ mịt, Dịch Hàng mới đến chưa được mười phút, chỉ vì nói cho cậu chuyện Bạch Vệ và Trịnh Thán sắp về sao?

"Hắc hắc, không còn sớm nữa, hai người đi ngủ sớm đi". Dịch Hàng vừa nói vừa vẫy tay với Đại Hắc, quen thói nhảy hàng rào rời đi.

"Nhan đại ca, Dịch Hàng cậu ấy...". Lục Lăng Tây còn chưa dứt lời, đã bị Nhan Việt đè lên sô pha, Nhan Việt chậm rãi cởi áo, khàn giọng nói: "Đừng chú ý đến Dịch Hàng nữa, chúng ta làm chuyện lúc nãy còn chưa làm xong thôi".

Lục Lăng Tây đỏ mặt, đang định nói thì Vương Thục Tú lại gọi trong sân. "Tiểu Tây, Dịch Hàng đi rồi hả?".

Lục Lăng Tây lại luống cuống đẩy Nhan Việt ra lần nữa, mặt Nhan Việt lập tức đen thui. Lục Lăng Tây nhịn cười chạy ra ban công, thầm may mắn là Vương Thục Tú không vào nhà Nhan Việt, có gì thì chỉ gọi một tiếng ở trong sân.

"Mẹ".

Vương Thục Tú thấy Lục Lăng Tây mặc phong phanh, liền đuổi cậu về. "Không có việc gì, chỉ là làm chút tương cà chua định bảo Dịch Hàng mang về". Nếu Dịch Hàng đã đi rồi thì Vương Thục Tú cũng không nói thêm gì với Lục Lăng Tây nữa, ban công rất lạnh, cô sợ Lục Lăng Tây bị cảm lạnh.

Lục Lăng Tây vẫn chờ Vương Thục Tú về mới vào nhà, vừa quay đầu liền thấy Nhan Việt đang để trần thân trên bất đắc dĩ nhìn cậu. Nhớ tới chuyện trước đó, Lục Lăng Tây tuy biết không nên cười, nhưng vẫn không nhịn được cười lên, không dừng lại được.

Loáng cái đã trôi qua nửa tuần. Không khí Tết trên đường ở Phượng Thành đã rất rõ rệt, trong thời gian này Nhan Việt đã nhận được cuộc gọi của Nhan Thế Huy, hỏi lúc nào anh sẽ về Trung Kinh. Nhà họ Nhan xảy ra chuyện gì, giới thượng lưu ở Trung Kinh biết rõ hết. Nhưng dù Nhan Thế Huy và Ân Tình Lam chán ghét nhau thế nào, thì đến Tết Âm lịch hàng năm hai người đều phải về nhà lớn của nhà họ Nhan đón Tết, cùng với bọn họ còn có Ân Vĩnh Đức và Nhan Việt.

Thời gian này mấy năm trước, Nhan Việt đã từ nước ngoài về rồi, năm nay Nhan Việt lại không có động tĩnh gì, Nhan Thế Huy tưởng Nhan Việt còn nhớ chuyện lúc trước, gọi cho Nhan Việt giục anh về nhà đón Tết. Nhan Thế Huy nhẹ nhàng nói qua, "A Việt, chuyện quá khứ đã qua, người một nhà thì có thù hận gì chứ".

"Vâng". Nhan Việt trả lời cho có lệ. Sắc mặt Nhan Thế Huy không tốt, nhưng cũng không bắt được thóp trong lời Nhan Việt nói. Bình tĩnh cúp điện thoại, Nhan Thế Huy nghĩ đến Nhan Việt thì trong lòng càng buồn phiền hơn. Nửa năm nay Nhan Việt về nước, lợi nhuận của công ty ở nước ngoài giảm xuống 20%, cũng có hai khách hàng cũ hết hợp đồng bị đối thủ đào đi. Tuy Nhan Thế Huy nói Nhan Hải đừng lo, coi như là trả phí để rèn luyện, nhưng cuối năm trong buổi tổng kết của Hợp Phổ, sợ là các thành viên Hội đồng quản trị sẽ không cho qua.

Nhan Thế Huy biết ý của Hội đồng quản trị, các thành viên lấy Ân Vĩnh Đức đứng đầu gây sức ép muốn buộc ông ta để Nhan Việt trở về. Trong lòng ông ta cũng từng do dự, nhưng khi thấy Nhan Hải không ngủ không nghỉ làm kế hoạch phát triển năm sau, thì lại kiên định lại. Con ông ta ông ta hiểu rõ, vốn Nhan Hải không được như Nhan Việt, nếu để tâm bồi dưỡng mấy năm thì cũng miễn cưỡng gánh vác được. Bây giờ mới có chút chuyện không vừa ý mà đã gọi Nhan Hải về để Nhan Việt thay vào, vậy là đã trắng trợn đánh mặt Nhan Hải rồi. Nếu Nhan Hải rúc vào sừng trâu không gượng dậy được, công sức của ông ta sẽ mất đi hết.

Nhan Thế Huy cũng không phải không công bằng, mà là người luôn quen thiên về kẻ yếu. Nhan Hải cái gì cũng kém hơn Nhan Việt, ông ta không nhịn được sẽ lo nghĩ cho Nhan Hải nhiều hơn. Tránh cho đến khi ông ta chết đi, Nhan Việt sẽ nuốt Nhan Hải đến chút xương cũng không còn. Nhan Thế Huy thở dài, nếu Nhan Việt có chút tình anh em với Nhan Hải, thì ông ta cũng không cần khó khăn như vậy.

Những suy nghĩ này của Nhan Thế Huy, Nhan Việt hiểu rõ nhưng chẳng để trong lòng. Sau khi nhận cuộc gọi từ Nhan Thế Huy, Nhan Việt lại nhận cuộc gọi từ ông ngoại Ân Vĩnh Đức. Lúc này anh không thể không nói ra ngày mình sẽ về. Với Nhan Thế Huy thì không sao, nhưng với Ân Vĩnh Đức, Nhan Việt vẫn có chút tình cảm. Tìm cớ ở lại Phượng Thành hai ngày, Nhan Việt mang theo An Kiệt về Trung Kinh vào cuối tháng một.

Nhà lớn nhà họ Nhan vẫn lạnh lùng như trước, Nhan Thế Huy và Ân Tình Lam không đến ngày cuối cùng sẽ không đến. Ân Vĩnh Đức thì muốn gặp Nhan Việt sớm chút, nhưng cũng không thể một mình đến ở nhà họ Nhan. Quản gia đợi nửa năm cuối cùng cũng đợi được Nhan Việt về, nhà lớn đã sắp xếp xong nghênh đón Nhan Việt.

"Lão đại, Tết ở đây đều như vậy hả?". An Kiệt nhìn loạt đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên, khẽ nói: "Vậy cũng náo nhiệt thật".

Mặc dù An Kiệt là người Hoa, nhưng vẫn luôn sống ở nước ngoài. Anh không biết cha mẹ ruột là ai, cha mẹ nuôi thì không phải là người Hoa, nên trước đây chưa từng đón Tết Âm lịch lần nào. Đây là lần đầu tiên An Kiệt đi theo Nhan Việt về nước đón Tết, nhìn trang trí trong sân liền khen ngợi nói. Kiến trúc ở nhà lớn là kiến trúc giả cổ, đều trang hoàng theo kiểu Trung Quốc, nhìn rất vui mừng.

Nhan Việt bình thản nhìn đèn lồng, trên mặt không có cảm xúc gì. Có náo nhiệt hay không không phải là nhìn đồ trang trí ở sân, mà là ở người. Dù nhà họ Nhan có trang trí rực rỡ thế nào, thì Nhan Thế Huy và Ân Tình Lam cũng ở đây nhiều nhất là ba ngày. Mùng bốn hàng năm hai người đều vội vã đi, để lại Nhan Việt một mình ở đây đến rằm tháng giêng. Cảnh náo nhiệt bên ngoài lại càng làm nổi lên vẻ đáng thương khi ở đây một mình của anh. Lần này trước khi về đây Nhan Việt đã tính rồi, mùng bốn anh sẽ về Phượng Thành. Nếu Nhan Thế Huy và Ân Tình Lam thấy chẳng sao cả, thì anh cũng vậy.

Nhan Việt tắm rửa thay quần áo xong, Diệp Khang đã đến tìm anh. Diệp Khang đã biết hôm nay Nhan Việt sẽ về, nên đến nhà lớn tìm Nhan Việt.

"Sao, không muốn về hả?". Diệp Khang trêu chọc nói.

Nhan Việt bình thản gật đầu.

Diệp Khang không phải là đối thủ của Nhan Việt, nên đành đổi đề tài. "Sao bỗng nhiên cậu lại có hứng thú với nhà họ Lục Trung Kinh vậy?".

Nhan Việt bảo An Kiệt điều tra chuyện nhà họ Lục cho anh, chuyện này cũng không giấu Diệp Khang. Thực ra, đống tài liệu kia cũng có không ít công sức của Diệp Khang, có chút chuyện quá lâu vẫn là nhờ Diệp Khang điều tra giùm. Lúc trước Diệp Khang cũng hỏi qua Nhan Việt, nhưng Nhan Việt không nói gì. Tuy Diệp Khang cảm thấy hành động này của Nhan Việt không tránh khỏi có liên quan đến Lục Lăng Tây, nhưng nhìn thế nào cũng không thể nối chuyện này với thiếu niên ở Phượng Thành kia được. Ngược lại anh vừa mới nghe được một tin, nghi ngờ có phải trước đó Nhan Việt đã nghe được gì hay không.

Thấy Nhan Việt không nói gì, Diệp Khang lại hỏi một câu, "Có phải cậu nghe được gì đó không?".

"Chuyện gì?".

"Chuyện Ân lão gia tử muốn làm thông gia với nhà họ Lục".

Nhan Việt không để bụng, "Cậu nói chuyện Ân Nhã và Lục Duy An?".

Diệp Khang lắc đầu, "Đối tượng mà nhà họ Lục muốn thông gia là cậu, nghe nói Ân lão gia tử cũng có ý này".

Nhan Việt trầm mặt, "Chuyện này tôi không biết, nhưng có biết hay không không quan trọng, không có thông gia gì cả".

Chắc ông ngoại cũng chỉ có ý tốt, nhưng tiếc là Nhan Việt không biết ơn.

Diệp Khang biết ngay là như vậy, nhún vai, nhớ đến một tin khác. "Đúng rồi, hai ngày trước tôi nghe được một tin khác của nhà họ Lục, nhưng không chắc chắn là thật hay giả". Anh cũng không thừa nước đục thả câu, lập tức nói: "Nghe đồn là Lục lão gia tử có một con riêng bên ngoài, còn có một đứa cháu trai nữa".

Nhan Việt nhíu mày, nhưng cũng không để bụng.

Bình luận

Truyện đang đọc