ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chín giờ sáng, Vi Viên Nghệ mở cửa như những ngày thường.

Lục Lăng Tây quét dọn cửa hàng như thường lệ, dọn những thứ lặt vặt trên bàn ở cạnh cửa, cuối cùng mới ôm bồn hoa sơn trà đưa từ vườn hoa về đặt trên bàn.

Hoa sơn trà Nhật Bản hay còn gọi là hoa hồng mùa đông, là loài hoa nổi tiếng ở Trung Quốc với vẻ ngoài của nó, cũng là một trong "Mười loài hoa nổi tiếng nhất". Mấy năm nay hoa sơn trà dần nổi bật trên thị trường Quốc tế, hoa sơn trà được bán khắp nơi trên thế giới ngoại trừ có cùng nguồn gốc, thì có rất nhiều chủng loại đã được tạo ra, tính sơ sơ thì đã phát triển đến hơn 5000 chủng loại.

(* Trong bản RAW, tác giả viết hoa sơn trà còn có tên là cà độc dược, nhưng đây là sai, theo như lời một ông chuyên gia ở TQ thì có thể trước đây vào thời nhà Đường, đã có vùng gọi hoa sơn trà là cà độc dược, sau này thì phân rõ hoa cà độc dược và hoa sơn trà, nhưng vẫn còn có nơi viết hoa sơn trà có tên là cà độc dược, nên tác giả mới viết vậy.)

Mấy cây hoa sơn trà mà Lục Lăng Tây trồng này là của Tiết Vĩnh Thông đưa cho cậu, là vì đổi một gốc cây loa kèn sông Nin đã tiến hóa trong tay cậu. Vốn cậu nghĩ cứ tặng cây loa kèn sông Nin đó cho Tiết Vĩnh Thông là được, nhưng Tiết Vĩnh Thông lại cứ muốn lấy hoa sơn trà ra đổi, còn nói với cậu là chúng không phải là hoa sơn trà bình thường, là loại biến dị hiếm thấy của hoa sơn trà cánh chồng.

Lục Lăng Tây không thay đổi được ý của ông, lại cũng thấy hứng thú với hoa sơn trà biến dị, nên không từ chối nữa. Lúc trước cậu đã thấy ảnh hoa sơn trà cánh chồng trong sách thực vật. Nói chung, cánh hoa của loại hoa này sẽ xếp chồng lên nhau, tương ứng với đó là cánh hoa nhiều hơn, hầu hết các đóa hoa đều được khoảng 50 cánh hoa. Hoa sau khi nở có màu đỏ, hoặc tím, hoặc đen, diễm lệ như gấm, có thể nói là hoa nở rực rỡ, chiếm đoạt ánh nhìn. Nhưng gốc cây hoa sơn trà biến dị trước mắt này sau khi nở lại là màu xanh lục nhạt thanh nhã, có đến khoảng 60 cánh hoa, những cánh hoa lớn vây xung quanh tựa như hoa mẫu đơn vậy, mùi hoa lan tỏa, quấn quýt dài lâu, lại rất lịch sự tao nhã.

Cậu vừa mới bày bồn hoa sơn trà ra, thì có khách hàng quen ở gần đó đi ngang qua liếc qua cửa kính thủy tinh liền thấy được nó, mắt lập tức sáng lên, lập tức đi vào.

"Ông chủ nhỏ, bắt đầu trồng hoa sơn trà rồi sao?".

Người đến vừa hỏi vừa đứng cạnh bàn nhìn ngắm. Dân ở xung quanh đều biết hoa mà ông chủ nhỏ của Vi Viên Nghệ trồng rất đẹp. Ngoại trừ những loại hoa cỏ thường xuyên được bán trong cửa hàng, thì thỉnh thoảng cũng trồng vài loài hiếm có. Ví dụ như gốc cây hoa sơn trà này, vừa nhìn là biết không phải là loại hoa sơn trà bình thường, chắc là do ông chủ nhỏ thích nên trồng nó. Nhìn màu sắc và hoa văn, lại nhìn hình dáng gốc cây, đúng là loại "có tố chất mỹ nhân" hiếm có.

Người đến càng nhìn càng thích, lại cảm thấy mình rất may mắn. Nhìn là biết ông chủ nhỏ vừa mở cửa, ngay cả lớp sương trên lá cây vẫn chưa biến mất. Thế này thì không ai tranh giành với mình rồi, đúng là không uổng công mình đi vài vòng ở xung quanh vào sáng sớm.

"Ông chủ nhỏ, hoa này giá thế nào? Trong cửa hàng còn bao nhiêu nữa, tôi mua hết". Người đến rất hào phóng.

Lục Lăng Tây xấu hổ nói, "Cây này đã có chủ rồi, hai cây còn lại đều để tặng người ta".

Cậu chỉ trồng ba cây hoa sơn trà, ông Trương một cây, ông Tô một cây, còn một cây còn lại Lục Lăng Tây định đặt trong nhà, để Vương Thục Tú nhìn là thấy vui vẻ.

Lục Lăng Tây nói xong người đến liền lộ vẻ tiếc nuối, hắn nhớ ngày hôm qua lúc đến Vi Viên Nghệ thì còn chưa có cây hoa sơn trà này, nếu ông chủ nhỏ nói tặng người ta thì chắc chắn là tặng người thân thiết bên cạnh mình rồi. Nếu vậy thì hắn cũng không tiện mở miệng bảo ông chủ nói chia cho hắn một gốc, đành phải lưu luyến không nỡ rời khỏi cửa hàng. Người nọ còn chưa đi xa, lại có khách hàng nhìn thấy gốc cây hoa sơn trà từ ngoài cửa sổ thủy tinh liền đi vào. Đến giữa trưa, hơn bảy tám vị khách vào đây là vì cây hoa sơn trà này.

Lục Lăng Tây không ngờ cây hoa sơn trà này lại có sức quyến rũ lớn như vậy, cũng xin lỗi những vị khách đó rất nhiều, không biết có nên nhập loại hoa sơn trà biến dị từ chỗ Tiết Vĩnh Thông, để làm phong phú chủng loại hoa cỏ trong cửa hàng.

Cậu vừa nghĩ đến chuyện này, thì Vương Thục Tú đã đi cùng nhà Tiêu Hồng mang cơm trưa đến cho cậu. "Sao mẹ đến sớm vậy?". Lục Lăng Tây hẹn với ông Trương là hai giờ chiều, bây giờ còn chưa đến mười hai giờ trưa nữa.

Vương Thục Tú đưa cặp lồng cho Lục Lăng Tây, nói: "Không phải là vì con chưa ăn sao? Dù sao lát nữa cũng phải đến, đến sớm rồi tiện đường đưa cơm cho con luôn".

Lục Lăng Tây nhớ hôm qua Dịch Hàng nói Vương Thục Tú lo cậu gầy quá, cười híp mắt nói, "Mẹ và các bác ăn cơm chưa ạ?".

"Ăn rồi, tiểu hỗn đản đừng lo cho bọn mẹ, bây giờ không có ai thì mau ăn đi".

Vương Thục Tú nhìn lướt một vòng không thấy bóng Nhan Việt đâu, trong lòng rất vừa lòng. Hôm nay cô cố tình chỉ mang một cái cặp lồng đến, nếu Nhan Việt ở đây, cô không tin Nhan Việt dám cướp đồ ăn của Tiểu Tây ngay trước mặt cô. Tất nhiên Nhan Việt không ở đây là tốt nhất. Vương Thục Tú chịu để Nhan Việt đi bên cạnh Lục Lăng Tây là một chuyện, nhưng mắt không thấy lòng không phiền, nếu thực sự thấy hai người ở cạnh nhau thì vẫn rất bực bội.

Ngoại trừ chuẩn bị cơm trưa cho Lục Lăng Tây, Vương Thục Tú còn mang một hộp xương đến cho Đại Hắc. Cô cũng không gặp Đại Hắc một khoảng thời gian rồi, thấy Đại Hắc thì rất thân thiết. Bởi vì Đại Hắc ở đây nên Tiêu Hồng đã để Tiêu Trăm Vạn ở nhà, chỉ sợ hai con chó đánh nhau lại làm ảnh hưởng đến bác sĩ bắt mạch.

Với ý tốt của Vương Thục Tú, Tiêu Hồng thấy rất cảm kích. Hắn cũng lên mạng tìm hiểu tin tức về ông Trương, lai lịch của ông còn sâu hơn những chuyên gia mà bọn họ đã gặp ở Trung Kinh nữa, là một đại sư của Đông y. Vốn có hay không có con với hắn đều chẳng sao cả, chỉ là không muốn Hiểu Mạn vì chuyện con cái mà khổ sở trong lòng, nên chỉ cần có cơ hội, hắn đều muốn thử một lần với Hiểu Mạn.

Mấy người đợi ở Vi Viên Nghệ một lúc, đến lúc sắp đến hai giờ, ông Trương đi bộ một mình đến đây. Mọi người cùng chào hỏi, ông Trương cười tủm tỉm ngồi cạnh bàn, bảo Chu Hiểu Mạn ngồi đối diện để ông bắt mạch xem sao.

Chu Hiểu Mạn lo lắng ngồi xuống, ông Trương đặt hai ngón tay lên cổ tay cổ, trầm ngâm một lúc, rồi lại bảo cô đổi sang tay kia. Sau khi xong việc, ông Trương không nói gì cả, chỉ bảo Tiêu Hồng đến đây bắt mạch. Cũng làm y như vậy, ông Trương lại hỏi thói quen ăn uống thường ngày của hai người, nhìn sắc mặt hai người, cuối cùng mới nói Chu Hiểu Mạn không sao cả, chỉ là Tiêu Hồng có chút vấn đề nhỏ.

"Thật sao?".

Tiêu Hồng và Chu Hiểu Mạn nhìn nhau, không dám tin. Trước đây không lâu hai người vừa đi Trung Kinh kiểm tra, đều nói là sức khỏe hai vợ chồng không sao hết, chỉ là duyên con cái chưa đến, sao đến chỗ ông Trương lại là sức khỏe Tiêu Hồng có chút vấn đề? Nhưng nếu nghĩ theo cách khác, thì những bác sĩ trước đó đều không kiểm tra ra được, nên nó mới là nguyên nhân mà qua nhiều năm rồi hai vợ chồng vẫn chưa có con. Ông Trương vừa bắt mạch là thấy được, vậy có phải là có thể chữa khỏi cho Tiêu Hồng không?

Tiêu Hồng còn chưa mở miệng, Chu Hiểu Mạn đã vội nói: "Có nghiêm trọng không? Có thể chữa khỏi không ạ?".

Ông Trương từ ái cười cười, "Không phải là chuyện gì lớn, tôi viết đơn thuốc cho hai người, hai người bốc thuốc theo đó uống hết một đợt, xem xem hiệu quả thế nào thì nói sau".

Ông vừa nói vậy, Chu Hiểu Mạn liền yên tâm, gật đầu liên tục, cam đoan đôn đốc Tiêu Hồng đúng giờ uống thuốc.

Ông Trương viết đơn thuốc xong, Chu Hiểu Mạn đứng ngồi không yên, trong lòng cứ nhớ nhung chuyện đi bốc thuốc. Ở con phố này cách đó không xa có một cửa hàng bán thuốc, Vương Thục Tú liền đi cùng Chu Hiểu Mạn bốc thuốc trước.

Các cô vừa đi, trong cửa hàng chỉ còn ba người ông Trương, Tiêu Hồng và Lục Lăng Tây. Ông Trương nhẹ nhàng nói với Tiêu Hồng: "Lúc nãy tôi lừa hai người đấy, sức khỏe của anh không sao hết, vô cùng tốt".

Tiêu Hồng & Lục Lăng Tây: "...".

Ông Trương cười giải thích: "Tôi nghe Tiểu Tây nói trước đó hai người đã gặp không ít bác sĩ, kiểm tra sức khỏe đều là không có chuyện gì, chỉ là mãi vẫn chưa có con?".

Tiêu Hồng chần chừ gật đầu.

Ông Trương nói: "Có vài cặp vợ chồng giống như vậy, việc này có liên quan đến thói quen ăn uống và hoàn cảnh xung quanh hai người, hơn nữa vợ anh áp lực quá lớn. Tôi thấy cô ấy tích tụ trong lòng, chỉ sợ không phải là ngày một ngày hai. Cứ để lâu dài chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, hoặc là có thể sẽ ảnh hưởng khiến không thể có thai được. Bây giờ vấn đề chính của hai người là thả lỏng trong lòng, nhất là vợ anh, như vậy mới dễ mang thai được".

Ông Trương nói xong, Tiêu Hồng liền hiểu ngay. Hiểu Mạn vì chuyện sinh con mà trong lòng buồn bã, đừng thấy mặt ngoài nhìn cô có vẻ không thấy sao hết, nhưng sâu trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy chuyện không có con đều là do cô. Tiêu Hồng cũng khuyên Chu Hiểu Mạn nhiều lần, nhưng Chu Hiểu Mạn nghe vào chẳng được bao nhiêu. Bây giờ ông Trương đổ hết trách nhiệm lên người hắn, Hiểu Mạn biết nguyên nhân không phải là do cô, vậy thì dễ cởi bỏ khúc mắc hơn so với các bác sĩ nói sức khỏe hai người đều tốt. Tâm trạng Hiểu Mạn tốt lên, nói không chừng có thể có một đứa con. Cho dù không có con, thì đó cũng là do Tiêu Hồng hắn, ít ra Hiểu Mạn cũng không tự trách mình nữa.

Tiêu Hồng cảm kích cười cười, "Ngài Trương, cảm ơn ngài".

Ông Trương không thèm để tâm phẩy tay, "Anh không trách tôi lừa hai người là tốt rồi".

Tuy ông Trương nói vậy là vì cởi bỏ khúc mắc trong lòng Chu Hiểu Mạn, nhưng ông cũng nói có thể gần đây Tiêu Hồng ăn hơi nhiều mỡ, người hơi nhiệt. Ông viết đơn thuốc hạ nhiệt, Tiêu Hồng uống một thời gian là không sao nữa, tiện thể điều dưỡng cơ thể.

Ba người nói được mấy câu thì hai người Vương Thục Tú đã bốc thuốc về rồi. Tiêu Hồng sợ làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của Vi Viên Nghệ nên cũng không ở lại lâu. Trước khi đi hắn luôn nghĩ nên cảm ơn ông Trương thế nào, hắn cũng biết ông Trương nói những việc này một mặt là vì cái tâm của người làm bác sĩ, mặt khác cũng là vì nể mặt Tiểu Tây. Nói thật, bây giờ hắn mà đưa tiền cho ông Trương thì là khinh thường ông, nhưng nếu không tặng gì thì hắn lại thấy băn khoăn.

Tiêu Hồng đang ưu sầu, thì Lục Lăng Tây đã ôm bồn cây hoa sơn trà màu lục nhạt đến trước mặt ông Trương, xấu hổ nói muốn tặng cây này cho ông. Mắt Tiêu Hồng liền sáng lên, trong lòng cảm thán Tiểu Tây nghĩ rất chu đáo.

Ông Trương cười tủm tỉm nhận cây hoa sơn trà này, ông biết tính Tiểu Tây, nếu ông không nhận thì đứa bé này chắc chắn sẽ luôn nghĩ đến chuyện này. Ông và đứa bé Tiểu Tây này có hơi giống với bạn vong niên, hai người lấy hoa làm bạn, nói ra thì cũng là một chuyện thanh nhã.

Tiễn mấy người Tiêu Hồng, ông Trương lại hỏi Lục Lăng Tây chuyện đi Côn Nam. Ông rất muốn Lục Lăng Tây đến xem triển lãm hoa lan, không chỉ tăng thêm kiến thức mà vài ông bạn già của ông cũng sẽ từ khắp nơi trên cả nước đến đó. Mấy ông bạn già của ông cũng không đơn giản, nói ra thì mỗi người cũng coi như là có chút nổi tiếng. Ông Trương muốn giới thiệu Lục Lăng Tây cho mấy ông bạn già, coi như là kết thiện duyên cho đứa bé này.

Ông Trương vừa hỏi, Lục Lăng Tây liền gật đầu. Nhưng mà... Cậu hơi do dự, "Ông Trương, cháu có người bạn cũng định đi cùng, có thể cháu và anh ấy sẽ ở cùng nhau".

Ông Trương nở nụ cười, "Nhiều người thì náo nhiệt, ông thích náo nhiệt lắm. Cũng không cần tách ra đâu, ông Triệu cháu bao hết".

Lục Lăng Tây xấu hổ cười cười, cũng không đồng ý ngay, về ăn ở cậu định bàn bạc với Nhan Việt rồi nói sau.

* Sơn trà Nhật Bản (danh pháp hai phần: Camellia japonica) là một loài thực vật thuộc Chi Trà. Đây là loài nổi tiếng nhất của chi, đôi khi chúng có tên gọi Hoa hồng mùa đông. Đây là loài bản địa Nhật Bản, Triều Tiên và Trung Hoa. Nó là hoa biểu tượng của Alabama, Trùng Khánh. [Nguồn: wiki]





(Sơn trà màu xanh lục)

--------------------------

Dạo này đang sa lầy vào truyện H nên ko có thời gian edit, tui hết hàng dự trữ rồi, nghỉ tạm mấy ngày nhá ^o^

Bình luận

Truyện đang đọc