ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Lăng Tây đến cục cảnh sát kể lại mọi chuyện rồi đi về.

Hai cảnh sát tiếp đón cậu nghe nói Đại Hắc là do cậu nuôi, liền rất nhiệt tình với cậu. Chuyện Đại Hắc đã truyền gắp nơi gần đó, thỉnh thoảng có người đến cửa hàng mua hoa sẽ tìm xem Đại Hắc. Nghe Lục Lăng Tây nói qua mọi việc, hai cảnh sát đều an ủi cậu không có việc gì cả. Nếu bình thường có người đến cửa hàng gây chuyện thì không đáng kể lắm, chỉ là tranh cãi bình thường thì hòa giải là được. Nếu không phải gã cao to kêu là có người trúng độc, Lục Lăng Tây lại nhắc đến quy tắc ngầm của nghề này, thì cảnh sát sẽ không để tâm như vậy. Nếu loại hoa có chất độc hại này chỉ là do gã cao to lấy ra lừa Lục Lăng Tây thì không sao, nhưng nếu thực sự có lưu thông trên thị trường thì không phải là việc nhỏ nữa, phải điều tra đến cùng.

Tiễn Lục Lăng Tây, cảnh sát bắt đầu hỏi gã cao to. Nhìn cảnh sát có vẻ làm thật, gã liền lập tức nói ra. Bọn họ đến gây chuyện ở Vi Viên Nghệ là có người thuê bọn họ đến bôi nhọ danh tiếng của Vi Viên Nghệ. Nhưng cây hoa mà người nọ đưa cho bọn họ chỉ bôi thuốc đánh bóng lá cây mà thôi, hai người nổi lòng tham, nghĩ Lục Lăng Tây còn trẻ chưa từng trải việc đời, chắc là sẽ bị dọa sợ, vì vậy muốn lừa lấy thêm tiền, nên mới bôi thêm thuốc trừ sâu DDVP lên trên.

Nghe nói không có loại hoa có hóa chất độc hại này lưu thông trên thị trường, cảnh sát thở phào một hơi. Lập tức gọi điện nói một tiếng với Lục Lăng Tây, hỏi có phải cậu đã đắc tội ai hay không? Loại chuyện giống thế này cảnh sát không biết phải làm thế nào, đành phải để Lục Lăng Tây tự mình chú ý. Người nọ thực sự muốn bôi nhọ danh tiếng của Vi Viên Nghệ thì chắc chắn không chỉ sắp xếp mỗi đám người này, nói không chừng vài ngày nữa lại có. Lỡ như có việc gì thì Lục Lăng Tây lúc nào cũng có thể gọi điện báo cảnh sát. Bọn họ cũng giúp Lục Lăng Tây xem xem.

Cảm ơn cảnh sát, Lục Lăng Tây cúp điện thoại, nghĩ đến người mà mình đã đắc tội mà cảnh sát nói, vậy cũng chỉ có Lữ Hoằng Tân. Lữ Hoằng Tân còn đang bị điều tra mà, nhưng ngoại trừ Lữ Hoằng Tân thì còn có ai nữa?

Hổ tử và Nhị Phi vẫn luôn ở Vi Viên Nghệ không đi, nhìn thấy Lục Lăng Tây cúp điện thoại liền bu lại, "Ông chủ nhỏ, không có việc gì chứ?"

Lục Lăng Tây lắc đầu, rất biết ơn hai người. Cậu thường thấy hai người ở tiệm cơm, biết họ là người của anh Phong. Nhưng vì cậu có thành kiến với anh Phong nên cũng không nói chuyện nhiều với hai người. Không ngờ lúc gặp chuyện mấy người Hổ tử lại ra mặt thay cho cậu, Lục Lăng Tây liền thấy xấu hổ.

Hổ tử nhìn thì tùy tiện, nhưng thật ra rất cẩn thận. Vừa thấy vẻ mặt của Lục Lăng Tây là đoán được suy nghĩ của cậu rồi, hắn thì thấy không sao cả, hơn nữa quan tâm đến hai người gây chuyện kia là chuyện gì hơn? Là tự mình muốn chết hay là sau lưng có người?

Đều làm ăn buôn bán, loại chuyện đến cửa lừa gạt tống tiền này Hổ tử biết rõ. Hơn nữa hai người đó không vào cửa lại ồn ào bên ngoài, vậy chỉ là muốn bôi nhọ danh tiếng của Vi Viên Nghệ. Lục Lăng Tây nói qua lời của cảnh sát một lần, Hổ tử lập tức vỗ ngực kéo chuyện này về cho mình. "Yên tâm đi, tôi tìm vài anh em đứng xung quanh đây. Nếu lại có người đến gây chuyện cứ để bọn họ xử lý." Hôm nay hắn và Nhị Phi đến lúc đã muộn, nếu đến sớm hơn, thì từ lúc bọn người gây chuyện kia vừa mở miệng đã kéo người đi rồi.

"Không cần đâu, vậy thì làm phiền quá." Lục Lăng Tây lập tức từ chối.

Hổ tử cười nói: "Có gì mà phiền chứ, vừa lúc anh Phong muốn thanh tràng, các anh em gần đây cũng không có việc gì làm."

Lục Lăng Tây không hiểu thanh tràng là có ý gì, Hổ tử thấy cậu không hiểu, như không có việc gì mà giải thích, "Sòng bạc của anh Phong đóng cửa, muốn mang các anh em đi làm chuyện khác, gần đây vừa lúc không có việc gì, không phiền đâu. Ông chủ nhỏ nếu thấy băn khoăn thì bảo bà chủ Tiểu Hoa làm món sở trường là được."

Hắn vừa nói thế Lục Lăng Tây liền hiểu được, bất ngờ không hiểu tại sao anh Phong lại đột nhiên đóng cửa sòng bạc. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến cậu cả, ngược lại Hổ tử vẫn luôn kiên trì, Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ rồi đồng ý với đề nghị của hắn.

Chuyện này Lục Lăng Tây không giấu diếm Nhan Việt, buổi tối lúc gọi điện đã nói cho anh. Nhan Việt vừa mới điều tra được việc bán hoa ở chợ dưới tên của Vi Viên Nghệ là do Khâu Điền Viên Nghệ giở trò sau lưng, liền nghe được có người dám đến gây chuyện ở Vi Viên Nghệ, mắt lập tức lóe lên tia sáng lạnh.

Cách điện thoại Lục Lăng Tây không thấy được vẻ mặt của Nhan Việt, còn đang kể biểu hiện anh dũng hôm nay của Đại Hắc.

"Người gây chuyện còn định đánh em?" Nhan Việt xiết chặt di động bình tĩnh hỏi, che giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh là lửa giận ngút trời.

Lục Lăng Tây không nghe ra được gì, nhớ lại cảnh lúc đó, chần chừ nói: "Chắc là không muốn đánh thật, có thể chỉ muốn hù dọa mà thôi. Điều này không quan trọng, quan trọng là Đại Hắc phản ứng quá nhanh." Suy nghĩ của cậu lại nhảy đi, chuyển đề tài lên người Đại Hắc, không keo kiệt chút nào khen ngợi Đại Hắc nhiều lần.

Nhan Việt không nói gì nữa, rất chăm chú nghe cậu khen ngợi Đại Hắc, giữa chừng còn phải kiên nhẫn khen Đại Hắc mấy câu. Khen xong Đại Hắc, Lục Lăng Tây lại đoán có phải là thủ đoạn cạnh tranh độc ác hay không? Nhưng có người của anh Phong giúp bảo vệ, có người gây chuyện cũng không sợ.

Đối với việc anh Phong tham gia, Nhan Việt cũng không ngạc nhiên chút nào. Nhưng theo đạo lý chỉ có ngàn ngày làm kẻ trộm chứ không có ngàn ngày phòng cướp, chuyện này phải giải quyết tận gốc. Chỉ là làm cụ thể thế nào Nhan Việt tạm thời không định nói rõ cho Lục Lăng Tây biết. Hai người trò chuyện cho đến khuya, Nhan Việt thấy đã đến thời gian Lục Lăng Tây đi ngủ hàng ngày rồi, mới dỗ cậu nhanh đi nghỉ đi. Lục Lăng Tây ngoan ngoãn đồng ý, nghe thiếu niên nói ngủ ngon, Nhan Việt cười nói ngủ ngon. Cúp điện thoại, mặt anh lập tức trầm xuống.

Khâu Điền Viên Nghệ...

Mấy ngày này Khâu Điền Viên Nghệ cũng không dễ chịu gì, vì liên quan đến vụ án của cha con Lữ Hoằng Tân, nên Khâu Điền đã bị bắt, việc làm ăn trong nhà cũng tụt dốc không phanh. Khâu Tuấn vừa phải chống đỡ việc làm ăn, vừa phải nghĩ cách cứu cha mình ra. Thỉnh thoảng lúc đêm đen không bóng người, gã nghĩ đến chuyện này đều bắt đầu từ Vi Viên Nghệ. Nếu không phải con chó mà Lục Lăng Tây nuôi, Lữ Hoằng Tân sẽ không gặp chuyện, chuyện về hạng mục cũng sẽ không bị đâm ra. Nghĩ như vậy, thù mới lại thêm hận cũ, Khâu Tuấn không nhịn được muốn gây chuyện phiền phức cho Lục Lăng Tây.

Việc làm ăn của Vi Viên Nghệ không phải tốt lắm sao? Danh tiếng không phải càng lúc càng lớn sao? Gã cố tình tung ra một đám cây cỏ đã phun chất kích thích, lại tìm mấy người bán hoa lúc trước đã từng hợp tác, lấy tên Vi Viên Nghệ để đưa những cây cỏ này ra lưu thông trên thị trường. Trừ việc đó ra còn thuê mấy tên côn đồ đến Vi Viên Nghệ gây chuyện. Một lần thì người xung quanh còn không tin, nhưng vài lần thì danh tiếng của Vi Viên Nghệ chắc đã thối rữa rồi.

Khâu Tuấn nghĩ thì rất tốt, lại không ngờ rằng mấy tên côn đồ tìm được mới ngày đầu tiên đến gây chuyện ở Vi Viên Nghệ đã bị cảnh sát bắt. Loại chuyện tìm côn đồ này tất nhiên Khâu Tuấn sẽ không tự mình ra mặt, bởi vậy gã cũng không lo chuyện này sẽ liên lụy đến Khâu Điền Viên Nghệ. Nhưng không đợi gã yên tâm, thì chuyện xảy ra sau đó đã hoàn toàn thoát khỏi lòng bàn tay gã.

Ban đêm, trên diễn đàn cây cảnh lớn nhất Phượng Thành có người tố cáo trên thị trường cây cảnh ở Phượng Thành đang lưu thông những loại hoa độc có phun chất kích thích, bôi thuốc trừ sâu DDVP để lá cây xanh biếc hơn. Tin đồn này vừa tung ra, chỉ cần một ngày đã truyền khắp giới cây cảnh, rồi lan khắp cả Phượng Thành. Lập tức thị trường tiêu thụ cây cảnh ở Phượng Thành u ám, những người bán hoa kêu khổ thấu trời. Lúc mọi người đều ồn ào chửi rủa kẻ nào táng tận lương tâm làm ra loại chuyện này, thì cảnh sát sau khi âm thầm điều tra đã nắm được chứng cứ chỉ về phía Khâu Điền Viên Nghệ.

Có được lời khai của hai người đến gây chuyện ở Vi Viên Nghệ, còn có vài người bán hoa ra mặt làm chứng, lại có một đám hoa độc chưa kịp bán đi đã bị cảnh sát chặn lại trong vườn hoa của Khâu Điền Viên Nghệ, Khâu Điền Viên Nghệ đã đứng chắc trên tội danh tiêu thụ hoa độc rồi. Không chỉ mất đi danh tiếng trong giới cây cảnh, mà cũng bị người ở Phượng Thành chửi rủa. Khâu Tuấn bị lập án ngồi tù, lại còn bị phạt một số tiền rất lớn. Vì nhà không thể lấy được tiền, nên Khâu Điền Viên Nghệ bị gã bán giá thấp trao tay. Nghe nói người mua họ Tiêu, không phải người trong giới cây cảnh. Chưa đến nửa tháng, mọi chuyện đã kết thúc.

Trong tiệm cơm, Vương Thục Tú đang vội vã nấu ăn. Cô đã nghỉ một ngày để mời mấy người Tiêu Phong ăn cơm, cảm ơn bọn họ đã giúp đỡ Lục Lăng Tây trong thời gian này. Sau khi Khâu Điền Viên Nghệ sụp đổ, Lục Lăng Tây mới nói cho Vương Thục Tú biết chuyện có người gây chuyện lúc trước, Vương Thục Tú mới biết Tiêu Phong vẫn luôn bảo vệ cho Lục Lăng Tây. Cô không biết nên cảm ơn Tiêu Phong thế nào, sau khi nói ra với Tiêu Phong vào lần trước, Tiêu Phong không đến tiệm cơm nữa. Nghĩ nghĩ, Vương Thục Tú cảm thấy dù cảm ơn thế nào cũng không được, nên mời bọn họ đến ăn bữa cơm. Dù sao cô có tâm là được rồi, còn Tiêu Phong có tới hay không là chuyện của anh ta.

Vương Thục Tú vừa nói muốn mời cơm, Nhị Phi và Hổ tử rất tích cực. Hai người này dạo gần đây đã rất thân thiết với Lục Lăng Tây, thậm chí còn nhiệt tình giúp chở hàng từ vườn hoa về vài lần, trong lòng luôn cảm thấy bọn họ và Lục Lăng Tây là người một nhà.

Nhị Phi hưng phấn hỏi Hổ tử, "Mày nói hôm nay bà chủ Tiểu Hoa sẽ làm món gì?" Nói xong hắn liếm miệng, hoài niệm: "Thật ra bà chủ Tiểu Hoa chẳng cần làm gì cả, chỉ cần một lọ tương cà chua và cơm là tốt rồi."

Hổ tử trừng mắt nhìn hắn, "Đúng là không có theo đuổi gì cả. Ông chủ nhỏ nói sở trường của bà chủ Tiểu Hoa là cơm nếp hấp sườn, dù sao cũng phải có một lồng chứ? Đúng không, anh Phong?" Hổ tử thành công dời đề tài đến trước mặt anh Phong.

Anh Phong mặt không đổi sắc liếc nhìn hắn, không nói gì gật đầu.

Hổ tử tiếp tục hưng phấn dán sang, "Anh Phong xem, chúng ta có miếng đất từ chỗ Khâu Điền Viên Nghệ lớn như vậy, tương lai có ý định gì không? Nếu trồng hoa giống ông chủ nhỏ thì sau này sẽ thành đối thủ cạnh tranh, vậy không tốt lắm thì phải?"

Tiêu Phong lười nói với hắn, nhìn bề ngoài thì vườn hoa và vườn ươm của Khâu Điền Viên Nghệ nằm trong tay y, nhưng thực ra y chỉ nắm quyền một phần tư mà thôi, còn lại đều là của Nhan Việt. Y đã thấy được thủ đoạn và nhân mạch của Nhan Việt, không định đối đầu với Nhan Việt. Còn cụ thể làm gì với miếng đất này, thì xem ý Nhan Việt trước rồi nói.

Thấy Tiêu Phong không nói gì, Hổ tử cũng không nổi giận. Dù sao làm gì thì sớm hay muộn anh Phong cũng sẽ nói cho hắn biết, hắn chỉ cố ý dẫn Tiêu Phong nói chuyện thôi. Từ sau khi anh Phong và bà chủ Tiểu Hoa nói chuyện riêng lần trước, hắn cũng cảm giác được hình như hai người có gì đó không đúng lắm. Anh Phong không đến tiệm cơm nữa thì không nói, lại còn đóng cửa sòng bạc, mua vườn hoa, vườn ươm, làm hắn không thể hiểu nổi. Nhưng hắn nhìn ra được anh Phong vẫn còn ý với bà chủ Tiểu Hoa, nếu không cũng không quan tâm đến ông chủ nhỏ như vậy. Lần này bà chủ Tiểu Hoa mời bọn họ ăn cơm, Hổ tử luôn lén nhìn vẻ mặt của anh Phong, nhưng mặt anh Phong chẳng đổi sắc chút nào, làm Hổ tử không đoán ra được gì. Rốt cuộc là vui hay không vui?

Hổ tử suy nghĩ đủ mọi thứ trong đầu đi theo Tiêu Phong vào tiệm cơm. Ở sân bay Phượng Thành, Nhan Việt và An Kiệt cũng đã xuống máy bay.

"Chúng ta về khách sạn trước hay là..."

"Đi gặp Tiểu Tây." Nhan Việt đã không đợi được nữa muốn gặp Lục Lăng Tây ngay.

* Cơm nếp hấp sườn

Bình luận

Truyện đang đọc