ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương Lỗi không ngờ món quà mà Nhan Việt nói lại chính là một con mèo. Tất nhiên món quà chỉ là Nhan Việt tự nói, còn quyền chủ động thì ở trong tay mèo xám này.

Phương Lỗi ngạc nhiên nhìn mèo xám đang híp mắt nằm trong sân phơi nắng, nhìn nó vừa lười biếng lại rất nhàn nhã. "Anh bảo nó tên là Tiểu Hôi?". Anh vừa nói chuyện với Nhan Việt, vừa định vươn tay xem con mèo này. Phương Lỗi vừa vươn tay ra, Tiểu Hôi vẫn luôn nằm bỗng vung vuốt trước ra. May mà kinh nghiệm làm cảnh sát nhiều năm của Phương Lỗi không uổng phí, phản ứng rất nhanh kịp né qua. Anh rùng mình nhìn con mèo chuyển từ nhàn nhã sang cảnh giác trong vòng một nốt nhạc, giọng cổ quái hẳn, "Miêu đại gia này đến từ đâu vậy?".

Nhan Việt bị giọng điệu của anh chọc cười, cười khẽ nói. "Nhặt trong thôn". Anh nhấn mạnh chữ nhặt, lại nhẹ nhàng bỏ thêm một câu, "Tiểu Hôi dám đánh cả Đại Hắc nữa".

Mắt Phương Lỗi lập tức sáng lên. Từ Đại Hắc đến Tiểu Hắc, động vật được Lục Lăng Tây nhặt được cũng không phải là loại thường. Nhất là con mèo này còn dám đánh Đại Hắc nữa, nhìn rất lợi hại. Khác với những người khác thích nuôi thú cưng dịu ngoan, Phương Lỗi bởi vì nghề của mình, nên cảm thấy thú cưng lợi hại một chút thì tốt hơn. Tất nhiên nếu giống Đại Hắc dịu ngoan trước mặt chủ nhân, lợi hại trước mặt kẻ địch thì tốt hơn nữa.

Một câu của Nhan Việt khơi dậy hứng thú của Phương Lỗi, anh bưng cái ghế vải nhỏ ra ngồi trước mặt Tiểu Hôi, hỏi mượn Nhan Việt miếng giăm bông dụ dỗ Tiểu Hôi.

Tiểu Hôi khinh bỉ nhìn Phương Lỗi, chẳng có hứng thú gì với miếng giăm bông trong tay Phương Lỗi.

Lục Lăng Tây và Lý đại gia cho chó ăn xong đi về, thấy cảnh trước mắt đều cười. Lý đại gia nhắc nhở Phương Lỗi, "Con mèo này dữ lắm, cẩn thận bị nó cào đấy".

Phương Lỗi cười tủm tỉm khoát tay, "Không sao, cháu không sợ bị cào".

Lý đại gia hết cách lắc đầu, thấy mình không hiểu nổi giới trẻ hiện giờ nữa.

Để lại Phương Lỗi giữ sân, Nhan Việt và Lục Lăng Tây đi theo Lý đại gia đến cây liễu đại thụ. Lý đại gia đi vòng quanh cây liễu mấy vòng, tìm được mấy cành đã mọc được khoảng 2-3 năm, bảo Nhan Việt cắt xuống. Những cành này cắt một khoảng vừa đủ, Lục Lăng Tây định trồng nó đến bên vườn ươm Khâu Điền.

Bởi vì sức mạnh tự nhiên không có nhiều, nên Lục Lăng Tây đều dùng nó vào việc tinh lọc đất trong Phượng Thành, bên chỗ vườn ươm Khâu Điền vẫn không được tinh lọc. Lúc đầu khi quy hoạch lại bên đó, Nhan Việt đã đào không ít đất từ thôn Linh Thủy sang dùng, ngay cả nhà kính trồng rau cũng vậy. Nhưng như vậy thì hiệu quả không lâu, Lục Lăng Tây cũng không đợi được đất tinh lọc từ thôn Linh Thủy chậm rãi mở rộng sang đó. Cậu có được linh cảm từ việc tạo quần thể sinh thái rong mái chèo, nên nghĩ liệu bên chỗ vườn ươm Khâu Điều có hình thành quần thể sinh thái cây liễu mới hay không.

Cắt cành xong, Lục Lăng Tây tỉa cành còn khoảng 15-17 cm, định đi ngay đến vườn ươm Khâu Điền. Lúc cậu và Nhan Việt quay lại nhà nhỏ, thì Tiểu Thạch Đầu đang mang A Hoàng đến tìm Phương Lỗi. Nhìn thấy Tiểu Hôi, Tiểu Thạch Đầu lập tức căng thẳng, bảo A Hoàng xông lên đuổi Tiểu Hôi đi.

Phương Lỗi ngăn bé lại hỏi có chuyện gì, Tiểu Thạch Đầu tức giận kể chuyện Tiểu Hôi ăn hiếp chó trong thôn. Phương Lỗi nghe được chiến tích vĩ đại của Tiểu Hôi thì mắt sáng hơn, hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải lừa được Tiểu Hôi về. Nghe Phương Lỗi nói muốn nuôi con mèo xám này, Tiểu Thạch Đầu tức muốn chết. Con mèo này hư hỏng như vậy, luôn ăn hiếp chó trong thôn, chú Phương còn muốn nuôi nó nữa?

Bé tức đến nỗi mặt nhỏ phồng lên, con ngươi vàng kim của Tiểu Hôi nheo lại, râu nhếch lên, nhẹ nhàng nhảy lên bả vai Phương Lỗi, an ổn ngồi xổm ở đó, khiêu khích meo một tiếng với Tiểu Thạch Đầu.

Phương Lỗi: "...".

Lục Lăng Tây nhìn mà không biết nên nói gì. Nhan Việt thì lại cười, cảm thấy Tiểu Thạch Đầu đánh bậy đánh bạ giúp Phương Lỗi một việc. Nếu cứ để Phương Lỗi cầm miếng giăm bông dụ dỗ mèo xám thì không biết phải dụ đến bao giờ. Tiểu Thạch Đầu vừa kích thích, mèo xám liền gần gũi với Phương Lỗi hơn.

Anh cười lắc đầu, nói với Phương Lỗi bây giờ bọn họ định đi đến bên vườn ươm Khâu Điền. Ở đây có Lý đại gia, Phương Lỗi và Tiểu Thạch Đầu ở đây là được.

"Cháu không muốn ở cùng chú Phương, cháu cũng đến vườn ươm". Tiểu Thạch Đầu lập tức vạch rõ ranh giới với Phương Lỗi, bé không muốn ở cùng con mèo xấu kia.

Phương Lỗi nghe Tiểu Thạch Đầu "phân rõ địch ta" như vậy liền dở khóc dở cười. Anh vươn tay xoa đầu Tiểu Thạch Đầu, cười nói: "Chú cũng đến vườn ươm".

Tiểu Thạch Đầu phồng má nhìn Phương Lỗi, Phương Lỗi cười ha ha.

Vu Tiểu Quyên lo Tiểu Thạch Đầu sẽ gây thêm phiền phức cho Lục Lăng Tây, nên ngăn Tiểu Thạch Đầu không cho bé đi vườn ươm. Lục Lăng Tây nói thay cho Tiểu Thạch Đầu, cậu thấy gần đây Tiểu Thạch Đầu luôn ngoan ngoãn ở nhà, nên cũng cần ra ngoài hít thở không khí.

Lục Lăng Tây không chê phiền, Vu Tiểu Quyên cũng không nói gì nữa, nhưng vẫn kéo Tiểu Thạch Đầu lại dặn bé không được gây chuyện bên ngoài một hồi lâu rồi mới để bé đi. Nhan Việt và Lục Lăng Tây lên xe trước, Tiểu Thạch Đầu muốn đi theo Lục Lăng Tây, lại bị Phương Lỗi kéo lên xe mình.

"Một chiếc xe ngồi được bốn người, cháu xem Nhan Việt, Tiểu Tây cộng thêm Đại Hắc nữa, nào còn chỗ cho cháu và A Hoàng chứ".

Tiểu Thạch Đầu tức giận không nói gì, quệt mồm trừng mắt nhìn Tiểu Hôi trên người Phương Lỗi. Từ lúc bọn họ ra cửa Tiểu Hôi vẫn không có hành động gì, xem ra là cũng muốn đi cùng.

Phương Lỗi buồn cười bế Tiểu Thạch Đầu lên ghế phó lại, lại để A Hoàng và Tiểu Hôi ra phía sau. Một mèo một chó chiếm một bên cảnh giác giằng co nhau, Phương Lỗi nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, bật cười lắc đầu.

Vườn ươm Khâu Điền cách thôn Linh Thủy không xa lắm, lái xe cũng chỉ mất nửa tiếng thôi. Bọn họ đi ngang qua nhà kính trồng rau Vĩnh Xuân rồi mới đến bên kia. Hổ tử nghe nói Lục Lăng Tây và Nhan Việt đến đây, liền cười tươi rói ra đón. Lục Lăng Tây để Tiểu Thạch Đầu và Phương Lỗi lại cho Hổ tử, cậu và Nhan Việt đến vườn ươm trước. Công nhân vườn ươm đã đào lỗ xong rồi, bọn họ đều là người trồng cây lành nghề, Lục Lăng Tây không cần phải nhúng tay vào.

Khi cắm cành cây cuối cùng xuống, tấm bảng trắng liền trồi lên, mười mấy điểm sáng xanh lóe lên trên tấm bảng, có một đường màu xanh mờ ảo nối liền những điểm sáng đó. Trong lòng Lục Lăng Tây khẽ động, biết bước tiếp theo chắc là hình thành quần thể sinh thái cây liễu. Quả nhiên, khi những điểm sáng kia được nối liền với nhau, cậu chỉ cảm thấy có gì đó chấn động trong đầu. Đất trong vòng sáng xanh đó dường như có sinh mệnh bắt đầu thay đổi, từ màu nâu nhạt dần trở nên trong suốt trước mặt Lục Lăng Tây.

Quần thể sinh thái cây liễu hình thành, đất được tinh lọc thành công, thưởng tâm thực vật +500.

Lục Lăng Tây thở phào nhẹ nhõm, thấy câu hỏi thực vật cùng gốc có chọn tiến hóa cùng chất không của tấm bảng, cậu không chút do dự chọn đồng ý. Cậu nhớ là sau khi quần thể sinh thái rong mái chèo hình thành, lúc đó cậu muốn thử tạo quần thể mới nhưng đã thất bại, cách một khoảng thời gian sau mới thành công. Trước đó cậu hơi lo lắng là quần thể sinh thái cây liễu cũng sẽ như vậy, nhưng chắc là do cành được cắt trực tiếp từ cây liễu đại thụ, nên lần đầu tiên đã thành công.

Điều này cũng có nghĩa là quần thể sinh thái cây liễu có thể tinh lọc đất thay cho sức mạnh tự nhiên. Hơn nữa quần thể cây liễu khác nhau còn có thể nối liền lại, tạo thành quần thể sinh thái bậc cao hơn. Lục Lăng Tây hơi động lòng, nếu trước đầu xuân cậu có thể tạo nhiều quần thể cây liễu xung quanh Phượng Thành, vậy có phải đất của toàn Phượng Thành sẽ được tinh lọc hay không?

Nhan Việt liếc mắt là đoán được ý của Lục Lăng Tây, khẽ hỏi: "Thành công?".

Lục Lăng Tây ừm một tiếng.

Nhan Việt vươn tay xoa đầu cậu, ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói: "Có phải bây giờ Tiểu Tây muốn trồng nhiều liễu ở Phượng Thành không?".

Lục Lăng Tây kinh ngạc mở to mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Nhan Việt cười khẽ, trấn an vỗ lưng Lục Lăng Tây, dịu dàng nói: "Môi trường ở Phượng Thành được cải thiện là chuyện tốt, nhưng chúng ta phải làm từ từ. Nếu môi trường thay đổi quá đột ngột, sự tồn tại của tấm bảng có thể sẽ bị người ta phát hiện rất nhanh".

Những điều anh nói Lục Lăng Tây đều hiểu, tựa vào trong lòng Nhan Việt không nói gì. Chỉ một lát đó thôi, hình ảnh trên tấm bảng đã thay đổi. Hai điểm sáng xanh một lớn một nhỏ sáng lên, một đường nối màu xanh kéo từ điểm sáng phía trước Lục Lăng Tây đến điểm sáng ở phía xa. Ngay lúc hai điểm sáng nối liền với nhau, hình ảnh của cây liễu đại thụ xuất hiện trên tấm bảng.

Tên thực vật: Liễu rủ cấp hai

Nhu cầu của thực vật: Không

Khả năng sống của thực vật: Cực cao

Trạng thái của thực vật: Cấp hai điên phong

Đạt đủ điều kiện tiến hóa của thực vật, có lựa chọn tiến hóa hay không?

* Giăm bông: Giăm bông (bắt nguồn từ tiếng Pháp: jambon còn được viết là dăm bông) hay còn gọi là thịt nguội là một món ăn làm từ đùi heo có nguồn gốc từ các nước châu Âu. Khi chưa có tủ lạnh và tủ đông để bảo quản thịt lâu ngày, người dân đã ướp muối các đùi heo và phơi khô (giăm bông khô hoặc còn gọi là giăm bông sống), hoặc ướp muối và luộc trong nước dùng (giăm bông tươi hoặc giăm bông chín). Đây là một trong những món ăn phổ biến, tuy nhiên có những cảnh báo về nguy cơ ung thư khi ăn quá nhiều thịt nguội.

Bình luận

Truyện đang đọc