ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

Trong hai mươi bảy năm qua của Nhan Việt, anh chưa từng thân mật như thế với bất kỳ ai.

Anh không có ký ức khi còn quấn tã, không biết mẹ anh có dịu dàng từ ái nhẹ nhàng ôm anh vào lòng hay không. Nhưng hình như từ lúc anh có trí nhớ đến giờ, anh chưa từng thân thiết không một khoảng cách như vậy với ai.

Nhan Việt ôm chặt Lục Lăng Tây, thân thể thiếu niên mềm mại, mùi cỏ cây thơm ngát vờn quanh. Chắc là vì quá giật mình, nên thiếu niên không kịp phản ứng lại để đẩy anh ra. Môi anh kề sát vành tai thiếu niên, từ góc độ này có thể thấy xương quai xanh tinh xảo và mảng lớn da thịt trắng nõn của cậu. Anh không kiềm chế được sờ lên eo cậu, làn da dưới bàn tay nóng mềm, như là bạch ngọc thượng hạng vậy. Cảm xúc đẹp đẽ này khiến thân thể anh hưng phấn đến run lên. Anh cố gắng liều mạng kìm lại xúc động và dục vọng đang như mưa rền gió dữ thổi quét toàn thân.

Nhan Việt cảm thấy anh không thể khống chế được nữa, anh biết như vậy là không đúng, nhưng thiếu niên không hiểu được rằng, điều mà anh nhìn thấy lúc nãy kia khiến lòng anh cuộn trào như sóng biển thế nào. Từ lúc anh mất khống chế hôn cậu, thì anh đã không còn đường lùi nữa. Nếu như vậy thì.. trong lòng Nhan Việt sản sinh sức mạnh quyết chiến đến cùng, không còn đường lui nữa.

Đôi môi anh rời khỏi vành tai cậu, tìm đến nơi mà anh hằng mong ước. Khoảnh khắc khi hai đôi môi chạm vào nhau, trong nháy mắt Nhan Việt như có cảm giác anh đang ở thiên đường.

Mãi đến tận lúc này, Lục Lăng Tây mới tỉnh lại, tay chân luống cuống bắt đầu giãy dụa.

Đối với Nhan Việt mà nói, sức giãy dụa của Lục Lăng Tây không đáng kể chút nào. Thiếu niên vì vấn đề về tư thế mà không dùng hết toàn lực được. Nhan Việt dễ dàng giam cậu vào lòng. Anh có chút run rẩy nắm cằm cậu, hơi ép buộc cậu hé miệng, trong chút ngây thơ, hỗn loạn ngượng ngùng lại căm phẫn, còn có sự khó hiểu trong mắt thiếu niên, anh hôn lên.

Khác hoàn toàn với nụ hôn lướt qua lúc nãy, nụ hôn lần này mới đúng chất là một nụ hôn. Tuy đây là nụ hôn đầu tiên của Nhan Việt, nhưng anh lại vì hạnh phúc tràn đầy mà không học mà biết, không cần bất cứ kinh nghiệm nào, chỉ trông vào bản năng mà tiến nhanh vào, chăm chú nhấm nháp vị ngọt của thiếu niên. Nụ hôn này trút hết toàn bộ tình cảm của Nhan Việt, điên cuồng lại run rẩy, cùng với khí thế trước nay chưa từng có, cùng với sự mạnh mẽ quyết liệt không chừa đường lui cho mình.

Phản ứng của Lục Lăng Tây rất chậm chạp, Nhan Việt tuy không có kinh nghiệm nhưng dù gì cũng có lý thuyết, còn cậu thì cả lý thuyết và kinh nghiệm đều không có. Gần như là bị ép mở miệng ra, Lục Lăng Tây mờ mịt cảm nhận hương vị của Nhan Việt. Khác với người trầm ổn, tin cậy mà cậu biết lúc trước, Nhan Việt lúc này khiến cậu thấy xa lạ. Cậu có chút sợ hãi, nhiều hơn là mất tự nhiên khi bị điều khiển. Mặt Lục Lăng Tây từ từ đỏ lên, sắp thở không nổi được nữa.

Nhan Việt nhạy bén nhận ra sự khác lạ của thiếu niên trong lòng, có phần lưu luyến buông Lục Lăng Tây ra. Anh lo là nếu mình hôn nữa thì cậu sẽ vì không thở được mà bị sao mất. Tầm mắt của anh dừng lại trên đôi môi đỏ mọng vừa bị chà đạp của thiếu niên, ánh mắt mãnh liệt, hận không thể nhấm nháp thêm lần nữa.

Lục Lăng Tây rốt cục cũng hồi hồn, nằm trong lòng Nhan Việt thở dốc. Cậu không còn sức nữa muốn đẩy Nhan Việt ra, nhưng lại bị Nhan Việt ôm chặt vào lòng.

"Tiểu Tây, xin em đừng tức giận." Giọng của Nhan Việt hơi run run, mang theo ý cầu xin, "Anh biết là anh không đúng, nhưng anh thích em, thích đến nỗi không thể kìm nén được tình cảm của mình."

Lục Lăng Tây cúi đầu không nói gì, Nhan Việt sợ hãi, sợ Lục Lăng Tây không hiểu tình cảm của anh, nhưng càng sợ Lục Lăng Tây hiểu mà không muốn nhận nó. Nếu như vậy, anh chắc chắn sẽ không nhịn được mà ép buộc giam cậu lại, không để ý tới ý nguyện và phản kháng của cậu. Anh không muốn đi đến bước này, anh muốn nhiều hơn, cũng tham lam hơn.

"Tiểu Tây, đừng ghét anh." Nhan Việt thở dài: "Em không biết anh thích em nhiều thế nào đâu, từ lúc nhìn thấy em lần đầu tiên thì anh đã không kiềm chế được mà thích em rồi. Đại Hắc, Vi Viên Nghệ, tất cả mọi chuyện đều là cái cớ để anh tiếp cận em, anh chỉ muốn nhìn thấy em, muốn ở lại bên cạnh em, muốn ôm em hôn em giống như bây giờ vậy. Anh không biết em có hiểu được tình cảm này không, anh luôn tự nhủ rằng mình phải nhẫn nại, anh sợ sẽ dọa em sợ, nhưng tình cảm rất khó khống chế. Anh chưa từng nghĩ mình sẽ thích một người như vậy, không phải thích, là yêu, Tiểu Tây anh yêu em."

Lục Lăng Tây trong lòng hơi giật giật thân thể, Nhan Việt lập tức nhận ra cậu đã mềm lòng. Giọng anh càng nhẹ hơn, kiên nhẫn dỗ dành cậu: "Diệp Khang là bác sĩ tâm lý, Tiểu Tây em biết chứ? Từ lúc còn nhỏ anh đã có vấn đề về tâm lý rất nghiêm trọng. Trước đây Diệp Khang luôn nói anh là người máy, cậu ta nghi ngờ anh không có tình cảm. Anh vẫn luôn nghĩ mình thiếu hụt tình cảm, nhưng gặp được em anh mới biết được, rằng không phải anh không có tình cảm, mà là tình cảm của anh chỉ dành tất cả cho em. Tiểu Tây, em là chốt mở của anh, em là chốt mở biến anh từ người máy thành con người."

"Tiểu Tây..."

Lục Lăng Tây cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt cậu có chút ủy khuất, lại có chút xấu hổ, cậu hơi cắn môi, không hiểu nói: "Nhưng chúng ta đều là nam mà."

Trong những thứ mà cậu được dạy, ngay cả phim ảnh trong TV, thì luôn là một nam một nữ ở bên nhau, hai người đàn ông có thể ở bên nhau được sao?

Câu hỏi này của Lục Lăng Tây như một ánh sáng đối với Nhan Việt. Anh cho là mình phải bước lên pháp trường, kết quả có người bỗng nói với anh là đại xá thiên hạ, anh có thể về nhà, chính là cái cảm giác này. Nhan Việt không ngờ điều mà cậu rối rấm chính là chuyện này, anh cố kìm chế kích động trong lòng, giống như con sói xám khoác da dê dụ dỗ dê con không biết chuyện đời, khờ dại thuần khiết vậy, dùng giọng nói vô cùng trầm ổn đáng tin, dỗ dành cậu: "Tiểu Tây, ngoại trừ việc hai chúng ta đều là nam, thì em ghét anh ôm em sao? Ghét anh hôn em như lúc nãy sao?"

Lục Lăng Tây hơi dao động rời tầm mắt, tai hơi đỏ lên. Tuy cảm giác này rất kỳ quái, tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi cổ họng vậy, nhưng hình như cậu không thấy ghét. Hơn nữa, Lục Lăng Tây không đúng lúc nghĩ đến giấc mơ tối qua, Nhan đại ca trong giấc mơ đó, cũng làm thế này phải không?

"Tiểu Tây, em không ghét, đúng không?" Nhan Việt gian xảo dùng từ "không ghét" thay thế cho từ "thích", tiếp tục hỏi.

Lục Lăng Tây có chút thẹn thùng gật đầu, thành thực nói: "Không ghét, nhưng..."

Cậu còn chưa nói xong, thì Nhan Việt đã hôn lên lần nữa. Đối với Nhan Việt mà nói, thì "không ghét" đã là câu trả lời của Lục Lăng Tây, còn về phần sau thay đổi thế nào không quan trọng.

Lục Lăng Tây: "...Nhan..."

Những lời muốn nói đều bị nụ hôn của Nhan Việt ngăn lại, khác với nụ hôn điên cuồng lúc nãy, nụ hôn này thêm phần trấn an, dịu dàng mà triền miên. Nhan Việt vẫn hôn cho đến khi Lục Lăng Tây suýt nữa không thở được mới dừng lại, đôi mắt anh thành kính nhìn Lục Lăng Tây, vẻ mặt mê luyến. Thiếu niên bị anh hôn đến nỗi hai má ửng đỏ, đôi mắt mờ mịt. Anh rất cẩn thận, trán anh dịu dàng đặt trên đầu cậu, kiên định nhỏ giọng nói: "Tiểu Tây, anh yêu em."

Lục Lăng Tây tỉnh táo lại, có chút lúng túng đẩy Nhan Việt ra, "Anh..."

Anh gì gì đó cậu không nói thêm được nữa, rõ ràng là chỉ nói không ghét thôi mà, chưa đợi cậu nói xong thì Nhan Việt đã cắt câu lấy nghĩa lời cậu nói rồi. Cậu hơi tức giận, nhưng không biết vì sao mình lại tức giận, phần nhiều là ngượng ngùng không biết nên đối mặt với Nhan Việt thế nào.

Bộ dạng lắc lắc đầu không chịu quan tâm anh của Lục Lăng Tây khiến mắt Nhan Việt càng tối hơn. Anh biết dục vọng trong cơ thể mình, anh rất muốn đè lên thiếu niên, chiếm đoạt cậu, ép buộc cậu, nhưng lý trí còn sót lại đã kịp giữ chặt anh. Thu hoạch ngày hôm nay của anh đã hoàn hảo hơn so với lúc anh tưởng tượng rất nhiều, anh không thể ép cậu quá chặt, anh phải cho cậu chút thời gian để làm quen. Quen với anh, cũng quen với mối quan hệ đã thay đổi của hai người.

Nhan Việt hít sâu một hơi, chế ngự toàn bộ khát vọng điên cuồng. Anh nửa quỳ trước mặt Lục Lăng Tây, vẻ mặt chân thành nhìn thẳng mắt cậu, giải thích: "Tiểu Tây, là anh không đúng, anh phải nghe em nói xong đã. Nhưng anh thực sự rất vui. Anh nghĩ là em sẽ ghét anh, anh sợ em không vui, sợ em ghét anh, nhưng em lại nói không ghét, em có biết anh vui thế nào không, vui đến nỗi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Tiểu Tây em giận rồi sao? Nếu em giận thì em cứ đánh anh mắng anh cũng được, Nhan đại ca sẽ không phản kháng đâu."

Kế sách đau lòng của Nhan Việt mang đến hiệu quả rất tốt, Lục Lăng Tây mềm lòng, "Tôi không tức giận. Chỉ là..."

"Chỉ là gì?" Nhan Việt kiên nhẫn hỏi.

Lục Lăng Tây hơi xấu hổ, "Chỉ là cảm thấy quái quái, chúng ta..."

Nhan Việt sắc bén nhận ra Lục Lăng Tây muốn nói gì, mở miệng trước: "Tiểu Tây em xem đi, hai người đàn ông cũng có thể ở cùng nhau. Anh không lừa em, người giống chúng ta như vậy rất nhiều. Chúng ta không khác gì với mọi người hết. Đều là thích, là yêu, là sống cùng nhau mà thôi. Tiểu Tây anh yêu em, em đừng ghét anh, em có nguyện ý cho anh một cơ hội không, chúng ta thử ở cùng nhau được không?"

Lục Lăng Tây hơi do dự, cậu không ghét Nhan Việt, ngược lại rất thích Nhan Việt, nhưng loại thích này của cậu giống loại thích mà Nhan Việt đã nói sao? Nhan Việt nói bọn họ thử ở cùng nhau, là giống anh Đổng và bạn gái anh ấy sao?

"Tiểu Tây?"

"Chỉ là tôi không rõ lắm." Lục Lăng Tây thành thực nói: "Nhan đại ca, tôi cảm thấy tôi cũng thích anh, nhưng tôi không rõ nó có phải là loại thích mà anh đã nói không, như vậy cũng được sao?"

"Tất nhiên." Nhan Việt mừng như điên ôm lấy Lục Lăng Tây, anh sợ hãi những điều mình vừa nghe là hư ảo, chỉ khi ôm Lục Lăng Tây mới cảm nhận được sự chân thật. "Tiểu Tây, bây giờ em không hiểu cũng không sao, chúng ta có thể học từ từ. Trước đây Nhan đại ca cũng không hiểu, sau khi quen Tiểu Tây anh mới bắt đầu học."

Lục Lăng Tây thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.

Nhan Việt thấy vẻ mặt của Lục Lăng Tây, chỉ thấy lòng mình căng đầy. Anh không ngờ sắp chết mà lại được sống lại. Lúc Lục Lăng Tây đồng ý với anh, thực sự anh cảm thấy nhà họ Ân, nhà họ Nhan, quyền thừa kế Hợp Phổ gì đó đều kém một sợi tóc của thiếu niên. Anh chỉ muốn sau này không làm gì cả, chỉ ở bên cạnh Lục Lăng Tây. Tốt nhất là dùng sợi dây thừng cột hai người lại với nhau, anh đi đâu cũng có thể mang cậu theo, vĩnh viễn không tách rời.

"Anh ôm em về."

Lục Lăng Tây "ừm", bỗng nghĩ đến, "Đại Hắc đâu rồi?"

Bọn họ lớn tiếng bên ngoài như vậy sao không thấy Đại Hắc đi ra.

Nhan Việt nhếch môi, không nói gì.

Trong phòng, Đại Hắc chăm chú gặm hai cái đùi gà, lỗ tai thường run run, nghe tiếng động bên ngoài. Động vật không có tâm tư phức tạp như con người, nó thừa nhận Nhan Việt rồi thì tất nhiên sẽ không có cảnh giác với Nhan Việt.

Nhan Việt ôm Lục Lăng Tây vào phòng, Lục Lăng Tây liếc mắt liền thấy được đùi gà trên đất. Cậu lên án nhìn Nhan Việt, nhưng vẻ mặt Nhan Việt rất chính trực, giống như là không biết gì cả. Anh nhẹ nhàng đặt Lục Lăng Tây lên kháng, cúi đầu lưu luyến hôn lên trán thiếu niên. "Em ngủ trước đi, anh đi dọn dẹp một chút."

Lục Lăng Tây xấu hổ gật đầu. Thừa lúc Nhan Việt đi ra ngoài vội cởi quần đùi, sau đó đắp chăn đơn bọc mình thành một cái kén, cả người chỉ lộ mỗi cái đầu. Động tác của cậu là theo bản năng, không biết nghĩ đến chuyện gì, mặt Lục Lăng Tây đột nhiên đỏ bừng.

Nhan Việt rửa mặt về liền thấy Lục Lăng Tây bọc mình kín bưng đang nằm thẳng đơ, anh buồn cười nằm bên người cậu, vươn tay ôm cậu vào lòng.

"Nhan đại ca, anh..." Lục Lăng Tây ngượng ngùng.

"Ngoan, anh không làm gì hết, chỉ ôm em ngủ thôi." Nhan Việt nhỏ giọng dỗ dành.

Lục Lăng Tây không yên lòng động động người, không quen thân thiết như vậy.

Nhan Việt thấy cậu như vậy, kiên nhẫn vỗ nhẹ sau lưng cậu, nhỏ giọng dỗ dành khuyên nhủ. Lục Lăng Tây bận cả ngày trời đã mệt mỏi, liền cứ thế ngủ trong lòng Nhan Việt. Nhan Việt thỏa mãn nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu, ầm ĩ trong lòng dần bình tĩnh lại, lỗ hổng trống rỗng từ năm sáu tuổi đến giờ cuối cùng cũng được cái gì đó lấp đầy.

Một đêm ngon giấc, sắc trời sáng rỡ, Nhan Việt mới từ từ mở mắt tỉnh dậy. Điều đầu tiên anh làm khi tỉnh táo lại là tìm Lục Lăng Tây, nhưng trên kháng trống không, cũng không thấy bóng Lục Lăng Tây đâu cả. Sắc mặt Nhan Việt nháy mắt tối lại, rất khó coi, anh gần như cho rằng tất cả tối qua đều là anh nằm mơ.

Vội vã mặc quần áo gọn gàng, Nhan Việt không thèm rửa mặt, đẩy cửa ra ngoài đi khắp nơi tìm Lục Lăng Tây.

Vườn hoa không, trong nhà không, ngay cả Đại Hắc cũng không thấy.

Nhan Việt sợ hãi, anh sợ lúc tỉnh dậy mới biết tối hôm qua là một giấc mơ, lại càng sợ lúc vừa tỉnh dậy đã thấy khuôn mặt hối hận và chán ghét của Lục Lăng Tây.

Xe anh vẫn còn ở đó, Lục Lăng Tây không biết lái xe, Nhan Việt hít sâu một hơi, quyết định đến nhà Lý đại gia xem thử. Đi được hai bước, anh bỗng ngây người, không dám tin nhìn phía trước. Cây liễu cổ thụ tối qua bị sét đánh thành hai lại sống lại. Vô số chồi non mọc từ thân cây đã cháy thui, cành liễu mới mọc nhẹ nhàng đong đưa, đón gió lay động. Có chim chóc đứng trên thân cây kêu líu ríu, khắp thân cây tràn ngập sức sống.

Lục Lăng Tây yên lặng đứng trước thân cây, Đại Hắc ngồi xổm bên chân cậu. Nghe được tiếng bước chân quen thuộc ở phía sau, cậu quay đầu lại cười với Nhan Việt.

Tim Nhan Việt trong phút chốc đã bình yên trở lại, tiến lên ôm Lục Lăng Tây vào lòng, cúi đầu hôn cậu thật sâu.

Bình luận

Truyện đang đọc