ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

Dưới tình huống không làm kinh động bất cứ ai, Nhan Việt chuyển nhượng hết 35% cổ phần Hợp Phổ đang nắm giữ. Người mua Trần Tu Viên là cổ đông lớn nhất sau hai nhà Nhan, Ân trong Hợp Phổ. Trong tay ông ta vốn đang nắm 10% cổ phần, cộng thêm 35% mà Nhan Việt chuyển nhượng nữa, nên ông ta đã vượt xa Nhan Thế Huy, trở thành cổ đông lớn nhất trong Hợp Phổ.

Nhan Việt và ông ta đàm phán chưa đến một tuần. Đợi đến khi tất cả đã xong hết, Nhan Thế Huy và Ân Vĩnh Đức mới biết được. Hành động kia của Nhan Việt không chỉ gây chấn động Hợp Phổ, mà còn gây chấn động cả Trung Kinh.

Ông nội Diệp Khang sau khi biết chuyện này đã gọi cho Diệp Khang hỏi anh có biết tin trước hay không. Diệp Khang nghiêm túc nói anh cũng không biết, Nhan Việt cũng giấu cả anh nữa.

Diệp lão gia tử hừ nhẹ, không nói có tin hay không, chỉ là trước khi cúp máy có vẻ như thuận miệng nói một câu: "A Việt cũng là một người quyết tuyệt".

Trong lòng Diệp Khang cũng hơi sầu về chuyện này. Chuyện đàm phán giữa Nhan Việt và Trần Tu Viên, ngoài An Kiệt ra thì từ đầu đến cuối Diệp Khang đều biết. Với hành động kinh thế hãi tục như vậy của Nhan Việt, ban đầu Diệp Khang cũng chấn động. Phải biết có 35% cổ phần thì Nhan Việt hoàn toàn có thể tiến vào Hợp Phổ, có địa vị ngang bằng Nhan Thế Huy. Chờ thêm mấy năm nữa Nhan Việt đứng vững chân ở Hợp Phổ, Nhan Thế Huy còn muốn cân bằng gì cũng khó. Một khi Nhan Thế Huy đến tuổi về hưu, Hợp Phổ nhìn thế nào cũng là thiên hạ của Nhan Việt, sao Nhan Việt lại bỏ được bán đi cổ phần trong tay chứ?

Tất nhiên nhìn từ góc độ của Nhan Việt thì Diệp Khang cũng hiểu được hành vi của anh. Nhan Việt không có chấp niệm gì với việc thừa kế Hợp Phổ, sự nghiệp của riêng anh đang phát triển rất tốt, so với quay về Hợp Phổ đấu qua đấu lại với Nhan Thế Huy, thì không bằng giúp Trần Tu Viên đạp thế lực nhà họ Nhan trong Hợp Phổ xuống. Nhất là khi Diệp Khang nghĩ đến Nhan Thế Huy luôn xem Hợp Phổ là thứ của ông ta, bây giờ Nhan Việt chọc một đao vào, Hợp Phổ từ của nhà họ Nhan, nhà họ Ân biến thành của nhà họ Trần, chuyện này quả thực không thể không khen ngợi.

Diệp Khang nghĩ gì Nhan Việt cũng không hỏi, bây giờ anh đang đợi phản ứng của cha anh và ông ngoại.

Người liên lạc trước với anh chính là ông ngoại. Trong điện thoại, Ân Vĩnh Đức im lặng một lúc lâu chỉ nói một câu, "A Việt, cháu không hối hận là được rồi".

Nhan Việt không thấy là anh sẽ hối hận về quyết định này, nhưng những lời này bây giờ đã không cần phải nói ra nữa. Nhận thấy ông ngoại không định nói về Hợp Phổ nữa, Nhan Việt chủ động nói ra: "Tiền bán cổ phần cháu đã đưa cho An Kiệt đi chuẩn bị quỹ rồi, chờ sau khi mở quỹ, những tài liệu liên quan sẽ đưa đến tay mẹ cháu".

"Việc này cháu xem rồi tự xử lý là được". Ân Vĩnh Đức không biết có nên thở phào hay không, thở dài nói: "A Việt, ông đã già rồi, không có sức mà quan tâm đến chuyện dư thừa khác nữa. Nhiều năm qua vất vả như vậy cũng nên nghỉ ngơi chăm hoa chăm cỏ, an hưởng tuổi già".

Ân Vĩnh Đức thông qua cách này để cam đoan với Nhan Việt là ông sẽ không quản chuyện của anh nữa. Nhan Việt dừng một lúc, nói: "Cháu biết rồi, cảm ơn ông".

Như ông đã hứa hẹn, Ân Vĩnh Đức không có bất cứ thái độ nào với việc Nhan Việt bán cổ phần Hợp Phổ, ông không chỉ luôn ở trong nhà, mà còn giữ Ân Tình Lam ở bên cạnh, phòng việc Ân Tình Lam ra ngoài nói lung tung. Từ đó, Ân Nhã bị giam giữ trong tù, hai cha con Ân Vĩnh Đức và Ân Tình Lam biến mất trong giới xã giao Trung Kinh, ảnh hưởng của nhà họ Ân nhanh chóng biến mất. Mọi người không lấy được tin tức gì từ nhà họ Ân, nên sự chú ý dồn hết lên nhà họ Nhan.

Nhưng bất ngờ chính là, nhà họ Nhan cũng không có tuyên bố gì về việc này, chỉ là người luôn chú ý đến việc này phát hiện Nhan Thế Huy nằm viện trong im lặng, Nhan Hải thì ở những nơi kín đáo kêu gào đòi trục xuất Nhan Việt ra khỏi nhà họ Nhan. Người nghe thấy cũng chẳng coi trọng lời gã ta nói, Nhan Thế Huy và Ân Tình Lam một ngày còn chưa ly hôn, thì Nhan Việt chính là người thừa kế chính thống của nhà họ Nhan. Một đứa con hoang như Nhan Hải mà lại ồn ào như vậy thì đúng là buồn cười.

Nhan Việt nghe mấy lời kia của Nhan Hải cũng chẳng thèm để ý, bây giờ anh đã chẳng quan tâm là cha anh sẽ có phản ứng thế nào, sự chú ý của anh hoàn toàn đặt lên một chuyện khác.

Thời gian loáng cái đã đến trung tuần tháng sáu, tin tức bùng nổ truyền ra khắp Phượng Thành. Mọi người khi gặp mặt nhau từ đủ mọi lời hỏi thăm như "Ăn chưa?" "Đi dạo phố không?" "Gần đây thế nào", đều đồng loạt chuyển thành "Nghe nói chưa?".

Hầu hết những người được hỏi đều trả lời là "Nghe rồi". Còn có người thần thần bí bí, liếc nhìn xung quanh nhỏ giọng nói: "Không chỉ là nghe nói thôi đâu mà tôi còn thấy rồi, con nhà hàng xóm cạnh nhà tôi có thể nói chuyện được với con chó nhà họ nuôi, tôi tận mắt nhìn thấy".

"Bạn học của tôi cũng vậy...".

"Anh họ tôi...".

"Đồng nghiệp tôi...".

Trên các diễn đàn, đề tài con người có thể nói chuyện được với động vật ồn ào sục sôi. Mỗi người đều nói là "bạn học tôi" "anh họ tôi" "đồng nghiệp tôi" "hàng xóm tôi", nhưng không ai dám đứng ra nói là "chính tôi". Tất cả mọi người đều chờ chính phủ có thái độ gì về việc này.

Khi phạm vi tinh lọc đất ở Phượng Thành càng lúc càng lớn, thì môi trường tự nhiên ở đây cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất. Trong sự thay đổi khó nhận ra được này, càng ngày càng có nhiều người phát hiện cơ thể mình dần khỏe mạnh hơn, đi đứng nhanh nhẹn hơn, đầu óc cũng hoạt động linh hoạt. Trước đây mà học cái gì thì cần rất lâu, bây giờ lại có thể học rất nhanh. Nhưng như vậy không đủ để mọi người kinh ngạc, dù sao thay đổi thế này là tuần tự tiến dần, từng chút từng chút, cho dù có người phát hiện cũng không để ý lắm. Nhưng con người và động vật có thể nói chuyện được thì khác, loại thay đổi này thì rất nổi bật.

Từ người đầu tiên phát hiện mình có thể giao lưu được với động vật, rồi từ từ có người thứ hai, người thứ ba... Càng ngày càng có nhiều người phát hiện mình có năng lực thần kỳ này. Đa số những người có được năng lực này đều rất kín đáo, chỉ có một số ít thì khoe khoang ra, và bọn họ đều bị tổ chuyên gia đang đóng quân ở Phượng Thành mời đi phối hợp điều tra.

Dù là kín đáo hay là khoe khoang, thì những tin tức liên quan cũng bị đè xuống không lộ ra chút nào. Chỉ là mấy ngày gần đây, nội dung mà tổ chuyên gia đang điều tra bỗng lấy tốc độ lửa rừng cháy lan ra đồng cỏ truyền khắp Phượng Thành. Tuy bọn họ đã đánh tiếng trước nên cái đài truyền hình lớn, báo chí và trên mạng đều bị cấm đưa tin này ra, nhưng có một số trang web mua tên miền nước ngoài thì bọn họ không thể khống chế được. Cho nên, tin đồn về tiến hóa, về việc con người và động vật có thể giao lưu như hòn đá ném vào trong nước, tạo nên vô số gợn sóng ở Phượng Thành.

"Mọi người nói đi, chuyện này phải xử lý thế nào?".

Trong tòa thị chính Phượng Thành, nhóm chuyên gia phụ trách việc điều tra chuyện con người và động vật có thể giao lưu tụ họp lại. Tổ trưởng Chu Hiểu Nguy đặt tài liệu thu thập được lên bàn, nhìn về phía mọi người đang ngồi xung quanh. Ông biết người ngồi ở đây đều là chuyên gia lớn trong các ngành, bất cứ người nào đi ra ngoài cũng là nhân vật nổi bật, ông hẳn là nên khách khí một chút, nhưng bây giờ chuyện rất cấp bách, thực sự là không có rảnh mà lo lắng đến chuyện đó.

Từ tháng bốn tổ chuyên gia đã đến Phượng Thành, đến bây giờ đã là trung tuần tháng sáu, gần hai tháng trời, bọn họ âm thầm điều tra nghe ngóng ví dụ thực tế về việc người có thể giao lưu với động vật. Nếu như nói một người là tình cờ, hai người là đặc biệt, nhưng khi có rất nhiều ví dụ cụ thể đặt trước mặt bọn họ, bọn họ không thể không thừa nhận đây không phải là ngẫu nhiên, mà là tiến hóa của cả nhân loại. Cho dù mới đầu có người không tin với kết luận "tiến hóa", nhưng sau khi điều tra nghiên cứu với số lượng lớn như vậy, ngay cả chuyên gia bảo thủ ngoan cố nhất cũng phải chấp nhận cách nói tiến hóa.

Dựa vào công tác thống kê, thì cả Phượng Thành trong vòng một năm trước và sau dịp năm mới tố chất cơ thể toàn cư dân đã tăng lên 20%, đạt đến trình độ vận động viên xuất sắc. Tổ chuyên gia sau khi điều tra nghiên cứu tất cả các trường học và đơn vị xí nghiệp của Phượng Thành, lại tham khảo số liệu khám bệnh ở bệnh viện, đã cho ra kết luận đáng kinh ngạc này. Bọn họ phát hiện người dân Phượng Thành trở nên thông minh hơn, khỏe mạnh hơn, thậm chí tính cách cũng dần tích cực hiền lành hơn. Một năm qua, số người phạm tội ở Phượng Thành đã giảm xuống 35% so cùng kỳ năm trước, mọi người đều có thái độ tự tin tích cực.

Với nhóm chuyên gia mà nói, cơ thể tiến hóa chỉ là một phần tiến hóa, khiến người ta không thể tin được chính là năng lực giao lưu giữa người và động vật. Năng lực như là của "thần ma" trong truyền thuyết hiện lên trước mắt nhân loại, khiến người ta ngoại trừ cảm thấy rất thần kỳ, càng nhiều hơn là khả năng phát triển trong tương lai.

Dù là cơ thể tiến hóa hay là năng lực thần kỳ, thì nhóm chuyên gia đều nhất trí xác nhận loại tiến hóa này liên quan đến việc môi trường ở Phượng Thành đã thay đổi, thậm chí môi trường ở Phượng Thành biến đổi là nguyên nhân trực tiếp thúc đẩy tiến hóa xuất hiện. Điều mà nhóm chuyên gia này muốn tìm kiếm chính là, vì sao sự thay đổi này lại xảy ra ở Phượng Thành? Phượng Thành có gì đặc biệt chăng? Thay đổi này có thể mở rộng ra khắp cả nước hay không? Nếu muốn mở rộng ra khắp cả nước thì yêu cầu điều kiện gì? Là tất cả mọi người tiến hóa hay sao?

Rất nhiều vấn đề cần câu trả lời, nhưng chỉ hai tháng ngắn ngủi mà muốn tìm kiếm được câu trả lời thì đúng là chuyện không thể nào. Ngay lúc tổ chuyên gia đang gấp rút điều tra, thì chuyện có công bố ra ngoài hay không cũng có hiệu quả khác nhau.

Có chuyên gia bảo thủ thì cho rằng tin tức này mà công bố ra ngoài sẽ khiến xã hội rung chuyển, người tiến hóa và người không tiến hóa sẽ ở chung hòa hợp được sao? Hay là chờ một thời gian, chờ đến khi các chuyên gia tìm được nguyên nhân tiến hóa thì hẵng công bố, như vậy mỗi người đều có hy vọng tiến hóa, sẽ không tạo ra tâm lý thất vọng không công bằng.

Một bộ phận chuyên gia khác thì cho rằng, khi số lượng người tiến hóa ngày càng nhiều, thì chuyện này càng khó giấu hơn. So với để người dân thêu dệt đủ loại tin đồn, thì không bằng phía chính phủ có câu trả lời thích hợp.

Hai bên ai cũng không phục ai, nhưng xét chỉnh thể thì phe bảo thủ đang chiếm thế thượng phong. Sau khi bỏ phiếu, tổ chuyên gia đã quyết định đè tin tức này xuống. Hơn nữa còn bác bỏ tin đồn người và động vật có thể giao lưu, chứng minh đó chỉ là phản xạ có điều kiện khi nuôi thú cưng trong thời gian dài. Ngay lúc tin đồn sắp bị bọn họ dập tắt, thì tin tức bỗng lộ ra, tổ chuyên gia phải đối mặt với vấn đề trước mặt. Nên kiên quyết phủ nhận chuyện này, hay là thuận thế thừa nhận cũng như công khai nội dung điều tra?

Chu Hiểu Nguy vừa hỏi, phó tổ trưởng là người đầu tiên lên tiếng, "Chuyện đã tới nước này rồi thì dù có giấu cũng không cần thiết nữa, ngược lại sẽ gây ảnh hưởng không tốt, không bằng trực tiếp công khai ra".

"Tôi thấy vẫn nên chờ một thời gian đã". Một chuyên gia khác phản bác lại, "Chúng ta có thể đợi xem tình hình bên ngoài thế nào, thăm dò hướng đi của tin tức rồi đưa ra lựa chọn sau".

Ý kiến của ông ta cũng là của đa số người ở đây, trong tiềm thức mọi người vẫn mong là có thể kín đáo giải quyết chuyện này.

Tổ chuyên gia tạm thời không làm gì, phía chính phủ cũng không đưa ra lời giải thích nào, dân chúng sau khi ồn ào sôi sục được hai ngày, thì bỗng rộ lên phong trào nuôi thú cưng.

Không biết là ai đã đề xuất đầu tiên, người đó sau khi nghiên cứu những đồng nghiệp có được năng lực liền phát hiện, mấy người kia ai cũng là người quý trọng thiên nhiên, yêu quý động vật, bình thường luôn thân thiện, luôn giàu tình thương, thường xuyên cho chó mèo hoang chút thức ăn. Hơn nữa trùng hợp là những động vật mà bọn họ có thể nói chuyện được đều là những động vật bị vứt bỏ, những động vật đó có linh tính hơn, cũng dễ giao lưu hơn. Tin này vừa tung ra liền giải quyết được vấn đề động vật sống lang thang nhiều năm ở Phượng Thành. Không cần quảng cáo trên diện rộng, không cần tuyên truyền "không vứt bỏ, không được vứt bỏ", cả Phượng Thành rốt cuộc không thấy thú cưng bị bỏ rơi nữa. Những động vật sống lang thang cũng được người ta nhận về nuôi, được chăm sóc tốt.

Theo sát tin đồn này chính là một tin đồn khác, đó là thú cưng nuôi lâu ngày sẽ dễ dàng giao lưu được với chủ nhân. Vì thế, thị trường thú cưng suýt nữa là bị người đào rỗng, các loại thú cưng bên trong có thể nói là cung không đủ cầu.

Bình luận

Truyện đang đọc