ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

Hai ngày nay Lý đại gia cứ hốt hoảng, ông cũng không biết là có chuyện gì, giống như là bỗng nhiên nghe hiểu tiếng kêu của con chó già nuôi trong vườn hoa vậy.

Con chó già kia lúc trước là chó hoang, chó hoang mà vườn hoa nhận nuôi tổng cộng có sáu con. Trong đó có mấy con đã lớn tuổi, hai con đã từng bị thương ở chân. Dù là lớn tuổi hay bị thương, thì chúng sống rất khó khăn ở ngoài, cho dù đi theo đàn chó hoang cũng khó sống sót được.

Đứa bé Tiểu Tây kia thiện tâm, đưa bọn chúng về nuôi trong vườn hoa, có ăn có uống cũng không cần chúng làm gì, chỉ cần trông cửa vào buổi tối, canh giữ vườn hoa là được rồi. Lý đại gia nghe ý Nhan Việt là muốn thuê thêm một người, chuyên trực đêm ở vườn hoa, cũng chịu trách nhiệm chăm sóc đàn chó. Ông muốn đề cử Từ Tam, có ông trông cũng không sợ Từ Tam gây chuyện gì. Nhưng lần trước Nhan Việt đi rất vội, Lý đại gia chưa kịp mở miệng, nên hai ngày nay vẫn luôn là ông chăm lo cho đàn chó kia.

Vốn Lý đại gia cũng không chú ý đến con chó già kia, mãi đến ngày tuyết rơi giảm nhiệt đó ông mới đến vườn hoa sớm để xem cây có làm sao không, thuận tiện mang đồ ăn cho đám chó kia. Kết quả ông đang chia xương cho chúng, chợt nghe con chó già sắp trụi hết lông gần bên sủa vài tiếng. Lý đại gia không biết đã có chuyện gì, liền cảm thấy con chó già đang than thở thời tiết không tốt, sợ là đàn chó hoang bên ngoài sẽ phải chịu khổ.

Trong lòng ông thấy kỳ quái, rõ ràng là nghe tiếng chó sủa, nhưng sao ông lại nghe ra ý này chứ. Lúc đầu ông cũng không để tâm lắm, tiếp tục chia xương cho đám chó, kết quả là con chó già kia lại kêu lên. Tiếng kêu dừng trong tai Lý đại gia lại có ý khác. Con chó già đang nói nó đã già rồi, không cắn được xương nữa, cho nó ăn cái gì cũng được, để xương lại cho những con chó khác ăn.

Lúc đó Lý đại gia liền dừng lại theo bản năng, rồi chọn mấy miệng thịt với xương dễ gặm đặt trong bát ăn của con chó già. Con chó già hình như nhận ra gì đó, híp mắt nhìn Lý đại gia, nhưng không kêu nữa.

Trong lòng Lý đại gia có chuyện, nhưng không biết nên nói với ai. Là ông nghe được thật, hay là người ông bị gì nên nghe tiếng ảo? Nhưng rõ ràng ông cảm thấy sức khỏe của mình ngày càng tốt lên, ngay cả người trong thôn cũng chọc là nhìn ông trẻ ra vài tuổi. Ông nghĩ ngợi một lúc lâu, thấy chắc là mình nghe tiếng ảo mà thôi, liền nén chuyện này lại trong lòng.

Tuyết rơi một ngày một đêm, đập vào mắt là một vùng trắng xóa. Các cụ già có kinh nghiệm trong thôn đều nói sợ mùa màng sang năm không tốt, lúc này mới là tháng mấy mà đã có tuyết lớn vậy rồi. Lý đại gia lo cho vườn hoa nên ngày nào cũng canh giữ ở đó. Ông còn tìm mấy cái chăn cũ không dùng đắp lên ổ chó, che gió tuyết cho đám chó kia.

Hai ngày liên tiếp, mỗi lần Lý đại gia mang thức ăn đến thì con chó kia không kêu lên nữa, chỉ yên lặng ngồi xổm trên đất nhìn Lý đại gia. Lý đại gia nhớ là lần trước nghe con chó già nói răng nó không tốt, tuy thấy tà hồ nhưng lần nào cũng vô thức chia đồ mềm hơn cho nó ăn. Chiều hôm qua Lý đại gia lại đến cho chó ăn, lần này con chó già kêu một tiếng thăm dò. Lý đại gia nghe rõ ràng, tiếng kêu của nó như đang hỏi có phải ông nghe hiểu ý của nó không?

Tay Lý đại gia run lên, lúc này không thể nói là nghe thấy tiếng ảo để an ủi mình nữa. Cũng may mà ông bình tĩnh được, liền ngồi xổm trên đất trò chuyện với con chó già. Nếu đổi sang tuổi con người, thì con chó già này cũng sắp bảy mươi rồi. Con chó già này biết khá nhiều, lại có thể hàn huyên được rất nhiều thứ với Lý đại gia. Một người một chó nói đâu đâu một lúc lâu, vừa lúc bị Tiểu Thạch Đầu đến vườn hoa tìm mẹ thấy được.

Tiểu Thạch Đầu tên là Đổng Hiểu Lỗi, là con trai của Vu Tiểu Quyên. Trong lòng bé vẫn luôn nhớ rõ bí mật nhỏ giữa bé và anh xinh đẹp, quay đầu liền nói chuyện mình nhìn được cho Lục Lăng Tây nghe. Lúc này Lục Lăng Tây mới biết bé trai này lại là con trai của Vu Tiểu Quyên.

Vu Tiểu Quyên làm việc ở vườn hoa rất tốt, nghĩ có công việc là không đổi, cô lại mang suy nghĩ báo ơn, nên rất quan tâm đến vườn hoa. Tuy Tiểu Thạch Đầu đi theo cô, nhưng cô chưa bao giờ cho Tiểu Thạch Đầu vào vườn hoa, sợ con nít không biết nặng nhẹ vào quấy rối ở bên trong. Đó cũng là lý do vì sao Lục Lăng Tây đến đây vài lần lại chưa từng gặp Tiểu Thạch Đầu.

Mang theo bí mật mà Tiểu Thạch Đầu nói cho cậu, vẻ mặt Lục Lăng Tây cổ quái đi về vườn hoa. Lý đại gia vẫn chưa đi, đang bưng một chậu cơm trộn thịt chuẩn bị đi cho chó ăn. Nhìn thấy Lý đại gia đến, mấy con chó đang nằm sấp ở góc tường đều đứng lên, phe phẩy đuôi với Lý đại gia. Khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của Lý đại gia hiện vẻ tươi cười, sờ sờ đám chó bên cạnh, thuận tay sờ con chó già thêm hai cái, rồi đặt chậu cơm trước mặt chúng.

Mấy con chó đang định vây quanh anh, Nhan Việt đã dắt Đại Hắc từ ngoài về. Đại Hắc vừa vào sân, đám chó liền tản ra. Con chó thủ lĩnh đẩy chậu cơm chưa động đến về phía Đại Hắc, kêu nhỏ một tiếng, ý bảo Đại Hắc ăn trước.

Lý đại gia giật mình nhìn Đại Hắc, lúc trẻ ông cũng từng nuôi chó, biết trong đàn chó phân chia giai cấp rõ ràng, dù ăn cơm hay là chuyện khác thì đều là con chó đứng đầu làm trước. Ông biết Đại Hắc được đứa bé Tiểu Tây này nuôi rất tốt, lông mượt thân khỏe, nhưng không ngờ Đại Hắc lại lợi hại như vậy. Ý của con chó già ông nghe rất rõ, vừa cung kính lại có sợ hãi không nói nên lời với Đại Hắc.

Đại Hắc nghe được tiếng kêu của con chó già, uy nghiêm đáp lại, sau đó chạy chậm ngồi xổm trước mặt Lục Lăng Tây. Nó không ăn, mấy con chó kia nơm nớp lo sợ vây xung quanh. Lục Lăng Tây sờ đầu Đại Hắc, Đại Hắc thân mật ngửa đầu cọ cọ trong lòng bàn tay cậu, kêu nhỏ một tiếng.

Lục Lăng Tây hiểu ý của Đại Hắc, không nhịn được phì cười.

Lý đại gia thấy kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cả đời ông thấy qua không ít mưa gió, năng lực thừa nhận không tệ, nhưng cũng không cho rằng sẽ có người nghe hiểu ý chó nói. Thấy Nhan Việt về, ông hơi sốt ruột. Lần này Nhan Việt và Tiểu Tây đến đây, ông đã chủ động đề cử Từ Tam, lúc nãy Nhan Việt đã mang Đại Hắc đi tìm Từ Tam.

Nhìn ra được Lý đại gia sốt ruột, Nhan Việt gật đầu với ông, "Đã bàn xong rồi, ngày mai anh ta sẽ bắt đầu đi làm."

Lý đại gia cảm kích trong lòng, liên tục cam đoan là ông sẽ trông kỹ Từ Tam, không để Từ Tam gây ra chuyện gì. Nhan Việt cười cười, anh dám dùng Từ Tam tất nhiên sẽ không sợ Từ Tam gây chuyện. Lý đại gia không biết là lần trước Từ Tam đã bị dọa vỡ gan rồi. Dù không có Lý đại gia trông chừng thì gã cũng không dám làm gì. Lần này vừa thấy Nhan Việt mang theo Đại Hắc đến, chân Từ Tam đã run lẩy bẩy. Nghe Nhan Việt nói là muốn thuê gã trực đêm ở vườn hoa, vốn Từ Tam định đồng ý ngay, nhưng vừa nghe nói phải chăm sóc mấy con chó nữa thì cả người suýt nữa mềm nhũn.

Thứ nhất là Nhan Việt thấy Từ Tam thông minh, tin tức nhạy bén, thứ hai là muốn bám một nhân tình cho Lý đại gia, vừa hù dọa lại dụ dỗ, cuối cùng Từ Tam cũng đồng ý.

Giải quyết xong chuyện Từ Tam, Lý đại gia cũng không ở lại vườn hoa nữa. Ông mời Lục Lăng Tây và Nhan Việt đến nhà ăn cơm, nhưng Nhan Việt từ chối, lúc đi trên đường bọn họ đã ăn rồi.

Tiễn Lý đại gia, Lục Lăng Tây nói cho Nhan Việt nghe chuyện của Tiểu Thạch Đầu. Nhan Việt vừa nghe nói Tiểu Thạch Đầu là con của Vu Tiểu Quyên thì rất bất ngờ. Nhưng càng bất ngờ hơn là Tiểu Thạch Đầu nói Lý đại gia cũng nghe hiểu tiếng chó như bé vậy. Loại chuyện thế này hai người không thể tìm Lý đại gia chứng thực được, Nhan Việt muốn Lục Lăng Tây xem như không biết gì cả. Nếu là thật thì so với Tiểu Thạch Đầu, Lý đại gia khôn ngoan hơn nhiều, chắc chắn ông sẽ không nói ra bên ngoài.

Hai người ở lại vườn hoa một đêm, rồi đến vườn hoa Khâu Điền xem tình hình thế nào. Vì vườn hoa Khâu Điền ở cùng một nơi với nhà kính trồng rau Vĩnh Xuân, tuyết rơi cùng ngày, nên Hổ tử đã giúp xem tình hình trong nhà kính, thu hải đường trồng trong đó không bị ảnh hưởng gì, hơn nữa phát triển rất tốt.

Ngoại trừ những người trồng hoa phản ứng rất nhanh, thì không ít người trồng hoa bị ảnh hưởng do khí hậu thay đổi rất nhanh, khiến thị trường cây cảnh ở Phượng Thành cũng tiêu điều theo. Nhưng mùa đông vốn là mùa ế hàng của thị trường cây cảnh, ngoại trừ trước sau Tết Âm lịch sẽ tăng cao, thì bình thường không nhiều như mùa hè. Hầu hết những người trồng hoa đã chuẩn bị tâm lý rồi, hoa tươi cây xanh cũng không giống rau củ là nhu yếu phẩm trong đời sống, nên đã thích nghi với biến hóa của thị trường rất nhanh.

Khách hàng của Vi Viên Nghệ dạo gần đây cũng không nhiều lắm, nên Lục Lăng Tây có thể đặt hết sự chú ý lên việc nhân giống phát triển rong mái chèo và thu hải đường. Vốn cậu định sẽ nghỉ ngơi vào mùa đông, nhưng Vương Triều Lượng xin quyền chủng loại Điếu Lan mới thay cậu đã phá hỏng kế hoạch của cậu. Lục Lăng Tây biết ơn lòng tốt của ông, hơn nữa Điếu Lan được mở rộng thị trường cũng là chuyện tốt, nên đành phải bỏ thêm mục Điếu Lan vào trong kế hoạch làm việc mùa đông. Tất nhiên cậu chỉ phụ trách việc trồng chăm sóc cây, còn mở rộng cụ thể thế nào thì giao cho Nhan Việt.

Nhan Việt đã bàn bạc qua với Lục Lăng Tây, tìm thời gian đến gặp Tiết Vĩnh Thông. Nghe nói Nhan Việt đến tìm mình, Tiết Vĩnh Thông còn đang nghĩ là có chuyện gì? Hai người mới gặp mặt mấy ngày trước ở chỗ Cao Vĩnh Lương, hai ngày này cũng không có chuyện gì khác a? Chẳng lẽ Vi Viên Nghệ bị ảnh hưởng do đợt tuyết lớn này, nên Nhan Việt tìm mình giúp đỡ?

Tuy trong lòng thấy lạ, nhưng Tiết Vĩnh Thông vẫn gặp Nhan Việt đã. Sau khi trò chuyện vài câu, Nhan Việt đi thẳng vào vấn đề, "Có chuyện cần ông chủ Tiết giúp đỡ."

Tiết Vĩnh Thông vừa nghĩ là đoán được Nhan Việt đến làm gì, sảng khoái nói, "Chuyện nhỏ thôi mà, chúng ta hợp tác với nhau, giúp đỡ nhau là việc nên làm."

Nhan Việt cười khẽ, biết Tiết Vĩnh Thông hiểu lầm cũng không nói thẳng ra, chỉ kể khái quát chuyện Điếu Lan, trọng điểm trong đó là bọn họ đã xin quyền chủng loại thực vật mới.

"Cái gì? Điếu Lan loại mới?" Tiết Vĩnh Thông chấn động.

Nhan Việt gật đầu, đưa báo cáo nghiên cứu của Vương Triều Lượng đến trước mặt Tiết Vĩnh Thông. So với người ngoài nghề nhìn chẳng hiểu gì, Tiết Vĩnh Thông là người sành sỏi trong nghề, vừa nhìn xong là biết được giá trị của Điếu Lan. Cái này cũng giống với rong mái chèo biến dị mà lần trước Nhan Việt đã nói đến, giá trị bảo vệ môi trường và giá trị xã hội đã vượt qua cả giá trị kinh tế. Tiết Vĩnh Thông không phải là người thiển cận, lập tức động lòng.

"Ý của cậu Nhan là?"

Nhan Việt nói rõ: "Chúng ta cùng mở rộng, dùng danh nghĩa của công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ."

Tiết Vĩnh Thông do dự vài giây, quyết đoán nói: "Được."

Hai người bàn bạc xong việc phân chia lợi ích, rồi mới bắt đầu nói chuyện mở rộng Điếu Lan loại mới. Có các mối quan hệ của Tiết Vĩnh Thông và báo cáo nghiên cứu của Vương Triều Lượng, việc mở rộng Điếu Lan loại mới rất thuận lợi, được những người buôn hoa đón nhận nồng nhiệt. Khi kinh tế của đất nước càng phát triển, thì tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường dần được xem trọng hơn, Điếu Lan có thể hấp thu chất độc hại như fooc-man-de-hit vẫn luôn là một trong những loại cây xanh được yêu thích trên thị trường cây cảnh.

Điếu Lan tiến hóa được trồng không ít trong Vi Viên Nghệ Lục Lăng Tây trao quyền cho Tiết Vĩnh Thông, hai nhà cùng hợp tác, thông qua danh nghĩ công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã kiếm được một số tiền lớn từ việc trao quyền ra bên ngoài và tiêu thụ trực tiếp. Công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ cũng dần nổi lên trong giới cây cảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc