ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm lúc Lục Lăng Tây rửa mặt mới phát hiện hình như môi hơi sưng, nhớ đến chuyện tối hôm qua, cậu ngượng ngùng dời mắt, cố gắng không nhìn mình trong gương.

Đã quen với sự dịu dàng ngày thường của Nhan Việt, hôm qua Nhan Việt cho cậu cảm giác như lúc ở vườn hoa vậy, nóng rực lại điên cuồng. Có vài lần Lục Lăng Tây cảm thấy mình sắp không thở được nữa, Nhan Việt vẫn không chịu buông cậu ra, cứ ôm cậu hôn cậu. Trong bóng đêm, Lục Lăng Tây nhìn ánh mắt của Nhan Việt, rực rỡ như chấm nhỏ trong trời đêm, nhiệt độ trong đó như có thể làm bỏng người. Nhìn lâu, cậu sẽ có ảo giác như bị Nhan Việt nuốt hết vào bụng không còn miếng xương nào vậy. May mà hai người gặp nhau lúc đã muộn, Nhan Việt cũng không ở lại lâu, trước mười hai giờ đã thả Lục Lăng Tây về nhà. An Kiệt đã đặt phòng khách sạn rồi, sáng sớm ngày hôm sau Nhan Việt còn phải quay về Trung Kinh.

Lục Lăng Tây nghĩ đến đây liền vội rửa mặt, nhắn tin cho Nhan Việt.

"Nhan đại ca, anh đã dậy chưa?"

Lúc Nhan Việt nhận được tin nhắn thì đã sắp đến Trung Kinh rồi. Anh mỉm cười nhìn nội dung, nhắn lại, "Vừa dậy, đang chuẩn bị về Trung Kinh, Tiểu Tây đừng lo."

Lục Lăng Tây liếc nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ, nói vậy tối qua Nhan Việt nghỉ ngơi đầy đủ. Cậu định gọi điện cho Nhan Việt, giọng Vương Thục Tú vang lớn bên ngoài, gọi cậu đi ra ăn sáng. Trong lúc vội vàng, Lục Lăng Tây chỉ kịp nhắn tin một câu, "Nhan đại ca lên đường bình an."

"Ừm."

Nhan Việt nhìn di động, vẻ mặt dịu dàng, An Kiệt lái xe bên cạnh không nói gì lắc lắc đầu. Cuối cùng anh cũng hiểu Diệp Khang nói Nhan Việt đối xử với Lục Lăng Tây không bình thường lắm là có ý gì. Chỉ vì tối hôm qua không gọi được một tiếng mà lái xe qua lại Trung Kinh năm tiếng, quả nhiên tình yêu khiến người ta điên cuồng.

Nhận được tin nhắn lại của Nhan Việt, tâm trạng Lục Lăng Tây rất tốt cất di động, chuẩn bị ăn cơm.

Vương Thục Tú múc bát cháo cho cậu, thấy lạ nhìn cậu, "Tiểu Tây, miệng con sao vậy?"

Lục Lăng Tây sửng sốt, kịp phản ứng lại Vương Thục Tú đang nói gì, lập tức chột dạ cúi đầu nói nhỏ: "... Bị muỗi đốt."

"Có muỗi sao?" Vương Thục Tú ngạc nhiên. Năm nay ngoại trừ đầu tháng bảy là có muỗi, thì trong nhà chưa từng thấy con muỗi nào. Lúc đầu cô còn lo là bên ngoài đều là cây cỏ, liệu sâu có nhiều hơn không, sau đó mới nhận ra lo lắng của mình là vô ích. Bây giờ đã sắp đến tháng mười, sao lại còn có muỗi nữa? Vương Thục Tú thắc mắc một lúc rồi cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn dò Lục Lăng Tây: "Lát nữa mua nhang muỗi, tối về đốt trong phòng. Nhớ là ngứa cũng đừng gãi, đốt ngoài miệng cũng không thể bôi dầu gió được, nhịn chút là được rồi."

Lục Lăng Tây gật đầu, mặt sắp vùi vào bát.

Bận rộn cả một ngày, buổi tối lúc tan làm Lục Lăng Tây nhận được điện thoại của Nhan Việt. Anh đang trên đường về Phượng Thành, đợi anh đến tìm cậu. Lục Lăng Tây giật mình, trong lòng còn có một chút ngọt ngào bí ẩn. Nhan Việt vất vả bôn ba như vậy vì điều gì, Lục Lăng Tây cũng không ngốc. Cậu muốn nói Nhan Việt cứ yên tâm xử lý xong việc ở Trung Kinh là được đừng vất vả như vậy, nhưng cuối cùng vẫn ừ nhẹ một tiếng, nói khẽ: "Nhan đại ca, em chờ anh ở nhà." Cảm giác được người coi trọng đặt vào lòng này rất đẹp, Lục Lăng Tây ích kỷ một chút thôi, bắt đầu chờ mong Nhan Việt đến.

Vài ngày liên tục, Nhan Việt chỉ cần có thời gian sẽ qua lại giữa hai nơi. An Kiệt quả thực muốn quỳ trước Nhan Việt rồi. Dù lúc ở nước ngoài, khi công việc bận rộn cũng chạy qua chạy lại giữa các thành phố như vầy, cường độ cũng không khác lúc này cho lắm. Nhưng vừa nghĩ đến Nhan Việt chuyển nhiệt tình với công việc lên người Lục Lăng Tây, cả người anh thấy không yên. Chỉ sợ ngày nào đó Nhan Việt bỗng nhiên vung tay, đi theo Lục Lăng Tây chăm hoa, chuyện công ty đổ hết lên người mình.

Không chỉ có An Kiệt, mà Lục Lăng Tây cũng hiểu Nhan Việt như vậy quá vất vả, nên rất lo lắng cho anh. Vào một lần Nhan Việt chạy về gặp cậu, Lục Lăng Tây khuyên anh đừng chạy tới chạy lui như vậy. Cậu ở Phượng Thành đợi anh xong việc rồi về, cũng chỉ mấy ngày mà thôi.

Nhan Việt nghe vậy nhướng mày, một tay cầm khăn lau tóc, một tay nắm cằm Lục Lăng Tây cúi người hôn cậu, thân mật nói: "Tiểu Tây không muốn gặp anh sao?"

Hôm nay Vương Thục Tú ở lại tiệm cơm, Nhan Việt không cần lén lút lánh ở nhà bên cạnh nữa, mà có thể đường đường chính chính xuất hiện trong phòng Lục Lăng Tây. Anh vừa mới tắm xong, chỉ mặc một chiếc quần đùi, để trần nửa thân trên, lộ ra cơ bụng rắn chắc khỏe mạnh, không có vết sẹo nào. Cứ như vậy mà phủ cả người mình lên, ôm Lục Lăng Tây vào lòng.

Da thịt hai người chạm vào nhau, không khi mờ ám xoay vòng, tim Lục Lăng Tây đập mạnh, ngửa đầu nhìn Nhan Việt nói nhỏ: "Muốn."

Ý cười trong mắt Nhan Việt lan ra, trong con ngươi đen như mực đều là bóng hình Lục Lăng Tây. Anh không kìm được vươn người hôn thiếu niến, tỉ mỉ nghiền nát môi cậu. Thiếu niên luôn thành thật thổ lộ, đây là phần mà anh thích nhất. Chỉ đơn giản một chữ muốn thôi, nhưng Nhan Việt đã cảm thấy vất vả mấy ngày này không tính là gì cả, ngược lại khiến anh không nỡ rời xa thiếu niên, muốn tìm tất cả thời gian trở về bên cạnh cậu.

Lục Lăng Tây nhắm nghiền mắt, ngốc nghếch đáp lại nụ hôn của Nhan Việt. Qua việc luyện tập trong khoảng thời gian này, cuối cùng cậu cũng học được thở thế nào trong lúc hôn môi. Cậu đáp lại đã khiến Nhan Việt hưng phấn hẳn lên, hô hấp bất ổn. Sau khi nụ hôn triền miên qua đi, mắt Nhan Việt nóng rực nhìn Lục Lăng Tây, liều mạng áp chế xúc động trong cơ thể, dùng hết sự tự chủ mới kéo ra được một khoảng giữa hai người. Tuy Lục Lăng Tây đã qua sinh nhật mười tám tuổi, nhưng vẫn còn quá nhỏ. Chưa bao giờ Nhan Việt mong muốn Lục Lăng Tây nhanh lớn lên như vậy, qua một buổi tối lớn thành hai mươi tuổi thì tốt rồi.

"Tiểu Tây, em nhanh lớn lên thì được rồi."

Nhan Việt nhìn Lục Lăng Tây khẽ nói. Lục Lăng Tây đã không phải không hề hiểu gì như lúc đầu nữa, nghe hiểu ý trong lời anh, vẻ mặt ngượng ngùng. Nhan Việt cười khẽ, ép mình dời sự chú ý trên người Lục Lăng Tây đi, cứng ngắc thay đổi đề tài. "Lúc nãy đang đọc gì vậy?"

Khi anh tắm xong đi ra thì Lục Lăng Tây đang đọc sách, Nhan Việt vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, Lục Lăng Tây như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt không tốt lắm.

"Có chuyện gì vậy?" Trong lòng Nhan Việt khẽ động, truy hỏi.

"Buổi chiều ông Tô đến cửa hàng, mang theo một cây hoa thủy tiên đến nói là học trò của ông ấy tặng cho, nói là của Vi Viên Nghệ."

Nhan Việt lập tức nắm được trọng điểm, "Trong cửa hàng chúng ta không bán thủy tiên, là có người đang mạo danh chúng ta."

Lục Lăng Tây gật đầu, nhưng đó không phải là chuyện cậu để tâm nhất, "Bồn thủy tiên kia bị phun chất kích thích, nhìn thì tươi tốt, nhưng thực ra sự sống đã cạn kiệt, mấy ngày nữa sẽ chết. Em đang đọc sách xem có tìm được cách gì hay không."

Làm nghề này đã lâu, Lục Lăng Tây cũng biết một vài chuyện trong cái nghề bán cây cảnh này. Trong nghề này không phải ai cũng yêu thích cây cỏ, có người chỉ xem cây cỏ là công cụ kiếm tiền. Đó cũng là nguyên nhân Lục Lăng Tây có ấn tượng không tồi về Tiết Vĩnh Thông, ít ra ông ấy thực sự thích cây cỏ.

Cậu nghe người ta nói, có người vì kiếm tiền mà sẽ bán những loại cây có phun chất kích thích sinh trưởng. Chất kích thích này có thành phần chủ yếu là chất kháng sinh, trong thời gian ngắn sẽ kích thích tiềm năng sinh trưởng trong cây, khiến cây cỏ mau chóng phát triển. Nói như vậy thì một chút kích thích có thể thích hợp để tăng cường hiệu suất sinh trưởng của cây, không gây ảnh hưởng lớn đến cây. Nhưng có nhiều người không quan tâm cây có thừa nhận được không mà sử dụng lượng lớn chất kích thích, thúc đẩy cây nhanh chóng sinh trưởng. Bởi vậy hậu quả sẽ là cây sẽ cạn kiệt sức sống, yếu ớt chết đi.

Ngoại trừ chất kích thích, còn có một loại thường dùng nữa là thuốc đánh bóng lá. Loại thuốc này thực ra là một loại hóa chất, thành phần chủ yếu là dầu hay sáp. Thuốc này được người ta xoa trên lá cây, để lá cây nhìn sáng bóng, xanh biếc mê người hơn. Nhưng loại thuốc này không tốt cho cơ thể con người, nếu tiếp xúc trong thời gian gian sẽ dễ bị đau đầu và trầm cảm.

Những thứ này trước đây Lục Lăng Tây đã nghe nói, nhưng chưa từng thấy qua, đến khi ông Tô mang cây hoa thủy tiên kia đến, Lục Lăng Tây mới nhận rõ được thực sự có người vì kiếm tiền mà không cần lương tâm, hơn nữa những người này lại ở ngay bên cạnh cậu, còn dùng tên của Vi Viên Nghệ, đúng là làm người ta khó chịu.

Nhan Việt không muốn để Lục Lăng Tây lo lắng, an ủi hôn hôn Lục Lăng Tây. Chuyện phun chất kích thích lên thủy tiên này anh không quan tâm, quan trọng là những người này dùng tên của Vi Viên Nghệ. "Chuyện này anh sẽ tìm người điều tra, Tiểu Tây em đừng lo quá."

Lục Lăng Tây gật đầu, Nhan Việt nói như vậy thì chắc chắn là sẽ giải quyết được chuyện này, cậu tin tưởng Nhan Việt theo bản năng. Nhưng Nhan Việt vừa tìm người điều tra chuyện này, thì hôm sau đã có người đến cửa Vi Viên Nghệ dùng cái cớ này để gây chuyện.

Người gây chuyện là hai người đàn ông xa lạ, một người cao lớn cường tráng, ánh mắt nhìn Lục Lăng Tây mang vẻ hung hăng. Người còn lại thì hơi nhỏ gầy, sắc mặt vàng như nến, trong ngực ôm một cây loa kèn sông Nin đã chết héo, đi sau lưng người cao lớn kia.

Hai người ai cũng không vào cửa, mà đứng trước cửa Vi Viên Nghệ, rướn người hét lớn với người trên đường: "Ông chủ, mày hiểm độc quá rồi đấy. Mày xem mày bán hoa gì thế này? Mua về nuôi hai ngày đã chết còn chưa tính, vợ tao ngày ngày chăm sóc nó còn bị trúng độc. Đi đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện bồn hoa này có thuốc trừ sâu DDVP, chỉ là vì để lá cây nhìn sáng bóng hơn. Mày đúng là vì kiếm tiền mà lương tâm cũng không cần, chúng tao để người xung quanh phân xử, mày nói phải làm sao đây?"

Lúc bọn họ tìm đến đúng là vào buổi sáng, trên đường có không ít người qua lại. Gã lại cố ý lớn tiếng ồn ào, rất nhanh quanh cửa Vi Viên Nghệ đã đứng vây đầy người. Gã vừa đến đã lớn tiếng chỉ trích, không cho Lục Lăng Tây cơ hội nói chuyện, vốn là muốn chứng tỏ bọn họ nói thật. Đây là lần đầu tiên Lục Lăng Tây gặp chuyện này, trong lòng hơi khẩn trương, nhưng không lo lắng lắm. Cậu rất tin tưởng về cây cỏ trong Vi Viên Nghệ, radar tinh thần quét qua, cây loa kèn sông Nin này đúng là đã chết, nhưng qua tấm bảng cậu có thể chắc chắn cây hoa này không phải là Vi Viên Nghệ bán ra.

Đổng Chí chen giữa đám người đi vào, "Có chuyện gì vậy? Tiểu Tây cậu không sao chứ?"

Lục Lăng Tây lắc đầu, nhìn gã đàn ông cao lớn mà nói: "Cây loa kèn sông Nin này không phải là cửa hàng chúng tôi bán ra."

Khi cậu vừa nói vậy gã cao lớn liền nheo mắt lại, gã nhỏ gầy phía sau nhảy chồm ra, vung nắm đấm về phía Lục Lăng Tây ồn ào: "Mày dám không nhận sao? Đây không phải là bồn hoa trong cửa hàng mày? Không phải là hoa trong cửa hàng mày?"

Động tác của gã nhỏ gầy quá hung hăng, nhìn như sắp ra tay đánh người. Lục Lăng Tây còn chưa làm gì, Đại Hắc đã gầm gừ, nhẹ nhàng nhảy ra từ trong cửa hàng, nhào lên người gã nhỏ gầy kia. Đừng thấy cơ thể Đại Hắc gầy lại dài, thực ra rất nặng. Nó vừa nhào lên như vậy, gã nhỏ gầy đã lùi vài bước trên mặt đất. Đại Hắc tức giận gào rống, chân trước đặt lên mặt gã, gã lập tức kêu gào thảm thiết.

"Giết người rồi."

Động tác của Đại Hắc quá nhanh, Lục Lăng Tây bất ngờ không kịp ngăn, vội kêu lên: "Đại Hắc đi về." Bên ngoài có nhiều người như vậy, lỡ như Đại Hắc làm bị thương người ta thì không nói rõ ràng được. Nghe tiếng gọi của Lục Lăng Tây, Đại Hắc uy hiếp cúi đầu nhìn gã đàn ông trên đất, chậm rãi thu lại chân trước, chạy chậm vài bước ngồi xổm bên người Lục Lăng Tây.

Đổng Chí lén giơ ngón cái với Đại Hắc, "Làm tốt lắm."

Lục Lăng Tây vuốt vuốt Đại Hắc, nhìn rõ được ý đồ của người nọ, cái từ lừa gạt tống tiền hiện lên trong đầu, cậu khẽ nói với Đổng Chí: "Anh Đổng, giúp tôi báo cảnh sát."

Đổng Chí gật gật đầu, hai người này vừa nhìn là biết cố ý đến cửa gây chuyện, cây cỏ khác với những thứ đồ khác, không có gì để đánh dấu cả, không nói rõ được có phải cửa hàng bán ra hay không. Lúc này tìm cảnh sát là tốt nhất.

Bởi vì Đại Hắc xuất hiện, nên sự chú ý của những người xung quanh liền chuyển hết lên người nó.

"Con chó này phản ứng nhanh thật, trung thành bảo vệ chủ, không tệ."

"Nhìn giống chó nhà bình thường thôi, không giống loại chó có tiếng nào cả."

"Đúng là chó nhà mà, nuôi rất tốt, lông sáng bóng mềm mượt."

Nghe được mấy tiếng nói khe khẽ, gã cao to lùi về sau vài bước, tránh xa Đại Hắc, mắt ngoan độc kêu lên với Lục Lăng Tây: "Tao nói cho mày biết, tao sẽ báo cảnh sát. Chỗ mày vừa bán hoa độc lại thả chó làm người bị thương, mày cứ chờ mà ngồi tù đi."

"Mày nói gì vậy!" Anh Đổng tức giậ nói: "Mày có chứng cớ gì chứng mình bồn hoa kia mua ở chỗ Tiểu Tây không?"

"Đúng vậy." Trong đám đông có người nói giúp Lục Lăng Tây, "Hoa nhà ông chủ nhỏ tôi thường mua, không có chuyện gì cả, rất có sức sống, không phải là anh mua hoa chỗ khác rồi đến đây lừa ông chủ nhỏ đấy chứ?"

Người nọ vừa dứt lời, Hổ tử và Nhị Phi đã chen từ bên ngoài vào. "Có chuyện gì? Có chuyện gì? Ai dám lừa ông chủ nhỏ?" Hai người đứng chắn trước mặt Lục Lăng Tây, Hổ tử lườn gã cao to kia, "Mày là ai? Dám đến đây gây chuyện, không biết ông chủ nhỏ là... anh Phong..." Hổ tử cứng ngắc nuốt hai chữ "con trai" vào, đổi thành "người anh Phong che chở."

Trên người Hổ tử và Nhị Phi có cảm giác hung ác, nhìn là biết không dễ chọc rồi. Gã cao to nao núng lùi bước, cắn môi muốn đi, nhưng lại không cam lòng.

"Mày..." Gã muốn nói gì đó với Lục Lăng Tây, Hổ tử tiến lên một bước, gã cao to vội ngậm miệng lại, lúc này lại có người chen vào. "Có chuyện gì vậy? Ai báo cảnh sát?"

Gã cao to nói báo cảnh sát là để dọa Lục Lăng Tây thôi, nào ngờ thực sự có người báo cảnh sát. Mắt thấy cảnh sát đến đây, gã đâm lao đành phải theo lao. Lục Lăng Tây tiếng lên một bước, "Tôi báo cảnh sát."

Nghe cậu nói vậy, gã cao to đành kiên trì hét lên: "Tao cũng báo, nhà này thả chó hành hung."

Lục Lăng Tây nhíu mày, vừa định mở miệng giải thích, cảnh sát vừa quay đầu thấy Đại Hắc liền rất vui. "Đây không phải là Đại Hắc sao?" Thấy vẻ mặt thắc mắc của Lục Lăng Tây, thái độ của anh rất thân thiết, nói: "Lần trước có tai nạn xe không phải ông chủ nhỏ nói Đại Hắc ngửi được mùi sao? Lúc đó chúng tôi không để ý nên suýt nữa đã bỏ qua manh mối này, sau đó vẫn phải dựa vào Đại Hắc để phá án, là chú chó tốt!" Anh nói xong lại quay lại nhìn gã cao to kia, "Có phải hiểu lầm gì rồi không, con chó này được huấn luyện rất tốt, rất nghe lời, không tùy tiện cắn người đâu. Rốt cuộc là có chuyện gì?" Nói xong những lời này, tầm mắt của anh lại dừng trên người Lục Lăng Tây.

Lục Lăng Tây nhỏ giọng giải thích từ đầu đến cuối, cảnh sát ngghieem túc hẳn lên, "Mấy người nói chăm hoa bị trúng độc? Là bồn hoa nào để tôi xem?"

Gã cao to liếc ngang liếc dọc, ý bảo đồng bạn đưa hoa cho cảnh sát. Cảnh sát cầm hoa định ngửi thử, Lục Lăng Tây vội nhắc nhở: "Đừng động vào, trên đó có thể có thuốc trừ sâu DDVP."

Lục Lăng Tây nghiêm túc nói về chất kích thích và thuốc đánh bóng lá cây một lần, cuối cùng nói: "Có người vì muốn rẻ hơn, nên không mua chất kích thích và thuốc đánh bóng lá cây, mà dùng loại hóa chất rẻ hơn thay thế, trong đó có thuốc trừ sâu DDVP, loại này có độc tính quá lớn, cũng dễ trúng độc hơn."

Cậu vừa nói xong, đám đông đã ồ lên, ầm ĩ mắng những kẻ bán hàng vô lương tâm lòng dạ hiểm độc này.

Người trước đó đã nói giúp cho Lục Lăng Tây lớn tiếng nói: "Ông chủ nhỏ, tôi tin cậu, cậu không phải là người làm chuyện hiểm độc."

Lục Lăng Tây cảm động, tỏ ý nói: "Cây cỏ trong cửa hàng đều ở đây, tôi có thể phối hợp điều tra với cảnh sát." Cậu nói rất bình tĩnh, không chút chột dạ nào, vẻ ngoài lại đẹp, đứng ở đó liền thấy là một thiếu niên ngoan ngoãn. Đám đông vây xem đều thiên về cậu, cảm thấy cậu không phải là người sẽ làm chuyện thế này.

Gã cao to muốn nói gì đó, cảnh sát lại cắt ngang gã, "Được rồi, không phải anh nói trong nhà anh có người trúng độc sao? Chuyện này rất nghiêm trọng, theo tôi về sở lập thành vụ án đặc biệt."

"Lập án? Chuyện này..." Gã cao to không muốn, lề mề không chịu đi. Gã liếc liếc nhìn đồng bạn, gã nhỏ gầy chột dạ nhìn cảnh sát, ấp úng nói: "Chuyện này... Chúng tôi chỉ lừa ông chủ nhỏ mà thôi, thật ra không có ai trúng độc hết, chỉ là lừa thôi..."

Gã vừa nói vậy, đám đông liền hiểu được, hai người này đến lừa gạt tống tiền đây mà.

Cảnh sát lắc đầu, "Lừa? Lừa cũng phải theo tôi về, nói chuyện thuốc trừ sâu DDVP này."

Chuyện đến lúc này đã không còn gì hay mà nhìn nữa, đám đông vây quanh dần tản đi. Cảnh sát an ủi Lục Lăng Tây, "Không có chuyện gì đâu, chỉ là đi kể lại chuyện này mà thôi."

Lục Lăng Tây gật đầu, cũng không thấy sợ nữa. Hai người này đến đây bôi nhọ Vi Viên Nghệ, lại nghĩ đến cây thủy tiên hôm qua ông Tô mang đến, cậu luôn thấy hai chuyện này có liên quan đến nhau.

* Hoa thủy tiên (Tên khoa học là Narcissus tazetta var. chinensis)

Bình luận

Truyện đang đọc