ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

Lục Lăng Tây vào nhà cùng Lý đại gia, ông liền kể cho cậu nghe về tên côn đồ vừa bị bắt này. Gã này tên Từ Tam, từ nhỏ hết ăn lại nằm, trộm cắp khắp nơi. Những người còn trẻ trong thôn thấy trồng trọt không kiếm được tiền nên đều vào thành phố làm thuê. Từ Tam cũng ghét việc làm nông vì không kiếm được tiền, nhưng lại chú ý đến những thứ khác. Cả ngày không phải cọ chỗ này thì sờ chỗ kia, làm nhiều chuyện quá đáng, gây ầm ĩ không biết bao nhiêu lần.

Người trong thôn đã tìm gã nói chuyện vài lần, cũng có người báo cảnh sát bắt gã. Nhưng Từ Tam là tên vô lại, không chỉ không nhận chuyện gã làm, mà sau lưng còn làm mấy chuyện báo thù. Mấy người báo cảnh sát bắt gã bị gã gây chuyện đến nỗi gà chó không yên. Sau vài lần, người trong thôn chẳng làm gì được gã liền chỉ có thể đề phòng gã thôi. Gã thấy trong thôn không chiếm được gì, liền không biết chạy đi đâu rồi. Nhưng không ngờ mấy ngày nay quay lại, còn theo dõi vườn hoa nữa.

"Lúc chồng góa phụ Vu mới mất, Từ Tam không ít lần đến đó gây chuyện, coi thường nhà họ không có đàn ông, thích cái gì liền cầm cái đó. Sau mấy nhà hàng xóm thấy chướng mắt, liền tìm Từ lão đầu có địa vị cao trong dòng họ gã hù dọa mới ngăn lại được."

Lý đại gia nói với Lục Lăng Tây: "Loại người thế này không thể mềm lòng được, cháu mềm lòng tha cho gã một lần gã sẽ không biết ơn đâu, chỉ thấy cháu dễ kiếm lợi cứ làm phiền cháu không dứt."

Ông nói vậy cũng là vì thấy rõ Nhan Việt và Lục Lăng Tây khác nhau. Ông sống cả đời không nói có thành tinh hay không, mà ít nhất cũng thấy rõ được người khác. Đứa bé Lục Lăng Tây này vừa nhìn liền biết có lòng tốt lương thiện, sợ là không hiểu rõ lòng người hiểm ác. Nhưng Nhan Việt lại khác cậu hoàn toàn, ông vừa thấy Nhan Việt liền biết cậu ta không dễ sống chung, không phải là người sẽ chịu thiệt.

Lúc nãy Nhan Việt bảo Lục Lăng Tây vào nhà trước ông liền biết Nhan Việt có chút chuyện phải làm không muốn để đứa bé này nhìn thấy. Theo Lý đại gia thì, đối phó với người xấu thì nên giống Nhan Việt vậy, nó xấu thì bạn phải xấu hơn nó, nhưng ông lo đứa bé này không hiểu, liền ám chỉ trước cho cậu. Đừng vì chuyện của Từ Tam mà hai người có hiểu lầm gì.

Lý đại gia cũng là có lòng tốt, Lục Lăng Tây ngoan ngoãn gật đầu. Thực ra không cần Lý đại gia nói cậu cũng tin Nhan Việt. Lại nói Từ Tam vốn là người xấu, Nhan đại ca dạy dỗ gã cũng không sao. Một già một trẻ đang nói chuyện, Nhan Việt đẩy cửa đi đến, Từ Tam giống cô dâu nhỏ bị ức hiếp đi theo sau.

Lý đại gia nhìn Từ Tam, trong lòng thầm nghi ngờ. Trước đó Từ Tam thế nào thì bây giờ vẫn vậy, không mặt mùi bầm dập như ông nghĩ, hay là ông đánh giá Nhan Việt cao quá rồi.

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Lý đại gia, thì Từ Tam bỗng vọt lên phía trước. Thấy gã sắp bổ nhào lên người Lục Lăng Tây, Nhan Việt hừ nhẹ một tiếng. Một tiếng này không khác gì sấm giữa trời quang với Từ Tam, cơ thể gã cứng lại với tư thế rất buồn cười. Chân run rẩy nao núng nhìn Nhan Việt, Từ Tam xoay người nhào đến bên cạnh Lý đại gia, ôm chân Lý đại gia gào lên.

"Đại gia, tôi sai, tôi thực sự biết sai rồi, sau này tôi không dám có ý gì với vườn hoa nữa. Tôi là tên hỗn đản." Từ Tam nói xong liền tự tát mình một cái, biểu hiện trung thành với Lý đại gia: "Đại gia ông yên tâm đi, sau này an toàn của vườn hoa cứ giao cho tôi, xung quanh ai dám có ý gì với vườn hoa thì không qua được Từ Tam này đâu."

Lý đại gia: "..."

Bây giờ ông đã tin ông không đánh giá cao Nhan Việt quá mức rồi. Không biết Nhan Việt đã làm gì, bây giờ là mùa hè nhưng ông không thấy vết thương nào trên người Từ Tam. Lão gia tử khó hiểu, Từ Tam lại còn ôm ông biểu hiện lòng trung thành. Lý đại gia dở khóc dở cười, "Được rồi, chuyện vườn hoa không nhờ anh, Từ Tam anh cách vườn hoa xa chút là được."

Lý đại gia vừa nói thế, phản ứng đầu tiên của Từ Tam là trộm nhìn nét mặt của Nhan Việt. Nhan Việt chỉ liếc gã một cái, Từ Tam đã hiểu, vội vàng thề là sẽ cách vườn hoa rất xa, tuyệt đối không lại gần làm chướng mắt lão gia tử.

"Được rồi, được rồi." Lý đại gia bị Từ Tam quấn làm phiền, đuổi Từ Tam đi, quay đầu hỏi Nhan Việt rốt cuộc là có chuyện gì.

Nhan Việt nhẹ nhàng bâng quơ nói là Từ Tam thấy vườn hoa gần đây ăn nên làm ra, nên ghen tị muốn làm gì đó, sau lần này chắc sẽ không có chuyện gì nữa. Anh vừa nói thế Lý đại gia cũng yên lòng, đưa hai người về nhà ông ăn cơm.

"Chắc là đói rồi chứ gì, đi chút nữa thôi, hôm nay có cơm trộn, chắc là trong thành phố không có bán món này đâu."

Lý đại gia đi đằng trước, Lục Lăng Tây tò mò đến bên Nhan Việt, hỏi Nhan Việt lúc nãy làm gì. Theo lời kể của Lý đại gia thì Từ Tam là đồ vô lại, sao lại nhận việc gã làm nhanh vậy chứ.

Đối diện với ánh mắt tò mò của thiếu niên, Nhan Việt nghiêm túc nói: "Cũng không làm gì, chỉ là nói lý với gã thôi."

Lục Lăng Tây: "..."

Trong mắt tràn ngập ý cười, Nhan Viêt vươn tay xoa xoa đầu Lục Lăng Tây, nói: "Đừng quan tâm đến Từ Tam nữa, đi ăn cơm trước đã, buổi tối chúng ta ở lại đây, thêm chút khí người cho vườn hoa."

"Được."

Lục Lăng Tây không hỏi nữa, còn Từ Tam sau khi rời khỏi vườn hoa hận nghiến răng nghiến lợi. Đều ở cùng một thôn, nhà Từ Tam cũng cách nhà Lý đại gia không xa. Bây giờ gã đang cởi hết quần áo, đứng ở trước gương tìm vết thương trên người.

Mẹ nó, quá âm hiểm!

Từ Tam chưa từng gặp người nào đánh người mà lại âm hiểm như Nhan Việt. Hắn xoay quanh gương mười vòng, nhưng trên người không có vết thâm vết đỏ nào, nhìn thì giống bình thường, nhưng trong người gã rất đau, đau đến nỗi không đứng vững. Từ Tam run chân chống bàn chậm rãi dịch người lên kháng, thầm mắng Nhan Việt, nhưng lại rất sợ Nhan Việt. Lúc trước gã chưa từng gặp ai như Nhan Việt, đánh người mà mắt không chớp lấy một cái, còn không cho gã kêu lên, dám kêu thì đập ác hơn. Còn con chó kia nữa, ngồi xổm một bên nhìn chằm chằm, gã mà dám chạy là như răng lên cắn, sao gã lại gặp hai tên sát thần này chứ.

Từ Tam chửi Nhan Việt xong lại chửi Khâu Tuấn, đều là do tên Khâu Tuấn khốn kiếp kia bảo gã nghĩ cách đến gần vườn hoa, xem thử có trộm được kỹ thuật nào hay không. Tên hỗn đản kia cũng không nói rõ, trước đây gã đã gặp Đỗ Lâm ở vườn hoa vài lần, còn tưởng chủ như cũ, không ngờ đã đổi người. Hơn nữa Nhan Việt lại lái chiếc xe như vậy, đó là người gã có thể chọc vào sao? Gã đúng là bị tiền che mắt mới đồng ý. Gã sẽ chờ Khâu Tuấn chịu thiệt trong tay Nhan Việt, để hắn ta nếm thử tâm trạng hiện tại của gã.

Từ Tam chửi thầm sung sướng, rồi mặc quần áo tử tế đến trông vườn hoa cho Nhan Việt. Gã nói với Lý đại gia rằng an toàn của vườn hoa từ nay giao cho gã cũng không phải là nói chơi, mà là nếu gã để vườn hoa gặp chuyện thì Nhan Việt sẽ đập gã mất. Gã không thể chọc lại không trốn được, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Giải quyết xong chuyện của Từ Tam, Lục Lăng Tây ăn cơm tối xong liền chui vào vườn hoa. Cậu và Lý đại gia đều tin Từ Tam vì ghen tị mới chú ý đến vườn hoa. Nếu Nhan Việt đã nói không có việc gì nữa thì cậu cũng không nghĩ nữa, liền đặt sự chú ý lên vườn hoa.

Từ lần trước sau khi cậu nối trực tiếp sân sau và tấm bảng trắng, Lục Lăng Tây phát hiện nó lại thêm một chức năng. Không chỉ nhìn thấy được tình trạng của thực vật, mà cậu còn thấy được tình trạng đất mà thực vật sinh sống. Đương nhiên, phạm vi mà cậu nhìn thấy vẫn là ba mét.

Ví dụ như trước mắt này, một khối đất nhỏ của vườn hoa xuất hiện trên tấm bảng trắng, màu đất là màu nâu nhạt. Ban đầu Lục Lăng Tây cho rằng tất cả đất đều có chung một màu, nhưng đến khi thấy màu đất khác nhau giữa sân sau và vườn hoa, cậu biết mình đã sai rồi. Cậu lên mạng tìm hiểu, mới biết bình thường đất sẽ dựa theo địa hình khu vực khác nhau mà có màu sắc khác nhau, nhưng trên tấm bảng lại không dựa theo khu vực, mà dựa theo độ ô nhiễm của đất.

Đất ở sân sau vì đã được sức mạnh tự nhiên tinh lọc, nên trên tấm bảng có màu trong suốt nhàn nhạt. Mà độ ô nhiễm của đất càng cao, thì màu sắc trên tấm bảng sẽ càng đậm hơn. So với nội thành Phượng Thành có đất màu nâu đen, thì vườn hoa này còn ô nhiễm nhẹ lắm.

Lục Lăng Tây ngồi bên cạnh vườn hoa, nắm một nắm đất nghiên cứu nửa ngày. Đất ô nhiễm càng nhẹ, thì thực vật sống trên đó sẽ tốt hơn, tương tự với môi trường càng tốt thì khu sinh thái sẽ đẹp hơn, giống như sân sau nhà cậu vậy. Nếu vườn hoa cũng tinh lọc giống như sân sau thì tốt rồi.

Suy nghĩ này vừa hiện lên Lục Lăng Tây liền vỗ vỗ tay đứng lên, đi vào vườn hoa đến chỗ cây liễu giống trồng hôm nọ. Ở sân sau quá nhỏ, ban đầu trồng nó ở sân sau là vì không có cách nào. Chờ đến khi cây liễu tốt hơn, cậu và Dịch Hàng đã đem nó trồng ở đây.

Vài ngày không thấy, lá của cây liễu hình như đã lớn hơn một chút, cành lá lay động tràn ngập sức sống. Lục Lăng Tây nhìn nó, lại nhớ đến vài cây con ở phía nam thành phố, không biết chúng nó ra sao rồi?

Khâu Điền Viên Nghệ

Khâu Tuấn khó chịu chỉ huy công nhân mang hết cây liễu giống dài 5 cm trong vườn ươm ra, chuẩn bị đổi mấy cây giống ở mấy chỗ lãnh đạo thành phố có thể đến kiểm tra. Mấy ngày trước lúc Lữ Hoằng Tân tìm gã, gã còn muốn cứu thử xem, cố gắng tiết kiệm chi phí. Nhưng hôm nãy gã đột nhiên nhận được tin, nói lãnh đạo muốn kiểm tra hạng mục xanh hóa đô thị này trước thời gian, không kịp đợi gã nghĩ cách cứu mấy cây giống này nữa.

Khâu Tuấn tính thử, vậy thì Khâu Điền Viên Nghệ sẽ mất rất nhiều. Số tiền gã kiếm được ở hạng mục này chắc một chuyến này đã hút hết, đây là lạc quan mà nói. Nếu lỡ may xui xẻo, thành phố mở rộng phạm vi kiểm tra thì bọn họ sẽ thêm tiền vào hạng mục này mất.

Khâu Tuấn rất phiền lòng, có công nhân đến hỏi gã những cây giống nhổ ra thì làm sao đây?

Khâu Tuấn xua tay, "Mấy người xem thử đi, nếu cứu được thì mang về, không cứu được thì tìm đại chỗ nào đó ném đi là được."

Có một câu này của gã thì công nhân cũng không lo nữa. Vào lúc đêm khuya, sau khi sàng lọc thì ném mấy chục cây liễu giống đã gãy bên đường. Lúc đi ngang qua một thôn, công nhân trên xe ném mấy cây con cuối cùng xuống.

"Lời cho bọn họ đấy, chắc sáng mai có ai nhặt về làm củi đốt thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc