ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

Dòng chữ nâng cấp của tấm bảng xuất hiện quá đột ngột, Lục Lăng Tây kinh ngạc một lúc mới ý thức được mình đã thu thập đủ một ngàn điểm tâm thực vật.

Tối hôm qua sau khi quần thể sinh thái cây liễu hình thành, tấm bảng thưởng cho cậu năm trăm điểm tâm thực vật. Lục Lăng Tây nhớ rõ lúc đó cậu còn nhìn thoáng qua, thấy cách điểm cần để nâng cấp là ba mươi điểm. Không ngờ một ngày hôm nay đã thu thập đủ điểm. Có chút bất ngờ, nhưng nhiều hơn là hưng phấn, Lục Lăng Tây không chớp mắt nhìn tấm bảng trắng, muốn biết sau khi nâng cấp tấm bảng sẽ có biến hóa gì.

Hệ thống nâng cấp thành công, radar tinh thần mở rộng phạm vi lên ba mươi mét, mở tiến hóa thực vật, thưởng một túi hạt giống nho.

Theo dòng chữ xuất hiện, trong tay Lục Lăng Tây có thêm một cái túi bọc kín màu đen bằng một bàn tay. Đã từng có kinh nghiệm một lần, Lục Lăng Tây đã không còn ngạc nhiên khi trong tay bỗng nhiên xuất hiện thứ khác. Nhẩm nhẩm tính thử, cậu nghĩ hiện giờ đã là tháng chín, nếu muốn trồng nho thì chỉ có thể đợi sang năm. Cất kỹ túi hạt giống nho mà tấm bảng thưởng cho, sự chú ý của cậu đặt lên nửa dòng chữ đầu.

Giống như lúc trước, tấm bảng chỉ xuất hiện dòng chữ đơn giản, không nói rõ thêm gì nữa. Lục Lăng Tây nhìn chằm chằm dòng chữ này một lần, radar tinh thần mở rộng lên ba mươi mét thì cậu hiểu, nhưng tiến hóa thực vật là ý gì? Xét thấy chức năng của tấm bảng cần cậu tự mình tỉm hiểu, Lục Lăng Tây nhìn trái nhìn phải, chọn chậu Điếu Lan ở ban công. Quét radar tinh thần, cây Điếu Lan xuất hiện trên tấm bảng.

Ø Tên thực vật: Điếu Lan

Ø Nhu cầu của thực vật: Không

Ø Khả năng sống của thực vật: Cực cao

Ø Trạng thái của thực vật: Sơ cấp điên phong

Đạt điều kiện tiến hóa thực vật, mời lựa chọn phương hướng tiến hóa của thực vật.

Phía dưới tấm bảng xuất hiện gợi ý mới, theo đó là các mục tiến hóa khác nhau:

1. Hấp thu fooc-man-de-hit

2. Nhả khí O2 +20%

Lục Lăng Tây hơi giật mình, nhìn chằm chằm hai mục chọn lựa một lúc lâu, do dự chon nhả khí O2 +20%. Bồn Điếu Lan này trồng ở nhà, không có fooc-man-de-hit để hấp thu. Chọn nhả khí O2 +20% sẽ hợp lý hơn. Lực chọn phương hướng tiến hóa của Điếu Lan xong, cây vẫn không có thay đổi gì, Lục Lăng Tây cũng không biết có xem là tiến hóa thành công hay không. Nghĩ nghĩ, Lục Lăng Tây tìm một vài cây khác trong nhà, nhìn thử một lần.

Cà chua, không có. Cây loa kèn sông Nin, cũng không có. Ngược lại một chậu cẩm chướng gấm ở góc tường xuất hiện mục tuyển chọn tương tự.

Ø Tên thực vật: Cẩm chướng gấm

Ø Nhu cầu của thực vật: Không

Ø Khả năng sống của thực vật: Cực cao

Ø Trạng thái của thực vật: Sơ cấp điên phong

Lục Lăng Tây nhìn phần trạng thái của thực vật dưới cùng, hiểu điều kiện tiến hóa laf gì. Mỗi một cây thực vật đều phải đạt sơ cấp điên phong mà tấm bảng yêu cầu mới có thể được lựa chọn phương hướng tiến hóa. Nhưng ngoài dự đoán của cậu, tiến hóa của cây cẩm chướng gấm không xuất hiện hai lựa chọn mà chỉ có một phương hướng tiến hóa: hấp thu SO2 +20%. Lần này cậu không do dự nữa, chọn đồng ý luôn.

* SO2 (sulfur dioxit/lưu huỳnh dioxit): Lưu huỳnh điôxit là một trong những chất gây ô nhiễm môi trường. Nó sinh ra như là sản phẩm phụ trong quá trình đốt cháy than đá, dầu, khí đốt. Nó là một trong những chất gây ra mưa axit (gồm NOX,...) ăn mòn các công trình, phá hoại cây cối, biến đất đai thành vùng hoang mạc. Khí SO2 còn gây bệnh cho người như viêm phổi, mắt,viêm đường hô hấp...

Vương Thục Tú dọng phòng bếp đi ra liền thấy Lục Lăng Tây ngồi xổm ở góc tường, nhìn chằm chằm bồn cẩm chướng gấm kia không biết là nhìn cái gì. Di động reo cả nửa ngày trong phòng cậu cũng không đi nghe.

"Đang nhìn gì vậy? Không nghe thấy di động reo sao?" Vương Thục Tú đi qua kỳ quái nhìn cậu.

Lục Lăng Tây hồi hồn, lúc này mới nhận ra di động đang kêu, cậu vừa định đi nghe máy thì tiếng chuông đã dừng.

Vương Thục Tú nhìn khuôn mặt ngơ ngốc của cậu, không nhịn được vươn tay nhéo lên mặt, "Mỗi ngày nhìn mấy cái này trong cửa hàng còn chưa đủ sao? Nhanh đi tắm rửa đi, mẹ sang nhà dì Hồ hàng xóm một lúc."

"Dì Hồ?" Lục Lăng Tây ngạc nhiên, Vương Thục Tú với nhà hàng xóm cũng chỉ quen biết xã giao thôi, bình thường rất ít đến nhà họ, bây giờ đã mấy giờ rồi, sao lại muốn sang đó chứ.

"Bao ni-lông để đâu rồi?" Vương Thục Tú nghĩ hái vài quả cà chua mang sang, vừa tìm bao, vừa giải thích với Lục Lăng Tây: "Dì Hồ bên đó bán nhà rồi, nghe nói người nọ thích hoàn cảnh khu chúng ta, bỏ ra không ít tiền. Cậu con nhà đó không phải sắp kết hôn sao? Đang lúc cần tiền, vừa lúc luôn. Cũng là hàng xóm mười mấy năm rồi, ngày mai sẽ chuyển nhà thì mẹ cũng phải sang một chút."

Lục Lăng Tây tìm bao trong ngăn kéo giúp cô, Vương Thục Tú chọn mười mấy quả cà chua to, thuận miệng lẩm bẩm: "Vài ngày qua người hỏi thăm nhà ở tiểu khu chúng ta không ít, mẹ gặp mấy người môi giới rồi. Đều nói hoàn cảnh tiểu khu tốt, cũng không biết nhà của chúng ta có đáng tiền hay không. Nhưng mà..." Cô chuyển đề tài, "Hoàn cảnh tiểu khu bây giờ đúng là rất tốt, có muốn bán cũng không nỡ. Mẹ ở đây cắm rễ, sau này có tiền thì mua một căn khác cho con."

Lục Lăng Tây cắn cà chua, cũng không để ý chuyện nhà cửa, "Con thấy ở đây rất tốt, cũng không muốn tách riêng với mẹ."

Vương Thục Tú cười cười, tùy tay vỗ lên đầu cậu, "Chỉ biết nói ngọt thôi, chờ con cưới vợ rồi sẽ không nói vậy đâu."

Lục Lăng Tây: "..."

Vương Thục Tú không nói thì cậu cũng không nghĩ đến, cậu nên nói chuyện Nhan Việt với Vương Thục Tú thế nào đây. Cậu vẫn luôn không để tâm đến chuyện Vương Thục Tú nói cưới vợ, trước kia đã quen một mình, Nhan Việt là người đầu tiên mà cậu thấy thích. Nhưng mà, cậu thích, Vương Thục Tú có thích không? Vương Thục Tú có để ý đến chuyện có một anh con dâu hay không?

"Sao vậy?" Vương Thục Tú thấy sắc mặt cậu là lạ, trong lòng buồn cười, "Ngượng à?"

Lục Lăng Tây lắc đầu, giục Vương Thục Tú mau sang nhà dì Hồ, đã sắp chín giờ rồi. Cậu lái sang chuyện khác quá dở, Vương Thục Tú còn muốn trêu vài câu, nhưng thấy quả thực không còn sớm nữa. Vừa thầm nghĩ con trai mình da mặt mỏng quá, vừa vội ra cửa.

Lục Lăng Tây rửa sạch tay xong thấp thỏm về phòng, luôn nghĩ Vương Thục Tú có để ý có một anh con dâu hay không. Di động lại reo lên, cậu nhìn thoáng qua, tên người gọi đến là Nhan Việt.

"Nhan đại ca."

"Lúc nãy làm gì vậy? Sao không nghe điện thoại?" Đầu bên kia là giọng nói trầm thấp của Nhan Việt, mang theo từ tính dễ nghe.

Lục Lăng Tây thả dép khoanh chân ngồi trên giường, nghĩ rồi trả lời: "Tưới nước cho cà chua." Biến hóa của vườn hoa Nhan Việt không nói gì, Lục Lăng Tây không biết rốt cuộc Nhan Việt có nhìn ra gì không. Cậu do dự không biết có nên nói chuyện tấm bảng cho Nhan Việt hay không. Nhan Việt khác hẳn với Vương Thục Tú, Vương Thục Tú không qua tâm chuyện cửa hàng hoa, nhưng Nhan Việt ngày nào cũng ở cùng cậu, sự thay đổi ở vườn hoa và sân sau, còn có thực vật tiến hóa sau này, việc này chắc chắn không thể lừa được. Hơn nữa... Lục Lăng Tây cũng không muốn lừa Nhan Việt. Nhưng cậu không biết nên nói thế nào, nói thẳng trên người cậu có một tấm bảng thần kỳ, Nhan Việt có thể nghĩ là cậu đang lừa anh hay không? Lục Lăng Tây rối rắm một lúc, cuối cùng quyết định tạm giấu chuyện này đã.

Nghe cậu nói tưới nước, Nhan Việt cười, anh biết Lục Lăng Tây có thói quen này. "Có mệt không? Sau này anh sẽ giúp em tưới nước, mọi việc trong sân sau anh có thể làm hết được." Nhan Việt dịu dàng nói Nếu ở ba tháng trước, chắc chắn anh sẽ không tin mình sẽ làm những chuyện này vì một người.

Quả nhiên Lục Lăng Tây cười, "Nhan đại ca sao anh làm được chứ? Chúng ta đâu ở cùng một nơi đâu?"

Nhan Việt không nhịn được, dụ hống nói: "Tiểu Tây em có muốn ở cùng một chỗ với anh không?"

Lục Lăng Tây sửng sốt, không biết sao lại nghĩ đến chuyện con dâu nam. Cậu hơi do dự hỏi: "Nhan đại ca anh sẽ nói với mẹ chuyện của chúng ta sao? Nhưng em không biết mẹ có để ý đến chuyện có một anh con dâu hay không nữa?"

Những lời này của Lục Lăng Tây rất bất ngờ, nhưng Nhan Việt lập tức hiểu được ý của cậu. Anh nhớ đến câu nói lúc sáng của thiếu niên không phải là lừa anh, mà muốn thử cùng với anh, tim lập tức mềm nhũn. Thiếu niên có thể chưa hiểu được tình cảm của mình, nhưng thái độ cũng không phải là có lệ, mà thực sự lo lắng cho tương lai, thậm chí cái từ anh con dâu không được tự nhiên này rơi vào trong lỗ tai anh, khiến Nhan Việt sung sướng không nói nên lời. Anh không muốn làm Lục Lăng Tây có gánh nặng nào, việc này anh sẽ nghĩ cách giải quyết, Lục Lăng Tây chỉ cần vui vẻ là được rồi.

"Tiểu Tây đừng lo, chuyện này cứ giao cho Nhan đại ca, tin anh đi."

"Được." Lục Lăng Tây ngoan ngoãn nói.

Nhan Việt im lặng cười, quyết định nói trước với Lục Lăng Tây, "Tiểu Tây anh đã mua căn nhà bên cạnh nhà em rồi, sẽ nhanh dọn qua thôi, đến lúc đó chúng ta có thể ở cùng một chỗ."

"Nhan đại ca, anh mua căn nhà của dì Hồ sao?" Lục Lăng Tây giật mình đứng lên.

Nhan Việt gật gật đầu, lại nghĩ đến cậu không nhìn thấy, ừ một tiếng. Lục Lăng Tây nghĩ đến chuyện gì đó, vui sướng nói: "Vậy Nhan đại ca, chúng ta có thể đánh thông sân sau sao?"

"Tất nhiên." Nhan Việt mua căn nhà bên cạnh Lục Lăng Tây, là nhà số 2 tòa 3 nên tất nhiên sân sau căn nhà cũng ngay sát bên cạnh sân sau nhà Lục Lăng Tây. Nhan Việt cũng có ý phá dỡ hàng rào, vậy thì anh gặp mặt Lục Lăng Tây không chỉ tiện hơn, mà theo nghĩa nào đó cũng coi như ở cùng nhau.

"Em có thể trồng nho trong sân sao?" Lục Lăng Tây đang còn rối rắm sang năm nên chia tỉ lệ cà chua và nho sao cho vừa, Nhan Việt đúng là vừa lúc đưa gối lúc cậu buồn ngủ mà.

"Đương nhiên." Nhan Việt nói: "Tiểu Tây muốn trồng gì cũng được."

Mãi cho đến khi đi ngủ, Lục Lăng Tây vẫn còn hưng phấn về chuyện này. Cẩn thận nghĩ thì, việc sau này có thể ở cùng một chỗ với Nhan đại ca còn khiến cậu vui hơn việc có thể trồng thêm nho nữa. Lục Lăng Tây bọc chân lật người, gãi cằm Đại Hắc nằm ở đầu giường, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."

Đại Hắc kêu một tiếng, dường như cũng nói ngủ ngon.

Vừa tỉnh dậy, Lục Lăng Tây không quan tâm đến chuyện rửa mặt, mà đi thẳng đến chỗ cây Điếu Lan và cây cẩm chướng gấm kia. Đêm qua sau khi cậu chọn phương hướng tiến hóa của thực vật thì chúng vẫn không thay đổi gì hết. Cậu cũng không biết chúng sẽ thành ra thế nào? Tối hôm qua tiến hóa thành công sao?

Lục Lăng Tây thấp thỏm lại kích động, nhưng chờ đến lúc cậu thấy Điếu Lan và cẩm chướng gấm thì không khỏi có chút thất vọng. Từ bên ngoài nhìn ra, thì hai cây không có gì khác trước. Mở radar tinh thần, cây Điếu Lan xuất hiện trên tấm bảng.

Ø Tên thực vật: Điếu Lan bậc 1

Ø Nhu cầu của thực vật: Không

Ø Khả năng sống của thực vật: Cực cao

Ø Phương hướng tiến hóa của thực vật: Nhả khí O2 +20%

Nhìn đến dòng cuối cùng, cậu thấy yên tâm rồi. Quét Điếu Lan xong, cậu lại quét qua cây cẩm chướng gấm, cũng là tiến hóa thành công. Lục Lăng Tây dấy lên hứng thú, định đem tất cả thực vật trong cửa hàng tiến hóa hết một lần trong hôm nay. Buổi tối lại đến vườn hoa xem thử, nếu cây liễu ở cửa thông cũng tiến hóa thì hay rồi. Cũng không biết phương hướng tiến hóa của thực vật khác là gì? Lục Lăng Tây nghĩ đến đủ mọi kiểu tiến hóa trên trời dưới đất, động lực mười phần đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đến cửa hàng luôn.

Vương Thục Tú đi chợ mang một túi cà về, nhìn thấy cậu đã dậy liền nói một câu, "Nhớ nói với Nhan Việt chuyện ăn cơm tối đấy."

Lục Lăng Tây: "..."

Cậu chỉ nghĩ đến chuyện đi vườn hoa, lại suýt nữa quên mất chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc