ĐIỀN VIÊN NHẬT THƯỜNG

Lục Lăng Tây nói qua trong điện thoại, Phương Lỗi cúp máy liền chạy ngay đến KTV. Anh biết Lục Lăng Tây không phải là người thích gây chuyện, suốt đường chạy đến đều lo anh mà đến chậm thì Lục Lăng Tây có xảy ra chuyện gì hay không. Chờ đến khi anh đến KTV thì thấy đã có cảnh sát đến đây, lý do là vì có người báo ở đây có đám người tụ tập hít ma túy.

Ở Trung Quốc, hít ma túy là tội rất nặng, cảnh sát trực điện thoại không dám chậm trễ, sau khi nhận báo án liền gọi ngay cho cục cảnh sát gần đó. Cảnh sát ra quân rất nhanh, đầu tiên là đến thẳng phòng của đám Lục Lăng Tây nhưng lại không tìm được gì. Vài nhóc kia nhìn rất tỉnh táo, không giống như người hít ma túy. Bốn cảnh sát đến đây sau khi bàn bạc thì để một người ở lại hỏi, ba người khác thì đi tìm ở phòng khác. Cảnh sát trực điện thoại nhận được hai cuộc gọi báo án, địa điểm là cùng một KTV. Vì để tiết kiệm cảnh lực, nên cuộc gọi thứ hai cũng chuyển cho bốn cảnh sát này luôn.

Không tìm được gì ở phòng Lục Lăng Tây đã khiến mấy cảnh sát nghĩ đây có thể là một trò đùa. Nhưng bất ngờ là, bọn họ lại tìm được một túi ma túy nhỏ ở một phòng khác.

"Không thể nào".

Khi cảnh sát lục soát ra được túi ma túy ở trong áo khoác trên sô pha, một người trẻ tuổi ăn mặc cà lơ phất phơ lập tức kêu lớn. Người trẻ tuổi đó chính là người được gọi là anh Lập, Hứa Lập. Vẻ mặt Hứa Lập không thể tin nổi, giống như là nhìn thấy thứ gì khiens gã hoảng hốt vậy. Bởi vì gần đây hàng xuất ra rất nhiều, nên trên người gã chỉ còn lại một túi ma túy nhỏ vậy thôi. Nếu không phải vì khoe khoang Tia Chớp, thuận tiện dạy dỗ đám người dám trêu chọc anh em gã, thì gã cũng không lấy túi ma túy này ra. Rõ ràng Tia Chớp đã nói đã đưa qua rồi, sao lại xuất hiện ở đây chứ?

"Thành thật đi, gì mà không thể nào chứ!". Cảnh sát tức giận nói, "Đây là áo của anh đúng không?".

Hứa Lập rụt người gật đầu, thấy cảnh sát không nói gì, gã bỗng kịp phản ứng lại, "Tia Chớp, Tia Chớp đâu rồi?".

Gã vừa nhắc đến Tia Chớp, mấy người bị kiểm tra trong phòng biết là gã đang nói đến con rắn xanh kia. Cảnh sát thì không biết, còn tưởng là sót một người, rất coi trọng, "Tia Chớp là ai? Gã đi đâu rồi?".

Hứa Lập chần chừ vài giây, nhỏ giọng nói: "Tia Chớp là con rắn mà tôi nuôi".

Cảnh sát không tin, mấy người khác liền nhao nhao chứng minh, Tia Chớp thực sự không phải là tên người, mà là tên một con rắn. Ba cảnh sát nhìn nhau, cảnh sát lúc trước ở lại chỗ Lục Lăng Tây để hỏi đã mang Phương Lỗi đến. Ba cảnh sát trong phòng thấy Phương Lỗi thì rất bất ngờ, tuy bọn họ không cùng một cục, nhưng hầu như đều biết Phương Lỗi. "Sao đội trưởng Phương lại đến đây?".

Phương Lỗi cười cười, giải thích: "Vốn hẹn một người em của tôi và vài người bạn của nó ra hát K, không ngờ lại gặp Tiểu Trịnh ở trong phòng, nghe Tiểu Trịnh nói qua mọi chuyện nên thuận tiện đến đây xem rốt cuộc là có chuyện gì".

Anh vừa nói vậy, ba cảnh sát kia liền giật mình, "Thì ra trong đám nhóc lúc nãy có em của đội trưởng Phương à, là ai vậy?".

"Là đứa ngoan nhất". Phương Lỗi cười nói.

Anh nói rất đường hoàng, mấy cảnh sát đều cười, nhưng đúng là trong bốn nhóc lúc nãy có một người nhìn rất nhu thuận. Tuy không biết từ lúc nào mà đội trưởng Phương có một người em, nhưng nhìn vẻ đội trưởng Phương nói về em mình, thì hiển nhiên tình cảm giữa hai người không tệ. May mà bên kia cũng chỉ là sợ bóng sợ gió một lúc thôi, nếu không bọn họ cũng không biết đối mặt với Phương Lỗi thế nào.

Phương Lỗi dường như không nhìn ra được suy nghĩ của bọn họ vậy, chỉ quan tâm đến tình hình bên này. Nghe nói tìm ra được một túi ma túy, đang chuẩn bị mang đám người này về kiểm tra nước tiểu, anh khoát tay, "Được rồi, vậy mọi người làm việc đi".

Mấy cảnh sát cười gật đầu với anh, mang theo đám Hứa Lập định đi. Hứa Lập hơi nóng nảy, "Tia Chớp còn chưa tìm được cơ mà".

"KTV lớn như vậy, đi đâu tìm con rắn anh nuôi chứ". Một cảnh sát quát lớn.

"Không phải nói con rắn kia không có độc sao? Báo cho KTV chú ý chút là được". Một cảnh sát khác nói.

Ai cũng không xem thú cưng của Hứa Lập là quan trọng, bây giờ nhân lực của bọn họ đang rất eo hẹp, mới lúc nãy lại nhận được một cuộc gọi, đang vội vàng ra quân, không có thời gian tìm con rắn xanh kia. Hơn nữa diện tích KTV lớn như vậy, khắp nơi đều là phòng, chỉ chờ vào bốn người bọn họ tìm thì không hợp tình hình, đành phải báo cho KTV chú ý. Nói qua mấy câu, cảnh sát liền dẫn người đi. Tầm mắt Phương Lỗi dừng trên người Hứa Lập, nghĩ gì đó nhíu mày.

"Phương đại ca". Lục Lăng Tây thấy cảnh sát đi rồi liền đi đến.

Phương Lỗi cười với Lục Lăng Tây, lấy một bao lì xì trong người ra. "Tiểu Tây cầm đi, của cậu đấy, vốn định chờ Vi Viên Nghệ mở cửa thì đến thăm, nhưng hôm nay gặp rồi thì đưa luôn".

Lục Lăng Tây ngẩn người, không ngờ Phương Lỗi còn tặng cậu một bao lì xì. Cậu hơi do dự, Phương Lỗi đã nhét tiền lì xì vào tay. Lục Lăng Tây xấu hổ, Tết mới được vài ngày mà cậu đã nhận mấy bao lì xì rồi. Cậu luôn cảm thấy tiền lì xì là thứ mà trẻ con mới nhận, cậu đã lớn rồi mà nhận tiền lì xì thì hơi kỳ quái. Do dự một lúc mới nhận lấy, Lục Lăng Tây đang định ám chỉ với Phương Lỗi chuyện con rắn xanh kia, Phương Lỗi bỗng nói: "Lúc này trong đám người bị mang đi kia có một người có thể nói chuyện với động vật đúng không?".

Lục Lăng Tây ngẩng phắt lên, giật mình nhìn Phương Lỗi. Từ lúc Phương Lỗi đến đây, cậu chưa nói gì mà Phương Lỗi đã đoán được. Phương Lỗi buồn cười nhìn vẻ mặt Lục Lăng Tây, vươn tay xoa đầu cậu, cười hỏi: "Động vật mà gã nói chuyện được là một con rắn?".

Lục Lăng Tây gật đầu, không biết nên nói gì.

Trong lòng Phương Lỗi rất rõ, anh làm cảnh sát nhiều năm, đoán ý qua lời nói và sắc mặt là chuyện cơ bản. Vốn anh còn mơ hồ không rõ đã xảy ra chuyện gì? Sao Tiểu Tây lại bị người ta báo cảnh sát nói hít ma túy, lúc nãy trước mặt đồng nghiệp anh không tiện hỏi, sau lại thấy cái người trẻ tuổi tên là Hứa Lập kia, lại liên hệ với việc gã lo lắng cho một con rắn như vậy, Phương Lỗi lập tức hiểu được đã có chuyện gì. Hai cuộc gọi báo cảnh sát khác nhau, cái trước là từ đám người bị bắt kia, cái sau là đám Lục Lăng Tây gọi đến. Đám bị bắt kia chắc là muốn dùng ma túy hãm hại Tiểu Tây, kết quả bị đám Tiểu Tây biết được, ngược lại là mình bị ngã vào.

Còn về phần hãm hại thế nào, Phương Lỗi cười tủm tỉm nhìn Lục Lăng Tây, "Con rắn kia đâu?".

Lục Lăng Tây nhìn xung quanh, thử kêu một tiếng về phía sô pha, "Tiểu Hắc?"

Dưới sô pha, Tiểu Hắc ngăn trước rắn xanh từ từ đi ra, mặt cảnh giác bảo vệ đồ ăn của nó.

Vẻ mặt của Phương Lỗi là đúng như mình đoán, anh đã đoán chắc là Tiểu Hắc ở bên cạnh Lục Lăng Tây. Đến bây giờ, Phương Lỗi đã chắc chắn được Tiểu Hắc và Đại Hắc đều có thể nói chuyện được với con người. Anh nhớ Tiểu Hắc là thú cưng của Nhan Việt, vậy nghĩa là... Suy nghĩ hiện lên, Phương Lỗi hâm mộ vô cùng. Anh không nén được tò mò nữa, khẽ hỏi: "Hai người làm thế nào vậy?".

Lục Lăng Tây thật ra cũng mù mờ, bắt đầu là tự nhiên mà nói chuyện được. Cậu cảm thấy tiến hóa là xu thế của tương lai, chỗ khác thì không biết, nhưng người tiến hóa ở Phượng Thành sẽ càng nhiều hơn. Nghĩ nghĩ, Lục Lăng Tây nói ra một ý: "Hay là, Phương đại ca cũng nuôi thú cưng bên người đi?". Đây là cách tạo ăn ý nhanh nhất, tỷ lệ có thể nói chuyện sau này cũng lớn hơn một chút. Phương Lỗi cười, tầm mắt dừng trên rắn xanh dưới đất, "Vậy con rắn xanh này tôi mang về nuôi".

Anh liếc mắt là nhận ra con rắn xanh này là rắn độc, chắc độc tính cũng không nhỏ. Tuy không biết vì sao nó lại sợ Tiểu Hắc, nhưng chắc chắn không thể ở bên cạnh Lục Lăng Tây. Lỡ như cắn Lục Lăng Tây bị thương thì phiền to.

Tiểu Hắc nghe rõ Phương Lỗi muốn cướp đồ ăn của nó, liền phẫn nộ lắc lắc đuôi, kêu sh sh về phía Phương Lỗi.

Phương Lỗi đầy hứng thú nhìn nó, "Tiểu Hắc không đồng ý sao?".

Lục Lăng Tây hết nói nổi nhìn Tiểu Hắc, khẽ giải thích: "Rắn xanh là đồ ăn của Tiểu Hắc, Phương đại ca có thể dùng bánh ngọt hoặc bánh quy để đổi".

Phương Lỗi: "...".

Sau khi trả giá năm cái bánh ngọt, cuối cùng Phương Lỗi cũng đổi được rắn xanh từ tay Tiểu Hắc. Anh tìm một cái bình nhựa cẩn thận bỏ rắn xanh vào, ném lên xe, vẫy vẫy tay với Lục Lăng Tây rồi lái xe rời khỏi KTV. Lúc chờ đèn đỏ, trong đầu Phương Lỗi hiện lên ám chỉ của Lục Lăng Tây nói với anh. Thật ra dù Lục Lăng Tây không nói thì anh cũng nhận ra được vấn đề này. Người có thể nói chuyện với động vật, nhìn thì không có gì đặc biệt, nhưng giống như Hứa Lập hôm nay sai một con rắn đến hãm hại Lục Lăng Tây, có lẽ còn có người khác lợi dụng động vật để đạt được mục đích của mình. Ngay cả anh lúc đầu cũng nghĩ nếu cảnh khuyển trong đội có thể nói chuyện được với con người thì bọn họ sẽ dễ phá án hơn. Nếu anh có thể dùng động vật phá án, thì cũng sẽ có người lợi dụng động vật gây án, cùng một quy luật.

Sắc mặt Phương Lỗi ngưng trọng, tuy anh không biết vì sao Lục Lăng Tây lại khẳng định người giống bọn họ sẽ ngày càng nhiều hơn, nhưng dù là lý do gì thì anh cũng tin lời Lục Lăng Tây nói. Anh luôn cảm thấy Lục Lăng Tây và Nhan Việt còn biết gì đó, nhưng hai người không muốn nói thì anh cũng giả ngu không hỏi. Dù sao anh và Nhan Việt, Lục Lăng Tây là bạn bạn bè, vậy là được rồi.

Phương Lỗi vừa đi, mấy người Lục Lăng Tây cũng vội trả phòng. Trịnh Thán và Bạch Vệ đã không còn tâm trạng mà hát nữa, ban đầu là kích động chờ cảnh sát đến, sau là chờ nhìn chuyện ồn ào bên chỗ Hứa Lập. Xem xong chuyện rồi thì lực chú ý của bọn họ lại đặt lên người Tiểu Hắc, không ngừng hỏi Lục Lăng Tây mua Tiểu Hắc ở đâu, bọn họ cũng định mua một con rắn về nuôi, cảnh Tiểu Hắc bắt rắn xanh kia quả đúng là rất đẹp zai.

Lục Lăng Tây nói thực ra Tiểu Hắc không phải là cậu mua, mà là nhặt được ở chỗ vườn hoa, Trịnh Thán lập tức nói lần sau cậu cũng đến vườn hoa, nói không chừng có thể nhặt được một con. Thật ra Lục Lăng Tây cũng muốn đề nghị bọn họ nuôi thú cưng, nói không chừng một thời gian nữa cũng sẽ tiến hóa. Nhưng Trịnh Thán và Bạch Vệ một lòng một dạ muốn nuôi con rắn như Tiểu Hắc, chỉ có Dịch Hàng đoán được gì đó, định lúc về sẽ nuôi một con chó, cậu thích chó hơn.

Mấy người không về nhà ngay, mà ngồi trên chiếc Jinbei của Dịch Hàng tha thẩn trên đường cả nửa ngày. Lúc đi ngang qua cục cảnh sát nơi Phương Lỗi làm việc, Lục Lăng Tây nhân lúc bọn họ không chú ý dùng một điểm sức mạnh tự nhiên được thưởng lần trước để tinh lọc đất xung quanh cục. Cậu chỉ có thể giúp Phương Lỗi được như vậy, mong là Phương Lỗi sớm được như mong muốn.

Bình luận

Truyện đang đọc