DIỆU THỦ ĐAN TÂM

Từ sơ sinh đã quen nhau, Hà Vũ Bạch sớm quen cách chào hỏi với mình của Âu Dương Diễn Vũ, một nụ hôn không hề nồng nhiệt, chỉ là chạm môi. Người ngoài nhìn vậy lộ vẻ bọn họ thân mật quá mức, đương nhiên, bọn họ cũng quả thực rất thân mật.

Nếu như không phải vấn đề lệch thời gian, bọn họ coi như cùng tuổi cùng tháng cùng ngày — thậm chí là cùng sinh ra. Nhưng cho dù là đại sư tinh tượng hay mệnh lý học cũng nhất định không cách nào giải thích được, tính cách của Hà Vũ Bạch và Âu Dương Diễn Vũ tại sao lại khác biệt trời đất.

Âu Dương Diễn Vũ hướng ngoại tùy tính, Hà Vũ Bạch thì nội liễm cẩn thận, nhưng cái này cũng không gây trở ngại bọn họ trở thành bạn tốt nhất. Hà Vũ Bạch sau khi ra nước ngoài đến trước khi vào đại học vẫn luôn ở Lạc gia, ở dưới cùng một mái hiên với Âu Dương Diễn Vũ 4 năm, tình cảm rất sâu.

“Khụ.” Lãnh Tấn ở bên cạnh ho một tiếng, cắt đứt hành động thân mật trước mặt mọi người của hai người, “Bác sĩ Hà, xin hãy nói với bạn trai cậu, ở trong bệnh viện không thể lái quá nhanh.”

Hà Vũ Bạch vội vàng dùng tay cầm bánh mì xắt lát nhẹ nhàng đẩy Âu Dương Diễn Vũ ra, sau đó giải thích: “Cậu ấy không phải bạn trai tôi.”

“Đúng, tôi không phải bạn trai cậu ấy, là hôn phu.” Âu Dương Diễn Vũ ôm eo Hà Vũ Bạch, “Cậu ấy từ 3 tuổi đã đồng ý gả cho tôi.”

“Diễn Vũ, đều là người lớn rồi, lời như vậy nói ra không thấy mất thể diện à?” Hà Vũ Bạch treo vẻ mặt hết cách.

Mắt Lãnh Tấn híp thành một đường — 3 tuổi? Trẻ con chơi trò gia đình.

Lúc này có chiếc xe cứu thương gào thét lái vào bệnh viện dừng ở cửa khám gấp, trên chiếc giường lắn từ trên xe xuống, có một bác sĩ đi theo xe đang quỳ gối bên trên ghì ngực không ngừng cho người bệnh. Lãnh Tấn nhìn, bỏ lại một câu với Hà Vũ Bạch “Lái xe về gara giúp tôi”, xoay mặt chạy về phía khám gấp.

Âu Dương Diễn Vũ không vui hỏi: “** mé, người này là ai thế, dựa vào cái gì sai bảo cậu?”

“Chủ nhiệm khu bệnh.” Hà Vũ Bạch lấy chìa khóa nhà ra, kể cả bánh mì xắt lát vừa mua xong ném cả cho y, ngồi vào ghế lái kéo cửa xe lên, từ trong cửa sổ xe thò đầu ra nói: “Tớ cũng tạm thời không đi được nữa, cậu đến nhà tớ trước đi.”

“Ê, tớ còn chưa ăn cơm đâu, cậu không thể —”

“Ăn bánh mì trước!”

Không đợi Âu Dương Diễn Vũ nói hết lời, xe việt dã đã quay đầu tại chỗ, chạy nhanh về phía gara ngầm.

Chủ nhiệm khu bệnh? Tung chìa khóa giơ bánh mì, Âu Dương Diễn Vũ khẽ cau mày. Hóa ra ông chú lúc nãy, chính là Lãnh Tấn ngày đầu Hà Vũ Bạch vào khu bệnh đã hại cậu ném trong phòng khử khuẩn.

Được, bắt nạt Tiểu Bạch của tôi, ông chờ đó cho tôi.

Lãnh Tấn đang cùng cấp cứu người bệnh với bác sĩ khám gấp, đột nhiên cảm giác quanh thân lạnh lẽo, da gà đầy người. Nhưng hắn không kịp bận tâm cảm thụ của mình, dốc hết tinh lực vào cấp cứu. May mà cơn ớn lạnh khó giải thích này biết mất rất nhanh không còn thấy tăm hơi.

Người bệnh được chẩn đoán là nhồi máu cơ tim cấp tính kèm theo sốc tim, cần tiến hành phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, cũng chính là giải phẫu bắc cầu nói nôm na. Nhưng khiến các bác sĩ đau đầu chính là, huyết áp đường máu của người bệnh đều rất cao, còn bởi vì vấn đề về tim thời gian dài uống thuốc địa hoàng tây dẫn đến chức năng gan thận bị tổn hại, chức năng đông máu cũng không tốt, lên bàn mổ, chưa chắc có thể xuống được.

Nhưng nếu như trị liệu tuân thủ, người bệnh phải ở thường trú trong ICU. Chi phí một ngày mấy nghìn vạn, thử hỏi mấy gia đình gánh được? Hơn nữa đối với người bệnh mà nói, ở trong ICU suốt ngày nghe dụng cụ kêu, bên cạnh còn động tí là chết mạng người, sớm muộn cũng bị hành hạ ra bệnh thần kinh.

Lãnh Tấn tìm người nhà nói chuyện, nói rõ tình huống với đối phương. Làm giải phẫu, có khả năng 50% không xuống bàn mổ được, 50% khác là người bệnh có ít nhất mười năm không cần lo lắng về vấn đề tim.

Con trai của bệnh nhân theo xe đến bệnh viện, nghe Lãnh Tấn nói xong, hắn cũng không chắc chắn. Hắn hỏi đi hỏi lại Lãnh Tấn, làm giải phẫu có phải tốt hơn chữa trị tuân thủ không.

Lãnh Tấn hiểu, đây là người nhà hi vọng mượn miệng bác sĩ để quyết định. Hắn đương nhiên không cách nào cho hứa hẹn, nhưng đối phương dây dưa không ngừng, cuối cùng hỏi hắn phát bực, xụ mặt quát đối phương: “Đi thương lượng với người nhà cậu, đây không phải chuyện tôi có thể quyết định!”

Hà Vũ Bạch bên cạnh đang thảo luận phương án với chủ nhiệm khoa gây mê phương án phẫu thuật bệnh nhân, nghe thấy tiếng gào của Lãnh Tấn, cậu ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Vẻ mặt Lãnh Tấn âm trầm tới đáng sợ, so với lúc trước ở phòng bệnh an ủi cô gái thất tình, quả thực giống như hai người.

Cảm xúc của người nhà cũng bạo phát: “Anh mới là bác sĩ, chúng tôi lại không hiểu! Anh đã không quyết định được, vậy chúng tôi làm sao?”

Một câu “Cậu nói tiếng người à” của Lãnh Tấn còn chưa ra khỏi miệng, cổ tay đột nhiên bị Hà Vũ Bạch nắm lấy. Trước khi người nhà bệnh nhân làm ầm ĩ với Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch kéo chủ nhiệm nhà mình ra khỏi phòng cấp cứu.

Cảm xúc Lãnh Tấn lên xuống rất lớn, cơn tức lúc nãy tranh chấp với người nhà đã tiêu tan, lúc này xụ vài, cúi đầu ngồi trên ghế dài hành lang.

Khom lưng từ máy bán hàng tự động lấy ra chai nước khoáng, Hà Vũ Bạch đưa cho Lãnh Tấn, nhẹ nói: “Chủ nhiệm Lãnh, anh lúc nãy...... có hơi thất lễ.”

Nhận lấy chai nước khoáng, Lãnh Tấn vặn mở nắp một hơi trút nửa chai, thở dài nói: “Tôi nghĩ đến mẹ tôi, bà ấy cũng tình huống như vậy. Nhưng điều kiện thân thể bà quá kém, lên bàn mổ, 8-90% không xuống được, vẫn luôn chữa trị tuân thủ.

Hà Vũ Bạch cau mày, hỏi: “Quyết định trị liệu tuân thủ chính là mẹ anh?”

“Bà ấy muốn làm giải phẫu, dường như bà ấy sống như vậy không chút chất lượng sinh tồn......” Lãnh Tấn lắc lắc đầu, “Ba tôi mới team chuyên gia từ nước ngoài đặt phương án giải phẫu, nhưng thảo luận qua lại, tỷ lệ thành công cao nhất cũng chỉ có 20%, cuối cùng ông ấy quyết định không giải phẫu. Ông ấy nói, mẹ tôi nếu không xuống bàn mổ được, ông ấy sẽ hận chết bản thân. Vấn đề là ở, mẹ tôi cũng không kiên trì được bao lâu, nếu lúc ấy bà ấy làm giải phẫu, hiện giờ khả năng vẫn còn sống.”

Trầm mặc chốc lát, Hà Vũ Bạch nói: “Quyết định bất kỳ cái gì đều có thể hối hận, anh không nên xoắn xuýt vì việc đó.”

Lãnh Tấn rũ mắt, nhìn chăm chú chai nước trong tay, giữa lông mày khắc nếp nhăn sâu.

Lúc này hộ sĩ phòng cấp cứu chạy đến hành lang, nhìn thấy Lãnh Tấn và Hà Vũ Bạch sau đó bước nhanh tới, báo với bọn họ người bệnh lại xảy ra rung tâm thất một lần.

“Nhất định phải giải phẫu.” Hà Vũ Bạch lẩm bẩm, “Thêm một lần nữa, hắn ắt sẽ chết không thể nghi ngờ.”

“Thông báo bệnh tình nguy kịch cho người nhà.” Lãnh Tấn nhanh chóng đứng dậy, “Bác sĩ Hà, đi, làm phương án giải phẫu.”

Hà Vũ Bạch khẽ câu khóe miệng, đuổi theo bước chân Lãnh Tấn.

Âu Dương Diễn Vũ ngủ chênh lệch múi giờ, mở mắt nhìn đồng hồ đã 2h. Thấy Hà Vũ Bạch vẫn chưa về nhà, y lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho đối phương.

“Alo, sao cậu vẫn chưa về?” Y bật hands-free đặt di động lên tủ lạnh, kéo cửa tủ lạnh ra sau đó nhíu mày với tủ lạnh trống rỗng.

Giọng Hà Vũ Bạch nghe giống như vừa bị đánh thức: “Người bệnh vẫn đang giải phẫu.”

“Cậu có thể vào phòng giải phẫu?”

“Không, tôi ở bên ngoài chờ, người bệnh này thuộc giường tớ quản lý, tớ phải chờ hắn ra ngoài, quyết định phương án dùng thuốc.”

“Đầu óc của cậu, làm bác sĩ đúng là lãng phí.” Âu Dương Diễn Vũ lấy thùng sữa tươi ra rót cho mình một cốc, “Cậu có về không? Tớ 10h sáng về công ty họp, buổi tối còn phải bay đến Indonesia với ba tớ, phải cuối tuần mới về.”

“Ừm...... cùng ăn sáng nhé.” Hà Vũ Bạch áy náy cười cười, “Nè, cậu với Vũ Hoàng thế nào? Tuần trước nó gọi điện cho tớ, nói các cậu lại cãi nhau.”

Cầm cốc sữa tươi ngã mình vào sofa, Âu Dương Diễn Vũ hừ lạnh nói: “Cũng nhìn vào phần nó là em ruột cậu, không thì tớ đã block nó.”

“Em tớ nó...... không phải tốt lắm sao?” Lời Hà Vũ Bạch hơi có vẻ không đủ sức mạnh.

“Phải, rất tốt, sắp phải thi đấu rồi, tớ còn phải đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh nó. Não nó phát triển cơ bắp hả, lưu lại án còn chơi bóng cái rắm! Cậu biết tớ tìm bao quan hệ mới xóa được án của nó đi không?”

“Diễn Vũ, nó là vì cậu mới ra tay với người khác, nó nói nó thấy người kia định bỏ thuốc vào chén của cậu.”

“Nó hoàn toàn có thể báo cảnh sát mà, có cần thiết xách người đi qua đi lại trong bar không?”

“Đổi thành người khác, nó có thể sẽ lựa chọn báo cảnh sát, nhưng liên quan đến cậu......” Âm thanh Hà Vũ Bạch dừng một chút, “Diễn Vũ, Vũ Hoàng là thật lòng với cậu, nếu cậu không ghét nó, thử ổn định được không?”

“Tiểu Bạch, tớ vẫn luôn coi Vũ Hoàng là em trai, cái này cậu biết.”

“Ài, chuyện của hai các cậu, tớ không xen vào...... cậu ngủ thêm đi, tớ lát mang bữa sáng về, muốn ăn gì?”

“Bánh quẩy! Bánh quẩy ở phố người Hoa khó ăn chết đi được.”

“Được, tớ mua bánh quẩy cho cậu.”

“Yêu cậu.” Âu Dương Diễn Vũ hôn một tiếng vang dội về phía ống nghe, “Nè, đúng rồi, Lãnh Tấn kia, có cần tớ dạy dỗ hắn giúp cậu không?”

“Đừng, hắn bây giờ đối xử với tớ vẫn ổn, trên căn bản đã thừa nhận năng lực chuyên ngành của tớ.”

“Cậu đó, chính là tính tình quá tốt, ai cũng có thể bóp một cái. Nếu là tớ, đã sớm bảo hắn cút.”

“Chủ nhiệm Lãm rất ưu tú, nếu anh ấy rời đi, là tổn thất của Đại Chính.”

Âu Dương Diễn Vũ chậc lưỡi: “Khẩu khí cậu nói chuyện, càng lúc càng giống Trịnh Đại Bạch......”

Hà Vũ Bạch tỏ vẻ không vui: “Làm ơn tôn trọng cha tớ, ổng dù sao cũng là trưởng bối của cậu.”

“Trong điện thoại cậu không phải cũng lưu số của ổng là ‘Trịnh Đại Bạch’? Tớ đây là gọi theo cậu.”

“Ặc...... tớ đi làm đây, ngủ ngon.”

Không đợi Âu Dương Diễn Vũ nói tiếp, Hà Vũ Bạch cúp điện thoại. Lãnh Tấn vừa vào phòng làm việc chủ nhiệm, xem ra tâm tình không tốt. Cậu đi đến bên ngoài phòng làm việc riêng của Lãnh Tấn, do dự một chút gõ gõ cửa kính mờ, sau đó đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy Hà Vũ Bạch đi vào, Lãnh Tấn lấy mũ giải phẫu xuống, nói tiếng “Giải phẫu rất thành công” liền nằm vật xuống sofa. Đứng 7 tiếng lại tinh thần khẩn trương cao độ, hắn quá mệt mỏi, mấy giây đã tiến vào trọng thái ngủ.

Lấy áo blouse trên giá áo xuống phủ lên người Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch nhẹ nhàng lùi khỏi phòng.

(Đứa nào re-up là chó)

Sáng sớm chạy về nhà ăn bữa sáng cùng Âu Dương Diễn Vũ, Hà Vũ Bạch lại vội vàng chạy về bệnh viện. Bận một mạch đến buổi trưa, cậu mới ngủ trên sofa trong phòng làm việc của Lãnh Tấn hai tiếng. Cậu bây giờ có thể hiểu Hà Quyền tại sao nằm là ngủ, thật sự thiếu ngủ.

Buổi chiều phòng khám sắp xếp vào khu bệnh một bệnh nhân, Hà Vũ Bạch vừa nhận được bệnh án, không khỏi có chút tiếc thay người bệnh. Người bệnh tên là Ngô Địch, cùng tuổi với cậu, báo cáo nội soi dạ dày đưa ra ung thư dạ dày. Thật ra chỉ cần nhìn qua, Hà Vũ Bạch hoàn toàn có thể xóa nghi vế đằng sau CA trên báo cáo, trực tiếp chẩn đoán bệnh.

(CA là viết tắt của Carbohydrate antigen, đằng sau CA có các số để chẩn đoán bệnh, ví dụ CA 19-9 được sử dụng như 1 dấu ấn ung thư để phát hiện bệnh lý ung thư đường mật, tụy, đại tràng, tuy nhiên dấu ấn này không đặc hiệu riêng cho 1 loại khối u nào nhất định.)

Nhưng đối mặt với người bạn cùng tuổi vừa mới thay xong đồ bệnh nhân, mò tới phòng làm việc cười tươi hỏi mình kết quả cuối cùng đã có chưa, cậu cười nhạt nhẽo, nói với đối phương kết quả còn phải chờ thêm một lát.

“Bác sĩ Hà, có phải nảy sinh thứ gì không tốt không. Không sao đâu, cậu cứ nói thật, tôi chịu được.”

Hà Vũ Bạch hơi dời tầm mắt: “Trước khi có kết quả, tôi không thể chẩn đoán bệnh.”

“Ài, nếu không có chuyện gì lớn, tôi không để người yêu tôi quay lại nữa, anh ấy xin nghỉ không dễ dàng.” Ngô Địch vừa nhìn chính là người tính cách rất hướng ngoại, gặp lần đầu đã thân.

“Thật ra...... về được thì vẫn là gọi hắn về đi, cho dù bệnh vặt, làm giải phẫu cũng nên có người bên cạnh.”

“Không sao đâu, gọi cha tôi đến cũng vậy.” Ngô Địch cười cười, “Người yêu tôi đóng giữ ở biên giới, không có chuyện quan trọng, không tiện để lỡ công việc của anh ấy.”

Hà Vũ Bạch không biết nên nói tiếp thế nào, đành phải quăng ánh mắt về phía màn hình máy tính. Đúng lúc phòng CT gửi đến kết quả kiểm tra của Ngô Địch, cậu mở ảnh ra, di chuyển con chuột xem, ngực càng ngày càng khó chịu.

Màng bụng di dời, đã là thời kì cuối.

“Cậu đã kết hôn bao lâu?” Cậu tắt hình ảnh, chuyển hướng Ngô Địch.

Có mấy lời, vẫn là giữ lại nói với người nhà.

“Đến tuổi là đăng ký.” Ngô Địch xấu hổ cười cười, “Hai chúng tôi là bạn học cấp 3, tôi học đại học, anh ấy làm lính, vẫn luôn xa quê. Đến khi tôi tốt nghiệp đại học vội vàng kết hôn, như vậy anh ấy còn có ngày nghỉ thăm người thân.”

Ngô Địch càng cười, trong lòng Hà Vũ Bạch càng khó chịu. Cậu cầm quyển vở từ bên cạnh qua, lại đưa bút cho Ngô Địch: “Lưu lại số điện thoại của người yêu cậu, liên lạc khẩn cấp.”

“Lưu của ba tôi không được sao?”

“Lưu lại hết đi.”

Viết xuống hai số điện thoại, Ngô Địch đột nhiên che miệng sau đó gõ gõ ngực: “Ài, lại trào ngược dạ dày, bác sĩ Hà, cậu chữa bệnh này cho tôi trước đi.”

“Ừ, lát tôi để hộ sĩ cầm thuốc đến phòng bệnh cho cậu.”

“Được, không quấy rầy cậu nữa, có kết quả phiền cậu mau báo cho tôi nhé.”

Đưa mắt nhìn Ngô Địch đi ra phòng làm việc, Hà Vũ Bạch cầm lấy điện thoại, theo một dãy số đối phương viết ra bấm xuống.

Bên kia nhận điện, hỏi: “Ai vậy?”

“Xin hỏi, là người yêu của Ngô Địch sao?”

“Ờ...... là tôi, ngài là?”

“Tôi là bác sĩ Hà Vũ Bạch của bệnh viện tổng hợp Đại Chính, tình huống của Ngô Địch không tốt lắm, nếu như có thể, anh làm ơn mau về gấp.”

Bên kia ống nghe trầm mặc lúc lâu.

“Em ấy mắc bệnh gì?” Bên kia hỏi.

“Ung thư dạ dày, đã...... di căn.”

Lại là trầm mặc một lát, sau đó đứt quãng truyền đến tiếng hít khí: “Tôi lập tức...... lập tức về...... em ấy...... bản thân em ấy...... có biết không?”

“Tôi tạm thời chưa nói với cậu ấy.”

“Cám ơn, làm ơn trước tiên...... đừng nói với em ấy......” Bên kia dừng một chút, “Cũng đừng...... nói với ba em ấy...... mình tôi biết...... là được......”

“Được, vậy anh làm ơn mau lên.”

Cúp điện thoại, Hà Vũ Bạch đứng dậy gõ cửa phòng làm việc Lãnh Tấn, giao bệnh án khám bệnh của Ngô Địch cho Lãnh Tấn. Lãnh Tấn sau khi xem qua bệnh án khám bệnh lại mở báo cáo CT, càng xem cau mày càng chặt.

“Ài, đáng tiếc, còn trẻ —”

Lãnh Tấn nói một nửa, bị giọt nước nện vào mu bàn tay cắt đứt. Hắn giương mắt nhìn, nước mắt Hà Vũ Bạch đang tràn lan như vỡ đê thác lũ.

“Cậu — cậu đây —”Lãnh Tấn vội vàng rút mấy tờ khăn giấy cho cậu lau mặt, “Cậu ấy là người thân của cậu?”

Hà Vũ Bạch dùng sức lắc lắc đầu, vừa hít khí vừa nói: “Cậu ấy vốn...... vốn...... có thể rất hạnh phúc...... sống......”

Không nghĩ tới Hà Vũ Bạch đa sầu đa cảm như vậy, sẽ bị cảnh ngộ của người bệnh ảnh hưởng. Lãnh Tấn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đứng dậy giơ tay giữ gáy cậu đè tới trên vai mình.

“Đừng khóc, đừng khóc mà, để người khác nghe thấy, tưởng tôi bắt nạt cậu.”

Kết quả Hà Vũ Bạch khóc càng lợi hại, lau nước mắt nước mũi đầy vai chủ nhiệm.

Bình luận

Truyện đang đọc