DIỆU THỦ ĐAN TÂM


Edit + Beta: Vịt
Chả hiểu ra sao bị Lãnh Tấn chửi một trận, Nguyễn Tư Bình vẻ mặt đưa đám đối mặt với máy tính, mở websites tra hoàng lịch xem hôm nay có phải không nên nhiều chuyện hay không.

Hoàng lịch nói, mọi chuyện hôm nay đều thích hợp, chỉ kỵ cưới hỏi.

Diêu Tân Vũ ghé tới, nhìn thấy chữ trên màn hình, xùy nói: "Không Tết không lễ không cuối tuần, ai ăn no rỗi việc kết hôn?"
"Đến cục dân chính đăng ký kết hôn không phải giờ hình chính sao." Nguyễn Tư Bình ôm cánh tay suy nghĩ, "Cơ mà, hình như đăng ký kết hôn đối với đa số người đều không phải ngày chính thức sao, nếu là phong tục, làm việc vẫn phải coi ngày."
"Sao thế? Muốn kết hôn?" An Hưng đập một xấp đơn thuốc cần dùng trước mặt hắn, "Ký."
Tắt websites mở hệ thống nội bộ ra, Nguyễn Tư Bình trưng vẻ tử tướng kiểm tra danh sách, vừa giở vừa ngáp.

Diêu Tân Vũ đưa tay xoa đỉnh đầu hắn một cái, cười nhạo nói: "Bạn học cẩu độc thân Tư Bình, kết hôn? Xách đầu heo cũng không tìm được cửa miếu."
"Nói như cậu đã có người yêu rồi vậy." Hất tay hắn ra, Nguyễn Tư Bình trả đũa.

"Tôi với chủ nhiệm Lãnh chung một con đường, nè, chỉ là không tìm, nếu muốn tìm —" Diêu Tân Vũ nháy mắt với An Hưng, "An Hưng, cậu nếu đêm Giáng sinh không hẹn ai, có thể ưu tiên suy nghĩ đến tôi không."
Hắn nói đùa đến tùy ý, không chút để ý đến ánh mắt An Hưng trong nháy mắt lóe lên.

Nguyễn Tư Bình ở bên cạnh nghe thấy không vui, duỗi cánh tay kéo Diêu Tân Vũ sang một bên: "Đi đi đi, suốt ngày không khép mồm lại được, tóm được ai trêu người đó, thật sự coi mình là người gặp người yêu hoa gặp hoa nở?"
Diêu Tân Vũ trợn mắt, túm đầu Nguyễn Tư Bình bẻ về phía mình, chóp mũi sắp húc vào trên mặt đối phương: "Tóm ai trêu ghẹo người đó? Tôi trêu cậu à? Trêu cậu à?"
"Úi cậu buông tôi ra! Nước miếng bắn cả lên kính tôi rồi!" Nguyễn Tư Bình ra sức giãy dụa.

Từ Diễm đi qua bên cạnh bọn họ, khóe miệng câu lên, giơ bàn tay đập lên lưng Diêu Tân Vũ.

Diêu Tân Vũ không phòng bị, bỗng chịu ngoại lực cánh tay mềm nhũn, hôn chụt lên miệng Nguyễn Tư Bình.

Con ngươi An Hưng sắp trợn ra.

Đẩy Diêu Tân Vũ ra, Nguyễn Tư Bình kêu đau: "Má ôi — phì phì phì! An Hưng! Mau cầm cồn đến tiêu độc cho tôi!"
"Đệch! Nguyễn Tư Bình! Ở trong phòng phẫu thuật thổi chung một chai coca không biết bao nhiêu lần, cậu giờ còn chê tôi bẩn!?" Diêu Tân Vũ bất bình cho mình.

"Xoảng!"

Cửa kính mờ ở phòng làm việc chủ nhiệm bị đá bay, thiếu ngủ nghiêm tục khiến cả khuôn mặt Lãnh Tấn thoạt nhìn đều đen.

Chưa thỏa mãn dục vọng vốn đã nghẹn lửa trong lòng, không dễ gì ngủ mấy phút, bên ngoài ồn ào như sửa nhà vậy, hắn bây giờ thật sự có tâm tư đánh chết hai thằng ngốc này.

"Cậu —" Hắn chỉ về phía Diêu Tân Vũ, "Cả cậu nữa!" Lại chỉ về phía Nguyễn Tư Bình.

"Biến mẹ nó hết cho tôi!"
Bị chủ nhiệm đuổi khỏi khu làm việc, Diêu Tân Vũ mặt dày đến khu hộ sĩ dùng nhờ máy tính.

An Hưng ở bên cạnh thu xếp danh sách xuất nhập vật phẩm tiêu hao, dùng dư quang nhìn gò má Diêu Tân Vũ một cái: Đường cong rõ ràng, cảm giác lập thể rất mạnh, sống mũi thẳng tắp mày rậm tung bay, trong mắt luôn ngậm cười.

Nói tóm lại, là khuôn mặt hoa đào tiêu chuẩn.

"Đúng rồi, An Hưng, hôm qua tan làm tôi thấy có người lái Mercedes-Benz đến đón cậu, bạn trai?" Lúc Diêu Tân Vũ nói chuyện mắt cũng không rời khỏi màn hình.

Câu hỏi đột nhiên xuất hiện khiến An Hưng bứt rứt, vội cúi đầu giải thích: "Không phải, là con của tiền bối viện phúc lợi, bệnh nhân đêm qua làm cấy ghép tim phổi, dùng quyên tặng của thầy chúng tôi."
"À, tôi còn nghĩ chứ, xem cậu bình thường không để lộ gì, vậy mà ngấm ngầm tìm một phú nhị đại." Diêu Tân Vũ kéo giấy qua, vừa xem X-quang vừa ghi chép linh tinh.

Đợi một lát không nghe thấy đáp lại của An Hưng, nghĩ một chút lại bổ sung: "Đừng hiểu lầm mà, tôi không có ý gì khác, càng không phải đâm chọc."
"Điều kiện của tôi, đừng nói phú nhị đại, người bình thường cũng không nên tìm." An Hưng không chút để ý, y biết đối phương cũng không có ác ý.

"Ô?" Diêu Tân Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, "Cớ gì chứ y tá trưởng An, điều kiện của cậu thì sao?"
An Hưng cười khổ: "Gương mặt đại chúng, chiều cao dưới bình quân, cô đơn không nơi nương tựa."
"Nếu tôi nói đây mới là ưu thế của cậu." Ngữ khí Diêu Tân Vũ hiếm thấy nghiêm túc, "Người giống như cậu, tâm vô bàng vụ (*), một khi yêu ai vậy tuyệt đối là toàn tâm toàn ý, lại không cần nhìn sắc mặt mẹ vợ và cha vợ, dù là ai không phải cũng mừng thầm?"
((*) Tâm vô bàng vụ: chịu được đơn độc, không bị phân tâm, ý chỉ chuyên tâm một việc)
Trên mặt không khỏi hiện lên nóng hỏi, An Hưng làm bộ tìm giấy note trong giỏ, lưng hướng về phía Diêu Tân Vũ để tránh bị đối phương nhìn ra gì đó.

Y thích Diêu Tân Vũ như vậy, lời nói ra luôn rất khiến lòng người ấm áp.

Nhưng thực tế, gia đình Diêu Tân Vũ dòng dõi Nho học, song thân đều là giáo sư đại học, ánh mắt chọn con dâu nhất định rất cao, đứng mũi chịu sào chính là môn đăng hộ đối.


Nói y tự ti cũng được, lòng tự ái mạnh cũng được, tóm lại, y tự nhận không với cao được gia đình như vậy.

Nếu có một ngày Diêu Tân Vũ thật sự quyết định với ai, cho dù đau lòng hơn nữa, y cũng sẽ lặng yên chúc phúc cho đối phương.

Thực tế chút cũng tốt, không có hi vọng xa vời thì sẽ không thất vọng.

Hà Vũ Bạch từ điều trị khẩn cấp về, đập cả mình lẫn bệnh án lên bàn khu hộ sĩ: "Y tá trưởng An, nhận người."
"Ôi, bác sĩ Hà, sao lại mệt mỏi thế?" Diêu Tân Vũ từ dưới cánh tay cậu rút bệnh án ra, lật giở, lập tức hai mắt sáng bừng, "Người này chuyển cho anh quản lý giường được không?"
"Cứ tự nhiên, dù sao cũng phải vào phòng giải phẫu."
Hà Vũ Bạch mệt mỏi thật sự.

Lãnh Tấn cả đêm không ngủ, điều trị khẩn cấp gọi hội chẩn thì lại là cậu đi, vì kiểm tra cho bệnh nhân bọn cậu điều trị khẩn cấp khoa phóng xạ phòng thí nghiệm lâm sàng chạy tới chạy lui đủ 10 lần.

Lúc vừa tiếp xúc bệnh nhân cậu còn nghi ngờ người nhà đưa nhầm bệnh viện: Bệnh nhân nữ hơn 40 tuổi, sau khi nhìn thấy cậu vẻ mặt cười ngây ngô, coi cậu là chồng mình lôi kéo không buông tay còn định dụi vào trong ngực, khiến cậu đỏ từ đầu đến chân, giống con tôm luộc.

Người này nên đưa đến bệnh viện tâm thần, nhưng đến lúc người nhà lấy bệnh án của bệnh viện chuyên khoa ra, Hà Vũ Bạch lại cau mày.

Lần trước sau khi cô phát tác đưa đến bệnh viện tâm thần, vừa đi vào, chỉ thời gian một bữa cơm trưa đã khôi phục bình thường.

Thế là lần này mắc lại người nhà liền đưa cô đến Tổng hợp Đại Chính, bởi vì bên bệnh viện tâm thần không tra ra được bệnh.

Ban xuất huyết giảm tiểu cầu huyết khối? Cái này có thể dẫn đến tinh thần khác lạ.

Bèn nhân lúc bị người bệnh ôm vào ngực Hà Vũ Bạch vén tay áo đối phương lên xem xét, nhưng không phát hiện dấu hiệu dưới da xuất huyết.

Bệnh não gan? Cũng sẽ dẫn đến tinh thần người ta hỗn loạn.

Dưới trạng thái của bệnh nhân Hà Vũ Bạch không thể không để hộ sĩ tiêm an thần cho cô, mới có thể vững vàng tiến hành bắt mạch.


Nhưng không bị gan to và u cục, siêu âm cũng không soi được bệnh trướng nước.

Trúng độc? Cũng có khả năng, nhưng cách lần trước phát tác đã nửa tháng, độc tố tích lũy đến mức độ này đã sớm nên bộc phát, không nên chỉ có triệu chứng tinh thần.

Đi loanh quanh một vòng cầm một đống kết quả kiểm tra, cậu nghi ngờ đều không phải, vậy rốt cuộc là bệnh gì?
Ôm cánh tay đi loanh quanh phòng quan sát khẩn cấp, Hà Vũ Bạch đột nhiên nghe thấy bệnh nằm trên giường yếu ớt kêu "Đói".

"Cô ấy ăn sáng chưa?" Cậu hỏi người nhà.

"Chưa, sáng sớm đã phát bệnh, vội đưa đến đây."
Hà Vũ Bạch lập tức kéo hộ sĩ: "Nhanh lên, đo đường máu!"
Giá trị đường máu của bệnh nhân 1.8, thấp hơn hạn cuối của bụng rỗng rất nhiều, chưa bị sốc quả thực là kỳ tích.

Nhìn thấy số liệu trên máy đường máu, Hà Vũ Bạch trong nháy mắt hiểu ra, nói với người nhà: "Cô ấy cần làm thêm CT."
"Còn kiểm tra hả? Đã kiểm tra bao nhiêu rồi?" Người nhà bất mãn giũ một xấp đơn kiểm tra dày cộp.

"Tôi đảm bảo, hạng cuối cùng." Hà Vũ Bạch nói xong lại do dự một chút, bổ sung: "Hạng cuối cùng trước khi chẩn đoán chính xác."
"Nếu không thì tìm bác sĩ lớn tuổi đến đây đi, bệnh viện gì đây, mang thực tập sinh ra đuổi chúng tôi." Người nhà lầm bầm oán trách.

Mặc dù bị chất vấn dù trong lòng ai cũng không vui, nhưng Hà Vũ Bạch vẫn kiên nhẫn thỉnh cầu: "Hãy tin tưởng tôi một lần, được không?"
Người nhà cau mày, bất đắc dĩ gật đầu một cái.

.

truyện ngôn tình
"U đuôi tụy, ừm, có khiêu chiến, em thích."
Diêu Tân Vũ từ trên màn hình máy tính lấy ra phim CT tăng cường của bệnh nhân Hà Vũ Bạch nhận chữa, vừa nhìn vừa chẹp miệng."
"Phải bỏ đi rồi, tự khối u cũng tiết ra insulin, người bệnh tuột huyết áp nghiêm trọng dẫn đến não luân phiên giảm xuống, mất trí nhớ thất thần, cả buổi sáng kéo tôi gọi chồng." Hà Vũ Bạch rốt cục ngừng một hơi, có thể đứng thẳng người nói chuyện, "Tụt huyết áp lâu dài dẫn đến thân thể bệnh nhân sinh ra khó chịu, không qua khỏi cơn sốc lúc giá trị đường máu giảm xuống đến báo động, em suýt nữa lơ là."
Diêu Tân Vũ giơ ngón cái với cậu: "Được, anh đi nhận bệnh nhân, hí hí, cướp vật báu, Nguyễn Tư Bình lại muốn giơ chân.

Bác sĩ Hà, giờ sắp 1h rồi, nhanh ăn cơm đi."
"Á! Hỏng rồi!" Hà Vũ Bạch đột nhiên vỗ bàn, dọa An Hưng và Diêu Tân Vũ giật nảy.

An Hưng vuốt ngực hỏi: "Đây là sao thế?"
Hà Vũ Bạch vừa chạy về phía phòng làm việc vừa nói: "Em quên gọi chủ nhiệm Lãnh dậy!"

"Không sao cứ để anh ấy ngủ thêm một lát đi, em đừng vào tìm chửi......" Mắt thấy Hà Vũ Bạch "vèo" cái không thấy bóng dáng đâu, Diêu Tân Vũ lúng túng nhún vai, tự nhủ: "Ặc, tôi đây là nói cho ai nghe đây?"
"Chủ nhiệm Lãnh sẽ không mắng bác sĩ Hà." An Hưng ở bên cạnh bổ sung một câu.

Diêu Tân Vũ liếc xéo: "Vì sao?"
"Chả sao, tôi đoán."
"......" Diêu Tân Vũ híp mắt suy nghĩ một lát, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, "Cậu là nói, chủ nhiệm Lãnh và bác sĩ Hà —"
An Hưng giơ tay lên cắt ngang hắn: "Không, tôi không nói gì cả, anh đừng truyền lung tung, miễn bị chửi.

Đi, ăn cơm thôi."
Ây, Diêu Tân Vũ khơi lông mày, máu bát quái của tôi thiêu đốt hừng hực này.

Ngồi xổm bên sofa, Hà Vũ Bạch do dự rốt cuộc nên đánh thức Lãnh Tấn hay không.

Đối phương ngủ rất sâu, trước mắt cũng không có việc gì gấp, huống chi cách kết thúc nghỉ trưa còn gần 2 tiếng, không bằng để hắn ngủ thêm một lát.

Nhìn thấy mắt Lãnh Tấn đang động đậy, Hà Vũ Bạch mím môi.

Đây là nằm mơ nhỉ, không biết mơ thấy cái gì, khóe miệng còn treo ý cười, nhìn ngu đần đầy mặt.

Giống như cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú trên mặt, Lãnh Tấn bỗng nhiên cau mày, mắt hơi mở ra một đường nhỏ.

Hà Vũ Bạch cách quá gần, đến mức sau khi hắn mở mắt trong tầm mắt toàn là đối phương.

Trong thời gian ngắn Lãnh Tấn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi từ trong giấc mơ, vô thức giơ tay lên đè gáy Hà Vũ Bạch, nghiêng người tới.

Mặc dù chỉ là hôn nhẹ kiểu chuồn chuồn lướt nước, nhưng đủ khiến hô hấp bất động.

Hà Vũ Bạch ngồi xổm ở đó, bắt đầu từ lọn tóc cứng thẳng đến lòng bàn chân, trên mặt nóng đến có thể chiên chín trứng gà.

Lãnh Tấn hôn xong thu tay mình lại, lại tiếp tục ngủ, trạng thái hoàn toàn không cần chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

Khoảng 5 phút, Hà Vũ Bạch mới từ trong khiếp sợ hoàn hồn.

Làm sao đây? Cậu hư thoát ngồi trên sàn nhà, bịt gò má nóng hổi, cực kỳ xoắn xuýt rốt cuộc có nên nói với Lãnh Tấn "Lúc anh mộng du hôn tôi" hay không..


Bình luận

Truyện đang đọc