DIỆU THỦ ĐAN TÂM

Mồ hôi theo làn da màu lúa mạch chảy xuống, dưới bàn nằm đẩy tạ tích tụ thành một bãi nhỏ. Gần đến 10h, khách trong phòng gym đều đi gần hết, chỉ để lại một huấn luyện viên chờ đóng quán.

Huấn luyện viên nhận lấy tạ đặt trên kệ, cười cười với Lãnh Tấn đẫm mồ hôi: “Anh Tấn, lâu lắm không gặp rồi.”

“Bận.” Lau mồ hôi, Lãnh Tấn đáp lại ngắn gọn.

Để đảm bảo tính ổn định của tay, bác sĩ ngoại khoa lúc rèn luyện thân thể cũng không thường tập luyện mạnh, miễn cho dẫn đến rung động thần kinh rất nhỏ. Một tuần một lần đến là được, chỉ là thời gian này tắc đường, Lãnh Tấn khoảng gần 1 tháng không đến phòng gym rồi.

Tắm qua đi ra ngoài, anh ném túi tập thể hình lên bàn ngoài cửa, lấy điện thoại ra hỏi: “Trong thẻ còn tiền không?”

“Có, anh nạp theo năm vẫn còn hơn nửa chưa dùng đấy.” Huấn luyện viên phất tay, “Phiền chờ tôi một lát, quá giang xe anh đến tàu điện ngầm.”

“Ừ, không vội.”

Mở HD ra, Lãnh Tấn nhìn thấy bản thảo phiên dịch luận văn “Cánh chim huy hoàng” gửi đến, nhẹ nhàng câu khóe miệng, rep lại đối phương【Cám ơn, cậu tuyệt quá đi】. Anh biết Cánh chim huy hoàng ở nước ngoài, chênh lệch thời gian, đối phương cũng không thể luôn kịp thời nhận được tin nhắn. Thỉnh thoảng mấy lần có thể nói chuyện trực tiếp online, cũng phần lớn là hắn trực ca đêm.

Chú ý tới tin tức hành nghề ở nước ngoài đối với Lãnh Tấn mà nói hết sức quan trọng. Nếu như hắn hồi đó không thể ở lại bệnh viện Trung Tâm cũng sẽ lựa chọn đi du học, nhưng nhất định sẽ quay về làm việc. Mặc dù kỹ thuật và lý luận ở nước ngoài xa hơn, nhưng bác sĩ phải dựa vào tích lũy kinh nghiệm để trưởng thành.

Dân số trong nước lớn, ở nước ngoài một tháng cũng không luân phiên được một ca phẫu thuật, ở Đại Chính gần như hôm nào cũng có. Cho nên bây giờ khác với trước kia, cho dù là người có tiền cũng thích chữa bệnh trong nước, dù sao, bác sĩ hiểu nhiều biết rộng đáng tin cậy hơn máy móc cao tinh tiêm (*) nhiều.

((*) cao tinh tiêm: cao cấp, tinh vi, đỉnh cao)

Nhìn thấy trong ghi chép trò chuyện có cuộc gọi nhỡ của con trai Trình Nghị, Lãnh Tấn vội vàng gọi lại. Kết quả điện thoại vừa thông đã bị ấn cúp, rất nhanh bên kia gửi đến tin nhắn —

【Con đang học ạ.】

Trình Nghị ở Luân Đôn, cũng lệch múi giờ, Lãnh Tấn quên mất vụ này. Mặc dù không muốn quấy rầy con đi học, nhưng hắn vẫn trả lời tin nhắn:【Tan học lại gọi cho cha, vừa nãy ném điện thoại trong tủ thay đồ】.

Đưa huấn luyện viên đến trạm tàu điện ngầm, Lãnh Tấn vừa lái được một lát, điện thoại của con trai đã gọi đến.

“Cha ơi, kỳ nghỉ lần này con về nước, ngày kia cha phải đến sân bay đón con.”

Có lẽ đây là tin tức tốt nhất mà gần đây Lãnh Tấn nghe được. Hắn không tự chủ câu khóe miệng lên, mở miệng tràn đầy cưng chiều: “Kỳ nghỉ chỉ có 1 tuần còn chạy qua chạy lại, không mệt sao?”

“Còn có nghỉ thực tế xã hội 1 tuần, con định đến bệnh viện của cha, được không?”

“Đương nhiên có thể” của Lãnh Tấn giữa đường hãm lại ở khóe miệng, hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Ba con biết chuyện này?”

“Biết, thư trả lời thông báo của trường ba ấy phải ký mà.” Tiếng Trình Nghị dừng một chút, ngữ khí mơ hồ hơi thăm dò, “Con ở chỗ cha, tiện không?”

Lãnh Tấn cảm thấy ngoài ý muốn: “Cái này có gì mà không tiện? Con không ở chỗ cha, còn muốn đến khách sạn ở hả?”

“Con sợ quấy rầy cha yêu đương chứ sao.”

“Cha con vẫn độc thân.”

“Oaaa, vậy cuộc sống về đêm của cha chẳng phải rất không thú vị?”

Đối mặt với con trai trưởng thành sớm, Lãnh Tấn cũng hết cách: “Công việc của cha bận như vậy, sao có thời gian sống về đêm? Con có, con đã về rồi, quà sinh nhật tự chọn.”

Trình Nghị “Xí” một tiếng: “Không có thành ý, đâu có ai để người khác tự chọn quà, cha chính là bởi vì không hiểu lãng mạn mới bị Trình Dục Minh đá.”

Bị học sinh cấp 2 dạy dỗ, Lãnh Tấn không khỏi cau mày: “Đó là ba con, không được gọi thẳng tên hắn.”

“Ặc, không nói nữa, con phải vào học, ngày kia gặp.”

“Số chuyến bay nhớ gửi cho cha đó!”

Điện thoại bị cúp. Lãnh Tấn suy nghĩ một hồi, lại gọi điện thoại cho Trình Dục Minh. Mặc dù Trình Nghị nói Trình Dục Minh biết chuyện mình về nước, nhưng xét thấy lịch sử đen tối của thằng oắt này, Lãnh Tấn vẫn cảm thấy cần thiết xác nhận với đối phương.

Lúc trước Trình Nghị lén lút dùng thẻ tín dụng của Trình Dục Minh mua vé máy bay muốn về đón Tết âm lịch, không nói với ai cả. Sau đó nhà trường gọi điện thoại cho Trình Dục Minh nói thằng bé không đi học, gấp đến độ hắn báo cảnh sát, cũng may kịp trước khi máy bay cất cánh tìm được người.

Trình Nghị còn bắt chước chữ ký của Trình Dục Minh, ký cho công ty hàng không thông báo từ chối trách nhiệm vận chuyển người chưa thành niên. Lãnh Tấn sau khi nghe nói chuyện này cũng rất tức giận, vốn định gọi điện thoại mắng thằng oắt cả gan làm loạn này một trận, nhưng đối phương mở miệng chính là “Cha ơi con nhớ cha lắm”, khiến nước mắt hắn suýt nữa rơi xuống.

Lãnh Tấn lúc ấy chỉ có một suy nghĩ — Nhãi thối này không uổng công yêu thương.

(Đứa nào re-up là chó)

Gọi điện thoại cho Trình Dục Minh vang lên rất lâu mới được nhận.

“Em đang họp, có việc không thể gửi tin nhắn?” Âm thanh Trình Dục Minh nghe có chút thờ ơ.

Tâm trạng vui sướng bị hòa tan chút, Lãnh Tấn hỏi: “Tiểu Nghị nói ngày kia về nước, em biết chuyện này?”

“Biết.”

“Em về không?”

“Em ngày 20 về.”

“Một mình?”

Trong ống nghe truyền đến tiếng thể dài không nghe nổi: “Với Andre, em đi cùng anh ấy đến công ty chi nhánh ở Thượng Hải trước, sau đó về đón Tiểu Nghị.”

“......” Lãnh Tấn nắm chặt tay lái.

Hồi lâu không nghe thấy bên kia điện thoại có động tĩnh, Trình Dục Minh nói tiếp: “Nếu không còn chuyện gì, em họp tiếp.”

“Ờ, không còn chuyện gì nữa.”

Cúp điện thoại, Lãnh Tấn dùng sức vận khí.

Andre là người yêu hiện tại của Trình Dục Minh, người Đức lai Thụy Điển, ở công ty đối phương làm việc giữ chức phó chủ tịch điều hành. Tiếng Trung của Andre rất tốt, ở Trung Quốc gần 20 năm, vẫn luôn là cấp trên trực thuộc của Trình Dục Minh. Trước khi ly hôn Lãnh Tấn ở cuộc họp giới thiệu sản phẩm của công ty dược từng gặp hắn một lần, vóc người rất tinh thần, nhưng to hơn Trình Dục Minh không ít, nghe nói con gái cả vợ cũ sinh cũng đã tốt nghiệp tiến sĩ.

Một đoạn thời gian rất dài sau khi ly hôn, Lãnh Tấn đều không thể chấp nhận sự thật mình thua bởi một lão già. Mặc dù Trình Dục Minh điều nhiệm đến Anh là Andre sắp xếp, nhưng Lãnh Tấn thà tin Trình Dục Minh là sau khi ly hôn với hắn mới qua lại với đối phương.

Không ai muốn trên đầu mình đội nón xanh.

Sáng sớm Hà Vũ Bạch kiểm tra phòng xong nhìn thấy gói DHL đặt trên bàn làm việc, lập tức dạt dào vui mừng mở ra. Đây là Trịnh Vũ Hoàng gửi tới, áo bóng rổ của chính nó, bên trên đầy chữ ký của ngôi sao NBA.

Hà Vũ Bạch sinh nhật ngày 31, số áo bóng cũng là số 31. Lúc ấy cũng có 3 đội bóng chuyên nghiệp muốn ký với Trịnh Vũ Hoàng, nó chọn chính là cái nơi cho nó áo bóng số 31, bị Tề Vũ Huy thổ tào nó luyến huynh.

Trong lòng Hà Vũ Bạch hiểu, Vũ Hoàng chọn số 31 cũng không phải vì cậu, mà là vì Âu Dương Diễn Vũ.

Diêu Tân Vũ sau khi nhìn thấy áo bóng rổ con ngươi sắp trợn ra ngoài: “Bác sĩ Hà, làm món đồ như này, phải tốn không ít tiền đi?”

“Em trai tôi làm giúp tôi.” Hà Vũ Bạch không phải tính cách thích khoe khoang, nhưng đây là tâm ý của em trai, đáng chia sẻ với người khác.

“Em trai cậu cũng ở nước ngoài?” Diêu Tân Vũ ghé tới, từ trong tay Hà Vũ Bạch cầm lấy áo bóng rổ, lật qua lật lại, xem có thể nhận ra mấy chữ ký, “Oaaa, đây toàn là cầu thủ xuất sắc nhất trong trận đấu, em trai cậu đủ bản lĩnh đó, có thể gom được nhiều chữ ký như vậy.”

Hà Vũ Bạch cực kỳ vui vẻ, cậu thật lòng cảm thấy kiêu ngạo thay em trai. Cầu thủ kéo thấp chiều cao trung bình của NBA như Trịnh Vũ Hoàng có thể đạt được thừa nhận của những người khác, mồ hôi và gian khổ bỏ ra vượt quá tưởng tượng.

Lãnh Tấn vào nhà, nhìn thấy Hà Vũ Bạch và Diêu Tân Vũ thì thầm, cau mày dạy dỗ: “Sáng sớm không làm việc hẳn hoi, ở đây tán dóc gì thế?”

“Chủ nhiệm, anh xem cái này.” Diêu Tân Vũ cầm lấy áo bóng rổ hiến vật quý với Lãnh Tấn, giống như là đồ của hắn, “Chỉ cái đống chữ ký này, đăng lên Ebay ít nhất có thể bán 200 nghìn, dollar á.”

Lãnh Tấn quét áo bóng rổ một cái: “Chê tôi phát tiền lương cho cậu ít, muốn dựa vào áo bóng rổ second-hand kiếm thêm tiền?”

“Đây là của bác sĩ Hà.” Diêu Tân Vũ trả lại áo bóng rổ cho Hà Vũ Bạch, nháy mắt với cậu, “Áo bóng rổ số 31 của đội Surprise Attack, số của Trịnh Vũ Hoàng, tôi nhớ không nhầm chứ?”

Hà Vũ Bạch mím miệng cười.

“Cậu tốn 200 nghìn mua cái này?” Lãnh Tấn nhìn chằm chằm Hà Vũ Bạch, vẻ mặt kinh ngạc, “Nhiều tiền đó.”

Đu idol đến mức này, từng nghe nói, chưa từng thấy.

“Không phải không phải, đây là em trai tôi gửi cho tôi.” Hà Vũ Bạch vội vàng giải thích, “Nó cũng chơi bóng.”

Nguyễn Tư Bình ở bên cạnh tiếp lời: “Chủ nhiệm, anh quê mùa quá đi, giờ fans đu ngôi sao bóng rổ, đừng nói 200 nghìn, 2 triệu cũng tiêu.”

Lãnh Tấn trợn mắt trắng: “Dù sao tiền mồ hôi nước mắt tôi kiếm được cũng tuyệt đối sẽ không tiêu vào thứ này.”

“Đừng xem thường thứ này, giữ giá hơn nhà cửa.” Nguyễn Tư Bình gõ gõ trên điện thoại, bày ra cho Lãnh Tấn, “Anh xem, T-shirt chữ ký của Tề Vũ Huy vô địch cưỡi ngựa thế vận hội Olympics, 1 nghìn 5 một cái.”

Nghe thấy tên em gái, trong đôi mắt Hà Vũ Bạch lóe ra ánh sáng rực rỡ hơn. Tề Vũ Huy không chỉ có thiên phú vận động, đầu óc cũng không kém. 20 tuổi tham dự thế vận hội Olympics đã đoạt giải quán quân, giờ đang học ở Đại học Y học cổ truyền, đồng thời còn tham gia hạng mục nghiên cứu thuốc Đông y thành phẩm của tập đoàn Hoa Y Đường, được bên ngoài ca tụng là thiên chi kiêu nữ.

“Cái 51 đồng này của tôi mặc cũng rất tốt, dính máu ném đi không tiếc.” Lãnh Tấn thấy Hà Vũ Bạch vẻ mặt lơ mơ không biết làm sao, giơ tay quơ quơ trước mặt cậu, “Nghĩ gì thế?”

Hà Vũ Bạch khẽ cười lắc lắc đầu, để áo bóng rổ xuống ngồi vào chỗ làm bệnh án — em trai em gái đều xuất sắc như vậy, làm anh cũng phải cố lên.

Lãnh Tấn như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm áo bóng rổ một lát, xoay mặt về phòng làm việc. Nhân lúc rảnh trước ca mổ, hắn mở điện thoại lướt website mua hàng, vừa xem vừa nghĩ — Tiểu Nghị thích bóng đá, nếu không thì quà sinh nhật tặng quả bóng có chữ ký ngôi sao bóng đá của nó nhỉ.

Nhưng mà động tí là giá tiền 5 con số rất dọa người.

Bệnh nhân suýt nữa bị xương cá đâm chết rốt cục có thể xuất viện, trước khi đi, cả nhà đội ơn nhân viên y tế khu 1. Người nhà cho Lãnh Tấn bao lì xì dày cộp, Lãnh Tấn sống chết cũng không chịu nhận, liền kéo đẩy người vào trong thang máy.

Nguyễn Tư Bình vào phòng làm việc chủ nhiệm đưa bệnh án, thấy Lãnh Tấn hiếm thấy bày ra khuôn mặt tươi cười, hỏi: “Chủ nhiệm, tâm trạng anh hôm nay rất tốt?”

Lãnh Tấn xem thường nhìn hắn: “Tôi hôm nào tâm trạng cũng tốt.”

Nghe vậy, vẻ mặt Nguyễn Tư Bình hơi có vẻ vặt vẹo — Nói đùa gì thế, từ lúc ly hôn, anh hôm nào tâm tình tốt?

“À đúng rồi, sáng ngày kia tôi không có ở đây, có việc liên lạc điện thoại.” Lãnh Tấn nói.

“Bận gì thế?”

“Con tôi về, đến sân bay đón nó.” Lãnh Tấn dừng một chút, “À, còn có, nó muốn làm thực tế xã hội, trong 2 tuần, ban ngày cậu trông nó.”

Nguyễn Tư Bình trong nháy mắt vặn ra khuôn mặt khiếp sợ — Đừng mà boss, để em trông thằng quỷ nghịch kia, anh không bằng lấy dao mổ cứa cổ em!

Đương nhiên lời này hắn cũng chỉ nghĩ, không có gan nói ra khỏi miệng.

“Chủ nhiệm, cuối tuần em xếp đầy ca mổ rồi.” Nguyễn Tư Bình nuốt khan nước miếng, moi ruột gan tìm lý do, “Nếu không, để Từ Diễm trông nó?”

Lãnh Tấn mở bảng thời gian làm việc ra, lắc lắc đầu: “Từ Diễm cuối tuần phải đi Bắc Kinh bồi dưỡng.”

“Diêu Tân Vũ thì sao?”

“Để cậu ta trông trẻ con, ai trông ai hả?” Lãnh Tấn cau mày.

“Không thì...... Bác sĩ Hà?” Nguyễn Tư Bình thăm dò hỏi, “Cậu ấy nhỏ tuổi nhất, hẳn là có tiếng nói chung với Tiểu Nghị. Hơn nữa cậu ấy không cần phẫu thuật, thích hợp hơn tất cả.”

Suy nghĩ chốc lát, Lãnh Tấn chống cằm gật gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc