DIỆU THỦ ĐAN TÂM


Edit + Beta: Vịt
Ngoài khiếp sợ, trong lòng Hà Vũ Bạch lại kéo đến một tầng mây đen nặng trĩu, không có chút cảm giác vui sướng.

Trước không nói Âu Dương Diễn Vũ uống bao nhiêu thuốc, chỉ là chụp CT lúc nằm viện, đủ khiến bất kỳ bác sĩ nào cũng đưa ra căn dặn "Trong vòng nửa năm không nên mang thai".

Đương nhiên cách liều lượng nguy hại còn xa, bức xạ CT cột sống ngực ít hơn 10MGY, sau khi xạ sẽ dần yếu đi, Hà Vũ Bạch rất hiểu khả năng cái này dẫn đến dị dạng cực kỳ bé.

Nhưng "bé" hơn nữa cũng chỉ là gần bằng 0 mà thôi, cho dù tỉ lệ một phần mười triệu, thật sự gặp phải, đối với bất kỳ gia đình nào mà nói đều là tai họa hoàn toàn.

Đồng thời cậu cũng không tránh khỏi tự trách: Đối mặt với người thân thiết, đánh mất đi chuyên nghiệp và tính cẩn thận của thân làm bác sĩ, không thể căn dặn đầy đủ, đến mức xảy ra vấn đề không nên phát sinh.

"Các em quyết định muốn đứa bé này?" Cậu hỏi.

Trịnh Vũ Hoàng thật sự không nghĩ đến anh cả sẽ hỏi vấn đề như vậy, ngữ khí nhất thời không vui: "Tiểu Bạch, em nghĩ anh sẽ ủng hộ chúng em."
"Anh ủng hộ các em, nhưng —" Hà Vũ Bạch cắn môi, không quá xác định lúc này có phải nên gội chậu nước lạnh cho em trai hay không, thêm gánh nặng tâm lý cho đối phương.

Lãnh Tấn đang lái xe chỉ nghe hai câu đã hiểu xảy ra chuyện gì, cũng ý thức được Hà Vũ Bạch có chút khó xử.

Hắn nhắc nhở Hà Vũ Bạch mở loa ngoài, trịnh trọng nói với Trịnh Vũ Hoàng: "Dẫn Diễn Vũ đến Tổng hợp Đại Chính, anh cần nói chuyện với các em."
"Liên quan gì đến anh?" Trịnh Vũ Hoàng cực kỳ khó chịu.

"Vũ Hoàng! Nghe lời! Dẫn Diễn Vũ tới đây!" Hà Vũ Bạch quát nó, "Lập tức! Ngay bây giờ!"
"Diễn Vũ vẫn đang ngủ."
"Gọi dậy!"
Lãnh Tấn thật sự chưa từng thấy bộ dạng Hà Vũ Bạch đỏ mặt tía tai, hôm nay coi như mở mắt.

(Đứa nào re-up là chó)
Âu Dương Diễn Vũ vẫn buồn ngủ đi đến bệnh viện, kết quả để An Hưng rút một ống máy lên tinh thần.

Hà Vũ Bạch không tin que thử thai, thực tế cậu mong muốn nó là bởi vì quá hạn dẫn đến kết quả sai hơn, như vậy cũng không phải xoắn xuýt rốt cuộc có cần hay không.


Báo cáo xét nghiệm máu khẩn cấp, Hà Vũ Bạch vừa nhìn tờ đơn trên máy vi tính, lập tức dùng nắm đấp chống trên môi.

Không lệch được, HCG và progesterone đều vượt xa giá trị bình thường, dựa theo số liệu tính toán, khoảng chừng mấy ngày Âu Dương Diễn Vũ mới ra viện.

Âu Dương Diễn Vũ ngồi bên cạnh Hà Vũ Bạch, tủi thân nhìn cậu: "Tiểu Bạch, cậu giận à?"
"Không." Hà Vũ Bạch đáp lại một tiếng ngắn ngủn.

Cậu giương mắt nhìn về phía phòng làm việc chủ nhiệm, nhưng cách kính mờ, không thấy rõ vẻ mặt Trịnh Vũ Hoàng đang nghe Lãnh Tấn phân tích mặt lợi hại.

"Đừng lừa tớ, cậu chắc chắn giận." Âu Dương Diễn Vũ rụt vai lại, hai tay kẹp giữa đầu gối, chớp mắt, hệt như bạn nhỏ mắc lỗi chờ bị dạy dỗ.

Bộ dạng đáng thương hiếm thấy của y khiến Hà Vũ Bạch càng không nhẫn tâm thông báo thật tình.

Xoay ghế qua, Hà Vũ Bạch vịn đầu gối đối phương, nói thiện ý: "Tớ thật sự không giận, Diễn Vũ, chỉ là có hơi giật mình."
Âu Dương Diễn Vũ thở phào, khóe miệng câu lên ý cười ngượng ngùng: "Hôm qua vốn muốn gọi điện thoại cho cậu, nhưng Vũ Hoàng nói dù sao hôm nay cũng phải đến kiểm tra, cậu nhất định sẽ gọi morning call, cho nên......!Nè, Tiểu Bạch, cậu nói chú Hà và Trịnh Đại Bạch nếu biết, sẽ có phản ứng gì?"
— Khuyên cậu bỏ đi.

Hà Vũ Bạch mím môi cứng rắn nuốt lời lại trong bụng.

Dùng góc độ của Hà Quyền, phần lớn sẽ đề nghị như thế với các bệnh nhân khác bị tương tự vậy, đến lượt cháu mình, y càng không thể đánh cược tương lai chưa xác định.

Mà Âu Dương Diễn Vũ xem ra vui vẻ và hạnh phúc như thế, cậu thật không dám tưởng tượng đối phương sau khi biết sự thật sẽ thất vọng và buồn chán thế nào.

Trịnh Vũ Hoàng kéo cửa kính mờ đi ra ngoài, mặt không biểu tình đi tới bên cạnh Âu Dương Diễn Vũ.

Nó ngồi xổm xuống ngửa mặt nhìn người yêu tràn đầy vui mừng, ánh mắt thường ngày nhiệt tình như lửa lúc này lại như đông cứng lại, trán mơ hồ căng lên mạch máu.

"Diễn Vũ, đứa bé này......" Trịnh Vũ Hoàng miễn cưỡng nặn ra âm thanh, "Đừng có nữa nhé......"
Hà Vũ Bạch cảm thấy đầu gối dưới tay run lên.

"Em nói lời khốn nạn gì thế!"
Không đợi Trịnh Vũ Hoàng giải thích thêm một chữ, Âu Dương Diễn Vũ ầm ầm đứng dậy, một cái tát gần như tát đầu Trịnh Vũ Hoàng va vào bàn làm việc, hiển nhiên giận đến đỉnh điểm.


Trịnh Vũ Hoàng cảm giác trên môi nóng lên, tiện tay lau đi máu mũi đỏ tươi, nhưng ngay cả lông mày cũng không nhúc nhích.

Hà Vũ Bạch đứng lên định ngăn cản Âu Dương Diễn Vũ nổi khùng, nhưng nhìn thấy máu trên mặt em trai, trước mắt hóa đen chân mềm nhũn, "rầm" nằm trên đất.

(Đứa nào re-up là chó)
Mở mắt ra, Hà Vũ Bạch nhìn chằm chằm trần nhà ngây ra một lát, đến lúc tìm lại ký ức trước khi ngất.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Vũ Hoàng trông coi bên giường, cau mày hỏi: "Sao không ở bên Diễn Vũ?"
"Diễn Vũ không chịu để ý đến em, em gọi điện thoại kêu Vũ Huy đến."
Trịnh Vũ Hoàng lộ ra chút ủ rũ.

Trong mũi nó nhét bông thấm nước, hai bên mặt đều bị thương.

Một bên là dấu tát bị Diễn Vũ tát, máu bầm trên gò má bên kia, Hà Vũ Bạch đoán là kiệt tác của Tề Vũ Huy.

"Diễn Vũ giờ đang ở đâu?" Hà Vũ Bạch đứng dậy ngồi vào bên giường, giẫm lên giày xuống đất vẫn cảm thấy hơi choáng, theo bản năng giơ tay vịn vai em trai.

"Vũ Huy đưa anh ấy về nhà rồi." Trịnh Vũ Hoàng giữ tay anh cả, dùng sức nắm, "Lãnh Tấn nói với em chưa chắc sẽ xảy ra vấn đề, nhưng cũng không cách nào bảo đảm trăm phần trăm, em không dám đánh cược.

Nói cho cùng đều tại em quá sốt ruột, Diễn Vũ vừa đồng ý em, em đã......"
Nó ngẩng mặt lên, khí thế không sợ trời không sợ đất bình thường lúc này lại bị lo âu thay thế: "Anh, em sai rồi, anh mắng em đi."
Hà Vũ Bạch khẽ thở dài, ôm lấy vai em trai dụi đầu đối phương vài ngực.

Nhiều năm đến nay Trịnh Vũ Hoàng luôn gọi cậu là "Tiểu Bạch", tiếng "anh" này thật sự khiến cậu cảm nhận được tự trách vô tận của đối phương.

Hà Vũ Bạch cũng không đành lòng trách nó nữa, dù sao thất vọng nhất buồn bã nhất nhất định là Vũ Hoàng, lại nói mắng người cũng không giải quyết được vẫn đề gì: "Đề nghị của anh là, đến chỗ ba, ổng dù sao làm khoa sản hơn 30 năm, hiểu sâu biết rộng, anh và Lãnh Tấn chỉ có thể dựa theo số liệu thống kê cho ý kiến tham khảo......!Em cũng đừng vội ra quyết định, bàn bạc với Diễn Vũ, nghe ý tứ của cậu ấy."
"Anh ấy bây giờ không chịu nói với em một câu." Trịnh Vũ Hoàng thở dài.

"Đổi lại ai nôn nóng như em, đâu có nói như vậy, chưa đưa ra chút gợi ý đã nói không cần." Đối với chuyện này, Hà Vũ Bạch cảm giác mình cần thiết nhắc em trai, "Tính Diễn Vũ em cũng không phải không biết, cậu ấy có thể thuyết phục bản thân tốt với em đã rất không dễ dàng......!giờ đột nhiên lại có con, đừng thấy ngoài mặt cười haha thật ra áp lực tâm lý của cậu ấy rất lớn, đứng mũi chịu sào phải suy nghĩ ở chỗ Âu Dương và chú Lạc bảo vệ em thế nào......!Em gây thêm áp lực cho cậu ấy, cậu ấy tất nhiên nổi khùng."

Trịnh Vũ Hoàng vội vàng giải thích: "Em chỉ không muốn tạo áp lực cho anh ấy mới tự ra quyết định! Anh, em không thông minh như anh và Vũ Huy, đầu óc cũng không tốt như các anh, nhưng em hiểu một chuyện — Đưa một sinh mạng không trọn vẹn đến thế giới để nó sống không chút tôn nghiêm, đó là vô trách nhiệm! Diễn Vũ bề ngoài nhìn kiên cường, thật ra nội tâm anh ấy rất mềm mại, để anh ấy chọn, anh ấy nhất định khó xử.

Em cũng không đành, nhưng quyết định này chỉ có thể để em làm.

Diễn Vũ mắng em cũng được đánh em cũng được, tóm lại khi anh ấy cảm thấy hối hận, có thể có người mang ra trách móc."
Hà Vũ Bạch bỗng thấy em trai không có chưa trưởng thành như cậu tưởng, ít nhất gặp phải chuyện có thể lo lắng đến cảm thụ của người khác.

Vẫn là đến chỗ ba trước đi, dù nói thế nào, chuyện này tuyệt đối không thể giấu ông ấy nữa."
Hà Vũ Bạch dùng sức nhéo mặt em trai.

Vẻ mặt Hà Quyền rất giống áp thấp nhiệt đới đụng phải bão cát phía bắc, trong bão lẫn hạt cái, xoay vòng cạo qua cạo lại trên mặt.

May Trịnh Vũ Hoàng cũng là ruột thịt, nếu không y đã sớm quẳng từ cửa sổ phòng làm việc ra ngoài.

Một ngày sống yên ổn cũng không có, đám nhãi này quả thực là đòi nợ y.

Chuyện vốn nên vui vẻ, kết quả mẹ nó làm cho bực mình.

Trịnh Vũ Hoàng đã chuẩn bị xong bị gọt một trận, cúi đầu đứng bên bàn làm việc của Hà Quyền, đợi mưa to gió dữ ập xuống.

"Con ngồi xuống cho ba." Hà Quyền mệt mỏi, ngửa mặt nhìn cổ nó càng mệt.

Trịnh Vũ Hoàng ngoan ngoãn ngồi lên sofa, thuận tay kéo Hà Vũ Bạch, ra hiệu cậu che mặt thay mình.

Hà Quyền vận khí đủ, vỗ một cái lên bàn, dọa hai con trai rụt vai lại: "Trịnh Vũ Hoàng! Ông đây từ 20 năm trước đã giáo dục mày kiến thức thời kỳ dậy thì, tổ sư dạy hết vào bụng chó rồi à!? Đi siêu thị mua bao mệt chết mày được à!?"
"Siêu thị trong nước......!không mua được size phù hợp......" Trịnh Vũ Hoàng nhỏ giọng biện minh cho mình một câu.

Hà Quyền tức đến suýt nữa bị nhồi máu cơ tim.

Đã nhiều năm không tắm cho con út rồi, dậy thì thành dạng gì y thật sự không có khái niệm.

Nhưng nghĩ đến gen của bạn học Trịnh Đại Bạch đặt ở đó, chắc hẳn thằng nhóc này không dám mang loại chuyện này ra lừa cậu.

"Tưởng ba chưa sinh con hả? Không có biện pháp khác?"
Nên mắng vẫn phải mắng, mắng xong còn phải nghĩ cách làm thế nào để thằng oắt này đừng bị phụ huynh đối phương giết chết.

Đồ đáng lo, mình đẻ ra, cũng không thể lãng phí thức ăn nhiều năm như vậy.


"Ba, con chưa từng nghĩ sẽ tránh né —" Trịnh Vũ Hoàng nói một nửa, dừng một chút, "Con rất muốn đứa nhỏ, chờ lúc con chơi vào cuộc thi toàn ngôi sao, nhóc con có thể la hét cho con ở trên màn hình lớn."
"Mày không bằng tiêu tiền thuê một đứa!" Hà Quyền chẹn họng nó, "Đó là con cái, không phải đồ vật! Chào đời là biết chạy? Thấy gió là lớn? Nuôi ba đứa mày từ bé đến lớn, quả thực là lịch sử huyết lệ của ba!"
Đường cong mặt Hà Vũ Bạch và Trịnh Vũ Hoàng đồng thời kéo thẳng tắp — Ba không phải từ bé đã coi 3 bọn con như đồ chơi sao? Toàn là cha nuôi con thôi.

Hà Vũ Bạch đi tới sau lưng Hà Quyền, vỗ lưng thuận khí giúp y: "Ba, tối nay hẵng mắng Vũ Hoàng tiếp, ba trước tiên xem sao, có thể giữ lại hay không......"
Hà Quyền xoa thái dương, khó xử cau mày.

Nhiều năm như vậy y chưa từng thấy ca bệnh mang thai trước khi làm CT dẫn đến dị dạng, cho dù thật sự xảy ra vấn đề, bình thường sẽ sinh non tự nhiên.

Nhưng đối với bệnh nhân y có thể đặt số liệu giảng đạo lý, nhưng là cháu ruột, mình nhỏ ra cục cưng, đẻ ra thằng ngốc y phải nhảy lầu trước.

Suy nghĩ một lát, y nói với Trịnh Vũ Hoàng: "Cách xử lý ổn thỏa nhất định là không cần, ảnh hưởng của phóng xạ biến mất cần 3 đến 6 tháng, mà trước 12 tuần chính là giai đoạn thai nhi trổ mã thần kinh.

Dựa theo tình huống của Diễn Vũ, vừa vặn trùng lặp."
Vai Trịnh Vũ Hoàng lại xụ xuống, Nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của nó, Hà Quyền vừa tức vừa đau lòng.

Nhưng cũng không thể tạo áp lực thêm cho nó, bèn gõ bàn nói: "Nhưng dựa theo ca bệnh từng qua tay ba mà nhìn, có thể đợi đến sau 12 tuần đo ống thần kinh và nhiễm sắc thể rồi ra quyết định.

Có chút chênh lệch tuyệt đối không thể giữ, nếu không có, đến tuần 25 tầm soát dị tật xem bề ngoài, vẫn không có vấn đề, cơ bản có thể yên tâm."
"Thật sao?" Trịnh Vũ Hoàng ngẩng đầu, trong mắt lại cháy lên hi vọng.

Hà Quyền muốn đánh nó: "Nếu không yên tâm mày có thể đăng ký chuyên gia khác."
Trịnh Vũ Hoàng cười ngu.

"Nhớ lát xuống tầng đến chỗ thu phí nộp tiền đăng ký, ông đây bây giờ mỗi người đăng ký một nghìn, mặc dù cha mày làm chủ tịch, nhưng ổng đã nói, cha con ruột, tính toán rõ ràng." Hà Quyền lườm con út một cái, lại trở tay vỗ tay con cả, "Tiểu Bạch, chuyện này bọn Âu Dương biết chưa?"
"Chưa, đâu dám nói chứ, tình huống chú Lạc bây giờ......!Sợ chú ấy biết lo lắng." Hà Vũ Bạch mím môi, "Chỗ cha......!lát nữa hẵng nói với ổng hay là?"
Hà Quyền xua tay: "Chết sớm đầu thai sớm, Trịnh Vũ Hoàng, mày gọi ngay cho Trịnh Đại Bạch.

Yên tâm, ổng nếu muốn đánh chết mày, ba nhất định sẽ cản một cái."
Mặc dù Trịnh Vũ Hoàng cũng không muốn đầu thai lần nữa, nhưng vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại ra.

Với cả nó thật sự không cảm thấy Trịnh Chí Khanh sẽ làm gì mình, dù sao làm ông nội lại không phải làm ông ngoại.

Ai mà chưa từng trẻ tuổi chứ, hiểu nhiều..


Bình luận

Truyện đang đọc