Edit + Beta: Vịt
"Oaa, Tiểu Bạch, đồng hồ cậu mua hồi nào vây?"
Hà Vũ Bạch vừa ngồi xuống sofa đã bị Âu Dương Diễn Vũ túm lấy, tỉ mỉ nghiên cứu chiếc đồng hồ Mạc Nhất Phàm tặng cậu.
Hà Vũ Bạch nhanh chóng ra hiệu y nhỏi giọng, cũng quăng ánh mắt ám hiệu về phía Mạc Nhất Phàm đang nói chuyện khách khí với các bề trên nhà cậu.
"Chú Mạc tặng." Cậu nhỏ giọng giải thích.
Ban ngày cậu với Lãnh Tấn đi dạo cùng Mạc Nhất Phàm cả ngày ở trung tâm thương mại mua quà gặp mặt, mệt đến mức hai bọn cậu còn thảm hơn trực ca đêm 3 ngày liền.
May mà đón Tết quầy chuyên doanh tan làm sớm, còn mua tiếp cốp sau chiếc xe việt dã của Lãnh Tấn không nhét nổi nữa.
Mạc Nhất Phàm chuẩn bị quà cho mọi người hôm nay có mặt, quẹt thẻ đến mức Hà Vũ Bạch hoa mắt.
Nghe nói ở cửa còn có hai con chó, ông đã đến bãi đỗ xe lại quay trở lại mua hai cái vòng cổ cực đắt tiền.
Hà Vũ Bạch hiểu trong lòng, Mạc Nhất Phàm đây là sợ Trịnh gia không vừa mắt con mình, cố hết sức kiếm mặt mũi cho con trai.
Cho nên cậu cũng không cản, mua đi, ông cụ chú ý thể hiện mặt người, để bọn họ khách sáo đến.
Âu Dương Diễn Vũ đầy nghiên cứu với đồ xa xỉ, một cái liền nhận ra đây là chiếc limited.
Y cầm tay Hà Vũ Bạch, chua lè nói: "Nè, chiếc đồng hồ này không rẻ đâu, cái trên cổ tay cậu là đi kèm theo chiếc Aston Martin, ba Lãnh Tấn thật thương con dâu."
Vừa nói y liếc Trịnh Vũ Hoàng một cái — Em nhìn mẹ chồng người ta kìa, lại nhìn nhà các em, cháu trai cũng suýt nữa đã sinh đến giờ cũng không tỏ vẻ gì.
Trịnh Vũ HSu khi bị nạo mấy lần mới phản ứng kịp.
Nó sờ túi, móc ra một chùm chìa khóa giao vào tay Âu Dương Diễn Vũ: "Ba nói, khu nhà cha đầu tư ở đằng sau phố Wall làm quà cưới cho anh, chờ có thời gian về Newyork đi làm chuyển nhượng, không thích thì bán."
"Không cần, anh lại không thiếu một căn nhà của nhà em." Tuy là nói vậy, nhưng Âu Dương Diễn Vũ vẫn không nhịn được câu khóe miệng.
Cần không phải thứ quá đắt tiền, mà là tâm ý.
Hòa Vũ Tịch và bạn trai vẫn ở đường cao tốc sân bay, phải đợi bọn họ về mới ăn cơm.
Tề Vũ Huy kéo Âu Dương Diễn Vũ ra bãi biển ngoài biệt thự bắn pháo hoa, Hà Vũ Bạch và Lãnh Tấn ở trên ban công nhìn.
Lạc Quân Hạo cùng đến góp náo nhiệt, kết quả suýt nữa bị ống pháo hoa rơi xuống đột ngột phun phải.
Nếu không phải Trịnh Vũ Hoàng nhanh tay nhanh mắt kéo cậu ta một cái, Tết năm nay mọi người đều từ biệt.
Các bề trên ngồi vây quanh bàn trong phòng khách đánh bài tú-lơ-khơ nói chuyện, nhưng mà thật sự nói không ngừng cũng chính là Hà Quyền, Hòa Vũ thì thấy không ai đáp lời thỉnh thoảng đáp một câu, Mạc Nhất Phàm chỉ cười nghe.
Trịnh Chí Kiệt từ lúc nghe nói con gái sẽ dẫn bạn trai về trên mặt không cười nữa, hơn nữa Trịnh Chí Khanh sau khi nhìn thấy Lãnh Tấn cũng giả bộ cười như khóc, Hà Quyền nói thầm hai anh em này vừa vặn góp một đôi mèo to nhỏ trong bộ bài — Hai tấm mặt quỷ.
"Tết nhất mà, đừng tìm khó chịu, lại nói còn có khách ở đây."
Hà Quyền ngầm chọt eo Trịnh Chí Khanh, nghiêng đầu chuyển lời đến bên tai hắn.
Cha mẹ chồng đều không ở đây, trước kia bọn nhỏ ở nước ngoài không có thời gian về, 30 phần lớn chỉ có 4 người già bọn họ tụ tập ăn bữa cơm, đã mấy năm không náo nhiệt như vậy rồi.
Con cháu tự có phúc của con cháu, vui vẻ không tốt sao, bày mặt thối cho ai nhìn?
Trịnh Chí Khanh hắng giọng, quăng ánh mắt về phía Mạc Nhất Phàm, rất có tư thế không có lời tìm lời: "Nghe nói ông Mạc là làm kịch sân khấu, trước đây cũng học chuyện ngành này?"
"Tôi trước đây học tranh sơn dầu." Mạc Nhất Phàm vốn đang cảm thấy bầu không khí trên bàn hơi gượng gạo, thấy thông gia chủ động tìm mình nói chuyện, trong lòng bỗng thở phào.
"À, đại học nào vậy?" Trịnh Chí Khanh quen cách nói chuyện này, ở nơi xã giao gặp được người cần kết giao thì bắt đầu nói từ đại học, nói không chừng có thể tìm được bạn học rút ngắn cảm giác khoảng cách.
Hà Quyền nghe vội vàng ở dưới gầm bàn đụng đầu gối hắn — 19 đã sinh con rồi, anh bây giờ hỏi người ta học đại học nào? Trong đầu có u à!
"Đại học nghệ thuật Nam Thanh." Mạc Nhất Phàm ngược lại rất bình tĩnh, "Nhưng mà tôi năm 2 đã đi Pháp, học ở Học viện Mỹ thuật Dunkirk."
"Đại học nghệ thuật Nam Thanh?" Hòa Vũ nghiêng đầu nhìn về phía Trịnh Chí Kiệt không biết suy nghĩ cái gì, "Chí Kiệt, ông Mạc là bạn học của anh."
Trịnh Chí Kiệt hoàn hồn, gật đầu nói với Mạc Nhất Phàm: "Tôi ở ngành quảng cáo."
"Tôi đã từng thấy ông." Mạc Nhất Phàm cười cười với hắn, giọng điệu và ánh mắt trực tiếp gợi suy nghĩ Trịnh Chí Kiệt trở lại nhiều năm trước đây, "Hội bạn học 40 năm trước, lần ông làm học sinh vinh dự về trường diễn thuyết, chúng ta từng gặp mặt một lần."
Lúc này Trịnh Chí Kiệt nhớ ra.
Trong dạ tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường, là Lãnh Hồng Vũ học sinh vinh dự của đại học nghệ thuật Nam Thanh giới thiệu một sinh viên năm nhất cho hắn, nói là vẽ tranh sơn dầu khá đẹp, có thể vẽ tranh tuyên truyền quảng cáo cho nhà máy thuốc Trịnh thị.
Sinh viên mới của khoa nghệ thuật muốn lăn lộn thương nghiệp có tiếng tăm đều phải dựa vào tiền bối dẫn dắt, mà Trịnh Chí Kiệt khi đó không coi là chuyện gì, tùy tiện đồng ý một câu, sau đó thì không nói nữa.
Hắn vẫn nhớ rõ sau khi dạ tiệc kết thúc, từ xa nhìn thấy sinh viên đó lên xe của Lãnh Hồng Vũ.
Sở dĩ khắc sâu ấn tượng với chuyện này, là bởi vì Lãnh Hồng Vũ khi đó nổi tiếng yêu thương vợ, chưa từng phóng túng với mấy nhị thế tổ chưa lập gia đình như bọn hắn, càng đừng nhắc đến hơn nửa đêm dẫn sinh viên đại học lên xe của mình.
Chỉ là niên đại quá xa, hắn đã sớm quên tên và dáng vẻ sinh viên năm nhất đó, bây giờ thì trùng hợp.
Trịnh Chí Kiệt theo bản năng quay đầu nhìn Lãnh Tấn đứng ngoài cửa sổ, lại xoay người nhìn Mạc Nhất Phàm, nhìn như tùy ý nói: "Chuyện đã lâu như vậy, tôi đã không nhớ rõ nữa."
Mạc Nhất Phàm cười nói: "Tôi cũng đoán vậy, ông gặp nhiều người, chắc sẽ không nhớ tôi."
Trịnh Chí Kiệt khô khan kéo ra nụ cười, sau đó đứng lên vỗ vai em trai: "Mọi người chơi trước đi, Chí Khanh, đến phòng sách, có hợp đồng xem giúp anh."
"Hôm nay năm mới, đừng nói công việc." Hòa Vũ khuyên hắn.
"Việc 10 phút."
Trịnh Chí Kiệt nói, sâu xa nhìn Mạc Nhất Phàm một cái.
Ở trong phòng sách nói rõ suy đoán của mình với em trai, Trịnh Chí Kiệt nhìn hắn, chờ nghe ý kiến đối phương.
Từ xưa đến nay con riêng chính là thân phận người khác khinh thường, thậm chí ngay cả tác phẩm văn học cũng không thoát.
Nhân vật phản diện Edmond trong kiệt tác《King Lear》của Shakespeare, mưu kế tính toán tỉ mỉ hại chết bao nhiêu người, đơn giản là vì chính danh thân phận con riêng của mình.
Trịnh Chí Khanh hơi cau mày, thở dài nói: "Thật ra em cũng có nghi ngờ, cũng đã hỏi Tiểu Bạch, nhưng nó không thừa nhận......!Lãnh Tấn không tệ, nghiệp vụ càng không phải xoi mói, cộng thêm mấy lời khen của A Quyền nói mãi về nó, em nghĩ, haiz, chỉ cần Tiểu Bạch thích, tùy nó đi."
"Chú tự hiểu trong lòng là được."
Trịnh Chí Kiệt cũng không phải kỳ thị Lãnh Tấn, hắn chỉ là không hi vọng tìm người có phức cảm tự ti mãnh liệt.
Lấy kinh nghiệm nhân sinh gần 70 năm của hắn mà nhìn, sống chung với người như vậy tuyệt đối không hạnh phúc.
"Ài, đóa hoa đồng vất vả nuôi lớn, cứ như vậy để người ta bê đi mất......!thật không cam lòng." Trịnh Chí Khanh tựa vào lưng ghế, nhận lấy xì gà Trịnh Chí Kiệt đưa tới, quẹt diêm châm.
Hắn bình thường không hút thuốc lá, chỉ thỉnh thoảng đến chỗ anh hắn, cùng hút điếu xì gà Cuba thả lỏng tâm tình.
"Anh chờ xem Vũ Tịch mang về cho anh thứ gì." Trịnh Chí Kiệt oán hận hít ngụm xì gà, "Nhãi thối, dám cua con gái ông, mặc kệ nó có phải quản lý cấp cao của ngân hàng vốn nước ngoài hay không, mặc kệ cha nó có phải cảnh sát hình sự quốc tế hay không, vào cửa đánh gãy chân trước đã!"
Trịnh Chí Khanh gật gật đầu: "Gậy đầu rồng của Tề lão em để bên tủ giày cho anh rồi, kiềm chế dùng sức, chú ý tim anh, không được thì em đánh nó thay anh."
Trịnh Chí Kiệt cười vỗ vai em trai — Anh em ruột đánh hổ, thời khắc mấu chốt, vẫn là anh em ruột giúp sức.
Nhưng đến khi Hòa Vũ Tịch dẫn bạn trai vào cửa, cánh tay Trịnh Chí Kiệt thò về phía gậy đầu rồng lại bị Hòa Vũ đẩy ra.
Thằng nhóc con lai Trung Pháp tên Daniel này nói tiếng Trung rất trôi chảy, vào cửa đã gọi cha, còn cho Hòa Vũ một cái ôm nhiệt tình, dỗ mẹ vợ cười híp mắt.
Trịnh Chí Kiệt không dám trợn mắt trắng với con gái, đành phải miễn cưỡng nặn ra nụ cười, cánh tay căng cứng bắt tay với con rể tương lai.
Phải nói thằng oắt này bề ngoài thật sự không xoi mói được: Nhìn qua cao 1m9, tóc đen mắt xanh, vẻ ngoài muốn bao nhiêu sức sống có bấy nhiêu sức sống, tây trang thẳng thớm, từ đầu đến chân lộ ra kiểu tinh anh.
Tính cách Hòa Vũ Tịch không khác Hà Vũ Bạch lắm, đều là kiểu nội tâm.
Nhưng từ trên nét mặt cô có thể nhìn ra, phụ nữ chìm đắm trong bể tình hạnh phúc cỡ nào.
"Thằng bé rất tốt." Hòa Vũ nhìn con gái con rể ngọt ngào đứng sát nhau, vẻ mặt hài lòng, "Em thấy xứng với Vũ Tịch của chúng ta không có vấn đề."
"Anh lên tầng uống viên thuốc."
Trịnh Chí Kiệt cảm giác bệnh tim của mình lại sắp mắc.
Mọi người đã đầy đủ, ngồi xuống ăn cơm.
Làm chủ gia đình, Trịnh Chí Kiệt giới thiệu người các người lạ với nhau một lượt, sau đó giơ chén rượu đỏ lên hẹn mọi người năm mới vui vẻ, tuyên bố cơm tất niên chính thức khai tiệc.
Nhất thời trên bàn sôi nổi, không khí hoà thuận vui vẻ, ngay cả hai ông bố vợ vẫn cứ làm mặt lạnh cũng rốt cuộc có chút tươi cười.
"Chờ sang năm có trẻ con, càng náo nhiệt." Hà Quyền nói với Hòa Vũ.
Hòa Vũ gật gật đầu, cười hỏi Hà Vũ Bạch: "Các con định bao giờ tổ chức?"
Hà Vũ Bạch đỏ tai, nghiêng đầu nhìn Lãnh Tấn, không nói chuyện.
Lãnh Tấn còn chưa cầu hôn, câu này cậu không cách nào trả lời.
Mạc Nhất Phàm thấy đứa nhỏ không nói chuyện, ở bên cạnh tiếp lời: "Chuyện của bọn trẻ, để bọn nó tự quyết định, chúng ta là người già, giục nữa cũng vô dụng."
"Ba, chuyện này không phải mọi người quyết định sao." Lãnh Tấn lặng lẽ ở dưới mặt bàn kéo tay Hà Vũ Bạch, "Bọn con lúc nào cũng được."
Đây là lần đầu tiên Lãnh Tấn gọi Mạc Nhất Phàm là "Ba", bản thân hắn không để ý, nhưng Mạc Nhất Phàm đỏ vành mắt, tất cả lời nghẹn trong cổ họng.
Trịnh Chí Khanh ở đối diện ho khan một tiếng, sau đó bị Hà Quyền cấu đùi, đành phải nhạt nhẽo nặn ra nụ cười.
Mắt thấy không khí lại bắt đầu lúng túng, Mạc Nhất Phàm vỗ nhẹ cánh tay Lãnh Tấn: "A Tấn, kính chủ tịch Trịnh chén rượu thay ba."
Lãnh Tấn đứng lên, dùng trà thay rượu kính mọi người.
Đang ngồi ở đây đều biết hắn không thể uống rượu, nhỡ có bệnh nặng cần quay về, chóng mặt sao có thể cầm dao phẫu thuật?
Thân là con lai Trung Pháp, Daniel không phải lần đầu tiên đón Tết Trung Quốc, biết phép tắc bàn ăn.
Hắn thấy Lãnh Tấn kính rượu xong, bưng chén rượu của mình lên, bắt đầu từ Trịnh Chí Kiệt theo thứ tự kính xuống.
Đến bên cạnh Mạc Nhất Phàm, hắn nghe đối phương nói tiếng Pháp với mình, bỗng có loại cảm giác thân thiết.
"Chúc ngài vạn sự như ý." Hắn nói với Mạc Nhất Phàm.
Mạc Nhất Phàm giơ chén rượu lên, cười uyển chuyển nói: "Thân thể tôi không tốt, không thể uống nhiều, cậu tùy ý là được rồi."
"Vậy thì, ngài đừng uống nữa."
Daniel tùy ý đè cổ tay Mạc Nhất Phàm, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại — Hắn nhìn thấy bên trong cổ tay đối phương có một hình xăm đóa hoa hồng quấn quanh bụi gai.
Người này, hẳn sẽ không phải......!
Daniel đè xuống nghi ngờ trong lòng, kính rượu một vòng xong, sau đó nói chúc tết song thân, đi tới ban công gọi điện thoại.
Một lát sau hắn quay lại bàn ăn, khom người nói khẽ bên tai Trịnh Chí Kiệt: "Cha, có chỗ nói chuyện riêng một lát không?"
Trịnh Chí Kiệt suýt nữa bị tiếng "Cha" gọi mắc nhồi máu cơ tim.
Vốn tưởng Daniel muốn dùng thân phận con rể cùng mình "đối thoại giữa đàn ông và đàn ông", thật không nghĩ đến cửa thư phòng vừa đóng lại, Trịnh Chí Kiệt đã nghe thấy hắn nói: "Cha, trong nhà mình, có tội phạm."
Trịnh Chí Kiệt chẳng quan tâm chuyện nhồi máu cơ tim nữa, cau mày hỏi: "Ai?"
"Ông Mạc Nhất Phàm, à không, con không xác định ông ấy có phải thật sự là cái tên này hay không." Daniel đưa ảnh trong điện thoại cho Trịnh Chí Kiệt, "Ông ấy có mười mấy cái tên giả, từng là nghi phạm theo dõi nhiều năm của cha con trước khi về hưu.
Vừa nãy gọi điện thoại với cha con, xác nhận ông ấy bị phán tù chung thân, hẳn vẫn giam trong nhà tù trên biển Boyard mới đúng."
Nhìn thấy ảnh nghi phạm tiêu chuẩn nhiều năm trước của Mạc Nhất Phàm trên điện thoại, trong lòng Trịnh Chí Kiệt chập chờn vặn ra dấu hỏi.
"Ông ta mắc tội gì?"
Daniel nói thẳng thắn với hắn: "Làm giả tác phẩm nghệ thuật, chi phiếu và lấy trộm thân phận người khác, ở các quốc gia châu Âu lừa đảo ung dung ngoài vòng pháp luật nhiều năm, tổng cộng tạo thành tổn thất mấy trăm triệu đô.
Bắt đầu từ hồi con còn trẻ, trong thư phòng của cha đã dán đầy manh mối có liên quan đến hắn.
Con nhìn thấy hình xăm hoa hồng trên cổ tay ông ta, nhớ đến một bức vẽ tay giống y đúc dán trong thư phòng mới đi chứng thực với cha con.
Lúc nãy cha nói với con, chỉ dựa vào đặc điểm xác nhận này của rất nhiều người bị hại, mới gắn kết được vụ án phân tán khắp nơi lại với nhau."
"......"
Chân mày Trịnh Chí Kiệt vặn chặt, xoa cằm đi qua đi lại trong phòng sách.
Nhưng đang vui vẻ, trong nhà lại có tội phạm vốn nên bị giam trong tù!
Lúc ông đang nghĩ phải tìm quan hệ nào để ý đến chuyện này, điện thoại Daniel vang lên.
Nhận điện thoại xong, trên mặt Daniel xấu hổ nói với hắn: "Xin lỗi, cha, con đã kích thích......!Cha lúc nãy đã xác nhận với kiểm sát trưởng, ông Mạc đã dùng hỗ trợ cảnh sát hình sự quốc tế truy xét tội phạm làm giả tác phẩm nghệ thuật và chứng từ tài chính làm điều kiện trao đổi kết thúc thời hạn thi hành án, ông ấy bây giờ là người tự do."
Nghe vậy, Trịnh Chí Kiệt giơ tay lên.
"Không, chuyện này con làm đúng, nhà chúng ta không thể qua lại với tội phạm lừa đảo.".