DIỆU THỦ ĐAN TÂM


Edit + Beta: Vịt
Buổi sáng chủ nhiệm Từ của khu 2 gọi điện thoại đến khu 1, gọi Lãnh Tấn qua hội chẩn.

Mặc dù Lãnh Tấn không hề thích Từ Kiến Hưng, nhưng công việc là công việc.

Cúp điện thoại, hắn lập tức gọi Hà Vũ Bạch qua cùng dự thính.

Đến nơi vừa nhìn, chủ nhiệm Cầu của khu 3 cũng ở đây, còn có chủ nhiệm của mấy phân khoa khác, Lãnh Tấn lập tức ý thức được tình huống nghiêm trọng hơn dự đoán.

Quả nhiên, nghe giới thiệu là bệnh nhân viêm mạch bệnh viện bên ngoài chuyển đến, da tổn hại nghiêm trọng cũng đã xuất hiện triệu chứng thần kinh, cần làm phẫu thuật đổi mạch máu phạm vi nhân lực lớn.

Dùng hiểu biết của Lãnh Tấn đối với Từ Kiến Hưng, đối phương rất ít sẽ sẵn lòng nhận kiểu bệnh nhân tốn sức không có hiệu quả thế này.

Số lần giải phẫu nhiều, nguy hiểm cao, cần hợp tác tổn hao tinh thần với các khoa.

Hắn đoán lão Từ lần này không đẩy bệnh nhân đến khu 1 hoặc khu 3, có lẽ bởi vì muốn làm Phó viện trưởng, trước khi nhậm chức "đoàn kết" các cán bộ lãnh đạo trung tầng.

Hà Vũ Bạch đang hết sức nghiêm túc làm ghi chép hội nghị, đột nhiên ngón tay che trên giấy.

Cậu ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Lãnh Tấn ngăn cậu viết chữ.

Lãnh Tấn nghiêng đầu dán vào tai cậu, âm lượng cực nhỏ lại tràn đầy không vui: "Khỏi nghe lão Từ, cậu lại không lĩnh lương của hắn."
Lúc vừa nghe Từ Kiến Hưng điểm danh để Hà Vũ Bạch làm ghi chép hội nghị, Lãnh Tấn vốn định vỗ bàn.

Người trong tay mình không cần hắn, mẹ nó thật sự coi mình đã là Phó viện trưởng?
Nhẹ nhàng đẩy tay Lãnh Tấn ra, Hà Vũ Bạch cười cười với hắn, đồng thời quay đầu nhỏ giọng nói: "Tôi dùng tiếng Tây Ban Nha viết, chủ nhiệm Từ lần sau khẳng định không dám dùng tôi nữa."
Ngữ điệu Hà Vũ Bạch tinh quái lại mang theo chút kiêu ngạo, khí nóng thổi vào bên tai Lãnh Tấn, khiến lông tơ nửa người hắn dựng hết cả lên.

Hắn vội vàng ngồi thẳng người, miễn cưỡng tập trung tinh thần vào trên người Từ Kiến Hưng đang nước miếng tứ tung — nếu không lát nữa đứng dậy sẽ không chỉ là lông tơ.


Từ Kiến Hưng đã sớm chú ý tới Lãnh Tấn và Hà Vũ Bạch ở đó kề tai nói nhỏ, sắc mặt hơi trầm xuống hỏi: "Chủ nhiệm Lãnh, cậu có ý kiến gì với phương án phẫu thuật tôi đề ra không?"
"Không, rất tốt."
Lãnh Tấn vừa nói vừa cười, đương nhiên không phải là cười với Từ Kiến Hưng — Mang tiếng Tây Ban Nha ra vặc lại lão Từ, thật may Hà Vũ Bạch nghĩ ra được, quả nhiên là thiên tài.

Họp thảo luận của khu 2 vừa tan, Lãnh Tấn nhận được thông báo của điều trị khẩn cấp phái người qua hội chẩn.

Nhưng hắn còn phải đến phòng khám, liền bảo Hà Vũ Bạch qua xem sao.

Nói thật, nếu Hà Vũ Bạch cũng không chẩn ra được vấn đề, hắn đi cũng giống vậy.

Mặc dù Hà Vũ Bạch không vào phòng giải phẫu, nhưng qua khoảng thời gian này ở chung, Lãnh Tấn tin chắc, phương diện chẩn đoán bệnh đối phương quả thật có thể giành hạng nhất bệnh viện Tổng hợp Đại Chính.

Kỹ thuật nghề nghiệp có chuyên môn, hắn đương nhiên sẽ không ghen tị với tài hoa của Hà Vũ Bạch, ở phòng giải phẫu có trách nhiệm quan trọng hơn hắn phải gánh vác.

Lúc Hà Vũ Bạch ở phòng quan sát khẩn cấp nhìn thấy người bệnh, hơi giật mình.

Đứa trẻ 15-16 tuổi, trên người trang phục cosplay nhân vật anime: Đội tóc giả màu trắng bạc, trên mặt bịt kín một mắt, trang phục trên người giống đồ của Ninja.

Cậu bình thường không đọc manga, không nhận ra là nhân vật nào.

Lúc bệnh nhân ở trên sân khấu biểu diễn đột ngột ngất nhập viện, nhưng giờ nhìn rất ổn, hơn nữa chỉ tiêu các mục kiểm tra căn bản cũng đều bình thường, không có thiếu máu và tụt huyết áp, xét nghiệm máu thường xuyên và huyết áp cũng bình thường, bác sĩ điều trị khẩn cấp đành phải gọi người từ khu bệnh đến chẩn đoán bệnh.

"Viên Cẩn đúng không?" Hà Vũ Bạch đối chiếu tên họ với đối phương, sau đó lại hỏi: "Em đây là cos ai thế?"
Đứa nhóc đi cùng Viên Cẩn hỏi ngược lại: "Bác sĩ anh chưa xem《Naruto》sao?"
"Anh không có nhiều thời gian xem......" Hà Vũ Bạch ngượng ngùng cười cười, chuyển hướng đề tài, "Phụ huynh của em không ai đến sao?"
"Bọn họ bận." Viên Cẩn thoải mái đáp lại, "Em cảm thấy em gần đây thiếu ngủ, vừa phải đi học vừa phải tập luyện, một ngày chỉ có thể ngủ ba bốn tiếng thôi.

Bác sĩ, em có phải bởi vì thế mới ngất?"
"Vậy phải đợi sau khi kiểm tra mới biết được." Hà Vũ Bạch giơ tay lên ra hiệu nó cởi tóc giả và mặt nạ ra.


"Vừa nãy có một bác sĩ cũng bảo em lấy xuống một lần." Viên Cẩn không vui lầm bầm, "Đeo lại lần nữa rất phiền."
"Anh có thể giúp —"
Tiếng Hà Vũ Bạch sau khi nhìn thấy con mắt trái bị giấu dưới mặt nạ của Viên Cẩn bỗng ngừng lại — Xung quanh con ngươi có một vòng sáng lam ánh lục, nhìn giống như đeo lens mắt.

Bạn của Viên Cẩn thấy Hà Vũ Bạch sửng sốt, đắc ý nói: "Chưa từng thấy nhỉ, bác sĩ, đây là Sharingan trời sinh."
Hà Vũ Bạch căn bản không biết "Sharingan" là gì, nhưng cậu quả thực biết loại bệnh nào sẽ khiến xung quanh con ngươi xuất hiện loại bệnh biến được gọi là "vòng KF" này.

(Vòng KF, hay tên đầy đủ là vòng Kayser – Fleischer, đây là dấu hiệu của bệnh wilson)
Thoái hóa gan, bình thường bởi vì gen thiếu hụt dẫn đến trong cơ thể dư thừa Cu2+ không cách nào bị gan chuyển hóa, từ từ tích tụ trong người dẫn đến bệnh chuyển hóa ngộ độc kim loại nặng mãn tính.

Tỷ số phát bệnh khoảng 1 phần 8 triệu, cực kỳ hiếm gặp, gần như không ngoại lệ phát bệnh thời kì thiếu niên.

Loại bệnh này không cách nào chữa khỏi, ban đầu có thể dựa vào chuyển hóa Cu2+ để giảm bớt, sau này cần tiến hành cấy gan.

Viên Cẩn ngất đột ngột, căn bản có thể phán đoán là triệu chứng bởi vì đồng lắng ở não dẫn đến.

Đối mặt với khuôn mặt không biết không sợ của hai đứa nhỏ, Hà Vũ Bạch lo lắng rũ mắt xuống, yên lặng thở dài.

Thông báo cho cha mẹ Viên Cẩn mau chóng chạy đến bệnh viện, Hà Vũ Bạch để điện thoại xuống, tâm tình nặng nề dị thường.

Bệnh nhân càng nhỏ tuổi mắc loại bệnh không thấy hi vọng thế này, khiến tâm tình tiêu cực của nhân viên y tế càng lớn.

Trình Nghị ở bên cạnh thấy cậu rũ đầu, ghé tới hỏi: "Lông Chim Nhỏ, anh sao thế?"
Hà Vũ Bạch lắc lắc đầu: "Không có gì......!chỉ là......!ngủ trưa không đủ......"
"Ây, Lông Chim Nhỏ, có ai nói với anh, anh rất không giỏi nói dối không?" Trình Nghị ôm vai cậu, "Được rồi được rồi, có gì không vui, em phụ đạo tâm lý cho anh."
Hà Vũ Bạch không muốn để tâm trạng tiêu cực của mình ảnh hưởng đến Trình Nghị, đành phải miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười: "Thật sự không sao, đói không, đi ăn trưa đi."
"Anh hôm nay nếu lại ăn cơm khoai tây sợi xào ớt xanh, em liền tuyệt thực, anh ăn không phiền em nhìn phiền." Trình Nghị lời lẽ chính nghĩa, "Xin anh đó, không ăn thịt lợn dê bò, đổi bữa cá thu được không?"
Hà Vũ Bạch bất đắc dĩ gật gật đầu.


Hai người vừa nói chuyện vừa chờ thang máy, cửa thang máy mở ra có người đi ra ngoài, Hà Vũ Bạch đang bị Trình Nghị chọc cúi đầu cười, theo bản năng dịch người sang bên cạnh để đối phương đi qua.

Cánh tay cậu đột nhiên bị túm lại, ngẩng đầu nhìn, nụ cười bỗng cứng ngắc.

"Lạc......!chú Lạc?"
"Vũ Bạch, Diễn Vũ xảy ra chuyện lớn như thế, các cháu còn muốn giấu chú bao lâu?"
Trong âm thanh Lạc Quân Hàm ẩn chứa chút tức giận.

15 tiếng trước.

Hà Quyền không có thời gian phản ứng lại Trịnh Chí Khanh ở bên cạnh cằn nhằn chuyện khuy măng sét mình tặng cho con cả xuất hiện trên áo sơ mi của Lãnh Tấn, trước mắt có tình hình khiến y dựng thẳng tóc xoăn hơn — Ảnh của Trịnh Vũ Hoàng xuất hiện trên mạng, tọa độ địa lý là bệnh viện Tổng hợp Đại Chính.

Y dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết con trai út vì sao về — Không phải Âu Dương Diễn Vũ làm giải phẫu sao? Oắt con, hồi cha ruột con nằm viện, sao không thấy con gọi điện thoại về hỏi thăm một câu!?
Nhưng Hà Quyền không trực tiếp đến bệnh viện bắt con trai, cũng cũng chỉ tức đầy bụng, y còn muốn sống thêm mấy năm, ít nhất nhịn đến lúc gặp được thế hệ thứ 3.

Chờ chút, thế hệ thứ 3?
Thấy Hà Quyền khơi lông mày, giọng Trịnh Chí Khanh bên cạnh im bặt.

Hắn còn tưởng Hà Quyền đang suy nghĩ vấn đề mình đề cập — Chủ nhiệm lãnh không tồi, có bản lĩnh, lại cùng Tiểu Bạch nhà mình?
Không, ba không đồng ý, Tiểu Bạch mới 24 tuổi, vẫn là trẻ con đó!
Hắn hỏi Hà Quyền: "A Quyền, em nói, em muốn đến nói chuyện với Lãnh Tấn không?"
"Huh? Nói chuyện gì với Lãnh Tấn?" Hà Quyền hoàn toàn không nghe lọt hắn lúc nãy nói gì.

"Chuyện về Tiểu Bạch." Vẻ mặt Trịnh Chí Khanh hơi tổn thương, "A Quyền, em rốt cuộc có nghe anh nói lúc nãy không?"
"Không." Hà Quyền cũng thẳng thắn, đưa màn hình điện thoại tới trước mặt Trịnh Chí Khanh, "Xem cái này trước, con trai ngoan anh nuôi ra, về nước cũng không biết báo cho hai bọn mình một tiếng."
Nhìn bức ảnh rõ ràng là góc chụp trộm, chân mày Trịnh Chí Khanh cau sâu lại.

"Nó còn ở bệnh viện ra tay đánh người, đây cũng là anh nuông chiều." Hà Quyền thu tay lại, mở danh bạ ấn số, "Hello, Lạc công tử, đã lâu không gặp ha."
Oắt con, Hà Quyền vừa nói chuyện điện thoại vừa nghiến răng, ông đây không tức với mày, để mẹ vợ tương lai của mày trị mày!
(Đứa nào re-up là chó)
Trước khi nghỉ trưa Lãnh Tấn kiểm tra phòng theo thủ tục, đến phòng của Âu Dương Diễn Vũ, sau khi gõ cửa vào phòng cảm giác như vào hầm băng, vẻ mặt người bên trong cũng tụ sương.

Trừ Hà Vũ Bạch, Âu Dương Diễn Vũ và Trịnh Vũ Hoàng, trong phòng còn có một nam sĩ hắn chưa từng gặp.

Mặc bộ hưu nhàn màu vàng nhạt, gầy kiểu người mẫu, nhìn tuổi ngoài 30.


Hơn nữa người này có nhiều chỗ trùng với đặc trưng khuôn mặt của Âu Dương Diễn Vũ, Lãnh Tấn kết luận bọn họ có liên hệ máu mủ khá gần.

"Chủ nhiệm kiểm tra phòng." Lãnh Tấn nói xong dùng ánh mắt dò hỏi Hà Vũ Bạch "Sao đây".

Hà Vũ Bạch lập tức trả lời hắn một ánh mắt "Đi mau".

Dùng hiểu biết của cậu với Lạc Quân Hàm, tức giận cũng sẽ không đổ lên con trai, không nỡ, bình thường sẽ giận chó đánh mèo.

Tỷ như Trịnh Vũ Hoàng, vừa nãy đã bị Lạc Quân Hàm mắng hận không thể men cửa sổ leo ra ngoài.

"Chủ nhiệm Lãnh." Lạc Quân Hàm đã hỏi thăm được ai là người đứng đầu khu bệnh, "Vết thương của Diễn Vũ nhà tôi, rốt cuộc có nặng không?"
Lãnh Tấn hoàn toàn không biết Lạc Quân Hàm, thái độ giống như đối đãi với người nhà bệnh nhân bình thường: "Bị thương xương sống không có không nghiêm trọng, nhưng cậu ấy coi như may mắn, không tạo thành tổn thương thần kinh, dự đoán bệnh tình sẽ không có vấn đề."
"Cậu bảo đây gọi là may mắn?" Lạc Quân Hàm từ sofa đứng lên, hơi đề cao âm điệu, "Tôi xem dặn dò của bác sĩ nói, 5 ngày có thể xuống đất đi lại, giờ mấy ngày rồi? Nó sao vẫn chưa đứng dậy được?"
Hiện tại Lãnh Tấn cảm giác được không đúng, người này không phải lương thiện, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Tình huống của mỗi người khác nhau, lại nói cậu ấy hôm qua đã có thể được đỡ đứng một lúc."
Lạc Quân Hàm không lập tức nói chuyện, ánh mắt y lướt qua trên người 3 tiểu bối đang rụt vai, cuối cùng lại rơi trở lại trên mặt Lãnh Tấn: "Tôi muốn mang Diễn Vũ về Mỹ chữa trị, xin hãy lập tức sắp xếp xe cứu thương đưa nó đến sân bay."
Lạc gia có máy bay tư nhân, cúp điện thoại của Hà Quyền y liền bay đến.

"Chuyển viện?" Lãnh Tấn cau mày, "Tại sao?"
Lạc Quân Hàm lạnh lùng nói: "Tôi không tin tưởng cậu."
"Hiểu rồi, nhưng Âu Dương Diễn Vũ là bệnh nhân của tôi, tôi không ký cho đi, ai cũng không thể mang cậu ấy đi." Lãnh Tấn nói, phát hiện ánh mắt Hà Vũ Bạch giống như lại nhìn thấy ai nhảy lầu.

Sao thế? Người này trâu bò lắm sao?
Lạc Quân Hàm hơi híp mắt lại, nhìn vẻ mặt cũng biết y đã rất không vui.

Thấy thế, Âu Dương Diễn Vũ vội vàng lên tiếng giảng hòa: "Ba, con ở đây rất tốt, lại nói có Tiểu Bạch ở bên, ba cũng nên tín nhiệm cậu ấy chứ."
Nghe thấy Âu Dương Diễn Vũ gọi "Ba", Lãnh Tấn ngạc nhiên: "Tôi còn tưởng ngài là anh cậu ấy, xấu hổ quá, bác trai, vừa nãy ngữ khí cháu không tốt."
"Ha — khụ!" Trịnh Vũ Hoàng không tài nào ngừng cười được, vội vàng giả bộ ho khan.

Bác trai cả nhà cậu! Mặt Lạc Quân Hàm cũng tái đi.

Cậu bao nhiêu tuổi? Tiên sư có ai kéo vai vế vậy sao!?
===============
Ơ tính ra thì Lạc Quân Hàm cũng hơn Lãnh Tấn có gần chục tuổi nhỉ =))) tự dưng gọi người ta là bác trai người ta tức là đúng rồi =))))))).


Bình luận

Truyện đang đọc