DIỆU THỦ ĐAN TÂM


Edit + Beta: Vịt
Tìm căn phòng khám bệnh trống, Lãnh Tấn dẫn cha đi vào ngồi xuống.

Hắn có thể lấy cớ mình bận mà trốn tránh lần gặp mặt cha con đột ngột này, nhưng hắn không thể từ chối.

Lãnh Hồng Vũ mắc xơ gan nhiều năm, đã đến mức cần cấy ghép, nhưng vẫn không đợi được nguồn gan thích hợp.

Lãnh Tấn chú ý tới mức độ vàng da của đối phương rất nghiêm trọng, cả khuôn mặt giống như bị vỏ óc chó tươi sượt qua, vàng tới mức biến đen.

Ngồi mặt đối mặt với cha, Lãnh Tấn hỏi: "Sao cha lại đến đây?"
"Con không về nhà, cha không đến, e là đến lúc chết cũng không gặp được con." Trong giọng nói Lãnh Hồng Vũ mang theo oán giận, "A Tấn, bác sĩ Từ lúc nãy nói, nếu còn không cấy ghép, cha cùng lắm còn nửa năm."
Thở nặng nề một hơi, Lãnh Tấn nói: "Tôi xin lỗi đã nghe việc này rồi."
"Con biết sao?" Lãnh Hồng Vũ yên lặng nhìn hắn, "Cảm thấy có lỗi?"
Ngẩng cái đầu hơi cúi xuống lên, Lãnh Tấn nhìn chăm chú khuôn mặt vàng vọt của cha, chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc.

"Tôi biết." Hắn nói, "Nhóm máu của tôi giống ông, tôi có thể làm cấy ghép cơ thể sống cho ông, nhưng tôi không muốn làm.

Cho nên, tôi cảm thấy có lỗi với ông, cha à."
Tiếng "Cha" của hắn gằn rất nặng, khiến Lãnh Hồng Vũ cau mày: "Con vẫn vì chuyện mẹ con, hận cha."
Lãnh Tấn nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi chiều ấm áp tươi đẹp, nhưng hắn không cảm giác được chút ấm áp.

Hận sao? Đúng vậy.

Cơ bắp bên quai hàm căng chặt lên, Lãnh Tấn quay đầu lại, một lần nữa nhìn thẳng vào mắt cha: "Bà ấy yêu thương tôi như vậy, nhưng đến chết cũng không biết, tôi thật ra là chứng cứ ông phản bội bà ấy!"
"A Tấn!" Lãnh Hồng Vũ gầm nhẹ, "Tôi là bố anh! Anh nên tôn trọng tôi!"
Lãnh Tấn ầm ầm đứng dậy, trên cao nhìn xuống người cha mình từng phải ngửa mặt lên nhìn, buồn bã câu khóe miệng —
"Xin lỗi, gia giáo của tôi không tốt!"
Hà Vũ Bạch ở phòng làm việc đến tận 7h cũng không thấy Lãnh Tấn ra khỏi phòng can thiệp, đành phải đến phòng ăn trước gọi hai phần cơm, vừa ăn phần của mình vừa tiếp tục chờ.

Vừa nãy Từ Diễm đi ra phòng khám về phòng làm việc lẩm bẩm mãi, buổi chiều cha Lãnh Tấn đến khám bệnh, được Lãnh Tấn dẫn đi nói chuyện riêng hai cha con hình như bỏ về chẳng vui.

Nghe thấy lời của Từ Diễm, Hà Vũ Bạch có chút lo lắng.

Nhưng Lãnh Tấn lúc về khu bệnh cậu đang điều trị khẩn cấp, vẫn không gặp mặt, còn không có cơ hội hỏi đối phương rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Không có chỉ dẫn của chất cản quang, chỉ dựa vào bức vẽ mạch máu của Hà Vũ Bạch, Lãnh Tấn đặt stent vào mạch máu người bệnh tương đương với đấm đá lung tung.

Cái này cần kinh nghiệm cực kỳ phong phú, chỉ dựa vào cảm xúc tay xác nhận vị trí tắc.

Hà Vũ Bạch tin tưởng, tay phải thần thánh cũng không phải hư danh, Lãnh Tấn nhất định có thể thành công.

9h20, Lãnh Tấn kết thúc giải phẫu về phòng làm việc, nhìn thấy máy tính Hà Vũ Bạch vẫn sáng, đồ vật vẫn ở đây, nhưng người không ở trên ghế ngồi.


Anh lấy điện thoại ra, vốn định gọi điện thoại hỏi xem người ở đâu, nhưng nhìn thấy tin nhắn của Hà Vũ Bạch để lại: 【Nghe bác sĩ Từ nói, cha anh đến.

Có chuyện gì sao? Nếu cần nói chuyện, em chờ anh】.

Lãnh Tấn thu điện thoại lại, vào phòng cầm đồ về nhà.

Hắn biết rõ mình đang trốn tránh cái gì, về thân phận con riêng của hắn, hắn cũng không hề hi vọng Hà Vũ Bạch biết.

Đây là sỉ nhục rất lớn của hắn.

Từ phòng bệnh của Diễn Vũ đi ra, Hà Vũ Bạch sau khi vào phòng làm việc phát hiện phòng làm việc Lãnh Tấn khóa cửa, đột nhiên cảm giác được tủi thân trước nay chưa từng có.

Cậu đợi mấy tiếng như vậy, còn gửi tin nhắn cho đối phương, chẳng lẽ Lãnh Tấn không đọc tin nhắn tưởng mình đã đi rồi?
Sẽ không, thói quen của Lãnh Tấn chính là phẫu thuật xong trước tiên xem điện thoại, chọn cuộc gọi nhỡ và tin nhắn quan trọng hồi âm, không thể không nhìn thấy tin nhắn cậu gửi.

Vậy anh ấy sao còn đi trước? Tin nhắn cậu gửi khiến anh giận?
Hà Vũ Bạch ngồi trên ghế xoay nhìn chăm chú màn hình máy tính, trong đầu loạn cào cào.

Cậu lấy điện thoại ra nhìn đi nhìn lại tin nhắn mình gửi cho Lãnh Tấn, nhưng dù thế nào cũng không nhìn ra được rốt cuộc chữ nào sẽ khiến người ta cảm thấy không vui.

Cậu cũng không có ý tìm hiểu đời tư của đối phương.

Quan hệ của Lãnh Tấn với người trong nhà không tốt, nhất định chuyện xảy ra có nguyên nhân.

Nhưng nếu Lãnh Tấn không muốn nói, cậu tuyệt đối sẽ không hỏi đến cùng, gửi tin nhắn dùng giọng điệu thương lượng chứ không phải ra lệnh.

Cho nên, mình rốt cuộc làm sai cái gì?
Một mình suy nghĩ lung tung 10 phút, Hà Vũ Bạch quyết định gọi một cuộc điện thoại cho Lãnh Tấn.

Nhưng điện thoại kêu đến khi cúp cũng không ai nhận, trong lòng cậu không khỏi trống rỗng có chút hốt hoảng.

Có lẽ Lãnh Tấn đang lái xe không tiện nghe điện thoại? Tìm cho mình lý do để nói, cậu lại gửi tin nhắn cho Lãnh Tấn —
【Rảnh thì trả lời điện thoại em, muốn nói chuyện với anh】
Bãi đỗ xe ngầm, Lãnh Tấn đang gục trên tay lái ngây người, bỗng nghe thấy tiếng điện thoại vang lên.

Vừa thấy là Hà Vũ Bạch gọi đến, hắn trở tay úp điện thoại lên ghế lái phụ.

Nếu đối phương hỏi chuyện Lãnh Hồng Vũ, hắn thật sự không biết nên nói gì.

Hắn không thể nói dối Hà Vũ Bạch, càng không có dũng khí thừa nhận với đối phương mình là đứa con riêng.


Tất cả vốn nên được lão khốn kia mang vào trong quan tài, Lãnh Tấn thầm than.

Không đợi được gan cấy ghép, Lãnh Hồng Vũ thỉnh cầu "con nuôi" cùng nhóm máu với mình tiến hành cấy ghép cơ thể sống.

Nhưng cấy ghép cơ thể sống nguy hiểm khổng lồ, dù đối với cơ thể cung cấp hay cơ thể nhận mà nói đều có khả năng tử vong.

Là bác sĩ từng làm giải phẫu cấy ghép mấy lần, Lãnh Tấn rất rõ quan hệ lợi hại trong đó, hắn có thể làm duy nhất chính là từ chối.

Mà ngày đó, hắn được "cha nuôi" thông báo thân phận thật của mình.

"Con là con ruột của cha, A Tấn, đưa con đến cô nhi viện rồi lại nhận nuôi về, cũng là sợ chọc giận mẹ con thương tâm mới bất đắc dĩ ra hạ sách này." Đối mặt với uy hiếp của cái chết, Lãnh Hồng Vũ quăng ra tư thái "Chủ tịch tập đoàn vận tải đường thuỷ quốc tế Kim Âu" cao lớn ngày xưa — Không, là cầu xin Lãnh Tấn: "Nhìn vào huyết thống máu mủ, con trai, cứu cha."
Lãnh Tấn muốn ói.

Hắn ý thức được mình là một vết nhơ, là chứng cớ cha hắn phản bội mẹ hắn, là sự tồn tại vốn nên là cái đinh trong mắt người phụ nữ yêu hắn nhất trên thế giới.

Tất cả đều đã sáng tỏ.

Thảo nào lúc hắn muốn kết hôn với Trình Dục Minh đánh mất khả năng sinh đẻ, Lãnh Hồng Vũ giận dữ, giống như hắn làm một đứa "con nuôi" cũng phải vì Lãnh gia nối dõi tông đường.

Lãnh gia ngay cả quyền thừa kế của hắn cũng tước đoạt, thì có lập trường gì yêu cầu hắn sinh con họ Lãnh?
Hắn cảm thấy buồn nôn bản thân, cảm thấy tức giận vì mẹ.

Hắn muốn lật chiếc bàn giữa mình và Lãnh Hồng Vũ, sau đó đến phòng bếp cầm dao cắt lá gan ném tới trước mặt lão khốn này, nói cho đối phương biết — "Tôi không nợ ông!"
Nhưng đó là chuyện tên ngu mới sẽ làm.

(Đứa nào re-up là chó)
Điện thoại kêu đến lúc tự động cúp sau đó âm báo tin nhắn lại vang lên.

Lãnh Tấn đọc tin nhắn Hà Vũ Bạch gửi đến, đau đầu ý thức được, nhóc con hẳn đã tức giận.

Anh bấm điện thoại gọi lại.

Cũng không nghe thấy bên kia vang lên tiếng tút đã được nhận, cũng để Lãnh Tấn lần đầu nghe thấy tiếng Hà Vũ Bạch bắn liên hồi: "Chủ nhiệm Lãnh, sao anh không đợi em? Không nhìn thấy tin nhắn em gửi sao? Anh ăn cơm chưa? Em còn gọi cơm đặt trên bàn anh đó anh nhìn thấy không? Anh về đến nhà chưa? Vừa nãy có phải đang lái xe không?"
Lãnh Tấn há miệng, hồi lâu mới nặn ra chút động tĩnh: "Xin lỗi......"
Trong ống nghe lại yên lặng một lát.

Phán đoán từ tiếng hít thở truyền đến, Lãnh Tấn cảm thấy Hà Vũ Bạch muốn nói lại thôi, thế là hắn mở miệng trước đối phương: "Tiểu Bạch, anh về đến nhà rồi, xin lỗi hôm nay quá mệt mỏi, anh buồn ngủ, có gì mai gặp hẵng nói được không?"
"À......!vậy......!anh ngủ đi......"
Âm thanh mất mát truyền đến, một giây sau, điện thoại bị cúp.


Đập mạnh lên tay lái, Lãnh Tấn chửi to trong lòng mình là tên khốn.

Đây là chuyện hỏng bét của mình hắn, không nên ảnh hưởng đến tình cảm với Hà Vũ Bạch.

Nhưng trước mắt hắn thật sự không vớt nổi tâm trạng của mình lên, miễn cưỡng cười vui.

Cho anh chút thời gian, Tiểu Bạch, cho anh thêm dũng khí để ôm em.

Hồn bay phách lạc đi ra cổng bệnh viện, Hà Vũ Bạch đứng ven đường đợi taxi.

Cậu nghe ra, cảm xúc của Lãnh Tấn cũng không quá tốt, hơn nữa không muốn thổ lộ tiếng lòng với cậu.

Cậu muốn gửi thêm tin nhắn cho đối phương, nhưng nghĩ hồi lâu vẫn nhịn xuống.

Giọng Lãnh Tấn nghe quả thực rất mệt mỏi, để anh ấy ngủ đi.

Một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đỗ trước mặt, Hà Vũ Bạch theo bản năng dịch sang bên cạnh, lại nhìn quanh xem có taxi đi qua hay không.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, cậu nhìn thấy có một cụ già thò đầu khỏi cửa sổ xe.

Trời ạ, vàng da nghiêm trọng quá.

Hà Vũ Bạch khẽ cau mày.

Cho dù đứng dưới ven đường, cậu cũng có thể từ trên khuôn mặt vàng vọt đoán được chức năng gan của đối phương có thể đã suy kiệt đến mức khá nghiêm trọng.

"Hà Vũ Bạch?"
Ngoài dự tính, đối phương gọi tên cậu.

Hà Vũ Bạch phản ứng chút, nhớ đến Từ Diễm nói mãi chuyện xơ gan cấp độ nặng của cha Lãnh Tấn, hỏi ngược lại: "Ngài là......!cha của chủ nhiệm Lãnh?"
"Phải." Lãnh Hồng Vũ ngoắc tay với cậu, "Nào, ta đưa cháu về nhà."
Ông ta vừa nói xong, tài xế liền xuống xe mở cửa cho Hà Vũ Bạch.

Hà Vũ Bạch không động đậy, cậu hơi ngại.

8-90% ông cụ này đã biết chuyện của cậu và Lãnh Tấn.

Cho dù Lãnh Tấn không nói, Lãnh Tần cũng không có nghĩa vụ giữ bí mật thay bọn cậu.

Quá rõ ràng, Lãnh Tần buổi sáng mới biết chuyện của bọn cậu, buổi chiều ông cụ đã tới.

Hơn nữa nhìn điệu bộ này, là vẫn luôn chờ cậu.

Chẳng lẽ, chủ nhiệm Lãnh bởi vì cha không đồng ý chuyện của bọn cậu cho nên tâm trạng xuống thấp?
Giấu nghi vấn đầy bụng, Hà Vũ Bạch ngồi vào trong xe.

Tài xế lái rất ổn định, cộng thêm giảm xóc thân xe hiệu quả tốt, ngoại trừ lúc rẽ theo quán tính dẫn đến lắc lư rất nhỏ, Hà Vũ Bạch gần như không cảm nhận được bất kỳ xóc nảy nào.

Cậu từ lúc lên xe vẫn luôn ngậm miệng, chờ Lãnh Hồng Vũ mở miệng trước.


Xe lái đi một lát, Lãnh Hồng Vũ chậm rãi nói: "Vũ Bạch à, cháu biết chưa? Bác là đàn anh đại học của bác cả cháu, tính ra, cháu cũng nên gọi bác một tiếng bác trai."
"Bác Lãnh." Hà Vũ Bạch lễ phép gọi một tiếng.

"Ừ, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"24."
"À, nhỏ hơn A Tấn nhà bác 15 tuổi."
Trên mặt Hà Vũ Bạch khẽ nóng lên, ánh mắt không được tự nhiên bay qua bay lại.

Lúc Lãnh Hồng Vũ nói chuyện, tầm mắt vẫn chăm chú trên mặt cậu, giống như đang xem xét tướng mạo cậu.

"Đột nhiên tìm cháu, là bác đường đột." Lãnh Hồng Vũ rốt cục dời tầm mắt, "Đừng căng thẳng, bác không phải đến chọn con dâu, trên thực tế có thể có đứa nhỏ tốt như cháu ở bên A Tấn, bác rất vui."
"Chủ nhiệm Lãnh anh ấy......!cũng rất ưu tú."
Trong lòng Hà Vũ Bạch thoáng thả lỏng — trong nhà không có ngăn cản Lãnh Tấn.

Nhưng nhìn trạng thái thân thể của bác Lãnh, cậu đoán thầm, có lẽ biểu hiện khác thường của Lãnh Tấn là bởi vì lo lắng tính mạng cha nuôi không được lâu?
"Các cháu, có kế hoạch bao giờ kết hôn chưa?" Lãnh Hồng Vũ hỏi cậu.

Sắc mặt Hà Vũ Bạch trong nháy mắt đỏ lên: "Không không — vẫn chưa đến giai đoạn đó —"
Trời ạ, cậu nghĩ, ông cụ không phải cố ý đến giục cưới chứ?
Lãnh Hồng Vũ giơ tay lên, ra hiệu cậu không cần căng thẳng: "Bác không có ý giục các cháu, chỉ hỏi tùy tiện thôi......!Vũ Bạch à, tính tình thằng nhóc A Tấn không tốt, cháu thông cảm nhiều."
"Không đâu, anh ấy......!rất tốt với cháu......"
"Nếu nó không tốt với cháu, cháu nói với bác, bác đánh nó giúp cháu."
Hà Vũ Bạch mím môi cười — Bác Lãnh này, xem ra là người rất không tệ.

Buổi tối không tắc đường, chưa lái bao lâu đã đến chỗ ở của Hà Vũ Bạch.

Xe dừng hắn, cậu cám ơn Lãnh Hồng Vũ và tài xế, đẩy cửa xe ra xuống xe.

"Vũ Bạch." Lãnh Hồng Vũ gọi cậu.

Hà Vũ Bạch đứng bên cạnh xe, đỡ cửa xe chờ câu kế tiếp của đối phương.

Nhưng Lãnh Hồng Vũ chỉ nhìn cậu, nhìn đến mức toàn thân Hà Vũ Bạch mất tự nhiên.

Nhìn nhau một lát, Lãnh Hồng Vũ rốt cục mở miệng: "Vũ Bạch, có việc, bác muốn nhờ cháu."
Hà Vũ Bạch gật đầu: "Bác nói."
"Cháu là bác sĩ, hẳn biết tình hình giống như bác, không sống được bao lâu."
Trong giọng nói Lãnh Hồng Vũ tràn đầy thê lương, điều này khiến Hà Vũ Bạch không khỏi cảm thấy xót xa cho ông.

Cậu cúi người, cầm tay đối phương an ủi: "Phải tin tưởng, bác Lãnh."
Lãnh Hồng Vũ dùng một tay khác giữ tay Hà Vũ Bạch, giống như người sắp sa vào cái chết túm được cây cỏ cứu mạng nắm chặt: "Chờ rất lâu cũng không chờ được gan có thể cấy ghép, bác bây giờ hi vọng duy nhất đó là có thể cấy ghép cơ thể sống.

A Tấn nhóm máu giống bác, nhưng nó không muốn cứu mạng bác.

Bác nghe Lãnh Tần nói, cháu là đứa bé thiện lương, cháu xem, cháu có thể......!giúp bác......!giúp bác nói vài câu với A Tấn?"
Hà Vũ Bạch khiếp sợ hết sức, hình tượng người ta mặt mày hiện hậu lúc nãy của Lãnh Hồng Vũ sụp đổ ầm ầm trong lòng cậu —
"Cơ thể sống, cấy ghép, Lãnh Tấn có thể sẽ vì vậy mà chết, bác biết không?".


Bình luận

Truyện đang đọc