DIỆU THỦ ĐAN TÂM

Lãnh Tấn 6 rưỡi đã đến bệnh viện, mang theo quầng thâm mắt, nhìn dáng vẻ ngủ không ngon. Chờ hắn kiểm tra phòng xong, Hà Vũ Bạch giao bệnh án của bệnh nhân kết sỏi thận kèm theo tụ máu dưới màng cứng nhận đêm qua, tiến hành tự thuật vắn tắt tình trạng bệnh.

Hà Vũ Bạch ngược lại không trông cậy vào Lãnh Tấn có thể khen cậu, nhưng thái độ rõ ràng không tập trung lúc nãy khiến cậu hơi không vui. Đợi một lát không thấy Lãnh Tấn đáp lại mình, Hà Vũ Bạch nhắc nhở: “Chủ nhiệm Lãnh, anh nên đến phẫu thuật thần kinh tìm chủ nhiệm La.”

“À, lát nữa sẽ đi.” Lãnh Tấn nói, đột nhiên ngưng tầm mắt trên mặt Hà Vũ Bạch, “Hỏi cậu vấn đề, trẻ con bây giờ, thích cái gì?”

Hà Vũ Bạch ngẩn người, hỏi ngược lại: “Con trai hay còn gái? Mấy tuổi?”

“Con trai, học sinh trung học.”

“À, hẳn là đồ điện tử đi, kiểu điện thoại di động high-end, laptop.”

“Điện thoại tôi năm ngoái đã tặng, notebook năm kia tặng......” Lãnh Tấn cúi đầu, lẩm bẩm, “Cơ mà thứ này đổi mới nhanh...... không được, không thể để nó ngày nào cũng nhìn chằm chằm màn hình điện thoại với máy tính, hỏng mắt.”

Hà Vũ Bạch không có lòng nghe Lãnh Tấn lẩm bẩm, suốt 25 tiếng không chợp mắt, cậu bây giờ phải tìm chỗ ngủ. Ghế sofa ở phòng làm việc chủ nhiệm không tệ, cậu hồi bé thường xuyên ngủ trên sofa phòng làm việc Hà Quyền, quen cảm giác cuộn tròn bên trên ngủ. Hơn nữa hậu cần của tổng hợp Đại Chính và sản khoa Đại Chính bố trí giống y nhau, sofa đều cùng kiểu.

Lãnh Tấn cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, đến lúc ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Hà Vũ Bạch đang ngủ trên sofa của hắn, lập tức trợn mắt.

Hêy! Thằng oắt này thật không khách khí! Hắn còn nói nhân lúc trước phẫu thuật chợp mắt một lát đấy!

Ngủ thẳng đến 11 rưỡi, Hà Vũ Bạch được y tá trưởng khu bệnh tri kỷ đánh thức. Mang theo mái tóc rối tung, cậu ôm chiếc áo khoác chẳng biết được ai đắp lên người lúc nào đờ đẫn. Đột nhiên nhớ đến hẹn với Quý Hiền Lễ cùng ăn cơm trưa, vội vàng vọt vào phòng tắm xử lý bản thân.

Hà Vũ Bạch đi bộ nửa tiếng, mới tìm được nhà hàng nhỏ cách bệnh viện khoảng 1 con phố mà Quý Hiền Lễ nói. Cũng không trách đứa mù đường như cậu, chỗ này người đầu tiên đến 80% không tìm được. Nhà hàng đó ở trong một con hẻm, bị một lớp lán dựng ở cửa quán ngoài mặt đường dồn đầu ngõ chỉ rộng khoảng 1 người, rất dễ bị bỏ sót.

Quý Hiền Lễ tìm chỗ như vậy ăn cơm, làm giống như bọn họ đang thương thảo vậy. Nhưng trước mắt bao người, ngồi đối diện với viện trưởng trong nhà ăn ăn cơm, không phải tuyên bố với người khác cậu rất quen với viện trưởng sao?

Vẫn phải tránh nghi ngờ.

Phòng ăn tuy nhỏ nhưng trang trí tinh xảo, trong phòng chỉ có 3 cái bàn. Ở cửa dựng giá, bên trên leo đầy dây leo. Hà Vũ Bạch trước khi đi vào cố ý nhìn một cái, nhận ra giống chính là đậu Hà Lan và dưa chuột bao tử, trong con hẻm bám đầy bụi tô thêm màu xanh biếc. Rất có quang cảnh ở trong phố xá sầm uất dùng tấc đất yên bình, trộm được rảnh rỗi nửa ngày.

Không có menu, Hà Vũ Bạch sau khi ngồi xuống chớp chớp mắt với Quý Hiền Lễ, hỏi: “Bác Quý, chỗ này là cơm Trung hay cơm Tây?”

“Cơm nhà.” Quý Hiền Lễ hô một tiếng về phía bếp: “Chần đĩa tôm, xào hai món là được, Vũ Bạch không thể ăn thịt.”

“Còn cần anh nói.” Bên trong truyền đến tiếng đáp lại khinh bỉ.

Hà Vũ Bạch theo tiếng quay đầu, sau khi nhìn thấy người từ trong bếp đi ra lập tức đứng dậy: “Cha nuôi?”

Sát Mục cười cười với cậu, giơ tay lên kêu cậu ngồi xuống. Từ sau khi Hà Vũ Bạch ra nước ngoài, hai bọn họ phải hơn 10 năm không gặp, ký ức của hắn đối với Hà Vũ Bạch vẫn dừng lại ở vị trí chỉ cao đến ngực mình.

Hồi Hà Vũ Bạch 1 tuổi bị viêm phổi, bệnh tình phát triển nhanh chóng cực kỳ nguy hiểm, ở ICU khu khoa nhi hơn 10 ngày mới chuyển nguy thành an. Bà nội tìm người xem bói cho cậu, được nói cậu bát tự hơi nhẹ, phải nhận cha nuôi bảo vệ bình an.

Hà Quyền nghĩ tới nghĩ lui, để Hà Vũ Bạch nhận nam thần Sát Mục của mình làm cha nuôi. Trịnh Chí Khanh nói y tính toán kỹ, con trai tương lai không lo bị người khác bắt nạt — có đội trưởng bảo an xuất thân lính đặc chủng giải ngũ Sát Mục ở đây, gãy tay gãy chân là nhẹ.

“Thằng nhóc này, về cũng không biết đến nhà cha nuôi ngồi.”

Vỗ vỗ vai Hà Vũ Bạch, Sát Mục giả vờ trách cứ.

“Vừa mới về nhiều việc, con muốn đợi ba rảnh rỗi, cùng đi thăm cha.” Hà Vũ Bạch ngượng ngùng cười cười, “Cha tại sao đến đây mở quán?”

“Đã về hưu, rảnh rỗi không có chuyện gì, dạ dày của lão Quý không tốt, ở gần gặn, mỗi ngày có thể theo dõi ổng ăn cơm đúng giờ. Vốn chỉ muốn nấu cơm cho mình ổng, sau đó ổng thường xuyên dẫn người đến đây bàn chuyện, bạn bè kéo bạn bè, đành phải thêm 2 cái bàn.”

Cho dù tuổi cao, vóc người Sát Mục vẫn giữ được khỏe mạnh giống hồi trẻ, tạp dề màu nâu sẫm thắt ngang hông, chút sẹo lồi cũng không hằn ra. Thảo nào ba cứ luôn gọi cha nuôi là nam thần, trong lòng Hà Vũ Bạch cười thầm, cân điện tử quả thực là thiên địch số 1 của Hà Quyền.

Thấy bọn họ chỉ nói chuyện, đồng chí lão Quý bắt đầu làm nũng: “Mang cơm lên trước đi, đói.”

“Cha nuôi con giúp cha.” Hà Vũ Bạch nói xong lại muốn đứng dậy.

Sát Mục ấn cậu lại trên ghế: “Không cần, việc mấy phút, các con nói chuyện đi.”

Lấy túi ngũ vị tán ra ngâm vào trong ấm trà, Hà Vũ Bạch rót một chén cho Quý Hiền Lễ sau đó hỏi: “Tư Mộ vẫn khỏe chứ? Năm nay lên đại học rồi nhỉ?”

Quý Hiền Lễ cong ngón tay gõ nhẹ mặt bàn để bày tỏ cảm kích: “Vào trường quân đội, tuyển sinh sớm, đi mấy tháng rồi, gọi tổng cộng 2 cuộc điện thoại, chắc là đã quên hai ông già bọn bác rồi.”

Nhắc tới con gái, trên mặt ông luôn sẽ tràn đầy hạnh phúc. Có con muộn, cục cưng trong tay, thật sự là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Cũng may có Sát Mục trông nom, ngược lại không chiều chuộng, nha đầu Quý Tư Mộ từ nhỏ đã lập chí tương lai phải mặc quân trang.

“Học gì vậy ạ?”

“Học y.”

“Con kế nghiệp cha.” Hà Vũ Bạch cười khẽ.

“Cháu cũng không phải sao?” Quý Hiền Lễ gật gật đầu, “Nói chính sự, thế nào mấy hôm nay ở khu 1 đã quen chưa?”

Vẻ mặt Hà Vũ Bạch lộ ra có chút cô đơn: “Chủ nhiệm Lãnh không sắp xếp công việc cho cháu, à, cũng không phải, đêm qua để cháu đến khám gấp trực ban.”

“Nghe chủ nhiệm La nói, làm không tệ, kịp thời chẩn đoán sớm tụ máu dưới màng cứng.”

Nhớ tới thái độ lạnh như băng buổi sáng của Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch giọng điệu thở dài: “Hiển nhiên đối với chủ nhiệm Lãnh mà nói, cái này không tính là gì cả. Cháu báo cáo công việc với hắn, hắn không tập trung, hỏi vấn đề không chút liên quan đến người bệnh.”

“Hắn hỏi gì?” Quý Hiền Lễ tò mò.

“Hỏi cháu bây giờ trẻ con thích gì.” Hà Vũ Bạch dẹt miệng, “Cháu tưởng hắn chỉ là tính tình không tốt, phương diện chuyên môn sẽ không hành động theo cảm tính, không nghĩ đến hắn không chút để ý đến người bệnh cháu nhận chẩn.”

Nghe đến đây, Quý Hiền Lễ cười nói: “Cái này cháu thật sự hiểu lầm nó rồi, nếu nhắc đến chuyện con cái, nó 8 phần là đang lo lắng, khó tránh khỏi thất thần.”

Hà Vũ Bạch khẽ cau mày, không hiểu ra sao nhìn đối phương.

“Mấy hôm nữa là sinh nhật của con nó, hàng năm đến lúc này, nó buồn rầu phải tặng con quà sinh nhật gì.”

“Ảnh kết hôn rồi ạ?” Hà Vũ Bạch cố gắng nhớ lại, xách định trên ngón trai vô danh của Lãnh Tấn không có dấu vết đeo nhẫn. Cơ mà bác sĩ ngoại khoa không thích đeo nhẫn, luôn phải lấy xuống sợ đánh mất, ba cậu đeo nhẫn lên cổ.

“Ly hôn rồi.” Quý Hiền Lễ dừng một chút, “Con cũng không con ruột của nó, nhưng nó vẫn đối xử như con mình.”

Ăn cơm xong về khu bệnh, trong đầu Hà Vũ Bạch vẫn cứ xoay quanh chuyện Quý Hiền Lễ nói có liên quan đến Lãnh Tấn —

“Vũ Bạch à, bác nói với cháu chuyện của Lãnh Tấn, cũng không phải lan bát quái, mà hi vọng cháu hiểu nó hơn chút. Giữa đồng nghiệp, không nên có ngăn cách trong lòng. Lãnh Tấn cũng không phải thằng bảo thủ, trên thực tế, trách nhiệm mà nó gánh, tuyệt đại đa số mọi người không gánh vác nổi.”

Quý Hiền Lễ dừng một chút, nói tiếp: “Lãnh Tấn là sinh viên ở đại học Y của bác, nó hồi đó đã rất xuất sắc, cũng đã vô cùng chăm chỉ. Triệu Nghị cùng học cùng ngủ với nó, hai đứa thay phiên tranh hạng nhất năm học. Hai đứa đều vô cùng ưu tú, năm ấy thực tập cùng vào bệnh viện Trung Tâm, đã quyết định nội bộ giữ lại khoa ngoại lồng ngực, đó chính là nơi mà ba cháu năm đó vẫn luôn muốn vào.”

Hà Vũ Bạch gật gật đầu. Cậu cũng từng muốn làm một bác sĩ của khoa ngoại lồng ngực, hoàn thành tâm nguyện của Hà Quyền. Đáng tiếc, bệnh sợ máu của mình làm thế nào cũng không vượt qua được.

“Triệu Nghị hồi học nghiên cứu sinh kết hôn, mời bác đến làm người chứng hôn. Trình Dục Minh ở khoa dược cùng trường, bác cả cháu hẳn là biết hắn, hắn từng ở nhà máy thuốc Trịnh thị.”

Quý Hiền Lễ nói, dưới ánh mắt ra lệnh của Sát Mục ăn mấy miếng thức ăn. Chỉ lo nói chuyện, thức ăn cũng nguội mất.

“Ba bọn nó từ hồi nhập học vẫn luôn rất thân nhau, bác thật ra từ sớm đã nhìn ra Lãnh Tấn thích Trình Dục Minh. Hồi đó Lãnh Tấn Triệu Nghị đi theo tổ đề tài của bác, có khi Trình Dục Minh đến tìm bọn họ, bác phát hiện, ánh mắt Lãnh Tấn luôn dính trên người Trình Dục Minh.” Quý Hiền Lễ thở dài, “Mẹ Lãnh Tấn qua đời hồi nó lên đại học, một khoảng thời gian rất dài nó vô cùng sa sút, bác thấy nó cũng không có tâm tư yêu đương...... Triệu Nghị đó, tính cách khá hướng ngoại, theo đuổi Trình Dục Minh 5 năm, rốt cuộc đuổi đến tay. Ngày bọn họ kết hôn, Lãnh Tấn uống đến say mèm, nói xằng nói bậy, miễn bàn mất mặt cỡ nào.”

“Lão Quý, đừng nói xấu sau lưng người khác.” Sát Mục nhắc nhở ông.

“Biết, biết.”

Quý Hiền Lễ cười vỗ vỗ cánh tay đối phương.

“Sau đó, xảy ra sự cố cảng trữ dầu nổ.” Quý Hiền Lễ nói, hơi cau mày, hỏi Hà Vũ Bạch: “Ầy, cháu hồi đó đã ra nước ngoài rồi nhỉ?”

“Không, cháu vẫn ở trong nước, cha cũng bởi vì sự cố lần đó mới thành lập trung tâm cấp cứu Đại Chính, cấp cứu người bị thương nguy hiểm.”

Hà Vũ Bạch nhớ rất rõ, trong nháy mắt xảy ra nổ, thủy tinh trong nhà bị rung vỡ mấy miếng. Theo tin tức lúc đó, tính bắt đầu từ trung tâm sự cố, chu vi 10km bị san phẳng, số người bị thương gần 10 nghìn.

“Đúng, đó là tiền thân của bệnh viện tổng hợp Đại Chính.” Quý Hiền Lễ gật gật đầu, “Lúc ấy tất cả bệnh viện đều tiến vào trạng thái cấp cứu khẩn cấp, ngay cả thực tập sinh cũng vào, bên kia dập tắt lửa, bên này cấp cứu. Ở trước tai nạn, loài người vô cùng nhỏ bé và vô trợ, đừng nói cháu sợ máu, ngay cả không sợ máu, đến hiện trường cũng không mấy ai xử lý được. Triệu Nghị và Lãnh Tấn hai bọn nó hồi ấy vẫn chưa phải chủ trị, phụ trách xử lý người bệnh vết thương nhẹ. Lửa dầu nhiệt độ cao, có một chút không dập tắt, là có thể dẫn đốt đồ bên cạnh. Bọn họ ở nhà kho dựng làm khu chữa bệnh tạm thời, ngay bên dưới có đường ống khí đốt tự nhiên xảy ra rò rỉ, dẫn đến nổ 2 lần.”

Nghe đến đây, chân mày Hà Vũ Bạch cau chặt lại.

Quý Hiền Lễ thở dài nặng nề: “Triệu Nghị bị đập chịu trọng lực trụ dưới, sau đó Lãnh Tấn nói với bác, nếu không phải Triệu Nghị đẩy nó, chết nên là nó. Trình Dục Minh lúc đó cách ngày sinh dự kiến 8 tuần, nghe thấy tin tức, ra máu nhiều, là ba cháu cấp cứu lại được. Cho nên Lãnh Tấn vô cùng tôn trọng ba cháu, mở miệng một tiếng thầy Hà, phải biết, nó bình thường đều trực tiếp gọi bác là lão Quý.”

“Xưng hô thôi mà, không ai sẽ vì thế mà ít đi miếng thịt.” Sát Mục bóc tôm cho Hà Vũ Bạch, “Đừng chỉ nghe lão này nhớ lại truyện cũ, nhanh ăn cơm.”

Nuốt đồ trong miệng xuống, Hà Vũ Bạch hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Lãnh Tấn coi con trai Triệu Nghị như con đẻ của mình, sinh non nhiều bệnh, thần kinh và hệ hô hấp phát triển không hoàn thiện. Ra khỏi ICU, để phòng ngừa lúc nó ngủ xảy ra hô hấp đột nhiên ngừng, Lãnh Tấn cả đêm ôm nó ngồi trên ghế ngủ. Hồi đó nó đang luân chuyển, cháu nghĩ mệt cỡ nào chứ, cứ như vậy, kiên trì 3 tháng.” Quý Hiền Lễ không khỏi cảm khái, “Nó cũng không nói với Trình Dục Minh, sau khi phẫu thuật chăm sóc toàn là nó, hồi đó sản 3 đều tưởng nó là cha ruột đứa nhỏ. Đứa bé 3 tuổi, hai bọn họ kết hôn, đến bây giờ, đứa bé kia cũng không biết Lãnh Tấn không phải cha ruột của mình. Lãnh Tấn không để cho Trình Dục Minh nói, sợ đứa bé có gánh nặng tâm lý. Cháu đừng thấy tính nó nóng, ở trước mặt đứa bé kia, nói chuyện ôn hòa.”

Hà Vũ Bạch hoàn toàn không tưởng tượng ra được Lãnh Tấn vẻ mặt ôn hoà sẽ là bộ dạng gì.

Uống ngũ vị tán, Quý Hiền Lễ chép miệng.

“Cấp cứu vì bảo vệ mạng của Trình Dục Minh, đành phải bỏ tử cung, sau đó Lãnh Tấn khăng khăng muốn kết hôn, ông cụ nhà nó tức muốn chết.”

Hà Vũ Bạch suy nghĩ một chút, hỏi: “Chủ nhiệm Lãnh yêu hắn như vậy, sao còn muốn ly hôn?”

“Haiz, Trình Dục Minh này —” Quý Hiền Lễ nghiêng đầu quan sát vẻ mặt Sát Mục, “Bác không phải nói xấu người khác đâu.”

Sát Mục liếc ông một cái.

Nhận được cho phép của Sát Mục, Quý Hiền Lễ nói tiếp: “Trình Dục Minh là người rất hiểu mình muốn gì, mục tiêu của hắn rất rõ ràng. Học hành, sự nghiệp, hôn nhân, đi từng bước một, từ một sinh viên nghèo dựa vào khoản vay sinh viên học đại học, trở thành quản lý khu lớn của nhà máy thuốc vốn nước ngoài, mới ngoài 30, tiền lương hàng năm còn cao hơn cả viện trưởng bác đây.”

“Không sao, cuộc sống trong nhà vẫn tiếp tục được.” Sát Mục trêu chọc ông, “Anh ngay cả quyên toàn bộ lương hàng năm của anh, em cũng không để anh đói.”

Quý Hiền Lễ cười khan, lại nhìn về phía Hà Vũ Bạch: “Nhưng mà con người ta, đi quá nhanh, dễ ngã. Hạng mục thuốc mới mà Trình Dục Minh dẫn dắt, để tình nguyện viên mà Lãnh Tấn tìm cho, làm ghi chép số liệu thí nghiệm lâm sàng. Có một tình nguyện viên, vì kiếm tiền giấu kín bệnh sử tăng nhãn áp của mình, sau 3 tháng dùng thuốc mù, người nhà tố cáo cả bệnh viện và nhà máy thuốc. Mặc dù trách nhiệm chủ yếu không ở bên viện và nhà máy thuốc, nhưng cháu cũng biết, bên A có nghĩa vụ điều tra rõ bệnh sử của người bệnh. Cho nên, bệnh viện Trung Tâm và nhà máy thuốc tổng cộng bồi thường hơn 7 triệu, truy cứu trách nhiệm, Lãnh Tấn một mình gánh chịu, nếu không Trình Dục Minh sau này không có cách nào làm trong ngành này.”

“Làm như vậy, chủ nhiệm Lãnh không cần giấy phép bác sĩ nữa?” Hà Vũ Bạch hỏi.

“Suýt nữa đã mất, là bác và viện trưởng Tần của bệnh viện Trung Tâm cùng làm đảm bảo cho nó ở uỷ ban đạo đức.” Quý Hiền Lễ gật gật đầu, “Nhưng nó không ở bệnh viện Trung Tâm được nữa, đúng lúc bên này tuyển người, bác liền kéo nó qua đây. Sau đó Trình Dục Minh được công ty phái đến tổng bộ Anh nhậm chức, mang theo cả con đi. Hắn nói 2 năm quay về, kết quả 2 năm sau, Lãnh Tấn lại chỉ được được một đơn ly hôn.”

Lúc này trong đầu Hà Vũ Bạch chỉ có bốn chữ “Lấy oán báo ơn”.

Bình luận

Truyện đang đọc