DIỆU THỦ ĐAN TÂM


Edit + Beta: Vịt
Chuyến bay 7h tối, Lãnh Tấn và Hà Vũ Bạch cùng đi, sớm 2 tiếng đưa Mạc Nhất Phàm đến sân bay.

Gửi vận chuyển hành lý xong, Mạc Nhất Phàm áy náy cười cười với Hà Vũ Bạch: "Tiểu Bạch, ừm......!chú có mấy câu, muốn nói riêng với A Tấn......"
Hà Vũ Bạch giang hai tay ôm lấy đối phương, nói: "Chúc chú lên đường bình an, đến nơi, nhớ gửi tin nhắn báo bình an với bọn con."
Mạc Nhất Phàm ôm chặt lấy Hà Vũ Bạch, sức lực kia giống như cái ôm cuối cùng trước khi vĩnh biệt, cái này khiến Hà Vũ Bạch hơi cảm thấy bất ngờ.

Cậu lướt qua bả vai Mạc Nhất Phàm nhìn về phía Lãnh Tấn, làm khẩu hình "Chờ anh ở bãi đỗ xe" với đối phương.

Lãnh Tấn gật gật đầu.

Chờ Hà Vũ Bạch rời đi, Mạc Nhất Phàm xoay người nói với Lãnh Tấn: "A Tấn, tìm nơi ít người ngồi với ba một lát."
"Bên kia có một quán cafe." Lãnh Tấn nghiêng đầu về phía biển hiệu Costa phía xa.

Người trong quán cafe không ít lắm, nhưng hoàn cảnh khá an tĩnh.

Ngồi xuống chỗ ngồi góc khuất nhất, Mạc Nhất Phàm gọi hai cốc cafe đen.

Đến trước bàn cafe ông cũng không nói một câu, chỉ dùng ánh mắt nhìn không đủ để nhìn Lãnh Tấn.

"Ba, ba sao thế?" Lãnh Tấn uống ngụm cafe, phát hiện Mạc Nhất Phàm cũng chỉ nhìn thẳng mình không nói chuyện, mơ hồ nhận thấy được chút khác thường.

Mạc Nhất Phàm dùng hết trầm tĩnh mà mình ngụy trang đi lừa gạt nhiều năm luyện được ra, hững hờ nói: "Nhìn kỹ con hơn, lần này đi, không biết khi nào mới có thể gặp lại."
"Bây giờ gọi video tiện lợi như vậy, muốn gặp con không phải gọi điện thoại thôi sao?" Lãnh Tấn cười cười.


"Cảm giác đó không giống......!nhìn người thật và trong video......" Mạc Nhất Phàm đưa tay cầm lấy cánh tay Lãnh Tấn đặt trên bàn, dùng thái độ cực kỳ chính thức dặn dò hắn: "A Tấn, Tiểu Bạch là đứa bé rất tốt, vừa hiểu chuyện vừa thiện lương, con nhất định không thể có lỗi với nó, biết chưa?"
Lãnh Tấn bị không khí đột nhiên nghiêm túc khiến cho sửng sốt, một lát sau gật gật đầu: "Biết, ba, con nhất định đối tốt với em ấy."
"Phải hiếu thuận với song thân của nó, những họ hàng khác cũng phải tôn trọng."
"Vâng."
Mạc Nhất Phàm thu tay lại, bưng cafe lên nhưng không uống, chỉ nhìn vào ánh đèn chiếu bên trong, khẽ thở dài: "Khiếp này của ba, thất bại lớn nhất chính là yêu sai người......!A Tấn, yêu nhau dễ gần nhau khó, bạch đầu giai lão không dễ như vậy......!Kết hôn thì không chỉ là cuộc sống của hai các con nữa, nhà nó lại là danh môn vọng tộc, lời nói của con phải cẩn thận."
"......" Lãnh Tấn hơi híp mắt lại, "Ba, có phải bác cả của Tiểu Bạch nói gì với ba không? Hôm qua con thấy hai người nói chuyện ở tầng 2 rất lâu."
Cafe trong tay Mạc Nhất Phàm rung mạnh, chất lỏng màu nâu vung ra khắp nơi.

Lãnh Tấn vội rút khăn giấy thấm nước giúp ông, chờ sau khi hắn làm sơ qua truy hỏi: "Ba? Có phải ông ấy không vừa mắt con không? Hay là không vừa mắt ba?"
Mạc Nhất Phàm cắn chặt môi, khăn giấy thấm ướt trong tay ông gần như bị nắm nát.

"Con đi tìm ông ấy!" Lãnh Tấn ầm ầm đứng dậy.

"Con ngồi xuống cho ba!"
Mạc Nhất Phàm đột nhiên bạo phát ra âm thanh hấp dẫn ánh mắt khách hàng xung quanh, bị mấy ánh mắt khác thường kia nhìn chằm chằm, khiến Lãnh Tấn cảm giác như ghim trên lưng.

Hắn không cam lòng ngồi xuống, bả vai khẽ phập phồng, mắt nhìn thẳng vào trên mặt Mạc Nhất Phàm.

Mạc Nhất Phàm nhắm mắt lại, tránh ánh mắt con trai, chậm rãi phun ra lời tích tụ trong lòng: "Ba từng ngồi tù, bởi vì nhiều tội nặng như lừa đảo, bị giam trong nhà lao trên biển Boyard nước Pháp đến 10 năm......!Mà Trịnh Chí Kiệt đã phát hiện chuyện này."
Trên mặt Lãnh Tấn bỗng mang vẻ mặt không hiểu ra sao.

"Ba biết mình phạm tội, cũng không quan tâm bị bắt, trên thực tế trước khi bị bắt, ba còn để lại cho cảnh sát rất nhiều manh mối." Mạc Nhất Phàm mở mắt ra, cởi khuy măng sét để lộ toàn bộ hình xăm bên trong nửa cánh tay cho Lãnh Tấn nhìn kỹ.

Mười một bông hoa hồng, trên mỗi một bông đều được bụi gai quấn quanh.

Bông lớn nhất trên cổ tay, màu sắc cũng nhạt nhất, có thể nhìn ra là xăm đầu tiên.


Lãnh Tấn liếc thấy vết sẹo được bông hoa hồng kia che đi, lập tức vươn tay cầm cổ tay đối phương, nghiến răng chất vấn: "Tại sao tự sát?"
Mạc Nhất Phàm đau buồn câu khóe miệng: "Cầu mà không được, muốn dẫn theo con cùng chết, muốn để Lãnh Hồng Vũ hối hận cả đời......!Xin lỗi, A Tấn, ba thật ra không có tư cách nhận con......"
Lãnh Tấn chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát, hắn máy móc chớp mắt, chậm rãi buông tay ra.

Thống khổ và chất vấn đan xen xuất hiện trong mắt hắn, tất cả uất ức và không cam lòng, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

"Cho nên......!ba không có chồng đã chết và hai đứa con trai?" Hắn hỏi.

Mạc Nhất Phàm lắc lắc đầu: "Ba ngụy trang mình thành một người cha từ ái để tranh thủ cảm tình của con, A Tấn, mặc kệ con có tin hay không, ba thật sự rất am hiểu việc này......!Ba biết người khác muốn nghe cái gì, càng biết bọn họ nghĩ cái gì, có thể dễ dàng giành được tín nhiệm của người khác, sau đó đùa giỡn trong bàn tay......!Ba từng cho rằng Lãnh Hồng Vũ đã khiến ba biến thành như vậy, nhưng sau đó phát hiện thật ra không phải vì ông ấy, ba chính là một người như vậy, cao ngạo, tự phụ, không chịu thua, dùng chinh phục để đạt được cảm giác thỏa mãn......!Nhưng ba vẫn luôn trốn tránh đối mặt với bản thân như vậy, vẫn không chịu thừa nhận vì lòng tự ái không đáng nhắc đến kia, muốn dẫn theo cốt nhục cùng đến suối vàng......!A Tấn, nếu không phải cho rằng mình sắp chết, ba nhất định đời này cũng sẽ không quay về tìm con."
Trong mắt chua xót, Lãnh Tấn giơ tay lên dùng bàn tay lau ẩm ướt khóe mắt, ngữ điệu gượng gạo hỏi: "Vậy thì, ba rốt cuộc muốn cái gì từ con?"
"Tha thứ?" Mạc Nhất Phàm nói, lại lắc đầu, "Không biết, có lẽ không muốn cô đơn một mình chết trong bệnh viện nhà giam.

Khi ngồi tù, hàng năm đến ngày sinh nhật con, ba sẽ lại xăm một đóa hoa hồng......!A Tấn, con là người thân duy nhất của ba, nhưng ba vẫn luôn lừa dối con......!Ba căm ghét bản thân như vậy, nhưng lại không có dũng khí thẳng thắn tất cả với con......!Hôm qua lúc Trịnh Chí Kiệt tìm ba nói, ba mới ý thức được......!nên nói chuyện này cho con biết sớm."
Lãnh Tấn thở khẽ, ngữ điệu cực kỳ bình thản nói: "Thành thật mà nói con bây giờ không rõ câu nào của ba là thật câu nào là giả......!Nhưng giống như ba nói, con là người thân duy nhất của ba, cho nên nếu có một ngày ba thật sự cần con, ba biết có thể tìm con ở đâu."
Hắn rút trong ví ra tờ tiền mặt nhét vào kẹp hóa đơn, sau đó đứng dậy gật đầu với Mạc Nhất Phàm.

"Ba, chúc ba lên đường bình an."
Nhìn bóng lưng cao lớn rắn rỏi của Lãnh Tấn dần dần biến mất ngoài tầm mắt, quả đấm Mạc Nhất Phàm nắm chặt trên đầu gối mới chậm rãi buông ra, tùy ý nước mắt làm mơ hồ tất cả.

Nhìn nhìn thấy luyến tiếc trong mắt con trai, ông mặc dù lòng như dao cắt, nhưng cũng trút được gánh nặng.

Hà Vũ Bạch chờ đến sốt ruột, đang định gọi điện thoại cho Lãnh Tấn, kết quả nhìn thấy đối phương từ đằng xa đi tới bên này.


Cậu đẩy cửa xuống xe, nghênh đón vừa định nói chuyện, lại phát hiện Lãnh Tấn giống như mới khóc, đầu mũi hốc mắt đỏ bừng.

Cậu nghĩ Lãnh Tấn là vì xa cách mà đau buồn, bèn khuyên nhủ: "Đừng buồn nữa, chờ Tết xong em nói với bác Quý, bảo bác ấy cho anh thêm vài ngày nghỉ, anh đến Thụy Điển thăm chú Mạc."
"Không cần đâu, lên xe đi."
Lãnh Tấn thở ra, ôm vai Hà Vũ Bạch đi đến bên cạnh xe.

Hắn lúc nãy không khống chế được tâm tình mình, trốn vào phòng vệ sinh khóc một hồi.

Khi hắn ý thức được mình kỳ vọng quá cao với tình thân đến muộn này, bọt khí tràn đầy ảo tưởng kia cũng lặng lẽ vỡ tan, để lại chua xót đầy lồng ngực.

Ngồi vào trong xe, Lãnh Tấn cài đai an toàn nhưng không vội khởi động xe, mà nghiêng đầu dùng ánh mắt thâm tình nhìn Hà Vũ Bạch.

Hà Vũ Bạch bị tầm mắt nóng bỏng kia nhìn đến đầu tai đỏ lên, mím môi cười hỏi: "Lái xe thôi, nhìn em làm gì?"
Lãnh Tấn không nói chuyện, mà giơ tay lên theo cạnh mặt Hà Vũ Bạch dùng ngón tay chậm rãi vẽ đường cong khuôn mặt đối phương, mềm đến giống như đang vuốt ve mảng lông vũ.

Hà Vũ Bạch bị hắn làm cho hơi xấu hổ, làm bộ muốn đẩy tay hắn ra.

Lãnh Tấn thuận tiện cầm lấy tay Hà Vũ Bạch kéo người vào trong ngực, nghiêng đầu hôn lên.

Nụ hôn này rất dịu dàng, môi lưỡi Lãnh Tấn không tràn đầy đòi hỏi và khát khai như trước đây mà tỉ mỉ thưởng thức.

Nếm được vị nước mắt trên môi Lãnh Tấn, Hà Vũ Bạch bưng mặt hắn, lần đầu tiên chủ động thò đầu lưỡi vào trong khoang miệng đối phương, học dáng vẻ Lãnh Tấn hôn trước đây để hôn lại.

"Có em ở đây......" Giữa răng môi quấn quít tràn ra an ủi ấm lòng, "Em sẽ......!luôn ở bên anh......"
Lồng ngực trống rỗng được lấp đầy, nước mắt nóng hổi lại tràn ra.

Lãnh Tấn lùi về sau tách ra, lau đi nước mắt của mình dính trên mặt Hà Vũ Bạch, nhìn chăm chú đôi mắt ôm đầy yêu thương và dịu dàng kia.

"Anh thật may mắn." Hắn cười nói, "Có thể gặp được em."
Trên đường cao tốc sân bay trở về Lãnh Tấn nhận được cuộc điện thoại, viện trưởng Hàn của khoa sản Đại Chính gọi đến.


Hắn nói mẹ mình đột phát bệnh nặng được đưa vào Tổng hợp Đại Chính, nhờ cậy Lãnh Tấn đích thân qua xem.

Hắn đang ở nước ngoài họp, thật sự không yên lòng giao cho người khác.

Chờ Lãnh Tấn cúp điện thoại, Hà Vũ Bạch hỏi: "Mẹ chú Hàn?"
"Ừ, em biết?" Lãnh Tấn không hề giật mình.

"Vâng, bà Vương, hồi bé bà rất thương em, thường xuyên mua đồ cho em." Ngữ khí Hà Vũ Bạch hơi lo lắng, "Bà sao thế?"
"Nghi ngờ nhồi máu cơ tim."
"Trời đất!" Hà Vũ Bạch sửng sốt.

Lãnh Tấn đưa tay phải vỗ vỗ cánh tay cậu bày tỏ an ủi: "Gọi điện thoại cho Diêu Tân Vũ, bảo cậu ta đón người trước, cứ nói anh đến ngay."
Hà Vũ Bạch vội vàng gọi điện thoại cho Diêu Tân Vũ, lúc này xe cứu thương đã đến Tổng hợp Đại Chính.

"Không giống nhồi máu cơ tim." Diêu Tân Vũ nói, "Trên điện tâm đồ đã đập."
Hà Vũ Bạch hơi thở ra: "Được, vậy làm phiền anh để ý, em và chủ nhiệm Lãnh đến ngay."
"Đừng vội, bà cụ hẳn không có chuyện gì lớn, khí thế kia, em nghe xem."
Diêu Tân Vũ đưa di động tới bên giường bệnh, cho Hà Vũ Bạch nghe giọng nói của Vương Hân: "Mẹ nói cho con biết, Tang Đào! Không cần biết bệnh nặng thế nào nhưng đừng đẩy mẹ vào ICU! Càng không được cắt khí quản của bà đây! Bà đây hơn 84 năm, con cháu đầy nhà, đủ vốn! Đến thế nào đi thế đó, một sợi tóc cũng được phép thiếu mất của mẹ!"
"Mẹ, mẹ nói ít thôi, để bác sĩ Diêu kiểm tra cho mẹ trước đã." Giọng Tang Đào nghe cực kỳ bất đắc dĩ.

Trái tim Hà Vũ Bạch lại trở lại vị trí, sau đó nghe thấy giọng Diêu Tân Vũ chen vào: "Nghe đi, giọng bà cụ này, còn cao hơn anh......!Anh nghĩ khả năng viêm tụy cấp khá lớn, nhưng bà còn nói xương bả vai trái, khu vực vị trí giữa lưng đau, đã đau 2-3 tiếng......!Nghe nói nếu không phải chủ nhiệm Tang kiên quyết kéo bà ấy lên xe cứu thương, bà ấy vẫn chịu đựng đó."
"Vâng, bác sĩ Diêu, làm phiền anh, em và chủ nhiệm Lãnh khoảng 20 phút nữa đến."
Hà Vũ Bạch tất nhiên biết tính Vương Hân.

Cậu đã nghe Hà Quyền nói, bà cụ này hồi trẻ theo chồng đến châu Phi đào mỏ vàng, dám tự mình bê AK47 liều mạng với thổ phỉ tranh mỏ vàng, hồi đó được xưng là "Sư tử chúa".

Hà Quyền còn nói, với tính cách bực bội là mắng chửi tuyệt đối không kìm nén bản thân của Vương Hân, sống đến 100 tuổi không có vấn đề gì..


Bình luận

Truyện đang đọc