DIỆU THỦ ĐAN TÂM


Edit + Beta: Vịt
Hỏi An Hưng xin túi chườm đá, Hà Vũ Bạch vừa giúp Lãnh Tấn đắp đá lên máu bầm trên bắp chân, vừa đau lòng oán giận: "Ổng đánh anh, sao anh không biết tránh hả?"
"Không đau không ngứa, trốn gì chứ."
Cố giả bộ không sao cả, Lãnh Tấn cắn chặt răng cười nói.

Trong nháy mắt chịu một gậy, hắn thật sự dùng định lực lớn nhất đời này mới không nhảy lên chạy ra hành lang.

Hắn tin cây gậy kia cũng không phải làm thuần gỗ, bên trong ắt phải bọc sắt, xung lực đánh vào đùi giống như bị xe đụng.

Hơn nữa lực cánh tay từng đánh bóng rổ của chủ tịch, chưa gõ hắn gãy xương hẳn đã hạ thủ lưu tình.

Lại nói, tên ngốc mới trốn.

Lần đầu tiên né tránh, sau này không biết còn có bao nhiêu cái đang chờ hắn! Giờ đánh cũng đã đánh, hắn nghĩ cơn tức của Trịnh Chí Khanh hẳn có thể tiêu tan chút, sau này gặp mặt không đến mức làm khó hắn.

"Làm sao không đau?"
Hà Vũ Bạch hơi dịch túi chườm đá, che vết bầm gồ lên trên hai ngón tay thô ráp, cảm giác trong lòng bàn tay nóng hổi, càng đau lòng không thôi.

Vừa nãy lúc Trịnh Chí Khanh đánh Lãnh Tấn quá đột ngột, đến mức Lãnh Tấn bị đánh một cái cậu mới phản ứng được, vội vàng túm lấy gậy của cha.

Cậu biết làm như vậy sẽ khiến Trịnh Chí Khanh đau lòng, nhưng không có cách nào, Lãnh Tấn bị đánh cậu không thể nào thờ ơ.

Mà mắt thấy đóa hoa hồng che chở tỉ mỉ ôm chậu chạy đi, vẻ mặt lúc đó của Trịnh Chí Khanh nhìn còn tủi thân hơn Hà Vũ Bạch.

Ánh mắt đó Hà Vũ Bạch vừa nghĩ tới, trong lòng không có mùi vị, mơ hồ có cảm giác mình bất hiếu.

"Má ôi! Em nhất định đừng có khóc mà!" Phát hiện vành mắt Hà Vũ Bạch lại đỏ lên, tóc gáy Lãnh Tấn chuẩn bị dựng thẳng lên.

Nhóc con rơi nước mắt một cái là giống như rắc trân châu, nếu chủ tịch Trịnh nhớ tới có gì chưa nói xong quay lại bất ngờ, Lãnh Hồng Vũ nằm trong ICU có lẽ vẫn còn cơ hội người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Hà Vũ Bạch khụt khà khụt khịt nén nước mắt trở lại, nói: "Chủ nhiệm Lãnh, anh đừng trách cha em, ổng chỉ là quá thương em......!Từ bé đến lớn, ổng không nói nặng với em một câu, dù em làm gì ổng cũng ủng hộ vô điều kiện......!nếu không phải......!nếu không phải gặp anh, em mới không nỡ để ổng buồn như vậy......"
"Anh sao có thể trách ông ấy, đừng đoán linh tinh." Ôm người vào trong ngực, Lãnh Tấn xoa cái đầu tóc xoăn kia, trên đùi mặc dù đau nhưng trong lòng ấm thành một con suối nước nóng, "Suy bụng ta ra bụng người, nếu tương lai Tiểu Tiểu Bạch của chúng ta bị thằng nhãi thối ôm gặm trước mặt mọi người, anh không đánh gãy chân nhãi đó mới lạ."

Hắn theo bản năng kỳ vọng mình tương lai cũng có thể lĩnh hội uy phong của làm cha vợ.

"Chủ nhiệm Lãnh!" Hà Vũ Bạch oán hận lườm hắn, sắc mặt hơi đỏ, "Anh có thể......!có thể đừng cứ nhắc đến chuyện Tiểu Tiểu Bạch không?"
"Huh? Em không muốn trẻ con?" Lãnh Tấn khiêu mi.

Hà Vũ Bạch vội vàng cãi: "Không phải — nhưng em......!em mới 24!"
Lãnh Tấn nói nhẹ nhàng: "Lùi lại 30 năm, 24 coi như là kết hôn muộn sinh con muộn, còn có ngày nghỉ ngoài quy định nữa."
"Mặc kệ! Tóm lại trước 30 tuổi, không muốn!"
30? Lãnh Tấn im ỉm tính toán, nghĩ mình nếu 45 có thể làm cha ruột, lại nói, sống đến lúc con trưởng thành hẳn cũng không phải vấn đề gì to tát.

"Được, tất cả nghe theo em." Hắn cười cười với Hà Vũ Bạch, "Cơ mà, em đừng định để anh đợi thêm 6 năm mới có thể......!Hả? Haha......!ui da!"
"Tự cầm đi trả y tá trưởng An!"
Hà Vũ Bạch ném túi chườm đá lên người Lãnh Tấn, tức giận xoay người rời đi.

Thiếu đòn, suốt ngày nghĩ trong đầu cái gì thế?!
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra, Trịnh Vũ Hoàng thò đầu vào hỏi: "Diễn Vũ, em gội đầu giúp anh nhé?"
Trong phòng tắm sương mù dày đặc, Âu Dương Diễn Vũ đang nằm nhoài bên bồn tắm dùng điện thoại trả lời mail, nghe thấy câu hỏi "Ừ" một tiếng, đưa di động cho Trịnh Vũ Hoàng đặt lên kệ để đồ bên cạnh.

Vết đau trên lưng vẫn chưa khép lại hoàn toàn, bác sĩ dặn không thể dính nước, tắm ngâm chỉ có thể ngâm đến eo, gội đầu phải dùng vòi sen, luôn là Trịnh Vũ Hoàng giúp y.

Xắn ống tay áo lên, Trịnh Vũ Hoàng quỳ bên bồn tắm, trước tiên đổ dầu gội lên đầu y, thử nước ấm lại dùng vòi sen từ từ xối sạch bọt.

Mỗi động tác của nó đều rất cẩn thận, sợ để vết đau của Âu Dương Diễn Vũ dính một giọt nước.

Cảm nhận được ôn nhu tỉ mỉ của đối phương, trong lòng Âu Dương Diễn Vũ vừa ngọt vừa chua.

Ngọt chính là dù y trốn tránh thế nào, Trịnh Vũ Hoàng đều vẫn yêu như ban đầu.

Chua chính là dù y chờ đợi thế nào, Trịnh Vũ Hoàng cũng không thể trở thành kiểu người trong lý tưởng của y.

Ngửi thấy mùi thơm của dầu xả, Âu Dương Diễn Vũ cầm lấy bàn tay xoa bóp tỉ mỉ sau gáy, nói nhẹ: "Vũ Hoàng, chờ chút đã......"
"Huh? Vào mắt à?" Trịnh Vũ Hoàng cúi đầu xem xét.


"Không phải......!không có......!chỉ......"
Âu Dương Diễn Vũ kéo tay đối phương qua, nghiêng đầu dán lên.

Ngón tay khớp xương cứng cáp lại thon dài có lực kia, lúc ném rổ sẽ vẽ ra trên không trung một đường cong duyên dáng.

Mỗi lần nhìn thấy Trịnh Vũ Hoàng ném rổ, y nín thở tập trung sau đó đề sẽ bộc phát ra hoan hô chúc mừng đối phương thành công.

Không chút nghi ngờ, y yêu Trịnh Vũ Hoàng, chỉ là chưa thuyết phục được chính mình thừa nhận một tương lai trách nhiệm nặng nề trên vai.

Thấy Âu Dương Diễn Vũ đột nhiên làm nũng, Trịnh Vũ Hoàng hỏi: "Sao thế, vết mổ đau?"
"Không......!không đau......" Âu Dương Diễn Vũ gối trên tay nó chia sẻ nhiệt độ của đối phương, "Vũ Hoàng, anh hỏi em, em đối với tương lai......!có tưởng tượng thế nào?"
Trên mặt Trịnh Vũ Hoàng ngưng lại nụ cười hạnh phúc: "Em ra sân chơi bóng, anh dẫn con ngồi ở khán phòng VIP cổ vũ em.

Nhóc con mặc áo bóng rổ dùng kiểu cùng số với em, nhìn em dẫn bóng sẽ dùng âm thanh to nhất hô Xem kia! Đó là cha con!, để cho cả thế giới đều biết em khiến nó cảm thấy kiêu ngạo."
Bức tranh tươi sáng thành hình trong đầu Âu Dương Diễn Vũ, cảm động giống như lĩnh hội được thân lâm kỳ cảnh.

Điều này khiến y bỗng ý thức được suy nghĩ của mình ích kỷ cỡ nào — Không phải mọi người đều phù hợp chém giết trên thương trường, Trịnh Vũ Hoàng có con đường thuộc về mình muốn đi, cũng nhất định có thể để cho người bên cạnh cảm thấy kiêu ngạo vì nó.

Giương mặt lên, Âu Dương Diễn Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Mỗi người từ nhỏ đã có sứ mạng của mình, cho dù tương lai y muốn vác nặng đi về phía trước, nhưng chỉ cần về đến nhà, có một đôi tay ấm áp và sự quan tâm mình tri kỉ, cũng đã đủ để y kiên trì.

Thấy Âu Dương Diễn Vũ chủ động lấy lòng mình, nhiệt tình của Trịnh Vũ Hoàng bị đè nén đã lâu dâng lên.

Nó lau lung tung dầu xả trong tay lên quần, thành kính bưng lấy khuôn mặt tinh xảo mê hồn kia, cố sức dịu dàng giam lấy răng môi đã lâu không gặp.

Đây là người mà nó kiếp này đều muốn nâng trong lòng bàn tay yêu ở đầu tim, dù tính cách đối phương kiên trì cỡ nào, ở trong ngực nó cũng mãi mãi là sự tồn tại mềm mại.

"Ding dong —"
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, thái dương Trịnh Vũ Hoàng bỗng căng gân xanh.


Nó không định để ý chiếc chuông cửa nát kia, dù sao không phải quản lý gia đình chính là đưa đồ ăn, để bọn họ chờ! Nhưng chuông cửa kiên nhẫn kêu, Âu Dương Diễn Vũ không nghe nổi nữa giục nó đi ở cửa.

Trịnh Vũ Hoàng nổi giận đùng đùng chạy đến phòng khách kéo cửa ra, nhìn thấy người đến, câu "Đã xong chưa thế! Ông đây đang rất bận!" lại nghẹn chặt trong cổ họng.

Trịnh Chí Khanh chắp tay đứng ở cửa, chờ đến đầy mặt bực mình.

(Đứa nào re-up là chó)
Hà Vũ Bạch vừa mới gọi một bệnh nhân vào phòng khám, bỗng nhận được điện thoại của Âu Dương Diễn Vũ gọi đến.

Cậu xin lỗi bệnh nhân, đứng dậy đi tới sau bình phong nhận điện.

Nếu không phải việc gấp, đối phương bình thường sẽ không gọi điện thoại trong giờ cậu làm việc.

Cậu giữ micro nhỏ giọng nói: "Diễn Vũ, tớ đang nhận chẩn."
"Tiểu Bạch! Cậu mau nghĩ cách, Trịnh Đại Bạch nổi giận đùng đùng đến nhà, tớ nhìn tư thế kia là muốn đánh Vũ Hoàng!" Giọng Âu Dương Diễn Vũ giống như đòi mạng.

"Gì cơ? Cha tớ đến chỗ cậu!?" Hà Vũ Bạch khiếp sợ không thôi.

Trịnh Chí Khanh trước khi rời đi hỏi hành tung của em trai cậu, cậu nghĩ đó là nhà của chú Âu Dương cha cậu có lẽ sẽ không đến, bèn thẳng thắn báo cáo.

Trịnh Chí Khanh giận không phải không có lý.

Cuộc thi quý của Trịnh Vũ Hoàng chỉ đánh một trận đã chuồn mất, video đánh người trong bệnh viện còn bị đăng lên mạng, về nước cũng không báo cho song thân.

Nhưng chuyện đánh người Tề Vũ Huy ra mặt giải quyết, cậu còn tưởng cha cậu sẽ bỏ qua cho em trai cậu.

Chắc là cơn tức của Trịnh Chí Khanh ở chỗ Lãnh Tấn chưa tản đủ, lại đi tìm Trịnh Vũ Hoàng gây phiền phức.

Dưới tình thế cấp bách, Hà Vũ Bạch chợt lóe ánh sáng: "Vậy đi, cậu gọi điện thoại cho Vũ Huy, gọi nó mau qua, tớ thật sự không đi được."
Đối phương lập tức cúp.

Hà Vũ Bạch cau mày, thu điện thoại.

Trước mặt cậu và Vũ Huy Trịnh Chí Khanh là người cha không thể xoi mói, nhưng đổi thành Trịnh Vũ Hoàng, sự kiên nhẫn của cha cậu ít đến đáng thương.

Trịnh Chí Khanh ngược lại rất ít mắng con út, nuôi thả là chính, đến lúc thật sự tức giận, bình thường là đánh một trận trước hẵng nói.


Trước kia hồi cụ còn sống, Trịnh Vũ Hoàng bị đánh sẽ trốn đến nhà ông cụ, sau đó Trịnh Chí Khanh sẽ bị Tề Gia Tín quở trách một trận.

Hà Quyền nhắc đến mãi, nói Trịnh Chí Khanh hơn hai mươi năm đi ở rể kìm nén, quản con còn phải nhìn sắc mặt ông của chồng, dạy người không thành ngược lại mình bị mắng.

Nhưng bây giờ cụ đã mất, không ai chèn ép Trịnh Chí Khanh, Hà Vũ Bạch lo trận đánh này của Trịnh Vũ Hoàng e là không tránh thoát.

Nhưng Trịnh Vũ Hoàng cũng là thiếu đòn.

Hà Vũ Bạch yên lặng thở dài.

Hồi đó thằng nhãi kia thề son sắt muốn ở NBA làm được thành tựu, giờ hay rồi, mới lên sân một lần, chưa chào hỏi chưa nói gì đã chuồn, cha cậu không đánh đến chết tuyệt đối nhìn vào phần ruột thịt của mình.

Thôi vậy, có Vũ Huy ở đây, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Hà Vũ Bạch hít sâu mấy cái, điều chỉnh tốt tâm tình tiếp tục làm việc.

Người bệnh vẻ mặt cau có, Hà Vũ Bạch hỏi hắn khó chịu chỗ nào, hắn nói choáng đầu.

Kiểm tra thân thể không thấy dị thường, Hà Vũ Bạch đề nghị đối phương đi làm CT sọ não, người bệnh lại nói đây là bệnh cũ, truyền nước là ổn.

Không ít người bệnh như vậy, không bị bệnh to tát, đơn giản là muốn xin giấy phép nghỉ hoặc là yên tĩnh.

Hà Vũ Bạch nhìn bộ dạng cau có của đối phương cũng không nghiên cứu sâu, nếu không phải ép đến mức nhất định, ai muốn trốn vào bệnh viện? Hắn kê ít chất bổ thần kinh và cải thiện vi tuần hoàn, tổng cộng mới mười mấy đồng tiền thuốc, để bệnh nhân cầm thuốc đi truyền dịch.

Tiếp người bệnh cuối cùng xong, Hà Vũ Bạch đứng dậy vặn cái cổ đau mỏi, thu dọn bàn chuẩn bị về khu bệnh kiểm tra phòng.

Vừa ra khỏi phòng khám, cậu nhìn thấy bệnh nhân lúc nãy nói choáng đầu đẩy giá truyền dịch, đang kẹp điện thoại di chuyển qua lại trên hành lang.

Cậu nghe thấy đối phương lo lắng nói: "Ôi trời, tôi cũng không có cách nào, 2-3 mươi dân công chặn tôi, tôi trốn chỗ nào? Chỉ có thể đến bệnh viện......!không phải tôi không muốn phát tiền lương, nhưng nhà cũ khất nợ khoản công trình, vợ con tôi cũng sắp đi ăn xin rồi, tôi lấy gì đưa bọn họ......!Này! Cậu nhất định đừng nói biết tôi ở đâu nhé......!điện thoại tôi không ngừng, vẫn luôn tìm người vay tiền, cậu nói với bọn họ, tha cho tôi thêm mấy ngày."
Hắn cúp điện thoại, quay đầu nhìn thấy Hà Vũ Bạch, lập tức nghênh đón nụ cười tươi: "Bác sĩ, ngài kê thêm 2 túi đi, truyền rất thoải mái."
"Truyền dịch nhiều cũng không tốt, anh vẫn là về nghỉ ngơi sớm đi."
Hà Vũ Bạch khó xử lắc lắc đầu — Ài, nhà nào cũng có điều khó nói, có tiền không có tiền, đều không tránh khỏi phiền lòng.

Từ phòng khám đi ra, Hà Vũ Bạch từ xa nhìn thấy Lãnh Tấn khập khiễng đi tới điều trị khẩn cấp.

Mạnh miệng, không phải nói không đau không ngứa sao?.


Bình luận

Truyện đang đọc