EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Bốn phía bỗng chốc tối đen như mực.

Tống Gia Ninh hoảng sợ quay đầu nhìn xung quanh theo bản năng xem đã xảy ra chuyện gì. Bàn tay của người đàn ông càng thêm siết chặt.

“Anh…”. Sống lưng căng cứng, Tống Gia Ninh từ từ quay lại phía sau một lần nữa.

Lúc này cô mới ý thức được bọn họ đang ở cùng nhau trong bóng tối. Đối phương cách cô rất gần, hơi thở ấm áp dường như phả đến khuôn mặt cô.

Cảm giác bức bách và hô hấp ngày một lại gần, tốc độ của anh thậm chí còn không cho cô thời gian để tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, đến thời điểm then chốt cô mới tránh được một chút.

Cảm xúc mềm mại vương trên khóe môi, anh đưa tay nâng cằm cô, ngón tay mân mê làn môi mềm mại.

Anh giữ chặt cằm cô, kéo lại gần mình dò xét, tiếp đó không thể kiềm chế mà cúi xuống hôn cô.

Thực ra cảm giác này khá tốt, môi lưỡi tiếp xúc với nhau mang theo ma lực khiến người ta tiếp tục dấn sâu vào nó, có thể kích thích những xúc cảm vô cùng xa lạ.

Tống Gia Ninh hoảng hốt bối rối, một lúc sau mới bắt được chút tỉnh táo rồi đẩy người ra.

Cô chưa kịp nói gì thì hành lang bên kia đã vang lên tiếng bước chân, theo đó là ánh sáng le lói của đèn pin lúc ẩn lúc hiện.

Cô vội vàng lui về phía sau hai bước, rút tay khỏi tay anh rồi chỉnh lại tóc mai tán loạn vì nụ hôn, điều chỉnh hô hấp lẫn nhịp tim dồn dập.

Lúc này đầu óc cô hoàn toàn mụ mị, không nghĩ được gì khác.

Người đến hỏi: “Bên đó có người không?”.

Tống Gia Ninh ho nhẹ một tiếng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Chuyện gì thế, sao đột nhiên lại mất điện?”.

“Cô Tống?”. Phục vụ nhanh chân đi đến, “hệ thống điện trên du thuyền xảy ra trục trặc, nhân viên đã đi sửa ngay rồi ạ”.

“Bao lâu mới có thể sửa xong?”.

Phục vụ giật mình, nhìn chằm chằm một lúc mới nhận ra người đàn ông bên cạnh là ai, “Ôn, Ôn thiếu?”.

Anh ta rất cố gắng khống chế ngữ điệu của mình không lộ vẻ thọc mạch, hai người này sao lại ở một mình trong góc tối om như vậy?

Ôn Lãng Dật nhíu mày lặp lại: “Bao lâu mới có thể sửa xong? Em gái tôi đâu, con bé đang ở chỗ nào?”.

“Tối đa 5 phút sẽ sửa xong. Cô Ôn đang ở phòng thay quần áo, Ôn thiếu không cần lo lắng. Mỗi khu vực chúng tôi đều có nhân viên phụ trách an toàn cho khách”.

Ôn Lãng Dật nghe xong, đang muốn rời đi, nhưng bước chân đột nhiên dừng lại, xoay người nắm tay người phía sau.

Ngay khi anh hơi cúi người nắm tay cô thì ngọn đèn chợt bật sáng, hệ thống điện đã khôi phục bình thường.

Ôn Lãng Dật cau mày, sau khi đã thích ứng với ánh sáng lại tiếp tục nắm cổ tay cô.

Bàn tay đưa lên che mắt của Tống Gia Ninh cứng đờ, vội vàng buông xuống muốn thoát khỏi tấm lưới giăng ra của người đàn ông, gượng cười nói với anh: “Đã có điện rồi, em ra ngoài trước đây, anh Lãng Dật… anh mau đi xem Miên Miên thế nào đi”.

Thấy cô chưa nói xong đã vội muốn đi, Ôn Lãng Dật thẳng người, mở miệng nói: “Chúng ta nói chuyện”.

Phục vụ đứng bên cạnh im lặng tắt đèn pin, biết điều lẳng lặng rời đi, không dám ở lại nghe thêm nữa.

“Chúng ta… nói chuyện gì?”. Tống Gia Ninh quay lưng về phía anh, hai tay bối rối bấu chặt vào nhau.

“Đêm đó đúng là anh đã đáp lại em, chắc em cũng biết chúng ta lấy nhầm ly của nhau vào bữa tiệc đấu giá”. Anh thản nhiên nói, “Em trốn tránh anh vì những chuyện này hả”.

Cô không hề lên tiếng.

“Cho nên, chúng ta tìm cơ hội nói chuyện đi”. Nói xong, anh không tiếp tục ở lại, cũng không giữ chặt cô nữa mà lập tức rời đi.

Tống Gia Ninh giương mắt nhìn bóng lưng của người đàn ông dần đi xa, trong lòng càng thêm rối loạn.

Anh muốn nói gì đây?



Đến một lối hành lang khác, Ôn Lãng Dật đụng phải Ôn Trị Nhĩ.

“Đi tìm Miên Miên hả?”.

“Ừ”.

“Không biết con bé có sợ không”. Ôn Trị Nhĩ thở dài, tiếp thao nở nụ cười đá mắt sang người bên cạnh.

Ôn Lãng Dật nhận thấy ánh mắt ám chỉ của em trai bèn hỏi: “Cười gì”.

“Vừa rồi anh biến mất lâu như vậy, đi đâu thế?”.

“Anh phải báo cáo với em chắc?”.

“Cũng không phải”. Ôn Trị Nhĩ vừa cười vừa nói, “Nhớ tới một chuyện nào. Hai ly rượu kia, anh vốn dĩ chưa đổi lại đúng không?”.

Hành lang đột nhiên rơi vào yên tĩnh, chỉ còn lại hai tiếng bước chân chậm rãi.

Nhận thấy đi qua góc hành lang này sẽ đến phòng thay quần áo, Ôn Lãng Dật mới hờ hững lên tiếng: “Có một số việc nếu biết rồi thì đừng nói ra”.

“Yên tâm đi, cây vạn tuế nở hoa, em ngồi xem trò hay còn chưa kịp nữa là”.



Yến tiệc trên du thuyền trôi qua, Tống Gia Ninh vẫn lo lắng lẫn chờ đợi cuộc “nói chuyện” mà Ôn Lãng Dật đề cập đến. Sức mạnh từ lời nói của anh chẳng khác nào cảm giác bị thầy giáo yêu cầu lên văn phòng nói chuyện thời cấp hai.

Nhưng hai ngày sau vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cô cảm thấy có lẽ đối phương quá bận nên đã quên, hoặc anh không bớt được thời gian.

Dù sao mấy ngày tới cô và Ôn Thư Du cũng đi Lâm Thành tìm Khúc Vân Chu, đến lúc đó trời cao hoàng đế ở xa, Ôn Lãng Dật cũng không thể đuổi đến tận Lâm Thành nói chuyện được. Chuyện này vẫn sẽ không thể giải quyết như vậy.

Vì thế, cô càng mong chuyến đi đến càng sớm càng tốt.

Một ngày, vì thức đêm nên đến 10 giờ sáng mà Tống Gia Ninh vẫn còn ngủ say, kết quả đã bị chuông điện thoại đánh thức.

Màn hình hiển thị một số lạ, cô lập tức nghe máy không hề suy nghĩ.

“A lô?”. Hơn nửa khuôn mặt Tống Gia Ninh vùi trên gối, giọng nói vẫn còn chất khàn chưa tỉnh ngủ.

Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, tiếp đó một giọng nam nhẹ nhàng vang lên bên tai, thậm chí còn mang theo ý cười rất khó phát hiện: “Vẫn ngủ à?”.

Đầu cô ngây ngốc ba giây.

Sau khi phản ứng lại, Tống Gia Ninh ngồi phắt dậy, vô thức bị ba chữ “vẫn ngủ à” khiến đỏ mặt. Cô lắp bắp giải thích: “Không, không có, em chỉ…”.

Cô dừng lại một lúc thanh giọng mới tiếp tục, “Vừa rồi đọc sách hơi mệt nên vậy. Anh Lãng Dật… có chuyện gì ạ”.

“Em có rảnh không… hôm nay, chính xác là bây giờ?”.

Từng dòng suy nghĩ rối rắm đan xen trong đầu cô, lập tức muốn buột miệng từ chối: “Em…”.

“Nếu sáng không được thì chiều cũng không sao”. Anh rất bình tĩnh, dường như đã hiểu rõ cô đang nghĩ gì, “Hoặc ngày mai”.

Anh đã chặn hết đường lui của cô, tựa như đã biết cô sẽ lấy cớ gì ra nói.

Tống Gia Ninh trầm mặc, đấu tranh một lát mới quyết định sớm giải quyết mớ hỗn độn này: “Hôm nay em rảnh”,

“Được. Khi nào anh đến đón em?”.

Cô vội liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, chần chừ nói: “Anh không bận việc ạ?”.

“Buổi trưa cùng ăn cơm đi. 11 giờ 30 anh đến đón em”.

Biết được đối phương quyết định xong sẽ cúp điện thoại, cô không hề suy nghĩ mà vội bổ sung thêm một câu: “Anh đừng nói cho Miên Miên biết!”.

Người đàn ông ngập ngừng, cuối cùng mới đáp một tiếng: “Được”.

Cúp điện thoại xong, Tống Gia Ninh uể oải ngã nhào ra giường.

Cô còn tưởng chỉ gặp mặt nói chuyện thôi, thế nào lại biến thành ăn cơm mất rồi. Cô vứt điện thoại sang một bên, che mặt thở dài.

Thôi vậy, ai bảo cô nhắc đến chuyện công việc với anh chứ.

Cô xuống giường đi vào phòng tắm, vừa mới mở vòi nước đã đột nhiên nhớ đến ba chữ vừa rồi của Ôn Lãng Dật.

Giọng điệu có vẻ rất thân thiết, dựa theo quan hệ giữa bọn họ, điều này khiến cô cảm thấy vừa kỳ lạ vừa bối rối.

Nước lạnh xả lên đầu ngón tay, cô thở dài nhìn mình trong gương.

11 giờ 30, Ôn Lãng Dật đúng giờ có mặt dưới lầu.

Tống Gia Ninh đeo một chiếc balo nhỏ, mặc áo trắng ngắn tay đơn giản cùng quần bò, dáng vẻ nhẹ nhàng năng động mang theo cảm giác thanh xuân vườn trường.

Cô cố ý mặc như vậy. Lần này gặp anh không phải hẹn hò, đương nhiên không thể ăn mặc trang điểm tỉ mỉ như đi hẹn hò được.

Ôn Lãng Dật đứng tựa trên cửa xe chờ cô. Thấy cô ra đến cửa mới thẳng người dậy mở cửa xe.

Tống Gia Ninh dừng bước, ngập ngừng ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Anh Lãng Dật, hay là chúng ta nói luôn trong xe đi, như vậy sẽ không làm gián đoạn công việc của anh”.

“Anh không bận”. Anh cúi đầu nhìn cô, một lát lại bổ sung thêm, “Dù có bận thì cũng phải ăn cơm”.

Cô cũng hết cách, chỉ có thể ngồi vào ghế phụ. Đến khi cửa xe được người đàn ông đóng lại từ bên ngoài, cô mới giật mình phát hiện trước đây cô ngồi xe Ôn Lãng Dật đều ngồi ghế sau.

Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời khỏi khu nhà.

Suốt bữa cơm, có vài lần Tống Gia Ninh muốn mở miệng nhưng không biết nên mở đầu như thế nào. Còn Ôn Lãng Dật dường như cũng chẳng có dấu hiệu muốn bắt đầu câu chuyện, vì thế cô chỉ còn cách cắm đầu tiếp tục ăn.

Nhưng người đàn ông đối diện không hề động đũa, phần lớn thời gian, ánh mắt anh đều đặt trên người cô.

Dần dần cơm cũng chẳng thấy mùi vị gì nữa, Tống Gia Ninh không dám ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh Lãng Dật, anh không ăn à?”.

Anh trả lời: “Anh không đói”.

Tống Gia Ninh nghẹn lời, đành phải im lặng gia tăng tốc độ ăn, mới ăn được mấy miếng đã thấy no.

“No rồi?”.

“No rồi ạ”. Cô gật đầu, bám theo đề tài ăn cơm để tiếp tục câu chuyện, “Anh Lãng Dật, anh muốn nói chuyện gì, bây giờ có thể nói rồi”.

Ôn Lãng Dật vẫn tiếp tục nhìn cô.

Làm sao anh lại không biết cô đang căng thẳng bối rối kia chứ. Nhưng dù có biết thì anh cũng không thể làm gì bây giờ cả.

“Em biết anh muốn nói gì”. Anh đi thẳng vào vấn đề, “Cái đêm em uống say, còn cả đêm tiệc đấu giá, ít nhất khi đó anh hoàn toàn tỉnh táo”.

“Em cảm thấy chán ghét điều đó không?”. Ôn Lãng Dật từ tốn nói. “Nếu có thì anh giải thích cho em”.

“Không đến mức chán ghét, em chỉ…”. Cô ngập ngừng bỏ lửng câu nói, không hiểu sao lại cảm thấy nói như vậy không quá thích hợp nên đành phải nói ngược lại, “Người uống say là em, cho nên em phải cảm thấy có lỗi mới đúng, dù ai gặp phải tình huống này cũng thấy bối rối. Còn về buổi đấu giá… vô tình lấy nhầm ly rượu mà thôi, trách em đã không phát hiện ra”.

Một lúc sau, anh thản nhiên nói: “Em nhầm trọng điểm rồi”.

Tống Gia Ninh nghẹt thở chờ đợi câu nói của anh.

“Chắc hẳn em sẽ để ý nguyên nhân anh làm vậy là gì. Ví như vì sao anh lại hôn em, hoặc vì sao lại lau dấu son của em để làm như chiếc ly không bị nhầm lẫn”.

Khu bàn VIP rất yên lặng, ngoài giọng nói của anh, cô chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.

Tống Gia Ninh sững sờ, vì lời nói thẳng thắn của anh, cũng vì ý nghĩa bao hàm trong đó.

Vì thế…

“Hành động sau khi uống say của em quả thực đã gây rắc rối cho anh, nhưng là một rắc rối kiểu khác”. Ôn Lãng Dật yên lặng nhìn cô, ánh mắt khiến người khác không thể nhìn thấu anh đang nghĩ gì, “Bây giờ anh muốn giải quyết nó”.

Giải quyết? Giải quyết như thế nào? Tống Gia Ninh kinh ngạc nhướng mắt nhìn anh.

“Chúng ta thử một lần”. Khăn ăn dưới tay anh bị xô đẩy nổi lên những nếp gấp, “Em đừng coi anh như anh trai, mà hãy xem anh như một người đàn ông, giống như anh đối với em vậy”.

Nét mặt anh rất thẳng thắn, mọi suy nghĩ sâu trong ánh mắt đã bị bóc trần trước mặt cô.

Nói cách khác, giờ đây anh coi cô là một người phụ nữ.

Tống Gia Ninh ngây người, “Nhưng… xưa nay em vẫn coi anh là anh trai, em cảm thấy như vậy rất tốt”.

“Vì sao lại không thể thử thay đổi chứ?”.

“Nhưng vì sao phải thay đổi?”. Ánh mắt cô hơi hỗn loạn, né tránh không nhìn anh, “Em không có lý do gì để thay đổi”.

Ôn Lãng Dật mím chặt môi, đầu ngón tay cọ trên lớp khăn ăn, hơn nửa nếp gấp đã trở về trạng thái bằng phẳng lúc ban đầu.

Không có lý do. Anh trầm mặc suy ngẫm bốn chữ này.

Tống Gia Ninh khẽ thở dài, miễn cưỡng bình ổn tâm trạng, chưa thật sự dám nhìn anh.

“Anh thì sao, anh Lãng Dật, lý do của anh là gì? Chẳng lẽ chỉ vì một nụ hôn thôi sao?”.

Người đàn ông trước mắt cong môi cười nhẹ, nhưng ý cười trên môi lại chẳng thể đoán định trước ánh mắt có phần phức tạp.

“Một nụ hôn, chẳng lẽ còn chưa đủ”.

Trái tim cô loạn nhịp, cảm giác hoảng hốt thấp thỏm khó tả tràn ngập trong tim.

Tống Gia Ninh đứng bật dậy, hít thở sâu, cố gắng lảng tránh ánh mắt anh.

“… Rất xin lỗi, anh Lãng Dật”. Cô nhẹ giọng nói: “Em thật sự chưa từng nghĩ sẽ thay đổi quan hệ giữa chúng ta. Em hy vọng chúng ta có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, em vẫn có thể coi anh là anh trai”.

Bình luận

Truyện đang đọc