EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Bảy tháng tuổi, Khôn Khôn bắt đầu bập bõm học nói, mà tiếng đầu tiên bé ngâm nga rất giống gọi “Mẹ”.

Chín tháng tuổi, Khôn Khôn liêu xiêu đi những bước đầu tiên, hoàn thành xong bèn nhào vào lòng mẹ bé yêu nhất, sau đó gọi “Mẹ” rất giòn giã.

Tất cả mọi người đều biết bé thích mẹ nhất; cho dù là bố, bà nội, ông bà ngoại hay cậu mợ cũng không lay chuyển được điều này.

Mà đây cũng chính là mối phiền não ngọt ngào của Ôn Thư Du. Cô không chỉ phải dỗ con trai mà còn phải dỗ ông bố nào đó bị vắng vẻ đã lâu.

Cuối cùng bạn nhỏ Lương Chi Ngộ cũng lên ba tuổi, đến tuổi phải đi nhà trẻ.

Trong tưởng tượng của Ôn Thư Du, giờ đây cô sẽ có nhiều thời gian ở bên ông chồng hay ghen, cũng có thể rảnh rỗi làm chút việc gì đó… kết quả, ngay ngày đầu tiên đi nhà trẻ, nhóc con kia đã phản ứng rất mạnh.

Cô và Lương Yến Tân cùng đưa con đến nhà trẻ, vừa hay cũng là lúc mọi người đưa con đến lớp nên bên ngoài có rất nhiều phụ huynh và con trẻ.

Thấy một nhà ba người họ, mọi người đều không khỏi ghé mắt nhìn sang.

Vốn dĩ thằng nhóc kia rất ngoan ngoãn suốt dọc đường đi, nhưng vừa đến nhà trẻ, nhận thấy sắp phải rời khỏi mẹ, Lương Chi Ngộ thoáng chốc đã khóc lóc tùm lum.

“Con không muốn… không muốn đi học đâu…”.

“Mẹ ơi…”.

Không ít bạn nhỏ xung quanh cũng có cử chỉ như vậy. Ôn Thư Du cũng biết trẻ con đến tuổi bắt buộc phải đi học mẫu giáo nhưng thấy con như vậy vẫn không khỏi mềm lòng.

Cô vội buông tay Lương Yến Tân, tiến đến an ủi: “Khôn Khôn đừng khóc”.

Bé trai mặc quần áo yếm đáng yêu, hai má núng nính thịt, lúc này lại đang nước mắt ngắn nước mắt dài, chẳng mấy chốc hai hàng mi đã bị nước mắt nhuốm ướt dính vào nhau.

“Mẹ bế con…”.

Cô giáo của nhà trẻ vội vàng ôm bé, hai tay đặt sau lưng sợ bé vùng vẫy quá mạnh sẽ ngã xuống.

“Mẹ bế”. Ôn Thư Du xòe hai tay, vừa đến gần thì nhóc con kia đã vươn bàn tay nhỏ bé với lấy cô.

Lương Chi Ngộ đang khóc thút thít đã bình tĩnh lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo khoác của mẹ: “Mẹ…”.

“Sao thế Khôn Khôn?”.

“Con không muốn mẹ bỏ rơi con…”. Nói xong, thằng bé vừa nín khóc đã lại bắt đầu nức nở.

Cô vô cùng ngạc nhiên, đáy lòng vừa chua xót vừa buồn cười, vội vàng giải thích với con: “Sao mẹ lại bỏ rơi con chứ? Ngày hôm qua đã nói với con rồi, đây là nhà trẻ, bên trong có rất nhiều bạn nhỏ sẽ chơi với con. Đến chiều mẹ và bố sẽ cùng đến đón con mà”.

“Nhưng, nhưng mà…”, nhóc con vẫn nức nở, đôi mắt long lanh ậng nước, ngẩng đầu nhìn mẹ: “Nhưng mà con nhớ mẹ”.

Lương Chi Ngộ được thừa hưởng các nét của bố, đôi mắt màu nâu nhạt, hai mí mắt dày và sâu, thoạt nhìn rất giống búp bê.

Mới khóc một chút mà mắt mũi đã đỏ ửng, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Ôn Thư Du mềm lòng, khóe mắt cũng đỏ lên. Cuối cùng, cô quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, bốn chữ “Phải làm sao đây” viết trên mặt vô cùng rõ ràng.

Lương Yến Tân thở dài, nhấc chân bước qua đó.

Sắc mặt anh không hề thay đổi, khoảng cách càng ngày càng gần, âm thanh thút thít của bạn nhỏ Lương Chi Ngộ cũng một nhỏ đi.

Cậu nhóc căng thẳng nhìn ông bố nghiêm khắc nhà mình.

“Sao em cũng khóc theo rồi”. Lương Yến Tân nâng tay xoa khóe mắt Ôn Thư Du, sau đó ánh mắt thản nhiên tìm đến nhóc con đang trốn trước ngực cô.

Ngay khi cặp mắt to tròn tủi thân kia đối diện với anh, nó đã tìm cách lủi đi, giấu mình thật kỹ.

“Đưa con cho anh”. Anh vươn tay ra.

Ôn Thư Du xoay nửa vòng, hướng phần lưng của con trai về phía anh.

Ngay lập tức, Lương Yến Tân dứt khoát ôm lấy con trai, thả thằng bé xuống đất, bản thân mình cũng ngồi xổm xuống.

Lương Chi Ngộ cảm thấy mình được nâng cao lên chốc lát, chưa kịp hưng phấn nhảy nhót thì cảm giác tiếp đất đã khiến bé phải quay về với thực tại.

Bây giờ không phải đùa nữa rồi, chắc chắn phải đi nhà trẻ.

Thằng bé bị bàn tay to lớn kia giữ vững, sau đó xoay bả vai lại.

Bộ mặt nghiêm túc của bố xuất hiện ngay trước mắt.

“Lương Chi Ngộ”.

“… Bố”. Cậu bé đứng nghiêm không nhúc nhích.

“Một người đàn ông khóc sướt mướt còn ra thể thống gì hả? Mấy tuổi rồi mà còn bám mẹ không chịu buông?”.

Lương Chi Ngộ mím môi quay đầu lại, đáng thương nhìn người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng bên cạnh, nhưng ngay giây sau đã bị một bàn tay kéo trở về.

Ôn Thư Du phối hợp không lên tiếng. Cô biết mình rất dễ mềm lòng, cho nên những lúc thế này cô sẽ không ngáng chân Lương Yến Tân.

“Các bạn khác bằng tuổi con đều sẽ đến trường, hơn nữa đây cũng là bước đầu tiên cho con độc lập, tách khỏi bố mẹ”. Lương Yến Tân buông tay để con trai tự đứng vững, bình tĩnh nói: “Ngay cả bước đầu tiên mà con cũng không dám, vậy sau này sẽ bảo vệ mẹ thế nào?”.

Mấy lời này nghe có vẻ hơi quá sức với bạn nhỏ Lương Chi Ngộ, nhưng bé có thể nghe hiểu một câu… Nếu không đi mẫu giáo, vậy tương lai sẽ không thể bảo vệ cho mẹ.

“Mẹ ơi, có thật vậy không ạ?”. Cậu bé khịt mũi, hai tay nhỏ bé móc trên dây của quần yếm thành hai cái quai chèo.

Ôn Thư Du đi tới, cúi đầu thơm lên mặt con trai: “Là thật, Khôn Khôn phải ngày càng tài giỏi mới bảo vệ mẹ được”.

“Con sẽ trở nên tài giỏi”. Lương Chi Ngộ nhanh nhẹn nắm tay lại gần mẹ, “Giỏi hơn cả bố nữa”.

Lương Yến Tân sầm mặt. Nhóc con này hứa hẹn thì hứa hẹn đi, còn tiện chân đạp bố nó một cái là có ý gì.

“Chắc chắn rồi”. Ôn Thư Du cười khúc khích, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, tiếp theo lại nói với nhóc con trong lòng mình: “Nhưng mà, đợi đến khi con có thể tài giỏi như bố, không những con có thể bảo vệ mẹ mà còn có thể che chở cho người quan trọng khác”.

Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô, đôi mày nhẹ nhàng thả lỏng, cuối cùng cũng cong môi cười.

Lương Chi Ngộ nghe câu được câu chăng, nhướng mắt lên lại thấy bố mẹ đang nhìn nhau tình tứ.

Cậu bé bĩu môi, rõ ràng là mẹ đang ủi mình, sao tự nhiên lại bị bố cướp mất rồi.

“Bố, sao bố lúc nào cũng giành mẹ với con thế, bố đi tìm mẹ của bố không được à?”.

Thằng nhóc vừa dứt lời, xung quanh đều im lặng.

Ôn Thư Du vội mím môi nhịn cười, nghe thấy người đàn ông nghiến răng lạnh lùng nói: “Mẹ của con trước tiên phải là vợ của bố”.

Lương Chi Ngộ thay đổi nhanh như chớp, mới nãy còn uể oải nằng nặc không muốn đi mà giờ không khí đã sôi nổi hơn rất nhiều. Mặc dù cậu nhóc vẫn trưng dáng vẻ chẳng mấy tình nguyện nhưng ít nhất cũng không quyết tâm kháng cự nữa.

“Nếu con còn không vào thì bố mẹ sẽ muộn làm. Đợi bố mẹ đi rồi thì con đứng ở đây một mình thôi đấy”. Thấy Lương Chi Ngộ vẫn rưng rưng không nhúc nhích, Lương Yến Tân không nhân nhượng nói.

“Mẹ ơi, bố lại mắng con”. Bạn nhỏ bắt được nhược điểm lại đi mách mẹ.

Ôn Thư Du trừng mắt liếc chồng mình, tùy tiện vỗ một cái lên ngực anh, sau đó an ủi con trai mình: “Để mẹ đánh bố”.

“Đêm nay con muốn ngủ cạnh mẹ, bố không được lén ôm con ra rìa”. Lương Chi Ngộ nhân cơ hội đưa ra yêu sách.

Ôn Thư Du sửng sốt, đầu tiên là xấu hổ vội vàng liếc mắt nhìn cô giáo cách đó không xa, may là đối phương không nghe thấy; sau đó cô mới quắc mắt lườm Lương Yến Tân.

Đều tại anh, đêm nào cũng phải đem thằng nhóc kia ra rìa rồi ôm cô ngủ. Sau đó, mỗi lần tỉnh dậy, Khôn Khôn sẽ vô cùng tức giận vì “hành vi xấu xa” của bố.

“Được, không ôm ra rìa”. Cô mở miệng cười khan, đồng ý với con trai.

Lương Chi Ngộ nâng bàn tay nhỏ bé trắng nõn quơ trước mặt mẹ: “Mẹ, đóng dấu đi, ai nói dối sẽ bị mũi dài”.

Cô vươn ngón tay ra ấn với con trai: “Đóng dấu”.

Chậm trễ một lúc, rốt cuộc cậu nhóc cũng lật đật theo cô giáo đi vào lớp nhưng nước mắt vẫn tràn mi, cặp sách thì xộc xệch.

“Khôn Khôn, bố mẹ buổi chiều sẽ đến đón con, phải ngoan nhé”.

Cậu bé gật đầu, nước mắt rơi xuống lộp bộp, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Bố không đến cũng được!”.

Nói xong, cậu nhóc vội vàng chạy mất… chỉ để lại chiếc bóng thấp thoáng trong tầm mắt của hai vị phụ huynh.

Vốn dĩ khóe mắt Ôn Thư Du vẫn còn đỏ, nhưng nghe thấy câu này lại không nhịn nổi cười: “Anh nhìn đi, ai bảo anh hung dữ với con?”.

“Cái này đã gọi là hung dữ hả?”. Lương Yến Tân nhéo nhẹ eo cô, “Vừa rồi là ai nhờ anh giúp đỡ? Thằng nhóc này đúng là quá thiên vị, cho dù là em bày mưu tính kế thì nó cũng chỉ tìm anh tính sổ thôi”.

Cô mỉm cười định nói gì đó, nhưng bóng dáng nhỏ bé nào đó đã chuẩn bị đến cửa lớp học lại bỗng nhiên dừng lại, xoay người vẫy tay với cô.

Ôn Thư Du vội vẫy tay đáp lại, nhưng ngay sau đó đã quên mất vừa rồi mình định nói điều gì.



Hai người trở lại xe.

“Không ngờ đưa con đi học mà em cũng thấy không nỡ, hơn nữa còn cảm thấy không quen…”. Ôn Thư Du dựa lưng ra sau, phiền muộn nhìn ra ngoài cửa.

Đây là lần đầu tiên Khôn Khôn bước chân vào một môi trường mới hoàn toàn, dĩ nhiên cô rất lo lắng, huống chi cô còn hiểu rõ con trai bình thường bám dính mình thế nào.

Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, ngay sau đó vang lên âm thanh của tấm ngăn trước mặt.

Cô ngẩn người, vừa mới nghiêng đầu qua đã bị người đàn ông cúi đầu hôn xuống.

Nụ hôn của anh rất gấp gáp, một tay giữ má cô hôn sâu vài cái. Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần đáp lại anh, bàn tay anh đã vòng ra sau lưng cô, ôm cô đặt lên đùi mình.

“Anh làm gì thế”. Cô hoảng hốt đẩy anh, động tác khẽ lùi ra sau.

Lương Yến Tân giữ chặt eo cô, dùng sức kéo cô vào lòng mình, vải quần satin trơn nhẵn cọ xát lên ống quần của anh.

“Ban nãy em nói muốn đánh anh mà?”. Anh cười khẽ, cầm tay cô đánh lên ngực mình, “Mới một chút sao đủ?”.

Bình luận

Truyện đang đọc