EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Editor: Sinqua/ Beta: Phi Phi

“Cô Ôn, không biết cô còn nhớ tôi không, lúc ở Anh chúng ta đã gặp nhau một lần”.

Ôn Thư Du ngẩn người nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó cô lập tức nhớ lại: “Là anh hả? Lần trước xe của A Chu gặp trục trặc, anh là người đến đón bọn tôi đúng không?”

Tuy lúc đó trời đã tối, người đàn ông lại ngồi trên ghế lái, nhưng cô vẫn còn nhớ mang máng đường nét, vóc dáng và giọng nói của anh ta.

Lộ Kinh Trì gật đầu: “Là tôi”. Nói xong anh ta khẽ nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn Khúc Vân Chu, sau đó cười nói: “Sao lại ở đây?”.

“Đương nhiên là uống rượu rồi”. Khúc Vân Chu lắc lắc ly rượu trong tay, vẻ mặt hiện rõ bốn chữ “biết rồi còn hỏi”.

“Uống đi, dặn người ta ghi hóa đơn cho tôi”.

Khúc Vân Chu uể oải cười đáp: “Vậy tôi không khách sáo nữa nhé, Lộ thiếu”.

“Lát nữa các cô về thế nào, có tài xế không?”. Lộ Kinh Trì hỏi: “Hay là tôi đưa các cô về nhé?”.

Ôn Thư Du và Tống Gia Ninh hiểu ý đưa mắt nhìn nhau, nhịn cười biết điều không lên tiếng.

“Không cần đâu”. Nói xong, Khúc Vân Chu dừng một chút, sau đó nói thêm: “Tối nay tôi không rảnh”.

Lượng thông tin trong câu này hơi nhiều, Ôn Thư Du vừa ngẩn ra, còn chưa kịp quay đầu trao đổi ánh mắt với Tống Gia Ninh, cô chợt cảm nhận được có người đang nhìn mình.

Cô nhìn sang theo cảm giác của mình.

Bên quầy rượu là phòng bao nửa khép kín, ánh sáng trong phòng lờ mờ, ánh đèn bên ngoài xuyên vào bên trong cũng có hạn.

Ánh mắt Ôn Thư Du đảo quanh, rất nhanh đã dừng lại trên bóng dáng ai đó trong phòng.

Người đàn ông với đôi chân thon dài, áo sơ mi trắng nới lỏng cổ áo, lưng dài vai rộng, gương mặt bị khuất dưới ánh sáng u ám.

Cô chợt ngây người.

Lương Yến Tân? Sao ở Lâm Thành cũng tình cờ gặp anh?

“Tìm một nơi yên tĩnh cho các cô ngồi chơi nhé?”. Lộ Kinh Trì nói.

Khúc Vân Chu gật đầu: “Được thôi”.

Ôn Thư Du chợt thu tầm mắt về nhìn sang bọn họ.

“Sao thế?”. Tống Gia Ninh hỏi.

Cô ngập ngừng lắc đầu, vờ như không có chuyện gì cười nói: “Không có gì”.

Nhiên viên phục vụ quầy rượu vội đến, Lộ Kinh Trì dặn dò vài câu, cậu ta gật đầu, bước về phía mấy người Ôn Thư Du cung kính nói: “Mời đi theo tôi”.

“Anh ta là ông chủ của quán bar này hả?”. Đến khi đã đi xa, Ôn Thư Du khẽ hỏi.

Khúc Vân Chu gật đầu: “Có vẻ là vậy”.

“Trước đây cậu cũng không biết à?”

“Không biết”.

“Nhưng không phải các cậu…”.

“Bọn mình á?”. Khúc Vân Chu bật cười: “Là người lớn cả rồi, thỉnh thoảng cùng nhau đi chơi giết thời gian. Chứ không phải ai cũng đâm đầu vào con quỷ tình yêu đâu”.

“Ờ…”.

“Miên Miên”. Tống Gia Ninh bỗng dưng dùng cùi chỏ huých cô: “Đó không phải…?”.

Ôn Thư Du suýt chút nữa đã nhìn theo hướng Tống Gia Ninh chỉ, thế nhưng chớp mắt cô đã kịp phản ứng, kịp thời dừng lại.

“Mình cũng không biết sao lại xui xẻo đến vậy”. Cô cau mày thì thầm.

“Cậu nhận ra từ lúc nào vậy?”. Tống Gia Ninh hỏi.

Ôn Thư Du hờ hững đáp: “Vừa xong”.

“Có chuyện gì giấu mình à?”. Khúc Vân Chu bỗng nghiêng đầu, ý tứ sâu xa mỉm cười lườm hai người một cái.

Ôn Thư Du mở miệng, sau cùng khẽ nói: “Đó là chuyện rất mất mặt nhiều năm về trước rồi…”.

Nhân viên phục vụ đưa họ vào một gian phòng bao nửa khép kín khác ngồi xuống, trên bàn đã bày sẵn các loại rượu, đa số đều có nồng độ thấp.

Trong lòng Ôn Thư Du buồn bực khẽ thở dài một hơi. Phòng bao này vừa khéo sát bên phòng của Lương Yến Tân, giữa hai căn phòng bao chỉ cách nhau mấy chậu cây cảnh.

Ban đầu cô định ngồi trên sô pha sát bên chậu cây cảnh, như thế vừa hay có thể quay lưng lại với người kia, kết quả Khúc Vân Chu lại ngồi vào trước.

Lúc này nếu đổi chỗ chỉ càng lộ liễu hơn thôi, Ôn Thư Du đành phải ngồi đối diện Khúc Vân Chu.

Vừa ngồi xuống, cô đã nhìn thấy Lộ Kinh Trì bước đến phòng bao bên kia ngồi xuống, đúng lúc chứng minh suy đoán anh ta và Lương Yến Tân có quen biết nhau là đúng.

“Uống loại nào?”. Khúc Vân Chu hỏi.

Tống Gia Ninh cầm một chai lên: “Nồng độ thấp quá chẳng thú vị gì cả, uống chai này đi”.

“Hai người các cậu chịu được chứ mình không uống giống các cậu đâu”. Ôn Thư Du tiện tay lấy một chai khác.

Phục vụ bước đến mở từng chai.

Lúc Ôn Thư Du cầm ly rượu lên không khỏi nhìn về phía sau Khúc Vân Chu một cái, cách một chậu cây cảnh, cô thấy anh đang rủ mắt hút thuốc, ánh sáng làm hốc mắt anh càng thêm sâu, sống mũi dựng đứng.

Nhìn xong cô vờ như không có gì thu tầm mắt về.

Lương Yến Tân kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đầu thuốc lá lập lòe chớp tắt.

Đến khi ánh mắt dừng lại trên mặt mình dời đi chỗ khác, anh mới thong thả ngước mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng đó, sau đó híp mắt từ từ nhả khói thuốc ra.

“Là người nào?”. Bỗng dưng anh hỏi.

“Hả?”. Lộ Kinh Trì ngẩn ra, sau khi nhìn theo ánh mắt của anh, anh ta bỗng chốc đã hiểu ra, Lương Yến Tân muốn hỏi mình quen cô gái nào ở Anh, thế là anh ta cười đáp: “Đoán xem?”.

Lương Yến Tân hờ hững lườm anh một cái, không nói gì cả.

Thấy vậy, Lộ Kinh Trì lắc đầu cười, tựa ra phía sau: “Váy đen”.

Phả hết khói thuốc, hàng lông mày đang nhíu chặt khẽ giãn ra, chậm rãi “Ừ” một tiếng, ngón tay kẹp điếu thuốc xoa xoa huyệt thái dương, sau đó lại đút điếu thuốc vào miệng.

Trước đây có tiếp xúc vài lần, kết quả vừa rồi anh tưởng cô có quan hệ gì khác với Lộ Kinh Trì, trong lòng anh bỗng thấy hơi khó chịu.

Anh tiện thể nhìn về phía cô gái mặc váy đen trong miệng Lộ Kinh Trì, ánh mắt đang định nhìn lướt sang, nhưng bỗng nhiên lại dừng trên cà vạt màu xanh sẫm trên cổ đối phương.

Chiếc cà vạt đó trông rất quen. Trong phòng chờ ở sân bay, chiếc cà vạt màu xanh sẫm này được quấn trên cổ tay của ai đó.

Lương Yến Tân nhướng mày.

Cho nên đây chính là “A Chu” – chủ nhân của chiếc cà vạt kia.

Bỗng nhiên anh nhận ra điều gì bèn chợt nghiêng đầu sang một bên, nhìn vào ánh mắt dò xét của Lộ Kinh Trì, cau mày hỏi: “Nhìn cái gì?”.

Lộ Kinh Trì mỉm cười lắc đầu, cầm ly rượu trước mặt lên.

Anh ta còn nói gì được nữa? Cũng không thể nói hôm nay anh rất khác xưa, vào những ngày này không còn hút thuốc nhiều như trước, rượu cũng uống ít đi hẳn.

Từ sau khi mấy người Khúc Vân Chu vào đây anh mới như thấy, vì vậy chắc chắn có vấn đề.

Lộ Kinh Trì ngẩng đầu lên, sau đó lại nhìn sang bên cạnh phòng bao. Đảo mắt một vòng, lại dừng trên người cô gái mặc váy dài bó sát màu đen.

Có thể thấy ban đầu rất nhiều tên có ý đồ xấu định bước lên mời rượu, nhưng bây giờ đã yên phận rồi.



Ban đầu Ôn Thư Du chọn chai rượu này, vì cô thấy kiểu dáng và màu sắc rất giống một loại trước đây cô từng uống, nhưng sau khi nếm xong mới biết loại này không giống trong trí nhớ của cô lắm.

Nhưng mùi vị cũng có vị chua ngọt tương tự, cô nghĩ nồng độ cũng không cao cho nên cô uống không kiểm soát, sau khi có cảm giác ngà ngà say mới nhận ra có gì đó không đúng.

Cơ thể nóng bừng, đầu hơi choáng váng, ngồi trên ghế khẽ nhúc nhích một cái cũng giống như đang lắc lư dữ dội.

“Miên Miên, sao mặt cậu đỏ thế?”. Tống Gia Ninh ngạc nhiên hỏi.

Ôn Thư Du ngẩng đầu đáp: “Đỏ hả?”.

“Cậu uống gì vậy?”.

“Không biết, mình lấy bừa thôi, thấy nồng độ không cao…”.

Khúc Vân Chu nghiêng người cầm chai rượu lên xem thử, bỗng chốc dở khóc dở cười: “Miên Miên, cậu nói với mình loại rượu này nồng độ không cao? Hơn nữa có phải cậu quên trước khi ra ngoài chúng ta đã uống rượu khác nữa không?”.

Uống nhiều loại rượu vốn đã dễ say, hơn nữa nồng độ của chai rượu này cũng không thấp lắm.

Ôn Thư Du xoa mặt mặt, tựa ra sau ghế thì thầm: “Mình quên xem kỹ trước khi uống”.

“Say rồi à?”.

“Không có, chỉ là bị ngấm rượu nên hơi choáng”.

“Đừng uống nữa, uống chút nước chanh đi”.

Ôn Thư Du gật đầu, uống vài ngụm nước chanh sau đó lại lấy ly áp vào mặt cho bớt nóng, dần dần dường như đã dễ chịu hơn nhiều.

“Mình đi vệ sinh một lát”. Cô đứng dậy.

Khúc Vân Chu và Tống Gia Ninh đang trò chuyện cười đùa cũng dừng lại, quan tâm hỏi: “Có cần đi cùng cậu không?”.

“Không cần”. Ôn Thư Du suýt chút bị nghẹn: “Không phải trẻ con nữa, dắt díu nhau đi chung làm gì”.

Thấy dáng vẻ không giống như đang say của cô, hai người cũng không khăng khăng đi cùng nữa.

Ôn Thư Du men theo hành lang đi về phía nhà vệ sinh, có lẽ vì uống hơi nhiều nên bây giờ tinh thần cô vô cùng nhàn nhã nhẹ nhàng.

Một nhóm người bỗng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ba người bước về phía cô, trông có vẻ muốn ra khỏi cửa.

Ôn Thư Du định tránh sang bên trái, sau đó vẫn bị người kia đụng phải, dưới tác dụng của rượu cô bị mất thăng bằng, loạng choạng ngả nghiêng sang phía cánh tay người đàn ông đặt trên tay vịn sô pha, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay vẫn chưa tàn.

“Xin lỗi xin lỗi, cô không sao chứ?”. Người đi qua nhận ra lỗi của mình, vội vàng lịch sự hỏi cô.

Cho dù họ không quen cô gái trẻ trước mặt này, nhưng cũng biết Lộ Kinh Trì ngồi bên kia, vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy Lộ Kinh Trì chủ động tiến đến bắt chuyện với các cô.

“Không sao đâu”. Ôn Thư Du không để bụng xua tay, giữ thăng bằng đứng thẳng lên, cụp mắt liếc nhìn người đàn ông đang tựa vào ghế, cô khẽ hất cằm lên và vén tóc mai trước mặt ra sau tai.

Tiếng “Hừ” khe khẽ ập vào tai. Lương Yến Tân chợt dừng động tác, ánh mắt lướt sang gương mặt cô.

Cái cằm cố nâng lên thật cao, còn có đuôi mắt khẽ rũ xuống, vẻ mặt đầy kiêu hãnh.

Hành động lùi sang một bên vài bước rất rõ ràng, sau đó cất bước tiếp tục đi về phía trước, dáng vẻ vờ như không nhận ra anh.

Lương Yến Tân bỗng nghiêng người, tiện tay gạt tàn thuốc vào trong đồ gạt, sau đó đưa tay nắm lấy cổ tay cô.

Thấy vậy, Lộ Kinh Trì bên cạnh chợt sửng sốt, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý.

Ồ, là người này à.

Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu cách chậu cây cảnh cũng nhận ra có tiếng động, Khúc Vân Chu đang định quay người lại đã bị Tống Gia Ninh ngăn lại: “Đợi chút đã”.

Ôn Thư Du bất ngờ bị chao đảo, sau khi cô đứng vững mới ngẩn ra, ngỡ ngàng quay đầu nhìn lại.

Bàn tay thô ráp ấm áp đang nắm lấy cổ tay cô, cũng không nắm mạnh lắm, nhưng chủ nhân của bàn tay này bỗng nhiên đứng dậy, cô bỗng chốc từ dáng vẻ cúi nhìn người ta trở thành dáng vẻ phải liên tục ngẩng đầu lên nhìn.

Vóc dáng người đàn ông rất cao, lúc lại gần cảm giác ngột ngạt lại càng rõ ràng hơn.

Bóng người bao trùm lấy cô.

“Chú làm gì vậy?”. Ôn Thư Du phản ứng trở lại, lập tức vung tay lùi lại vài bước, trợn trừng mắt nhìn anh.

Cô đề phòng chắp hai tay sau lưng, anh thấy hai tay cô ngọ nguậy lung tung nên tiện thể nắm lấy cổ tay cô.

Gương mặt vừa giảm nhiệt độ bỗng chốc lại nóng lên.

Trong tay trống không, Lương Yến Tân bỏ tay xuống, nhìn cô chằm chằm, sau đó khẽ nghiêng đầu, hất cằm lên thản nhiên nói: “Váy”.

Lòng bàn tay dường như vẫn còn vương cảm giác mịn màng.

Váy?

Ôn Thư Du nghi ngờ cúi đầu nhìn, lúc đang định nói không thấy gì khác thường, bỗng nhiên nhìn thấy một vết bẩn màu đen.

Không đúng, cô nhìn kỹ lại lần nữa, lúc này mới nhận ra đây không phải là vết bẩn gì cả, mà là “vết tích” bị cháy.

Sao có thể như vậy? Chuyện này là thế nào?

Cô cau mày, lúc ngẩng đầu, ánh mắt cô lướt qua đồ gạt tàn thuốc, lại nghĩ đến cánh tay đặt trên sô pha vừa rồi của Lương Yến Tân…

Anh bỗng dưng còn kéo mình lại.

“Là chú gây ra!”. Cô chợt giận dữ, quay đầu tức giận nhìn anh chằm chằm, bỗng nhiên anh vòng qua sô pha, ngồi xuống đối diện cô.

Giữa hai người không có gì cách trở, đúng lúc có thể nhìn thẳng vào nhau không cần cô ngước mặt lên nhìn nữa.

Anh rụt chân về, đầu gối sượt qua tà váy của cô, anh khẽ híp mắt nhìn cô chằm chằm.

Cứ nhìn như vậy, bỗng nhiên làm cô cảm thấy rất quen thuộc.

Quen đến nỗi giống như dáng vẻ năm năm trước làm cô đỏ mặt cảm nắng.

Nhận ra được điều này, cô bỗng thấy khó chịu.

“Chú Lương”. Cô khẽ cười nói: “Là chú làm đúng không?”

“Đền cho em cái mới”.

“Không cần”. Ôn Thư Du thẳng thừng từ chối không hề khách sáo, tinh thần đang bị rượu kích thích nên cô bắt đầu gan dạ hơn: “Chỉ mong chú Lương sau này hút thuốc nhớ cẩn thận một chút, đừng làm cháy váy của người ta nữa. Còn nữa, cẩn thận hút thuốc nhiều nhanh già đó”.

Vừa dứt lời xong, vẻ mặt anh trở lại như bình thường.

Anh chăm chú nhìn cô, một lát sau bỗng nhếch khóe môi lên.

Nhanh già?

“Nếu đã gọi anh là chú Lương”. Anh khẽ “Xì” một tiếng: “Vậy thì chú Lương yêu thương con cháu nên muốn tặng một chiếc váy, có vấn đề gì không?”.

Ôn Thư Du nghẹn họng, yêu thương con cháu? Sao anh lại mặt dày như vậy?  Cô cố tình xỉa xói anh, kết quả anh còn tự nghĩ mình là bậc cha chú thật.

Ai thèm cha chú như anh chứ!

Hơn nữa một chữ này nghe bình thường nhưng từ miệng anh nói ra lại nghe rất kỳ lạ.

“Chú chỉ là cách xưng hô với người đàn ông lớn tuổi xa lạ mà thôi”. Ôn Thư Du chớp chớp mắt, giả vờ mỉm cười: “Sao có thể nhận đồ của người lạ và người không thân thiết được cơ chứ”.

Váy đỏ tóc đen càng tôn thêm nước da trắng ngần của cô, gương mặt ửng hồng, đôi môi óng ánh giống như trái anh đào căng mọng, nhưng lời nói ra lại không hề khách sáo chút nào, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngọt ngọt ngào bên ngoài.

Ánh mắt Lương Yến Tân chợt dừng lại.

Người lạ? Không thân thiết?

Không chỉ lần này, hai lần trước cô cũng nói bóng nói gió nhằm vào anh.

Chính vì chuyện của năm ngày trước, bây giờ cảm thấy mất mặt sao? Chuyện cô tự làm tự nói, bây giờ lại trút giận lên người anh.

“Thẹn quá hóa giận à?”. Anh khẽ cười: “Không nhận thì thôi, lẽ nào còn ép em nhận hay gì?”.

Thẹn quá hóa giận.

Bốn chữ này giống như ly nước chanh vừa rồi cô áp lên gò má, cảm giác lạnh buốt khiến cô giật mình, cảm giác ngà ngà say đã vơi dần, bỗng chốc cô đã tỉnh táo hơn nhiều.

Trong lòng cô buồn bực, dáng vẻ hùng hổ “nhằm vào” người khác của cô trông giống như giận cá chém thớt, vẻ mặt và giọng điệu anh cũng khiến cô cảm thấy đang ám chỉ gì đó…

“Nếu tôi làm hỏng quà bố mẹ tặng cho anh thì sao? Như thế có phải chú Lương đã có thể hiểu được tại sao tôi tức giận chưa?”. Cô tùy tiện bịa ra một lý do để thanh minh cho mình.

Vừa dứt lời, cô nhìn nụ khó hiểu của anh đang dần biến mất.

Vẻ mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lẽo.

“Nếu như không để bụng”. Lộ Kinh Trì bỗng nhiên đứng dậy giảng hòa: “Có thể bảo Vân Chu gửi địa chỉ cho tôi, dù thế nào, việc bồi thường cũng là một cách để xin lỗi”.

“… Thật sự không cần đâu”. Đối mặt với người khác, Ôn Thư Du bắt đầu khách sáo nói: “Thật ra cũng trách tôi không cẩn thận, vừa rồi va vào đó”.

Dứt lời, cô giả vờ vô tình nhìn Lương Yến Tân, anh đang nhìn cô chằm chằm, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì.

Cô nhớ đến phản ứng vừa rồi của anh, trong lòng thấy hơi khó hiểu, cô đưa tay vén tóc mai, quay người bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Yến Tân”. Lộ Kinh Trì cười nói: “Sao người ta lại gọi cậu là ‘chú’ vậy?”.

Lương Yến Tân thu lại tầm mắt, quay đầu thản nhiên nói: “Ý kiến không?”.

“Có ý kiến được à, chỉ là muốn nói lúc tôi gặp cô ấy ở Anh, người ta gọi tôi là anh Lộ đó”.

Nói xong dường như Lộ Kinh Trì còn thấy chưa đủ, lại nói tiếp: “Không ngờ hai chúng ta bằng tuổi mà lại có ngày bị phân biệt đối xử như vậy”.

“Cậu muốn ăn đòn hả?”. Lương Yến Tân vuốt bao thuốc lá lạnh lùng nói.

Lộ Kinh Trì tự cười một mình, sau đó nghiêng người rót thêm một ly cho mình, rượu chảy róc rách vào ly, bỗng dưng anh ta lại ngước mắt lên, cười hỏi: “Động lòng rồi hả?”.

Lương Yến Tân bật cười.

“Con gái nhà người ta trông có vẻ rất ghét cậu đó”. Lộ Kinh Trì không nể nang gì nói: “Tranh thủ ra tay sớm, bên cạnh người ta nhiều thanh niên trẻ tuổi cùng trang lứa theo đuổi lắm”.

Phủ nhận? Phủ nhận có tác dụng gì, anh ta quen người này nhiều năm như vậy mà  chưa từng thấy Lương Yến Tân chủ động như thế với cô gái nào.

“Chán sống rồi đúng không?”. Lương Yến Tân híp mắt nói.

Lộ Kinh Trì cười hớn hở, không nói gì nữa.

Lương Yến Tân nhấp một ngụm rượu, vị cay nồng tràn ngập trong khoang miệng, thoáng chốc đã tan biến rồi chiếm giữ suy nghĩ trong đầu anh.

Sau đó, đủ loại suy nghĩ đều biến mất rồi lại quay về, những suy nghĩ sau đó vì vậy cũng luân chuyển từng dòng trong ký ức.

Anh cau mày, trong lòng bỗng thấy khó chịu.



Hôm nay cô đã trang điểm trước khi ra ngoài, vì vậy Ôn Thư Du không dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo.

Cô nhìn chăm chú bản thân mình trong gương, một lúc sau bỗng nhiên cau mày chán nản tựa vào tường.

Vừa nãy cô cái nói gì vậy! Không phải nên thẳng thừng quẳng lại một câu “Không cần đâu” rồi quay người đi sao?

Cũng tại chai rượu đó…

Khẽ thở dài một hơi, Ôn Thư Du lại đứng thẳng dậy, nhìn vào gương chải đầu.

Nhớ đến dáng vẻ Lương Yến Tân nhẹ nhàng nói cô “thẹn quá hóa giận”, cô vẫn sẽ giận, nhưng nghĩ lại cô thấy anh không có gì đáng để cô giận cả.

Đúng là rượu vào mất khôn.

Ôn Thư Du đang định mở cửa ra ngoài, bỗng nhiên cô lại dừng bước.

Cô cúi đầu nhìn tà váy, vết cháy màu đen quả thật không thể xem nhẹ được, nhưng chỉ cần gấp tà váy lên che lại thì sẽ không nhìn thấy nữa.

Cô có thể tự lừa dối bản thân rằng nó không tồn tại.



“Bọn họ đi rồi à?”. Ôn Thư Du về đến phòng bao mới nhận ra phòng bao bên cạnh đã trống không, trong lòng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Gia Ninh gật đầu: “Vừa mới đi”.

“Bây giờ có thể nói cụ thể đã xảy ra chuyện gì không?”. Khúc Vân Chu tràn đầy hứng thú: “Người họ Lương vừa rồi là ai? Sao hai người lại dây dưa với nhau vậy?”

“Chỉ là tàn thuốc trong tay anh ta làm cháy váy của tớ, anh ta muốn đền nhưng mình nói không cần”.

“Chỉ đơn giản vậy thôi hả?”. Tống Gia Ninh gật đầu nghi ngờ: “Có vài câu mà cũng nói lâu vậy được à?”

“Chỉ đơn giản vậy thôi”. Ôn Thư Du thành thật chớp chớp mắt.

Khúc Vân Chu nói đầy ẩn ý: “Đừng đánh trống lảng, mình hỏi cậu giữa hai người ban đầu đã xảy ra chuyện gì”.

“… Chuyện gì đâu, cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi”.

“Nhiều năm trước?”. Với dáng vẻ đó mà nói là nhiều năm trước thì có ma mới tin được. Khúc Vân Chu giục cô: “Đừng hòng qua mặt mình, nói mau”.

Không chịu được ánh mắt “tra khảo” nóng bỏng của hai người, Ôn Thư Du đành phải kể qua loa vài câu, cuối cùng nhấn mạnh: “Cũng là chuyện rất lâu về trước rồi”.

Nghe xong câu chuyện phiên bản tóm tắt này, Khúc Vân Chu đăm chiêu gật đầu: “Ừm… ghét anh ta, cũng có thể thông cảm được”.

“Cậu không biết vì sao mình lại xui xẻo như vậy đâu, lần này về nước gặp ở Đình Thành cũng thôi đi, vậy mà lại còn gặp ở Lâm Thành nữa”. Ôn Thư Du bị cảm xúc cùng chung kẻ thù cảm hóa, cảm giác say ngà ngà lại bắt đầu dấy lên.

Cô cầm ly nước chanh uống vài ngụm, sau đó thở phào tựa lên sô pha.

“Có lẽ anh ta đến Lâm Thành để tưởng niệm người thân, nhìn quan hệ của anh ta và Lộ Kinh Trì rất tốt, quán bar này lại là quán của Lộ Kinh Trì, cho nên..”. Khúc Vân Chu chống cằm nói: “Đều tại mình, hôm nay chọn chỗ không tốt”.

“Tưởng niệm người thân?”. Ôn Thư Du sửng sốt: “Người thân nào?”.

“Cậu không biết à? Bốn năm trước chủ tịch Lương bị bệnh qua đời”.

“Mình…”. Cô sững sờ, ngón tay siết chặt ly nước: “Hình như mình không biết thật. Anh trai mình cũng không nhắc đến chuyện này”.

“Cũng quan tâm chuyện của người ta quá nhỉ”.

Nghe thấy giọng điệu cười nhạo của Khúc Vân Chu, Ôn Thư Du lập tức phản bác: “Mình chỉ thuận miệng hỏi thôi”.

Khúc Vân Chu mỉm cười đầy ẩn ý, không nói gì nữa.

Ôn Thư Du bưng ly nước chanh lên, không uống rượu cùng bọn họ nữa.

Tay còn lại của cô mở điện thoại lên tiện thể lướt lướt coi như giải trí, bỗng nhiên ngón tay chợt dừng lại, sau đó nhấp vào xem.

Với địa vị của Lương Yến Tân, nhận được sự quan tâm của giới truyền thông là chuyện hết sức bình thường, bất kỳ sự thay đổi hay sự kiện lớn nào cũng có thể tìm trong các bài báo.

Quả nhiên cô nhanh chóng tìm được tin tức đó.

Có lẽ giới truyền thông đã được “căn dặn” trước rồi, vì vậy trong tin tức được công khai chỉ biết được thời gian bố Lương mất và chuyện bàn giao tiếp nhận quyền quản lý Lương Thị, những tin tức cụ thể như mắc bệnh gì đều không được tiết lộ trên mặt báo.

Ánh mắt Ôn Thư Du dừng lại trên ngày phát hành đó.

… Vào buổi tối bốn năm trước. Vậy cũng có nghĩa là hôm qua là ngày giỗ của bố Lương nên Lương Yến Tân mới về Lâm Thành, hôm nay là ngày giỗ thứ hai.

Cô chợt nhớ đến những lời cô nói lúc nãy, còn có câu nói khiến cho vẻ mặt Lương Yến Tân bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.

Vì để phủ nhận chuyện mình “thẹn quá hóa giận”, cô bịa chuyện cái váy của bố tặng, còn hỏi ngược lại anh, kết quả lại chọc vào vết thương của người khác trong ngày đặc biệt như vậy.

Ngón tay Ôn Thư Du khẽ vân vê trên vành ly, cô không nhịn được thấy hơi hối hận.

Cô không muốn gặp anh là một chuyện, nhưng điều này không có nghĩa là cô muốn mang những chuyện thế này ra để đáp trả anh.

“Miên Miên, cậu ngây ra đó làm gì vậy?”.

“Hả?”. Ôn Thư Du lấy lại tinh thần: “… Có lẽ là men rượu vẫn chưa tan, mình vẫn còn thấy hơi choáng”.

Tống Gia Ninh đặt ly xuống: “Vậy chúng ta không uống nữa, đi tiếp nhé? Ra ngoài đi dạo hóng mát”.

Ba người đứng dậy chuẩn bị rời đi thì được thông báo Lộ Kinh Trì đã miễn phí hóa đơn cho bọn họ, phục vụ tươi cười tiễn họ ra khỏi quán bar.

Tài xế đang định tiến lên đón, Khúc Vân Chu xua tay nói: “Anh cứ đi theo là được”.

Trước quán bar là một con đường hướng ra biển của Lâm Thành, ba người đi trên vỉa hè được phân cách với đường xe chạy bằng mội dải cây xanh. Vì con đường rất dài nên không thể thấy điểm cuối con đường uốn lượn hòa vào dải cây xanh.

Giờ này đã không còn người qua lại, chỉ còn tiếng sóng vỗ rì rào vang lên từng hồi ở phía bên phải.

Ôn Thư Du nhắm mắt hướng mặt ra biển, hít sâu một hơi cảm nhận gió đêm.

Bỗng nhiên bên cạnh cô chợt lóe lên ánh sáng, cô chợt mở mắt ngạc nhiên nhìn sang.

Tống Gia Ninh quơ quơ điện thoại, cười nói: “Miên Miên nhà chúng ta bẩm sinh đã xinh đẹp quyến rũ, tiện tay chụp một tấm ảnh có độ phân giải mười ngàn pixel thôi cũng được lên trang bìa tạp chí đó”.

Khúc Vân Chu bật cười theo.

“Còn phải nói à?”. Ôn Thư Du được tâng bốc bèn hất đuôi tóc, cười toe toét nhìn hai người.

“Ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào cũng trang điểm như vậy”. Khúc Vân Chu cười hì hì trêu ghẹo cô, sau đó kéo cô sang phía mình: “Được rồi, chụp một mình chán lắm, chụp chung đi”.

Thế là tài xế dừng xe sau đó làm thợ chụp ảnh cho ba người họ.

Bờ biển có đèn đường thắp sáng, trên đỉnh đầu và phía sau đều là bầu trời và mặt biển âm u, những bức ảnh được chụp bằng máy ảnh có bật đèn flash, màu sắc mới mẻ tự nhiên hơn những bức ảnh được chụp vào ban ngày và dưới softbox trong studio, có vài tấm sẩy tay nên bị mất nét, nhưng cũng được Ôn Thư Du lưu lại.

Sau khi hỏi Khúc Vân Chu và Tống Gia Ninh, cô tiện thể đăng lên trang cá nhân của mình. Những người tương tác trên đó có thầy cô và bạn bè cô quen biết lúc đi học ở Anh, cũng có rất nhiều người hâm mộ yêu thích những bức ảnh và những chia sẻ hàng ngày của cô.

Sau khi đăng bài xong Ôn Thư Du bèn vứt điện thoại sang một bên, ba người  đi trên bãi biển mệt nhừ mới lên xe trong tiếc nuối.

Tài xế đưa bọn họ về biệt thự.

Sau khi tắm rửa xong, ba người mặc đồ ngủ ôm chăn nằm trên chiếc giường lớn Khúc Vân Chu đã đặt làm.

Ôn Thư Du ôm chăn lăn lộn, thấy hai người còn lại đang thảo luận hăng say về quần áo, cô bèn cầm điện thoại lên.

Cô nhàn nỗi bấm khắp nơi, cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì lại mở phần gọi điện thoại ra.

Năm năm trước, trong cơn giận giữ, cô đã xóa số điện thoại của người đó, nhưng sự thật thì… cho dù đã xóa rồi nhưng cô vẫn nhớ như in dãy số đó.

Cũng không phải cô cố gắng ghi nhớ, nhưng có lẽ do ban đầu cô đã nhớ quá rõ ràng.

Cô thử nhớ lại, ngón tay cũng nhập số vào theo.

Nhắn tin bày tỏ sự áy náy sao? Giải thích câu nói đó của cô chỉ là vô tình?

Không được không được! Ôn Thư Du lập tức bỏ qua, như vậy cũng có lòng quá rồi, hơn nữa cô cũng không biết anh còn dùng số này hay không.

Thôi bỏ đi. Dù sao cô cũng không cố ý, nếu như thật sự xui xẻo đến mức lần sau lại gặp anh, vậy cứ nói trước mặt là được.

“Miên Miên”. Bỗng nhiên Khúc Vân Chu gọi cô.

Cô tiện tay che điện thoại lại, ngẩng đầu lên đáp: “Sao vậy?”.

Chiếc xe màu đen lặng lẽ dừng trước sân biệt thự.

Tài xế trên ghế lái đã bị đuổi đi, trong xe chỉ còn lại hình bóng ở ghế sau bị bóng tối bao trùm.

Một lúc sau anh khẽ động đậy, nhắm mắt đưa tay xa trán, hàng lông mày nhíu chặt từ từ giãn ra.

Bỗng nhiên, màn hình điện thoại bên cạnh anh chợt sáng lên, ánh sáng bỗng nhiên lóe lên trong bóng tối rất dễ thấy.

Lương Yến Tân chợt dừng lại, anh cau mày nhìn sang bên cạnh.

Là cuộc gọi của một dãy số lạ.

Đây là số điện thoại riêng của anh, bình thường sẽ không có người lạ biết.

Lương Yến Tân cầm điện thoại lên nghe điện thoại.

Giọng nói ở đầu dây bên kia dường như cách điện thoại hơi xa, tiếng nói chuyện cũng hơi nhỏ, cảm giác rất khó chịu, khi thì rõ ràng, khi thì loáng thoáng trong loa.

“Miên Miên, cậu thử cái này đi!”‘.

“Mệt quá đi, bây giờ mình không muốn làm gì…”. Giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo có vẻ đang làm nũng.

“Không đúng, cậu khai thật đi, vóc dáng cậu có phải lại đẹp hơn rồi đúng không?”. Giọng nữ xa lạ cười xấu xa nói: “Vậy kiểu mới mình tặng cậu có phải mặc không được nữa rồi không? Nào, để mình sờ thử xem cảm giác ra sao?”.

Bình luận

Truyện đang đọc