EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Dịch: Phi Phi

Sau ngày hôm đó, Ôn Thư Du dọn từ nhà Lương Yến Tân đến căn hộ của Khúc Vân Chu, rầu rĩ không vui mất vài ngày.

Tống Gia Ninh và Khúc Vân Chu bảo nhau dùng đủ mọi cách vẫn không thể làm cô vui vẻ. Cô cũng nhanh chóng nhận ra vì thế cũng bắt đầu lặng lẽ điều chỉnh trạng thái bất ổn của mình.

Cũng may mà hiệu quả của sự điều chỉnh này rất rõ ràng, không bao lâu sau cuộc sống của cô đã trở về quỹ đạo vốn có. Mặc dù vẫn nhớ nhung nhưng cô không còn mất khống chế như ngày Lương Yến Tân về nước nữa.

Sau đó cô nhớ lại cảnh tượng nức nở không kiềm chế của mình sáng hôm đó, bản thân cũng thấy rất xấu hổ. Lúc hai người gọi điện thoại cho nhau, Lương Yến Tân cũng không quên lấy chuyện này ra trêu cô, cuối cùng sẽ luôn bị cô thẹn quá hóa giận rồi lấp liếm.

Việc học bận rộn, thấm thoắt đã qua hai tháng, thời gian đếm ngược đến ngày hai người hẹn gặp nhau cũng ngày một ngắn dần.

Dáng vẻ nhảy nhót khấp khởi mong chờ đến ngày “hò hẹn” của cô không thoát khỏi ánh mắt của Khúc Vân Chu và Tống Gia Ninh. Cả hai người cùng nhất trí rằng cô bạn thân của mình đúng là bị con quỷ tình yêu bắt mất hồn rồi.

Thế nhưng cứ tưởng tượng đến “con quỷ tình yêu” là Lương Yến Tân, hai cô vẫn không nhịn được thấy khó tin.

Cách ngày Lương Yến Tân đến Anh chỉ còn một tuần, Ôn Thư Du gần như đếm từng ngày. Mỗi ngày trước khi ngủ cô đều rất hưng phấn, bởi hôm sau thức dậy là có thể rút đi một ngày. Mỗi lần bị đồng hồ báo thức gọi dậy cô đều tràn ngập sức sống, khác hẳn với điệu bộ gắt ngủ từng có.

“Hâm mộ cậu thật đấy, mệt cả một ngày mà không buồn ngủ”. Khúc Vân Chu lười biếng ngáp một cái.

Ôn Thư Du ngâm nga một giai điệu không rõ, nghe vậy liền nhoẻn miệng cười hì hì: “Thế cậu cũng yêu đương đi!”.

“Thôi xin”. Đáy mắt Khúc Vân Chu chợt ánh lên cảm xúc phức tạp, cuối cùng xua tay, “Xin tha cho kẻ bất tài này”.

Dưới sự chờ mong khó kiềm chế nổi của Ôn Thư Du, cuối cùng cũng đến đêm trước ngày gặp mặt.

Cô thực sự hưng phấn đến mất ngủ, sau cuộc điện thoại “cưỡng chế” cô lập tức đi ngủ, Ôn Thư Du nhảy tót xuống giường đến tủ quần áo chọn tới chọn lui. Vất vả lắm mới chọn được một bộ ưng ý, sau đó còn lật đật đi chọn nước hoa và son môi.

Đến lúc đi học cùng Khúc Vân Chu vào sáng hôm sau, cô trang điểm ăn vận cực kỳ tỉ mỉ, ngay đến sợi tóc cũng vô cùng hoàn mỹ.

“Đẹp không?”. Cô nhìn về phía Khúc Vân Chu với ánh mắt mong đợi.

Đối phương nhướng mày, gật đầu giơ ngón tay cái tán thưởng: “Một trăm điểm”.

Suốt cả tiết học Ôn Thư Du cứ như ngồi trên đống lửa. Đợi đến khi chuông báo hết giờ vang lên, cô vội vàng xách túi đến nói với Khúc Vân Chu: “A Chu, mình đi trước đây! Ngày mai gặp!”.

Nói xong, cô tựa như chú chim tự do cất cánh bay khỏi phòng học, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ cùng thần thái sáng bừng khác với trước kia khiến mọi người trên đường liên tục ghé mắt nhìn theo.

Trái tim cô đập rất nhanh, liên tục lấy gương ra soi, nhưng đến cổng trường thì lại đột nhiên thấy rụt rè.

Lương Yến Tân đã nói xuống máy bay sẽ lập tức đến trường đón cô… Nếu chuyến bay không bị trễ giờ, vậy thì hẳn là lúc này anh đã đến rồi?

Cô thậm chí còn chưa gọi điện hỏi anh xem đã đến chưa, mà đối phương cũng ăn ý làm điều tương tự.

Rõ ràng là một cuộc hẹn đã lên kế hoạch từ trước nhưng lại vì hành động của hai người mà biến thành một niềm vui bất ngờ không thể biết đáp án phía sau.

Ôn Thư Du hít thở sâu vài cái, nắm chặt ngón tay cố tỏ ra bình thường, chầm chậm đi ra khỏi cổng trường.

Mới vừa đến cổng trường, cô lập tức chú ý đến bóng dáng cao lớn thấp thoáng phía xa.

Anh mặc chiếc áo khoác dài màu đen, bên trong là bộ âu phục cùng màu, đi giày da. Thân hình cao lớn đĩnh bạt, khí chất nổi bật, cực kỳ bắt mắt giữa dòng người tới lui tấp nập.

Dường như anh cũng nhìn thấy cô, cả khuôn mặt thâm thúy lẫn ánh mắt trở nên bớt nặng nề.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều dừng lại một chút.

Giây tiếp theo, tất cả kiềm chế lẫn bình tĩnh đều lập tức tan thành mây khói, niềm hạnh phúc khi lâu ngày gặp lại hòa tan mọi sự e lệ thẹn thùng, Ôn Thư Du cất bước chạy chậm về phía người đàn ông, bước chân ngày một nhanh, trái tim thổn thức như muốn bay khỏi lồng ngực.

Người đàn ông cũng bước về phía cô gần như cùng lúc. Vạt áo khoác phất nhẹ trong gió, không ngừng va chạm lên ống quần phẳng phiu.

Rõ ràng là một đoạn đường rất ngắn nhưng Ôn Thư Du lại cảm thấy giây phút này kéo dài vô tận.

Đúng vào lúc lấy lại tinh thần, cô đã nhào vào lòng đối phương, đồng thời bị cánh tay rắn chắc kiên định của đối phương đón lấy.

Khoảnh khắc nhào vào lòng anh, cô duỗi tay luồn qua vạt áo ôm lấy eo anh; mùi gỗ lạnh quen thuộc, vòm ngực ấm áp lẫn khuỷu tay lập tức bao lấy thân thể cô.

Ngoại hình của hai người quá xuất sắc, hình ảnh hai người ôm nhau quá thu hút sự chú ý của người đi đường. Xung quanh có không ít người quan sát với vẻ mặt thích thú, để lộ ý cười thân thiện.

Chỉ trừ một người – người đàn ông mới xuống xe đứng ở ven đường, một tay người đó vẫn còn đặt trên cửa xe.

Anh yên lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, vẻ khiếp sợ hốt hoảng lẫn khó tin từ từ ánh lên trong đáy mắt.



Một giờ trước, trong nước.

“Yến Tân lại đi công tác nước ngoài hả?”. Triệu Đường Như cười hỏi, giơ tay bưng ly trà hoa trên bàn,

Dư Âm Dung đang thưởng thức mùi hoa tinh tế, vừa nghe đã thấy mồm miệng nhạt thếch, nhưng bà vẫn nhanh chóng cụp mi che giấu thần sắc trong đáy mắt.

“Đúng vậy”, Dư Âm Dung cười nói, “Nó là vậy đấy, hiện giờ trong mắt chỉ có chuyện làm ăn thôi”.

Sau khi định cư ở Đình Thành, số lần bà gặp người nhà họ Ôn cũng không ít, số lần tìm Triệu Đường Như tán gẫu đúng là nhiều không đếm nổi. Nếu là trước đây hoặc là nói chuyện khác còn đỡ, nhưng mà hiện tại…

Mỗi lần nói đến những chuyện này, bà đều không khỏi cảm thấy chột dạ.

Nói ngay chuyện đi nước ngoài công tác lần này, mặc dù bà không nhúng tay vào chuyện kinh doanh của Lương thị, nhưng thỉnh thoảng sẽ quan tâm hỏi đôi câu, vì thế bà cũng biết chuyện Lương thị hợp tác với Tần thị.

Vốn dĩ đây chỉ là một mối làm ăn bình thường mà thôi, nhưng lại vì chuyện đề nghị Tần Hủ phụ trách đàm phán với công ty bên Châu Âu bị từ chối mà trở nên sâu xa hơn rất nhiều.

Vì thế Dư Âm Dung càng thêm lưu ý chuyện này. Quả nhiên, chẳng lâu sau đã nghe được tin tức con trai mình muốn ra nước ngoài công tác, trùng hợp lại đúng là nước Anh.

Không chỉ đi Anh một lần đó, mà mấy chuyến công tác lần sau cũng đều là nước Anh.

Chưa nói đến hạng mục hợp tác lần này có cần thiết phải để người đứng đầu Lương thị đích thân bôn ba hay không, nhưng nếu muốn đích thân gặp gỡ với bên hợp tác, vì sao chỉ đi mỗi nước Anh, còn việc đàm phán với những công ty ở nước khác lại giao cho người khác?

Đương nhiên bà biết Thư Du du học ở Anh, vì thế có thể lập tức chứng thực suy đoán của bản thân, còn con trai bà cũng thừa nhận không chút e dè.

Dư Âm Dung chỉ cảm thấy đau đầu.

Không chỉ cuỗm mất viên ngọc quý trên tay người ta mà con trai bà còn năm lần bảy lượt chạy đến Anh yêu đương bí mật với cô gái nhỏ, đây là chuyện mà một người đàn ông ba mươi tuổi làm ra được sao?

Lỡ may bị phát hiện thì biết ăn nói thế nào? Đây chẳng phải muốn đổ thêm dầu vào lửa hay sao!

Bởi vậy, mấy ngày nay, mỗi lần nghe người nhà họ Ôn nhắc đến ba chữ “đi công tác”, Dư Âm Dung bèn chột dạ, cảm thấy mình sống đến tuổi này rồi mà còn bị con trai liên lụy đến thanh danh, đúng là quá mất mặt.

“Cũng là chuyện tốt mà”, Triệu Đường Như bật cười, “Trước đây bà cứ trách Yến Tân không màng yêu đương, chỉ hứng thú với chuyện kinh doanh. Bây giờ Lương thị trong tay nó ngày càng tốt, sao bà lại sốt ruột hơn thế”.

“… Tôi sợ nó bận, mệt quá ảnh hưởng đến sức khỏe. Ví dụ như đi công tác còn chênh lệch múi giờ, bay đường dài, nhiều quá cũng không tốt”.

“Thật ra Lãng Dật và Trị Nhĩ còn hâm mộ đấy. Hai đứa chúng nó đều muốn đi Anh thăm Miên Miên, nhưng buồn là bận rộn không dứt ra được. Cả hai đều hy vọng có thể giống Yến Tân, có cơ hội lấy việc công làm việc tư đấy”.

Sáu chữ “lấy việc công làm việc tư” bất chợt khiến sống lưng Dư Âm Dung lạnh ngắt, sau đó lại cảm thấy may mắn vì câu “bận rộn không dứt ra được” của Triệu Đường Như.

Nếu hai người con trai của nhà họ Ôn có thể suốt ngày chạy đến Anh… chuyện đó quá nguy hiểm.

“Đã đến cuối tháng 10 rồi, đợi thêm một thời gian nữa là đến kỳ nghỉ dài, có thể gặp mặt”. Bà an ủi nói.

“Đúng vậy, tôi cũng nói như vậy với Lãng Dật, nhưng mấy hôm nay vừa hay nó có thể đến Anh một chuyến, cho nên dù thế nào cũng không chịu lãng phí cơ hội”.

“Mấy hôm nay?”. Nụ cười trên mặt Dư Âm Dung cứng đờ.

Triệu Đường Như gật đầu, “Đúng vậy, Trị Nhĩ còn tức giận lắm đấy, hai anh em nó đã đến tuổi này mà vẫn còn giở tính trẻ con tranh nhau trong những chuyện liên quan đến Miên Miên”.

“Tình cảm anh em thân thiết, bao người hâm mộ còn không được đấy”. Dư Âm Dung tỏ vẻ tự nhiên phụ họa theo một câu, tiếp theo làm bộ lơ đãng hỏi, “Mà Lãng Dật định khi nào thì đi? Nếu tiện có thể gặp mặt với Yến Tân?”.

“Nó ấy à”, Triệu Đường Như đặt ly trà xuống bàn, ngồi thẳng người cười nói, “Chắc là tới rồi đó, nó định đến thẳng trường học đón con bé”.



Cùng lúc đó tại nước Anh.

Máy bay hạ cánh, Ôn Lãng Dật rời khỏi sân bay nhưng không về chỗ ở ngay mà dặn tài xế lái thẳng đến trường học của em gái.

Anh có thời khóa biểu kỳ này của em gái, bây giờ đến nơi vừa đúng lúc tan học, có thể đưa cô đi ăn bữa cơm trưa.

“Có cần nói trước với cô chủ một tiếng không ạ?”. Tài xế hỏi.

Ôn Lãng Dật lắc đầu, “Không cần”.

Anh định cho em gái mình một niềm vui bất ngờ.

Tài xế nhận lệnh, Ôn Lãng Dật lại xem tài liệu trong tay, suy nghĩ lại khó nhịn được bay đi xa.

Lần này anh đến nước Anh dĩ nhiên là có lòng riêng… không chỉ vì muốn thăm em gái, mà còn có nguyên nhân khác, một lý do càng cá nhân hơn. Hai lý do này, bất kể là cái nào cũng đủ để anh ngàn dặm xa xôi đến đây một chuyến.

Nhưng anh không vội, nên giải quyết từng chuyện một.

Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng ở ven đường trước cổng trường đại học.

Gió thu thổi nhẹ cuốn theo lá vàng lơ lửng đáp xuống như sao rơi, thỉnh thoảng có tốp người tụm năm tụm ba đi bên đường.

Ôn Lãng Dật gập tài liệu trong tay, liếc mắt nhìn bên ngoài cửa sổ xe, tâm tình bỗng dưng trầm xuống.

“Cậu chờ ở đây”. Anh dặn dò tài xế, sau đó mở cửa bước xuống xe, định gọi điện cho em gái.

Mới vừa xuống xe, một tay anh cầm di động, một tay còn đặt trên cửa xe chưa kịp thu về nhưng ánh mắt nhìn về phía cổng trường bỗng nhiên sững lại.

Ôn Lãng Dật híp mắt, phản ứng đầu tiên là chính mình đã nhìn nhầm.

Bằng không thì sao Lương Yến Tân lại ở đây?

Đang muốn đi đến, đột nhiên một bóng dáng mảnh mai quen thuộc ra khỏi cổng trường, người đó dừng lại một chút rồi lập tức chạy như bay đến vòng tay của Lương Yến Tân đứng cách đó chỉ vài mét.

Mái tóc dài cùng làn váy phấp phới bay bổng thể hiện sự vui mừng không thể giấu của cô gái. Em gái anh đã vô số lần vui vẻ nhào vào lòng anh như vậy, nhưng lần này đổi lại nhào vào lòng một người đàn ông khác.

Bất ngờ là anh còn quen người đàn ông này.

Ôn Lãng Dật nhìn hình ảnh trước mắt không thể tin nổi.

Cô gái trẻ tuổi thân mật rúc vào lồng ngực người đàn ông, đối phương ôm cô, cúi đầu hôn môi thuần thục như đã làm hàng trăm hàng nghìn lần.

Không coi ai ra gì, nụ hôn dừng trên trán cô gái có xu hướng dời xuống trên môi… giống như vô số cặp tình nhân bình thường khác.

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ lúc này đang ửng đỏ đợi người đàn ông trước mặt hôn mình.

Cuối cùng Ôn Lãng Dật cũng tỉnh người, lửa giận xông lên, chớp mắt đã cực kỳ khó coi.

Anh nhấc chân bước qua đó không hề suy nghĩ, khoảng cách ngắn ngủi chỉ hơn mười mét, từng bước từng bước, hình ảnh hai người ôm hôn thân mật càng thêm rõ ràng.

Lương Yến Tân, làm sao anh dám!

Đi được nửa đường, người đàn ông đang âu yếm mặn nồng với cô gái trong lòng mình cách đó không xa dường như cảm giác được gì đó bèn ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt khựng lại khi nhìn thấy Ôn Lãng Dật.

Tiếp theo, đối phương hơi thẳng người, thần sắc thản nhiên, bàn tay ôm eo cô gái nhỏ cũng không hề buông ra.

Sắc mặt Ôn Lãng Dật chuyển sang xanh mét tức giận.

Đợi đến khi Ôn Thư Du ý thức được điểm không đúng thì đã quá muộn.

Cả người cô vốn dĩ bị ôm trong lòng người đàn ông, hạnh phúc ngập tràn, đầu óc mơ hồ nhảy nhót, chỉ biết ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn của đối phương.

Bỗng nhiên, động tác của người đàn ông dừng lại, sau đó khẽ lùi ra sau.

“… Làm sao vậy?”. Cô lờ mờ nhận thấy biểu cảm của Lương Yến Tân có gì đó không đúng lắm, giống như đang từ sự dịu dàng như sóng dập dìu đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Ôn Thư Du hơi thấp thỏm ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện người đàn ông trước mặt đang nhìn phía sau lưng mình, vẻ mặt không rõ biểu cảm…

Cô xoay người nhìn về phía sau theo bản năng, nhưng vừa mới xoay được một nửa, Lương Yến Tân bỗng nhẹ nhàng đẩy cô sang một bên.

Ngay cả một câu vẫn chưa kịp hỏi mà một cú đấm sắc bén như gió bỗng nhiên đánh tới.

“Bốp”, một tiếng da thịt và xương va chạm trầm đục vào nhau vang lên, một thân hình cao lớn đột nhiên ập đến trước mắt, người đó giơ nắm đấm hung hăng giáng xuống.

Ôn Thư Du hoảng sợ, lập tức ngây ngốc.

“Dừng tay!”. Cô không hề suy nghĩ đã xông lên kéo người ra, đồng thời còn không quên cao giọng xin người qua đường giúp đỡ, “Ở đây có kẻ đánh người!”.

Một cú đấm giáng xuống bên má, Lương Yến Tân hơi loạng choạng, quay đầu sang một bên.

Nhận thấy người nọ còn muốn đánh, Ôn Thư Du chạy đến ôm cánh tay đối phương hét lớn: “Anh dừng tay!”.

Đối phương sững người, dừng lại.

Sợ hãi gào thét, cô còn chưa kịp thở thì người đàn ông bị cô ôm lấy cánh tay đã từ từ quay người lại.

Ôn Thư Du nghẹt thở, vừa rồi trong lúc hoảng loạn cô không kịp để ý, nhưng lúc này nhìn thấy sườn mặt của đối phương, chớp mắt cô đã nhận ra người đến là ai.

Động tác quay người của đối phương hệt như một pha quay chậm, từng giây trôi qua càng khiến cô trợn tròn mắt cắn chặt môi kinh hãi.

Tựa như chỉ có làm vậy mới có thể khiến cảm giác khiếp sợ lúc này của cô vơi bớt.

Trái tim Ôn Thư Du bất chợt lạnh ngắt.

“Thế nào, còn định đưa anh trai em đến Cục Cảnh sát hả?”. Ôn Lãng Dật cười lạnh, thẳng thừng rút cánh tay bị em gái ôm chặt.

Có lẽ là do anh ra sức quá lớn, Ôn Thư Du bất ngờ lảo đảo, một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy vai cô.

Cô quay đầu mông lung nhìn qua, Lương Yến Tân rủ mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ”.

Mái tóc anh hơi rối loạn, khóe môi dính chút máu hơi sưng đỏ nhưng tuyệt nhiên không hề có vẻ chật vật khó coi.

Vừa dứt lời, một bàn tay đột nhiên xuất hiện chen ngang, lạnh lùng gạt bàn tay đang đặt trên vai cô.

“Đừng sợ?”. Ôn Lãng Dật kéo em gái ra sau mình, cười nhạo, “Đây là em gái tôi, cần anh đến che chở em ấy chắc? Nếu như trong chúng ta buộc có một phải khiến con bé tổn thương thì người đó tuyệt đối không thể là tôi”.

“Cậu làm cô ấy sợ”.

“Không mượn anh lo lắng”.

Ôn Thư Du trợn tròn mắt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng khi bị anh cả nhà mình kéo ra phía sau.

Trong đầu cô lúc này chỉ xuất hiện hai chữ: Tiêu đời.

Tiêu đời rồi…

Sao lại thế này? Vì sao Ôn Lãng Dật lại đột nhiên xuất hiện ở đây?! Vì sao anh cả đến Anh mà cô lại không biết chút tin tức nào vậy?!

Xong rồi, lại còn bị bắt gặp, đã vụng trộm còn bị bắt gặp nữa!

“Anh, anh…”. Cô vốn muốn hỏi “Vì sao anh lại ở đây”, nhưng thoáng nhìn vệt máu trên khóe môi của Lương Yến Tân, nỗi lòng càng trở nên lo lắng.

Nghe lại tiếng vang của cú đấm vừa rồi có thể khiến người khác thấy ê răng.

Hơn nữa còn chảy máu…

Ôn Thư Du không nhịn được tiến đến vài bước, đối phương đang giơ tay tùy tiện lau vết máu trên khóe môi. Thấy cô tiến lại gần, anh trao đổi ánh mắt với cô, lắc đầu kín đáo.

Bước chân cô chợt dừng lại.

“Miên Miên”, Ôn Lãng Dật sẵng giọng, “Đi về”.

Một câu “Nhưng mà” đã đến đầu môi nhưng lại bị cô nuốt lại trong bụng. Không hiểu vì sao Ôn Thư Du lại sốt ruột nhìn người đàn ông cách đó vài bước, chỉ đành yên lặng lùi ra sau Ôn Lãng Dật.

Cô hiểu, lúc này cô không thể quá hướng về Lương Yến Tân.

“Xin hỏi…”.

Đột nhiên có người qua đường mang vẻ mặt nghi ngờ đến gần, lịch sự lên tiếng: “Vừa rồi tôi nghe thấy có người kêu cứu, xin hỏi là ai thế?”.

Nghe vậy, Ôn Thư Du xấu hổ đến mức hận không thể rẽ đất chui xuống.

Vừa rồi cô không nhận ra anh cả mình cũng thôi đi, đã vậy còn coi anh thành kẻ hành hung, thậm chí còn muốn xin người qua đường giúp đỡ “khống chế” và bắt anh trai mình cho cảnh sát.

Bây giờ ngẫm lại, nếu thật sự là “kẻ hành hung” thì sao Lương Yến Tân lại không đánh trả lại kia chứ.

Cô lại chợt nghĩ đến nguyên nhân Lương Yến Tân không đánh trả – chỉ có thể là vì cô. Bởi vì cô nên anh mới cam tâm chịu cú đấm này. Nếu không phải cô kịp thời kêu dừng lại, ai mà biết được Ôn Lãng Dật sẽ kích động đến mức độ nào.

“Chuyện cá nhân”. Ôn Lãng Dật lạnh lùng đáp.

Người qua đường há miệng gật gù, cuối cùng cũng nửa tin nửa ngờ rồi đi mất.

Ngẫm nghĩ một lúc, Ôn Thư Du lấy hết can đảm ra gọi: “Anh…”.

“Chuyện từ khi nào?”. Ôn Lãng Dật vờ như không nghe thấy, lập tức hỏi.

Cô đang muốn trả lời nhưng lại phát hiện hình như anh cả không hỏi mình.

Hai người đàn ông cao lớn đứng đối diện nhau, một người sắc mặt lạnh tanh khó coi, một người lại bình tĩnh trầm ổn.

“Tháng 8”. Lương Yến Tân đáp.

Ôn Thư Du trợn tròn mắt, vốn cô muốn bảo anh đừng nói thời gian sớm như vậy, nhưng chưa kịp truyền đạt ý này thì đối phương đã cướp trả lời.

Tháng 8.

Ôn Lãng Dật cắn răng, vừa bất ngờ vừa giận dữ, sau cùng cười lạnh một tiếng, lặp lại, “Tháng 8”.

Bắt đầu từ sớm như vậy kia đấy.

Anh bắt đầu xâu chuỗi những điểm đáng ngờ và vài việc lặt vặt trong thời gian này, ánh mắt buộc chặt “người anh em tốt” trước mặt, hỏi tiếp: “Kỳ nghỉ vừa rồi Miên Miên đột nhiên trở về Anh, có phải vì anh không?”.

Ôn Thư Du vội vàng phản bác: “Không phải! Đó là vì em thật sự…”.

“Không hỏi em, anh đang hỏi anh ta”. Ôn Lãng Dật thẳng thừng ngắt lời cô.

Sắc mặt Lương Yến Tân vẫn không đổi, “Đúng là vì tôi”.

“Mấy lần anh đi công tác đều là vì đến Anh gặp mặt?”.

“Ừ”.

“Anh có tâm tư với Miên Miên từ khi nào?”.

“Tháng 6”. Lương Yến Tân bình tĩnh như đang đàm phán một mối làm ăn, “Sau khi cô ấy về nước”.

Ôn Thư Du kinh hồn bạt vía, không dám tưởng tượng nếu anh cả mà biết cô đã thích Lương Yến Tân từ năm năm trước sẽ phản ứng như thế nào.

Ôn Lãng Dật nghiến răng.

Bắt đầu sớm như vậy, ngay bản thân anh còn năm lần bảy lượt khuyên Lương Yến Tân về Đình Thành, thậm chí còn nói đúng lúc “có thể lấy việc công làm việc tư” khi đối phương đến Anh gặp em gái mình.

Hiện tại xem ra đúng là lấy việc công làm việc tư thật, chẳng qua đây là việc tư của em gái nhà mình mà thôi.

“Lương Yến Tân, làm sao anh dám”. Ôn Lãng Dật nắm chặt tay, kiềm chế giáng một cú đấm khác, “Anh có biết mình lớn hơn Miên Miên bao nhiêu tuổi không?! Thế mà anh còn dụ dỗ con bé, dụ dỗ một cô bé chưa hiểu sự đời?!”.

Ôn Thư Du không nghe nổi nữa, không nhịn được cãi lại: “Vốn dĩ không phải anh ấy dụ dỗ em! Là em thích anh ấy trước!”.

Vừa dứt lời, ánh mắt của Lương Yến Tân dừng trên người cô tỏ ý vô cùng phản đối, ý muốn cô sửa miệng. “Chỉ hơn mười tuổi, đâu phải hơn hai ba mươi tuổi, có gì to tát đâu”.

Cả ba đều cùng lúc trầm mặc.

Một lát sau, Ôn Lãng Dật nghiêng người nhìn cô, cực lực áp chế lửa giận, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Em thích anh ta trước? Được rồi, em nói cho anh nghe, em thích từ khi nào?”.

Bình luận

Truyện đang đọc