EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Không phải Ôn Thư Du chưa từng nghĩ về tương lai của hai người.

Tưởng tượng đến hôn lễ của bản thân, cô cũng muốn nó sẽ tràn ngập hoa hồng, vải voan trắng và hồng bay bổng trong không khí.

Nhưng cô chưa từng nghĩ khi nào nó sẽ trở thành sự thật.

Lúc này, đáp án cho câu hỏi đó đã từ từ lộ diện như viên kim cương hồng ló ra khỏi chiếc hộp nhung đen.

“Thứ lỗi cho anh vì đã muốn dùng cách này để trói chặt em sớm như vậy”.

“Mặc nó rồi làm vợ anh nhé?”.

Làm vợ anh?

… Gả cho anh.

Cô không biết mình đã gật đầu như thế nào hay đã nói “Vâng” ra sao. Đến khi chiếc nhẫn lan tỏa chút cảm xúc lành lạnh trên ngón tay áp út, nội tâm của cô đồng thời bị mật ngọt ấm áp bao phủ.

Một tay anh giữ sau đầu cô, một tay càng nhích lại gần, mười đầu ngón tay dần đan vào nhau, dồn chiếc nhẫn đi đến điểm cuối trên ngón tay của cô gái.

Ôn Thư Du khẽ rung hai hàng mi, nước mắt rưng rưng chực trào, cuối cùng đã bị nụ hôn của người đàn ông đuổi tới ngăn chặn.

Nụ hôn mang theo cảm xúc bùng nổ càng trở nên cuồng nhiệt quấn quýt tựa như không thể dừng lại.

Hô hấp dần bị kéo giãn, Lương Yến Tân cúi đầu, hai quầng trán chạm nhau, anh thấp giọng nói: “Em không biết anh vui thế nào đâu”.

Ôn Thư Du khép hờ hai mắt, trái tim run rẩy kịch liệt nhận từng luồng cảm xúc truyền đến từ ngón tay áp út, mạch đập phập phồng cũng hưởng ứng theo cảm xúc bùng phát mãnh liệt.

Cô nghĩ bản thân mình cũng biết.

Tất cả tình cảm của anh đều trút trong nụ hôn này.

Cũng vì thế mà anh không thể khống chế được bản thân mình.

Ôn Thư Du chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mất kiềm chế như vậy của anh, rõ ràng đó chỉ là một nụ hôn như bao lần.

… Nhưng ngay cả cô cũng cảm nhận được những ý nghĩ và xúc cảm kịch liệt sinh sôi trong trái tim mình mà trước đây cô chưa từng có.

Suy nghĩ về tương lai có nhau của hai người, viễn cảnh đó đẹp đẽ đến mức có thể khiến cô liều lĩnh.

Đáng tiếc, nơi này không thích hợp.

Mặc dù cô đã vô thức ôm anh, đáp lại anh, cẳng chân thậm chí còn cọ lên ống quần âu của anh, nhưng cuối cùng người đàn ông vẫn chật vật miễn cưỡng ngẩng đầu lên, kiềm chế ôm chặt cô vào lòng.

Nhận thấy sự khác thường, Ôn Thư Du hơi bối rối; nhưng Lương Yến Tân cũng không phải lần đầu biểu hiện như vậy nên cô chỉ áp má lên ngực anh, lắng nghe nhịp tim dồn dập không thể bình tĩnh lại của người đàn ông,

“Miên Miên”, ánh mắt anh tối sầm, ghé sát bên tai cô cất giọng khàn khàn: “Khi nào mới có thể?”.

Hô hấp của Ôn Thư Du bỗng dưng nghẹn lại.

Ngón tay đang vuốt ve cô ám chỉ ý tứ sâu xa, nhưng mặc dù không có sự mờ ám đó thì cô cũng hiểu được câu nói vừa rồi của anh có ý gì.

Hai hàng mi chớp nhẹ, cuối cùng cô nhắm mắt lại.

“… Nơi này không được”.

Da mặt cô nóng bỏng, giọng nói thỏ thẻ ăn sâu vào tim.

Ngón tay Lương Yến Tân chợt khựng lại, sau đó mở toàn bộ bàn tay nắm chặt tay cô, sức lực mạnh mẽ không cho cô nửa phần cơ hội phản kháng.

Sự căng thẳng mập mờ không thể che giấu trong giọng nói của người đàn ông.

“Đương nhiên, sẽ không làm ở đây”.



Ôn Thư Du ngồi trên ghế phụ, căng thẳng nắm chặt dây an toàn, cô đã vần vò nó đến mức sắp bứt nó ra khỏi ổ khóa.

Trong lúc đó, cô không nhịn được liên tục nhìn xuống ngón áp út bên trái.

Chiếc nhẫn đang nằm ngay ngắn trên ngón tay cô, kích thước của viên kim cương màu hồng đủ khiến người ta chú ý. Nhưng thứ khiến cô chú ý không phải nó quý giá bao nhiêu mà là… nếu như cô đeo nó, có khi nào mọi người sẽ lập tức chú ý đến không?

Như vậy họ sẽ biết Lương Yến Tân cầu hôn rồi.

Anh đã cầu hôn rồi! Không biết anh đã bắt đầu chuẩn bị từ khi nào. Chiếc váy cưới phù hợp với khao khát lãng mạn cổ điển của cô, còn cả chiếc nhẫn làm hành động tuyên bố rõ ràng với mọi người.

Cô cố gắng kiềm chế đường cong bên khóa môi, giấu giếm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng khi nhìn vào khung cảnh hai bên đường ngày một lui về phía sau, cô bỗng nhiên cảm thấy ngượng ngùng.

Lương Yến Tân rất ít khi lái xe nhanh như vậy… Thậm chí tốc độ bây giờ đã chạm đến giới hạn trên tuyến đường này.

Người đàn ông im lặng nhìn chằm chằm con đường trước mắt qua kính chắn gió. Mặc dù biểu hiện bề ngoài của anh vẫn bình tĩnh, không có gì bất thường nhưng thực chất quai hàm đã căng cứng, bờ môi mím chặt, đường gân và cơ nổi lên dưới lớp da đã bại lộ cảm xúc lúc này của anh.

Không khí trong xe im lặng khác thường.

Anh muốn đi đâu đây? Ôn Thư Du suy nghĩ vẩn vơ, chẳng lẽ là khách sạn?

Còn nữa, anh đã nhét chiếc áo mưa ban nãy đi đâu rồi…

Nhưng chiếc xe lại không hướng vào nội thành phồn hoa mà rẽ sang một hướng xa lạ. Cô xác định đó không phải là con đường đến nhà anh.

Chẳng bao lâu sau, chiếc xe dừng trước cửa sắt sừng sững, bảo vệ đứng im lặng bên hai cột trụ bằng đá cung kính chào “Tiên sinh”, sau đó mở cửa để chiếc xe tiến vào.

Chiếc xe lăn bánh qua tầng cửa sắt, đi qua con đường giữa hai hàng cây cao lớn rậm rạp rồi dừng lại ở cuối con đường.

Ôn Thư Du buông dây an toàn, nhướng mắt nhìn thân hình cao lớn mở cửa xe cho mình.

“Xuống thôi”. Anh nhếch môi cười chớp nhoáng, nhưng độ cong bên khóe miệng đã biến mất rất nhanh.

Cô xách túi xuống xe, bất chợt lại bị người đàn ông lặng lẽ giành mất việc đó.

Người đậu xe tiến đến, gật đầu chào hỏi: “Tiên sinh, phu nhân”.

Lương Yến Tân đáp “Ừ” bình thản.

Ôn Thư Du sửng sốt, gương mặt bỗng nhiên nóng rẫy.

Những lần cô đến nhà họ Lương trước đây, người làm bên đó chưa từng gọi cô là “Phu nhân” mà đều gọi là “Ôn tiểu thư”. Rõ ràng lần này là do ai đó đã dặn dò từ trước.

Vừa mới cầu hôn đã dặn người làm gọi cô là “phu nhân”, thậm chí anh còn tỏ ra rất bình thản, chẳng lẽ anh đã đoán chắc cô sẽ không từ chối.

Bỗng nhiên, Lương Yến Tân quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Bà Lương, có hài lòng với nhà mới không?”.

“Ai là bà Lương, vừa mới cầu hôn đã được nước lấn tới rồi”. Ôn Thư Du đỏ mặt thẹn thùng, trừng mắt lườm anh.

Hai chữ “bà Lương” hoàn toàn xa lạ nhưng cũng mang đến cho cô trải nghiệm cảm xúc xốn xang rộn rã.

Đặc biệt là khi anh dùng giọng nói trầm ấm cuốn hút ấy gọi cô, tựa như lời trêu chọc tán tỉnh rất gợi tình.

Mặc dù giọng điệu của anh lúc này đã bớt lưu manh hơn bình thường.

“Nếu em đã đồng ý rồi thì cả đời này chỉ có thể làm “bà Lương” của anh thôi”. Lương Yến Tân vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của cô: “Làm quen sớm một chút cũng chẳng có gì không tốt”.

Tình nồng ý mật như sóng triều dồn dập, từ từ dâng cao chiếm cứ lồng ngực.

Đã là một đời thì không cần sốt ruột, chuyện gì đến cũng sẽ đến.

Dù sao cô cũng là lần đầu tiên làm vợ của anh, mà anh cũng là lần đầu tiên làm chồng của cô.

Đầu ngón tay Ôn Thư Du cong lên, cào nhẹ vào lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông.

Thoạt nhìn người đàn ông bên cạnh không hề sốt ruột, nhưng đợi đến khi cô bị anh dụ dỗ lên tầng ba, lúc đó cô mới biết tất cả đều là ngụy trang.

Cửa phòng khép lại, người không có ý tốt đã bộc lộ rõ ý đồ của mình… thậm chí còn không chờ nổi cánh cửa đóng lại hoàn toàn.

Ngọc trắng quý giá không còn gì che chắn, chỉ còn lại một viên kim cương màu hồng tỏa ánh sáng lấp lánh; còn người thưởng ngọc lúc này đã có thể thưởng thức báu vật trong lòng.

Chuyện cần đến tự nhiên đến, mặc dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn vượt qua sự tưởng tượng của cô.

Bất kể là vẻ kiên nhẫn thiện ý ban đầu của anh hay là sự chạy trốn của cô khi kiên nhẫn của anh đã cạn kiệt.

Lương Yến Tân đã dùng hành động thực tế để khiến cô hiểu được câu “Gợi đòn, sau này từ từ chỉnh đốn em” mà anh từng nói; cũng khiến cô hiểu rõ vì sao anh lại cười nhạt khinh thường khi nhìn thấy một chiếc áo mưa ít ỏi kia của cô.

Hai luồng hơi thở nóng bỏng hòa quyện vào nhau, anh hôn lên khóe mắt nhòa lệ của cô, cúi đầu dỗ dành:

“Đêm nay đừng về nhé, được không em?”.

Bình luận

Truyện đang đọc