EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Dịch: Phi Phi

Giọng của cô rất nhẹ nhàng: “A lô?”.

Người ở đầu dây bên kia không lên tiếng, dường như ngập ngừng một chút vì kinh ngạc.

Ôn Thư Du nín thở, không biết nên mở lời thế nào, ngẫm nghĩ một lúc mới vội vàng nói: “Em là… Ôn Thư Du”.

“Xem ra anh đoán không sai”. Giọng nói từ tốn của người đàn ông trong điện thoại nhẹ nhàng lọt vào tai cô.

Ngữ điệu nhẹ nhàng tản mạn, khoảng cách quá gần của chiếc điện thoại khiến từng lời nói của anh như được tích một luồng điện kéo theo những cảm xúc run rẩy rất nhỏ.

Tay phải của cô vô thức đưa lên sờ vành tai còn lại.

Ôn Thư Du vội vàng giải thích: “Ban nãy anh trai em cầm điện thoại của em, bởi vì họ lo lắng em đến Vân Thành một mình, cho nên…”.

“Ừm, anh biết rồi”. Hiển nhiên anh đã hiểu được ý tứ của người nhà họ Ôn trong câu nói đó. Bỗng nhiên, đầu bên bên kia có người gọi “Lương thiếu”, anh đáp lại một tiếng rồi nói với cô: “Có việc gì cứ gọi cho anh”.

Không biết có phải vì anh đang bận việc hay không mà giọng điệu của anh rất hờ hững, không giống lần uống rượu lần trước trong thư phòng, ngữ điệu trước sau chỉ giống như người đang làm việc công mà thôi.

Cô ngoan ngoãn đáp lại: “Được”.

“Cúp nhé?”.

“Vâng”. Cô cũng ngây ngốc gật đầu, sau đó mới phản ứng lại căn bản đối phương không hề nhìn thấy cô.

Chỉ hai giây sau, loa điện thoại truyền đến tiếng kêu tít tít ngắt máy.

Ôn Thư Du nhẹ nhàng thở hắt, tựa lưng vào ghế ngồi.

Nghĩ đến cô và anh mới trở nên quen thuộc một chút, nhưng cuộc điện thoại vừa rồi lại lạnh ngắt như bát nước lã khiến cô không khỏi cảm thấy mất mát.

Mày liễu mềm mại rủ xuống, đang định cúi đầu nhìn cái tên trên màn hình một lần nữa thì Tống Gia Ninh ở bên cạnh ghé sát lại: “Miên Miên…”.

Ôn Thư Du sửng sốt.

Rõ ràng bình thường ở những nơi như trường học, Tống Gia Ninh luôn gọi cô là “Thư Du”, chỉ lúc riêng tư mới gọi nhũ danh.

Cô quay đầu lại, quả nhiên thấy đối phương đang bày ra điệu cười trêu chọc, dáng vẻ chống cằm tò mò đợi kể chuyện hay: “Thành thật khai báo, vừa rồi ai gọi điện thoại cho cậu?”.

“Hả?”. Ôn Thư Du nhất thời chột dạ: “… chỉ là một trưởng bối mà mình quen thôi”.

“Trưởng bối? Cậu lừa trẻ con hả”. Tống Gia Ninh véo má cô, truy hỏi: “Nghe điện thoại của trưởng bối mà mặt đỏ ấy hả? Trông vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân của cậu kìa”.

“Cậu nói bậy gì thế!”.

“Mình đâu nói bậy, cậu nhìn vào gương xem”.

Nói xong, cô bạn giơ chiếc gương xinh xắn đến trước mặt, Ôn Thư Du không nhịn được liếc xuống gương một cái.

Vừa liếc mắt, cảm giác xấu hổ lại ập đến.

Bởi vì Tống Gia Ninh nói không hề sai.

“Khai mau, rốt cuộc là chuyện gì?”.

Ôn Thư Du hé môi nhưng lại ấp úng khó nói, đoạn tình cảm này đối với cô vừa ngọt ngào nhưng cũng chẳng thiếu thẹn thùng; cô sợ người khác biết được tâm tư này sẽ nghĩ cô không biết tự lượng sức mình, hoặc biết bao câu chuyện trên trời dưới biển khác.

Tống Gia Ninh nhanh chóng nhận ra sự việc không bình thường, lập tức hạ giọng, kích động nói: “Là người cậu thích… hay là cậu giấu mình lén yêu đương trước rồi”.

“Không yêu đương mà…”. Ôn Thư Du uể oải nói.

Cô và Lương Yến Tân sao có thể…

“Thế thì là người mà cậu thích hả? Là ai? Cùng trường hả? Mình có quen không?”.

Cô lắc đầu, cuối cùng mới hạ quyết tâm quay đầu nhìn Tống Gia Ninh: “Đợi về đến khách sạn mình nói cho cậu được không?”.

Cô đã giấu giếm chuyện này rất lâu rồi, ngoại trừ bạn thân, bên cạnh cô xác thực không còn ai có thể chia sẻ chuyện này.

Biết đâu Gia Ninh có thể đưa ý kiến giúp cô.

“Được được được, dù sao cũng chỉ có hai chúng ta ở một phòng, không có ai quấy rầy”.

Tống Gia Ninh duỗi chân thích thú, nhỏ giọng cảm thán: “A, vui quá đi mất, mình thích nhất là tâm sự ban đêm”.

Chẳng mấy chốc, giáo viên dẫn đoàn đã cầm danh sách đến điểm danh. Một lúc sau, máy bay cất cánh.

Ôn Thư Du chớp mắt nhìn màn hình di động.

Màn hình điện thoại sáng lên, mở khóa, giao diện điện thoại cũng đang dừng lại ở nhật ký cuộc gọi.

Một cuộc gọi nhỡ màu đỏ, một cuộc gọi đến màu xanh, cả hai đều ghi chú cùng một cái tên… chính là cái tên mà cô đã từng nhẩm đoán ba chữ trong đầu biết bao nhiêu lần.

Lương Yến Tân.

4 giờ chiều, máy bay hạ cánh đến Vân Thành.

Xuống máy bay, học sinh lại lên một chuyến xe được sắp xếp từ trước, lập tức di chuyển đến “Vô Giới”.

Thời gian gần đây, Ôn Thư Du vẫn luôn tưởng tượng quang cảnh của “Vô Giới” thông qua cái tên của nó. Cảm giác cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn thấy tác phẩm mà anh tâm huyết và vừa lòng khiến cô rất hưng phấn.

Lúc xe chạy đến giữa sườn núi, những lùm cây cao lớn xum xuê và dây leo tươi tốt bỗng nhiên xuất hiện, thảm thực vật phong phú tựu chung một chỗ thành những đám mây xanh mướt mắt dàn hai bên vệ đường.

Thoáng chốc, chiếc xe như lao vào một bình rượu, nhưng thế giới đằng sau rặng mây xanh mướt ấy lại rộng lớn hơn so với tưởng tượng rất nhiều.

Tầm nhìn đột nhiên được mở rộng, không hề có chướng ngại cản trở, vừa đủ để bao quát cảnh vật xung quanh.

Sương trắng và lùm cây xanh um tùm đan xen, màu gỗ và màu trắng của những tòa nhà thấp thoáng ẩn hiện trong thế giới vừa thần bí vừa tĩnh lặng.

Trong xe có người trầm trồ kinh ngạc.

Giáo viên dẫn đoàn nói: “Đây đã là địa phận của “Vô Giới” rồi”.

“Phần lớn khu vực trong trang viên đã hoàn thành, một số nơi đang hoàn thiện không ảnh hưởng đến hoạt động lần này của chúng ta, mọi người chú ý chỉ chơi trong phạm vi cho phép là được’.

Hai mắt Ôn Thư Du sáng lấp lánh, ánh mắt tán thưởng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vô Giới…

Chính là “Không ranh giới” sao?

Một đường đến đây, họ không hề thấy phân chia ranh giới giữa các khu hay những thứ tương tự như vậy, hoàn toàn khác so với các khu nghỉ dưỡng với những bức tường cao ngăn cách.

Tựa như bọn họ chỉ vô tình đi vào đây, còn thứ ở phía xa kia chính là sương mù xanh mướt không thấy điểm cuối.

Sự chú ý của Ôn Thư Du vô thức lại chuyển từ Vô Giới đến người nọ.

Anh ấy đang ở Vân Thành, nguyên nhân có thể là vì “Vô Giới” chưa được hoàn thiện. Cho nên, anh ấy có thể nào sẽ xuất hiện ở đây không?

Lái xe nhanh chóng đưa bọn họ đến chỗ ở.

Mọi người dựa theo danh sách phân chia để tìm được phòng nghỉ, sau đó mới rục rịch đến nhà ăn dùng bữa tối.

Một chiếc bàn dài trải khăn trắng đặt giữa nhà ăn, ghế được xếp đối diện nhau.

Có không ít người đã tìm được vị trí ngồi xuống.

Thi Tình vén váy ngồi xuống vị trí giữa bàn, nhất thời thu hút sự chú ý của không ít nam sinh.

Miệng cô ta hơi vểnh lên, bê cốc nước uống một ngụm.

“Thi Thi, chiếc đồng hồ này của cậu là bản giới hạn đúng không?”.

“Cậu nói cái này hả?”. Cô ta liếc mắt nhìn cổ tay: “Hình như là vậy, bố của mình tặng”.

“Ây, mau nhìn kìa!”. Bỗng nhiên có người hạ giọng nói.

Thi Tình sững người, bắt chước những người khác nhìn về phía cửa nhà ăn.

Một cô gái mặc quần short và áo phông đang đi cùng bạn vào trong, ánh sáng của ngọn đèn trong phòng đồng loạt hắt trên người cô, làn da trắng nõn khiến người ta liên tưởng đến ngọc Dương Chi*.

* Ngọc Dương Chi là một loại đá quý thượng phẩm, hiếm có, có màu trắng tinh khiết.

Chân tay mảnh mai thon dài, ngũ quan tinh xảo hút mắt.

Nhà ăn im lặng mất một lúc mới khôi phục lại tiếng nói chuyện bình thường.

“Ngồi đâu bây giờ?”. Tống Gia Ninh hỏi.

Ôn Thư Du quan sát, nói: “Chọn đại hai chỗ trống gần nhau đi”.

“Muốn ngồi đây không?”.

Ôn Thư Du sửng sốt, nhìn lại theo tiếng âm thanh vọng đến, phát hiện chính là nữ sinh tỏ vẻ khá giả trên máy bay lúc trước.

Đối phương tỏ ý cười thành thật, lại mời trước mặt mọi người, nên cô và Tống Gia Ninh nhìn nhau, ăn ý gật đầu, sau đó bước đến ngồi xuống bên cạnh nữ sinh đó.

Nói chuyện vài câu, cả ba nhanh chóng làm quen chút ít.

Thi Tĩnh khẽ trộm nhìn cổ tay của người bên cạnh, phát hiện có lẽ đối phương đã thay quần áo nên cũng tháo chiếc vòng tay kim cương hồng kia xuống.

Cô ta rời mắt, tiếp tục ăn tối.

Nhưng lúc này cô ta lại cảm giác được rất nhiều người đều đang lặng lẽ quan sát Ôn Thư Du, trong lòng nhất thời nhen nhóm ngọn lửa khó chịu.

Sau bữa tối là trò chơi để làm quen giữa các học sinh. Ôn Thư Du cùng một nhóm với Thi Tình, một nam sinh khác trong nhóm ân cần đưa đến một cốc nước trái cây: “Bạn học…”.

Thi Tình đưa tay nhận lấy nhưng nam sinh lại ngây người, dường như không muốn buông tay.

Không khí đột nhiên trở nên lúng túng kỳ lạ.

“Mình không khát”. Ôn Thư Du vội cười trừ: “Thi Tình, cậu uống trước đi”.

Nam sinh bối rối xoa gáy, đẩy cốc nước đến trước mặt Thi Tình.

“Cảm ơn”. Thi Tình mỉm cười, cố nén tức giận lẫn khó chịu, tỏ ra không có việc gì, bê cốc nước lên uống một ngụm.

Cô ta không uống tiếp ngụm thứ hai. Đến khi trò chơi chấm dứt, Thi Tình lấy lý do đi nhà vệ sinh để rời khỏi nhà ăn.

“Kế hoạch tối nay chỉ có vậy thôi”. Giáo viên dẫn đoàn nhìn quanh bốn phía: “Thời gian còn lại tùy các em sắp xếp. Nhưng nhớ là phải trở về phòng trước 10 giờ tối, hiểu chưa?”.

“Hiểu ạ hiểu ạ, cô ơi, mau giải tán thôi”.

“Tối nay ngủ một giấc thật ngon, đợi những người còn lại đến rồi ngày mai sẽ bắt đầu lịch trình hoạt động. Bây giờ thì giải tán thôi”.

Không khí trong phòng lập tức sôi trào hứng khởi.

Mấy nam sinh thôi bá vai bá cổ nhau, chạy đến trước mặt Ôn Thư Du và Tống Gia Ninh: “À… bạn Ôn, bạn Tống à, có muốn đi chơi không?”.



[Khu vực phía trước đang thi công, vui lòng không đi vào]

Nhìn thấy biển báo này, mọi người đang đạp xe đều dừng lại. Vốn dĩ bọn họ định đạp xe lòng vòng ngắm cảnh đêm của trang viên.

“Đang thi công? Vậy phải làm sao bây giờ?”.

“Chúng ta cũng không vào chỗ đang thi công… chắc là không sao đâu”.

“Đã đến rồi, bây giờ mà về thì chán lắm”.

“Thư Du?”.

Ôn Thư Du nhìn sang Tống Gia Ninh đang hỏi ý kiến của mình.

Khu vực đang thi công…

Một tình huống rõ ràng rất không có khả năng chợt lóe lên trong đầu Ôn Thư Du. Cô nhìn mọi người xung quanh, ai nấy đều mang vẻ mặt mất hứng, hơn nữa chính cô cũng muốn đi.

Một đám bạn cùng trang lứa tụ tập với nhau luôn không nhịn được ý nghĩ làm chuyện xấu.

“Tiếp tục đi về phía trước nhé?”.

Hiển nhiên Tống Gia Ninh rất vừa lòng với kết quả, nhanh miệng nói: “Được!”.

Mọi người dựa theo bản đồ đạp xe đi vào rừng cây. Cây cối bên trong đã được tỉa tót, con đường trong đó vừa đủ để hai chiếc xe đạp đi song song với nhau.

Ôn Thư Du đạp xe sóng đôi với Tống Gia Ninh, theo sau là một nam sinh dáng dấp cao ráo tên là Tần Hủ.

Trang viên có đèn đường nhưng ánh sáng không quá rõ ràng, hơn nữa bốn phía còn vô cùng im lặng.

Tần Hủ dặn dò: “Mọi người cẩn thận một chút”.

Vừa nói dứt lời, người đạp xe phía trước chợt méo mặt, hốt hoảng hô lớn: “Đất ở đây mềm quá, hình như là bùn, không đi được”.

Tống Gia Ninh nhất thời hoảng sợ, lơ đãng giẫm hụt lên bàn đạp, cả người lẫn xe liêu xiêu đổ sang con dốc bên cạnh.

“Gia Ninh!”. Ôn Thư Du trợn tròn mắt sợ hãi, lập tức vươn tay ra không hề suy nghĩ.

Tiếng xe đạp va vào nhau lẫn tiếng hô kinh hãi của mọi người khuếch tán trong rừng cây.

… cuối cùng chỉ còn lại tiếng trầm đục khi xe lăn nhào xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc