EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Dịch: Phi Phi

Mọi người cùng lúc nhìn chăm chú, căn phòng lặng im như tờ.

Ôn Thư Du vô thức rụt lại phía sau lưng ghế, mờ mịt nhìn hết tất cả một vòng. Khi đến Lương Yến Tân, cô chợt dừng lại giây lát theo bản năng rồi lại vội vàng rời mắt, cuối cùng dừng lại ở ông bố đang trưng vẻ mặt căng thẳng lẫn cự tuyệt.

“… Con không có”.

Không có thời gian để cô suy nghĩ quá nhiều, có gì nói đấy.

Trong tình cảnh hiện giờ, câu trả lời của cô giống như đơn phương rũ bỏ lẫn chối từ, cho nên cho dù cô có gì nói đấy nhưng cô vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn Lương Yến Tân.

Cô vừa dứt lời, Ôn Dược và Ôn Trị Nhĩ không hề che giấu biểu cảm như vừa trút được gánh nặng, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.

“Làm gì có chuyện định hôn nhân lại sớm như thế. Miên Miên còn nhỏ, suy nghĩ chưa trưởng thành, phải trải nghiệm nhiều mới biết được bản thân mình muốn gì hoặc điều gì mới thích hợp nhất với con bé”.

Ôn Thư Du sửng sốt: “Bố?”.

Đúng là vừa rồi cô phủ nhận đã đồng ý kết hôn với anh, nhưng mà lời bố cô nói nghe cứ như cô muốn chia tay với Lương Yến Tân rồi yêu người khác vậy. Hiểu được ý tứ của bố, cô đang muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại bị Ôn Dược chặn họng.

“Lại nói đến tuổi tác, mười tuổi không phải vấn đề ấy hả? Nhưng Miên Miên là viên ngọc quý của nhà chúng tôi, chúng tôi không bao giờ để con bé lấy chồng sớm như thế”. Ôn Dược quay đầu, mặc dù giọng điệu có vẻ cố tình nhưng sắc thái đã bình tĩnh so với trước rất nhiều.

“Bây giờ cậu có thể chờ, nhưng sau này thì sao? Cậu có thể chờ ba năm, năm năm nữa không?”.

“Tóm lại, hy vọng hai đứa có thể suy xét thận trọng chuyện này”.

Nghĩ đến Lương Yến Tân lấy cớ bàn chuyện làm ăn mà năm lần bảy lượt bay đến Anh yêu đương vụng trộm với con gái, nghĩ đến một người đàn ông không có điều gì phù hợp với tiêu chuẩn chọn con rể của mình lại bắt con gái đi mất là Ôn Dược lại cảm thấy không chịu nổi cục tức này.

“Dì Dư, hôm nay quá đột ngột, bố cháu không chấp nhận được cũng dễ hiểu, cho nên nói mấy lời hơi khó nghe, thật sự xin lỗi, mong dì bỏ qua cho”.

Ôn Trị Nhĩ liếc mắt nhìn cô gái nhỏ mấp máy miệng bèn lên tiếng cắt ngang.

Anh hai cô thành công dời chủ đề sang chuyện khác khiến Ôn Thư Du muốn phản bác nhưng lại chẳng thể nào mở miệng.

Đối phương nói quá lịch sự câu nệ, cho nên dù biết phần lịch sự này chỉ là kế hoãn binh nhưng Dư Âm Dung cũng chỉ có thể lùi một bước.

Bà thở dài trong lòng, nhưng vẫn gắng sức vãn hồi chút tình hình không mấy khả quan lúc này.

“Đâu có, nếu đổi lại là dì cũng vậy thôi, huống hồ dì cũng thích Thư Du, đương nhiên hy vọng con bé có thể hạnh phúc”.

Chỉ mấy câu đơn giản quả nhiên có hiệu quả, sắc mặt mấy người đều hòa hoãn, trở lại dáng vẻ hài hòa vốn có.

“Đúng là chuyện này hơi đột ngột, cứ chờ thêm đôi ba ngày nữa rồi chúng ta lại nói chuyện, những chuyện khác cứ để hai đứa thuận theo tự nhiên đi”.

Dư Âm Dung mở đường nói.

Vốn dĩ bà cũng nên có chút bất mãn, nhưng gần đây bà với Triệu Đường Như đã coi như bạn bè gần gũi, hơn nữa bà cũng nhận thấy vấn đề chênh lệch tuổi tác giữa con trai mình và Thư Du, bà cũng hết cách, ngoài cảm thấy chua xót cũng chẳng biết nên làm thế nào.

Bà hiểu quá rõ con trai mình, ngày thường anh hờ hững với mọi việc, vậy mà lúc này lại vô cùng trịnh trọng, nghiêm túc muốn giải thích lẫn chứng minh, thậm chí còn đưa ra lời hứa hẹn.

Cũng vì vậy, khi Lương Yến Tân nói ra dự định muốn kết hôn, mặc dù bà có giật mình nhưng trong lòng lại cảm thấy hoàn toàn nằm trong dự liệu.

“Nếu chú Ôn và dì Triệu không ngại”, Lương Yến Tân bỗng lên tiếng, cười nhẹ lịch sự, “Hai ngày nữa cháu sẽ đến thăm nhà”.

Ôn Dược trừng mắt, suýt chút nữa thì buột miệng từ chối, nhưng cuối cùng lý trí cũng ghìm cương trước vực thẳm.

Dư Âm Dung đã rất khách khí rồi, nếu ông còn một mực căng thẳng thì không còn gì để nói. Lương Yến Tân chính là nắm chắc cơ hội này để ông không có cách nào từ chối.

Không từ chối, nhưng ông tuyệt đối không tỏ rõ đồng ý. Nghĩ vậy, Ôn Dược cúi đầu mỉm cười cứng nhắc, nụ cười trên khuôn mặt hoàn toàn bất đồng với nội tâm lúc này.

“Chúng tôi xin phép đi trước, Miên Miên mới về nước, cũng cần phải nghỉ ngơi thích nghi chênh lệch múi giờ”. Triệu Đường Như cười hòa giải, vừa nghiêng người vừa giữ chặt tay Ôn Thư Du.

Nói chuyện khách sáo với nhau vài câu xong, cả nhà muốn rời đi, Ôn Thư Du bị kéo đi nên không thể không theo sát cả nhà ra ngoài. Cô quay đầu lại muốn nhìn phía sau một cái nhưng lại bị Ôn Trị Nhĩ chắn hết tầm mắt.

“Nhìn gì mà nhìn?”. Ôn Trị Nhĩ cười tủm tỉm, nhìn cô chằm chằm, vừa cười vừa nghiến răng nghiến lợi.

Cùng lúc đó, bàn tay Triệu Đường Như kéo tay cô cũng siết chặt, rõ ràng là có ý ám chỉ.

Dù không cam lòng nhưng Ôn Thư Du cũng chỉ đành thu ánh mắt lại.

Lại là vậy. Cô uể oải nhìn chằm chằm mặt đất, sức lực trên người như bị rút đi phân nửa. Lần trước hai người phải chia tay nhau khi bị Ôn Lãng Dật phát hiện ở Anh cũng như thế này, họ luôn tìm mọi cách để ngăn cản cô và Lương Yến Tân gặp mặt hay ở chung một chỗ.

Mặc dù bề ngoài không nói ra miệng nhưng thực tế bọn họ đã làm vậy.

Một lần lại một lần, cô cũng lần nữa thấy được sự kinh ngạc giận dữ lẫn phản đối của người nhà. Đợi lát nữa về, có lẽ vòng tuần hoàn truy hỏi đến giải thích sẽ tiếp tục lặp lại. Mặc dù cô biết họ lo lắng cho mình nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy uể oải lẫn mệt mỏi.

Muốn ở bên người mình thích sao lại khó như vậy?

Cô lại quay đầu lần nữa muốn nhìn bóng dáng Lương Yến Tân nhưng vẫn thất bại như cũ, đáy mắt thoáng chốc đã lóe lên tức giận lẫn tủi thân. Cô trừng mắt lườm Ôn Trị Nhĩ chòng chọc.

Đối phương há hốc miệng kinh ngạc: “Còn lườm anh à?”.

Đúng rồi, lườm anh đấy. Ôn Thư Du quay ngoắt đi, trong lòng hậm hực tự nói.

Về đến nhà, mọi chuyện đều không xảy ra trong dự kiến của cô. Người trong nhà đều không ai nhắc lại chuyện này, trái lại người thì nói bận công việc hoặc đóng cửa ở lì trong thư phòng, hoặc thậm chí ăn cơm xong rồi đi thẳng đến công ty.

Cuối cùng chỉ còn một mình Triệu Đường Như vẫn ngồi trên sô pha.

“Mẹ…”. Ôn Thư Du ngồi xuống sô pha, ôm lấy cánh tay Triệu Đường Như.

Đối phương không hề nói chuyện, mặc kệ con gái ở bên giở giọng điệu làm nũng đáng thương nhưng bà vẫn nhắm mắt, vẻ mặt vừa bất lực vừa phức tạp.

“Mẹ, có phải mọi người nên nghe suy nghĩ của con một chút không?”.

“Suy nghĩ của con?”. Triệu Đường Như mở mắt, thở dài: “Con nghĩ gì thế? Nghĩ gì mà thích một người đàn ông nhiều tuổi hơn con mà cả phong cách làm việc cũng khác biệt hoàn toàn? Đúng là hôm nay bố con hơi kích động, nhưng suy nghĩ của ông ấy không phải không có lý. Miên Miên, đừng bị nhiệt tình nhất thời làm mụ mị đầu óc, thận trọng một chút không sai đâu”.

“Nếu như con đã quyết định ở bên anh ấy thì đã suy xét cẩn thận rồi, bây giờ còn muốn cân nhắc gì nữa đây? Hay là mọi người muốn nói không thể bảo đảm kết quả nên ngay cả tư cách để thử cũng không có, hay là phải cam chịu suy nghĩ cứ yêu nhau là phải kết hôn?”.

“Con bé này, nếu phía trước là hố lửa thì sao, chẳng lẽ con cũng muốn nhảy xuống thử hả? Vì sao không tránh nó đi chứ?”.

“Ngày thường cả nhà luôn miệng vô cùng tán thưởng anh ấy, nhưng giờ cũng là anh ấy sao đã biến thành hố lửa rồi?”.

“Chuyện làm ăn với yêu đương, người khác so với con, đây có thể đánh đồng thành một sao?”.

Cho nên vẫn là những vấn đề lo lắng mà Ôn Lãng Dật từng nói. Ôn Thư Du hít sâu, trả lời hết một lần để thuyết phục mẹ.

Nói từ những chi tiết khi hai người ở bên nhau đến những cảm xúc của cô. Cô đã nói rất nhiều chuyện linh tinh vụn vặt đời thường.

Triệu Đường Như ngơ ngẩn nhìn dáng vẻ đắm chìm của con gái, còn cả khóe môi thỉnh thoảng sẽ cong lên cười khi nói chuyện… mặc dù cô đã kiềm chế nhưng vẫn chẳng thể che đi toàn bộ dấu vết.

Lần đầu tiên bà cảm thấy vô cùng rõ ràng rằng con gái mình đã trưởng thành rồi.

Ôn Thư Du vừa nói vừa quay đầu sang, vừa vặn đối diện với Triệu Đường Như.

“… Mẹ?”. Sắc mặt cô sững lại, có chút mờ mịt, “Mẹ sao thế?”.

“Không có gì”. Triệu Đường Như rủ mắt lắc đầu cười.

Trên phương diện người làm cha mẹ, nếu con gái thật sự thích một người như vậy thì bọn họ còn có thể làm gì đây? Chẳng lẽ thật sự có thể vác gậy chia rẽ uyên ương?

Mặc dù đối phương là Lương Yến Tân khiến bọn họ không yên lòng nhưng tất cả lo lắng đó cũng chỉ là phỏng đoán vu vơ không có cơ sở.

Bà không thể không thừa nhận, những câu chữ mang theo tình nồng ý mật của con gái dường như đã miêu tả ra một hình tượng khác.

Nếu là trước đây, không ai dám tưởng tượng Lương Yến Tân có chút liên quan đến dáng vẻ đó, đồng thời cũng không nghĩ anh sẽ bất chấp kiên trì như vậy để nhận được sự đồng ý của bọn họ.

Nhất thời cả hai mẹ con đều rơi vào trầm mặc, đầu ngón tay đặt trên đầu gối của Ôn Thư Du hơi cuộn tròn lại vì thấp thỏm.

“Mẹ có thể hiểu những lời này, nhưng e là bây giờ bố và anh trai con thì không được”. Một lúc lâu sau, Triệu Đường Như giãi bày suy nghĩ trong lòng: “Con cũng biết tính cách của họ đấy, cứ liên quan đến con là họ cứ như gặp kẻ thù không đội trời chung, căng thẳng vô cùng. Cho nên con tạm thời cũng đừng nóng vội, cho bọn họ chút thời gian đã”.

“Vậy…”. Ôn Thư Du nín thở trợn tròn mắt, “Vậy là mẹ đồng ý rồi ạ?!”.

“Tưởng bở, đâu ra dễ dàng như vậy, cứ xem cậu ta biểu hiện thế nào đã rồi nói. Con cũng đừng hy vọng mẹ sẽ làm thuyết khách cho con nhé”.

Nói là vậy nhưng cô làm sao mà không hiểu mẹ mình chứ. Mẹ nói lời này rõ ràng là đã buông lỏng, đã dao động. Lương Yến Tân cũng được chuyển từ trạng thái “Bị phủ quyết” sang trạng thái “Đang quan sát”.

Ôn Thư Du mím môi kích động, nhịn mãi vẫn không kìm được cười rộ lên, tươi cười xán lạn, ngay cả khóe môi Triệu Đường Như cũng thấp thoáng đường cong vui vẻ.

“Vẫn là mẹ tốt nhất”.

Triệu Đường Như hừ nhẹ một tiếng, đưa tay đẩy con gái như thanh kẹo kéo dính chặt trên người mình. “Bớt bớt đi, mẹ vẫn chưa nói đồng ý đâu, cần phải từ từ thử thách”.

“Nhưng mà phải gặp người ta mới thử thách được chứ, mọi người không nên hạn chế con và anh ấy gặp nhau”.

“Vẫn câu cũ, để cho bố và anh con xuôi xuôi đã. Họ còn chưa nguôi giận mà con đã muốn đưa người đến lượn lờ trước mặt họ, có ngốc không hả?”.

“… Dù sao, hai ngày nữa Lương Yến Tân cũng muốn đến thăm nhà, bố cũng đồng ý rồi, không gặp cũng phải gặp”. Ôn Thư Du thầm nói.

Nhưng cô không ngờ được rằng ngày hôm sau cô đã bị bố mẹ đưa đến thành phố khác, cái cớ rất mỹ miều là “du lịch gia đình”.

Ôn Thư Du không thể phản đối sắp xếp này, chỉ có thể mong bố chỉ ở hai ngày rồi về để giữ hẹn trước đó.

Nhưng hai ngày trôi qua rồi mà ngày về vẫn còn mơ hồ. Một cái “hai ngày”, rồi hai cái “hai ngày”, cho đến “hai ngày” lần thứ ba thì cả nhà mới về Đình Thành.

Liên tiếp bốn ngày trôi qua, trực tiếp khiến kế hoạch đến nhà họ Ôn của Lương Yến Tân bị phá sản.

Lần đầu đến, Lương Yến Tân mất công không. Sau đó cô chỉ có thể áy náy nói với anh chuyện gặp mặt sẽ phải chậm lại.

Khi anh hỏi cô “Khi nào quay về” rồi biết được tin tức, anh chỉ bình tĩnh trả lời “Được”.

Giọng nói của người đàn ông không nghe ra điều gì khác thường, nhưng Ôn Thư Du vẫn cảm thấy hụt hẫng qua từng ngày, vừa buồn rầu vừa lo lắng.

Không ăn không uống, những lúc đối mặt với bố mẹ cũng chỉ miễn cưỡng cười vui, sáu ngày này đối với cô quả thực một ngày dài như một năm.

Chiều hôm trở về, cô ngủ trưa dậy đột nhiên cảm thấy đầu óc nặng trĩu, thân thể nhẹ bẫng. Cô nghĩ có lẽ do đã ngủ quá lâu nên cũng không mấy bận tâm.

Trên máy bay trở về nhà, cơn buồn ngủ vẫn không tan, thậm chí cô còn cảm thấy mệt mỏi, cổ họng khô khốc đau rát… cảm giác vô cùng quen thuộc. Ôn Thư Du nghĩ có lẽ hôm qua ngâm suối nước nóng không chú ý nên đã bị cảm lạnh.

Uống thêm mấy ngụm nước ấm, cô đeo bịt mắt lên rồi ngủ thẳng một giấc cho đến khi hạ cánh. Tới khi máy bay hạ cánh, cô mơ màng tỉnh dậy mới phát hiện hai bên thái dương vã một tầng mồ hôi mỏng.

Về đến nhà đã qua 10 giờ đêm, Ôn Thư Du cố gắng vực tinh thần đi tắm rửa gội đầu, sau đó rót một cốc nước ấm rồi đi ngủ.

Mấy năm du học đã tập cho cô thói quen bị cảm chỉ uống nước ấm mà không uống thuốc, cho nên lúc này cô cũng áp dụng phương pháp tương tự.

Nhưng ngủ đến nửa đêm, cô khó chịu tỉnh dậy, mồ hôi vã ra đầm đìa ướt đẫm bên gối.

Đầu vừa nặng vừa đau, cả người như có một ngọn lửa thiêu đốt bên trong, hơi thở cũng ngày càng nóng.

Rất khó chịu…

Hình như bị sốt rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc