EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Editor: Quỳnh/ Beta: Mạc

“Chú Lương, đã lâu không gặp”.

Lương Yến Tân ngước mắt nhìn chằm chằm người bên cửa sổ, khó có thể phát hiện ra đuôi lông mày của anh vừa nhẹ nhàng nhấc lên.

Ánh mặt trời phác họa đường cong mái tóc và cơ thể, cô cười với anh như không có chuyện gì xảy ra, gò má phiếm màu hồng cam nhạt.

Chiếc váy màu xanh lá nhạt và khăn lụa màu vàng tơ trên cổ làm nổi bật làn da trắng như tuyết.

Đối diện chốc lát, mí mắt cô lay động, không hề biến sắc chuyển dời tầm nhìn.

“Chú?”. Ôn Dược sửng sốt, bật cười: “Miên Miên, tuổi của Yến Tân cũng không lớn đến mức khiến con gọi bằng chú chứ?”.

Ôn Thư Du tỏ vẻ bừng tỉnh mà “À” một tiếng: “Trước kia anh cả bảo con gọi như vậy”.

Nói xong cô trầm ngâm nhớ lại rồi ngước mắt ngượng ngùng khẽ cười:  “Nếu con nhớ không lầm thì chú ấy còn lớn hơn anh cả mấy tuổi đó, bây giờ không phải đã ba mươi mốt rồi à? Ở tuổi này, gọi là “chú” cũng coi như xưng hô lễ phép với người lớn tuổi mà bố?”.

Vẻ mặt Lương Yến Tân thoáng vẻ kỳ dị, nụ cười trên mặt Ôn Thư Du lại chẳng hề thay đổi, chậm rãi quay đi tránh ánh mắt của anh, giả vờ không nhận ra anh vẫn luôn bình tĩnh nhìn mình.

Ôn Trị Nhĩ một tay chống cằm, xem trò vui không ngại chuyện lớn: “Cô gái nhỏ mà, gọi thế nào cũng không quá đáng”.

Vừa dứt lời, người đàn ông đối diện đã bình tĩnh liếc qua, Ôn Trị Nhĩ bèn tỏ ra vẻ mặt vô tội giơ tay lên: “Ý này cũng không phải là từ em mà ra, anh không nghe thấy em ấy nói là Ôn Lãng Dật bảo em ấy gọi như vậy sao?”.

Ôn Dược vốn muốn ngăn lại, nhưng vừa nhìn dáng vẻ vô tội mờ mịt của con gái lại bất giác hơi chần chừ.

Có điều Lương Yến Tân mới ở tuổi này mà bị gọi là chú dường như vẫn không thích hợp lắm, ông đang muốn dung túng hòa giải lại chợt nghe thấy Ôn Trị Nhĩ xen vào một câu châm chọc kia.

Mặt ông sụp xuống, tức giận trừng mắt nhìn Ôn Trị Nhĩ một cái.

“Bố”. Ôn Thư Du giơ tay lên vén tóc mai, bình thản đổi đề tài: “Không phải bảo con tới đây ăn cơm với bố sao ạ?”.

“Yên tâm, vừa rồi đã căn dặn bọn họ chuẩn bị đồ ăn”. Dứt lời, người đàn ông đối diện vẫn bình thản ngồi yên như trước, nhìn qua không hề có ý muốn đứng dậy.

Ôn Thư Du giơ tay sửa sang lại khăn lụa trên cổ một chút. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bây giờ không phải đáng ra là người trong nhà muốn ăn cơm cùng nhau, vì thế anh ấy sẽ biết ý mà đứng dậy rời khỏi hay sao?

Khi cô đang rũ mắt sững sờ, tầm mắt bỗng nhiên nhận ra cơ thể người đàn ông di chuyển.

Thế này là muốn đi à? Cô theo bản năng ngước mắt lên.

Ngón tay thon dài trắng nõn của đối phương đặt lên vách ly thủy tinh nhẹ nhàng khép lại, rượu trong ly nhẹ nhàng lắc lư.

Ôn Thư Du nhất thời hơi hoảng hốt, trong đầu hiện ra khung cảnh giữa trưa mùa hè, chỉ là ký ức cũ nhưng hình ảnh tựa như mộng cảnh được phủ một vầng sáng ấm áp.

Anh thong thả dựa vào phía sau, ánh mắt cô vô thức đuổi theo bàn tay kia, cho đến khi ly rượu đến gần chiếc cằm lạnh lẽo, cứng cáp của người đàn ông rồi áp sát môi.

Nâng đáy ly lên, yết hầu trượt xuống.

Đột nhiên, anh ngước mắt nhìn thẳng vào cô.

Ôn Thư Du theo bản năng muốn nhanh chóng dời mắt đi, nhưng sợi dây thần kinh trong đầu bỗng dưng căng thẳng, mạnh mẽ tạm dừng phản ứng này.

Cô ổn định ánh mắt, bình tĩnh chuyển dời tầm mắt… Thật giống như cô chỉ trong lúc vô tình nhìn anh một cái, hoàn toàn không hề lúng túng khi bị bắt gặp.

Thẳng cho đến khi phát hiện cuối cùng đối phương cũng đã dời ánh mắt đi, hô hấp bị kiềm chế đến mức thắt chặt của cô mới vô thức buông lỏng.

Năm năm trôi qua, thời gian để lại trên mặt anh đơn giản chỉ là đường nét rõ ràng cứng rắn hơn, sự khác biệt lớn hơn xuất phát từ ánh mắt và hơi thở.

Cô đã tưởng tượng rất nhiều lần, vốn nghĩ rằng mặc dù gặp lại cũng có thể thong dong ứng phó, dù sao cô cũng đã trưởng thành, sẽ không bởi vì nhỏ tuổi mà yếu đuối hơn.

Nhưng hiển nhiên là cô đã xem nhẹ, kinh nghiệm của người đàn ông cũng theo đó trưởng thành, càng trở nên kín đáo, so với trước đây càng thêm khó lường.

Ở trước mặt anh, cô cứ như lại biến về thành thiếu nữ mười sáu tuổi năm ấy. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến đầu óc cô nóng lên, dùng một tiếng gọi “chú Lương” để đáp trả, cũng giận dỗi tiếp tục giả ngu.

Ôn Thư Du cực kỳ không thích loại cảm xúc khiến cô không có cách nào bình ổn như dự tính này.

Đang  yên lặng, phục vụ đột nhiên nhẹ nhàng gõ cửa ba lần, nhận được sự đồng ý thì đẩy cửa vào: “Món ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng, các vị có cần dùng bữa luôn bây giờ không ạ?”.

Ôn Trị Nhĩ nhướng mắt lên, giơ tay ra hiệu.

“Được, Ôn tiên sinh”. Phục vụ cung kính cúi người xuống, sau đó bước nhanh tới, muốn dẫn bọn họ đến bên kia ngồi xuống.

Ôn Thư Du im lặng đứng lên, tự nhiên vén tóc.

Không phải chỉ là một bữa ăn thôi sao.

Mấy người ngồi xuống trước một cái bàn ăn hình vuông, chỗ ngồi của Ôn Thư Du vẫn mặt đối mặt với người kia.

Trong lúc nhất thời, cô thậm chí không phân biệt được rốt cuộc là ngồi ở bên phía gần với anh hay là đối mặt với anh thì sẽ thoải mái hơn, nhất cử nhất động vẫn ở dưới mí mắt đối phương.

Nhưng chẳng bao lâu, một ý nghĩ như một đòn u ám vô hình đánh thức cô.

Anh căn bản sẽ không chú ý đến cô như cô lo lắng.

Ôn Thư Du trong lòng tự giễu khẽ cười. Rõ ràng đã có bài học, nhưng cô lại thiếu chút nữa phạm phải sai lầm tương tự.

Nếu bây giờ bản thân đã buông bỏ, vậy thì thể hiện ra bộ dáng “buông bỏ” thực sự, để cho đối phương biết mình của bây giờ đã trưởng thành, cũng không còn để ý tới hành vi non nớt trước kia.

Nghĩ thông suốt điều này, trong lòng cô không hiểu sao lại thoải mái đến lạ.

Qua nửa bữa cơm, ba người vẫn luôn nói về chuyện làm ăn, một mình cô cúi đầu ăn trong yên lặng. Mặc dù không cố ý nghe, nhưng có một số tin tức cứ tự nhiên chui vào lỗ tai.

Giọng điệu của người đàn ông phân tích ưu và nhược điểm của trung tâm thương mại vừa dứt khoát vừa lưu loát lại không quá để tâm, động đến mấy trăm triệu làm ăn trong miệng anh chỉ giống như đùa giỡn với con số, mang theo cảm giác lạnh lùng cao ngạo.

Nói đến đề tài tạp chí, bầu không khí nhất thời thay đổi, Ôn Dược cười nhìn con gái út: “Hình như Miên Miên rất có hứng thú với đề tài này, lúc học tập ở Anh thường xuyên cùng bạn bè cùng nhau làm ăn, vừa mới về nước cách đây không lâu còn đi chụp chơi chơi một bìa tạp chí”.

Ôn Thư Du dừng lại uống nước một lát.

Người đàn ông ngồi đối diện cô thản nhiên hỏi: “À?”

“Có điều có hơi đáng tiếc”. Ôn Thư Du thốt lên, nói đoạn cô đặt ly thủy tinh xuống, lúc ngước mắt lên thì đáy mắt tràn đầy ý cười: “Có một tòa soạn tạp chí con rất thích đã suýt chọn con, sau khi bị từ chối con mới biết được tạp chí kia là dưới trướng Lương thị”.

Tần Hủ nói cho cô biết tình hình của hai công ty, khi biết được số liệu bán hàng cùng thời điểm của ‘Secret Style’ dưới trướng Lương thị thất bại thảm hại, cô không thể phủ nhận mình có hơi hả hê.

Mặc dù rõ ràng người đưa ra quyết định nhỏ này không thể là anh, nhưng cô lại nhịn không được “giận chó đánh mèo”.

Khóe môi người đàn ông khẽ giật, ý cười như có như không: “Còn có chuyện như vậy”.

Ôn Thư Du sững sờ. Anh không biết?

Nhưng… Secret Style quả thật chỉ là một tạp chí rất non trẻ, trong một đám doanh nghiệp lớn mạnh dưới trướng Lương thị thì đúng là không đáng nhắc tới. Nếu không, đối tượng của các tạp chí được phát hành sẽ không chỉ nhắm đến những cô gái trẻ, họ cũng không tuyển dụng những người mẫu trang bìa gần như nghiệp dư.

Anh là tổng giám đốc của Lương thị, chút chuyện nhỏ này không biết có lẽ mới là bình thường.

Ôn Thư Du mím môi, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị người ta cướp lời.

“Anh Yến Tân, ánh mắt người dưới tay anh không ổn rồi”. Ôn Trị Nhĩ nói đùa.

“Anh hai, người ta chọn là người mẫu có người hâm mộ đàng hoàng, anh đừng thiên vị em như vậy”. Ôn Thư Du không hề keo kiệt cho anh hai nhà mình một khuôn mặt tươi cười chân tình thật ý, một giây sau chuyển đề tài: “Có điều, nghe nói tạp chí tuyển dụng em lần này là tạp chí bán chạy nhất, gấp đôi vị trí thứ hai, coi như không làm anh mất mặt chứ hả?”.

Nói đến phần này, vị trí thứ hai là ai, dù có phải Secret Style hay không đã không còn quan trọng nữa, dù sao đối với Secret Style mà nói thì chỉ có thua thảm nhất chứ không có thua thảm hơn.

Ôn Dược và Ôn Trị Nhĩ vốn sẽ nghe ra lớp ý tứ này, nhưng người nói lời này là Ôn Thư Du, bọn họ lập tức choáng váng đầu óc nghĩ sai trọng điểm.

“Hạng nhất? Miên Miên, sao bố không nghe con nhắc tới?”. Ôn Dược kinh ngạc.

“Cũng không phải chuyện to tát gì, nếu không phải hôm nay mọi người nhắc tới thì con còn không nhớ nổi đâu”.

“Anh Yến Tân”. Ánh mắt Ôn Trị Nhĩ chuyển sang một bên, hừ cười: “Anh không được nhé, thua thảm quá”.

Ôn Thư Du đè khóe môi “áy náy mà chân thành” nói: “Chú Lương, xin lỗi nhé, tôi không có ý gì khác…”.

Vừa dứt lời, Ôn Trị Nhĩ lại bởi vì cách xưng hô này mà cúi đầu cười rộ lên.

Khuỷu tay Lương Yến Tân chống vào một bên tay vịn, ngón tay đỡ mặt nghiêng, nghe vậy liền híp mắt lại.

Người trước mặt vô tội nhìn anh mà đáy mắt và khóe môi còn lưu lại ý cười, đôi mắt kia gian xảo như một chú mèo con, lúc cùng người nhà bên cạnh nói chuyện, đằng sau trông như còn có một cái đuôi đang đắc ý lắc lư.

Anh nhìn cô, thản nhiên mở miệng: “Chuyện làm ăn, nào có thể nắm chắc trăm phần trăm”.

Ánh mắt người đàn ông bình tĩnh thâm trầm, không hiểu sao rơi trên người cô lại giống như lật tẩy. Ôn Thư Du bị anh nhìn chằm chằm như vậy, khóe môi đang cười cong cong có vẻ lung lay sắp đổ.

Chút chột dạ này dường như rất nhanh đã bị anh bắt được, bởi vì ánh mắt anh đột nhiên buông lỏng, tiếp theo trên mặt hiện ra vẻ thấp thoáng ý cười.

Đầu óc Ôn Thư Du trống rỗng, vội vàng rũ mắt bưng ly nước trên bàn uống một ngụm.

Sau bữa cơm chính, phục vụ bưng lên món tráng miệng ngọt, là một phần Soufflé mặn chấm với nước sốt trứng sữa, một phần Sabayon vị rượu và một ly sữa lắc dâu tây trang trí vô cùng tinh xảo.

“Ăn đi”. Ôn Trị Nhĩ nhấc môi: “Bọn anh đều không có hứng thú với đồ ngọt, đều gọi cho em đấy”.

“… Em ăn một mình á?” Ôn Thư Du mở to hai mắt, cười gượng gạo.

Phần Sabayon kia thì không nói, phần Soufflé thực sự không hề ít. Lúc này mới vừa ăn cơm xong, sức ăn của cô nào lớn như vậy? Ôn Trị Nhĩ coi cô là heo con sao?

“Lần trước chẳng phải em đều ăn sạch sẽ à? Anh còn nhớ rõ em không thích cà phê hồng trà, chỉ thích sữa lắc màu hồng nhạt, vẫn giống như lúc còn nhỏ vậy”.

Sắc mặt Ôn Thư Du nhất thời cứng đờ, mấy lần nháy mắt ý bảo Ôn Trị Nhĩ dừng lại nhưng đối phương lại không hề nhận ra. Cuối cùng cô không thể nhịn được nữa, chân trái dưới bàn nhanh chóng nâng lên, nhẹ nhàng đá về phía trước bên trái.

Ôn Trị Nhĩ dứt lời dừng lại, dằn một tiếng.

Ôn Thư Du lặng lẽ thu chân về, mũi chân đang thuận thế nhấc lên thì trong lúc vô tình lại cọ đến một ống quần tây, nhẹ nhàng tiếp xúc từ dưới lên trên.

Cô không nghĩ nhiều, cũng không để ý vẻ mặt của người đàn ông ngồi đối diện trong nháy mắt có chút thay đổi kỳ dị.

Lương Yến Tân thu lại sự khác thường, tầm mắt rũ xuống nhàn nhạt nhìn phía dưới bàn.

——

Bình luận

Truyện đang đọc