EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Dịch: Phi Phi

“Người cháu muốn đón cũng ra tới rồi”.

Vừa dứt lời, sắc mặt tất cả mọi người lập tức thay đổi.

Ngoại trừ Ôn Thư Du và Ôn Lãng Dật, những người còn lại đều sững sờ, hai mắt ngơ ngác.

“Cũng ra rồi?”.

Triệu Đường Như khó hiểu, bỗng nhiên ngẩn người nhìn theo ánh mắt của Lương Yến Tân.

Cô gái nhỏ hơi rụt người lại, tâm trạng từ bối rối phập phồng chuyển sang rụt rè liếc nhìn người phía trước, dáng vẻ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Triệu Đường Như đờ người, một suy đoán khó tin lóe lên trong đầu bà.

Không khí vừa yên lặng vừa kỳ quặc nhanh chóng qua đi, Ôn Dược và Ôn Trị Nhĩ cũng lờ mờ hiểu ra chuyện gì.

“Miên Miên”. Đột nhiên Lương Yến Tân lên tiếng gọi.

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt dừng ở hai người họ, ai nấy đều khiếp sợ trợn tròn mắt.

“Anh gọi em ấy là gì cơ?”. Ôn Trị Nhĩ nhíu mày rất chặt, giọng nói thoáng chốc đã tràn ngập ý đề phòng lẫn thù địch, hỏi xong lại quay đầu nhìn em gái, “Miên Miên?”.

Cả người Ôn Thư Du cứ như bị ánh đèn nóng rực vây quanh, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi.

Cô cắn răng quyết tâm bước đến phía trước, cảm giác bứt rứt như kim châm sau lưng suýt chút nữa đã khiến cô chưa lâm trận đã lùi bước.

May mà cuối cùng cô vẫn đủ dũng cảm để bước đến bên cạnh người nào đó.

Việc đã đến nước này, mũi tên đã lên dây, không còn đường rút lui nữa, vậy thì thẳng thắn nói hết mọi chuyện thôi.

“… Người anh ấy muốn đón… là em”.

Mấy người xung quanh lập tức im bặt.

Âm thanh tới lui của người qua đường và tiếng loa báo của sân bay thỉnh thoảng truyền đến nhưng mấy người lúc này dường như bị nhốt trong một chiếc hộp chân không, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, yên lặng đến mức dày vò tâm trạng người khác.

“Đón con? Ý gì đây?”.

Ôn Thư Du không nói gì, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn bất cứ ai. Cô chỉ nhấc chân thêm một bước đến bên cạnh Lương Yến Tân, giơ tay nắm cánh tay anh; cùng lúc đó, bàn tay cô đáp ở khuỷu tay anh cũng bị anh nắm chặt.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cô, có thể lờ mờ nhận thấy ý tứ trấn an, sau cùng mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Một là đến đón Miên Miên, hai là cháu có chuyện muốn nói”.

Nhìn động tác tự nhiên thân mật của hai người, ước chừng chẳng cần nói ra thì hành động đó đã mô tả “chuyện muốn nói” kia cực kỳ trực quan sinh động.

Ôn Dược nhìn con gái bị người đàn ông khác nắm tay, nhìn dáng vẻ dính sát kề cận của hai người, đầu óc vang lên những tiếng “Ong ong” chát chúa, sắc mặt nhanh chóng thay đổi: “Hai đứa?!”.

Ôn Trị Nhĩ tựa như bị một cây gậy nện vào đầu, tiến lên một bước nói: “Lương Yến Tân, anh có định giải thích không đây?”.

Nhìn bố và anh trai trở mặt ngay tại chỗ, Ôn Thư Du hốt hoảng run bần bật.

“Cậu muốn nghe giải thích, tôi đang chuẩn bị nói đây”.

Khuôn mặt Lương Yến Tấn không hề biến sắc, nói rành rọt: “Miên Miên và tôi đang yêu nhau, trước đây không nói là vì không có cơ hội thích hợp”.

Anh càng nói, sắc mặt Ôn Dược và Ôn Trị Nhĩ càng khó coi, đến cùng dường như cả hai đều trở nên xanh mét tức giận.

“Lương Yến Tân, anh…”.

“Đây không phải chỗ để nói chuyện, chúng ta đổi chỗ khác rồi nói”.

Ôn Trĩ Nhĩ định lên tiếng chất vấn nhưng đã bị câu nói này chặn ngang. Bản thân anh cũng khó tin nhìn người đàn ông với dáng vẻ ung dung bình thản trước mặt, không nhịn được siết chặt nắm đấm.

“Trị Nhĩ”.

Triệu Đường Như một tay giữ chặt ông chồng đang vật lộn giữa kinh ngạc và tức giận, vừa phải lên tiếng nhắc nhở: “Đừng nói gì vội, làm như Yến Tân nói, chúng ta tìm chỗ khác”.

Bà vừa nói xong, hai người bên cạnh mới miễn cưỡng kiềm chế cảm xúc, nhưng cũng chẳng có vẻ mặt gì tốt cho lắm.

“Tốt nhất là anh nên giải thích rõ ràng”. Ôn Trị Nhĩ nghiến răng, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người đang nắm tay, đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt của Ôn Thư Du.

Bốn mắt nhìn nhau, anh tức giận trừng mắt liếc em gái, vẻ mặt như muốn viết đầy đau đớn và nỗi hận rèn sắt không thành thép.

Ôn Dược bên cạnh hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bước ra phía ngoài. Nhưng chưa đi được mấy bước, ông bỗng nhiên quay đầu lại nói oang oang: “Miên Miên, lại đây”.

Lực nắm trên bàn tay cô khẽ nới lỏng, Ôn Thư Du ngẩng đầu nhìn người bên cạnh theo bản năng.

“Em qua đi”. Lương Yến Tân vuốt ve đầu ngón tay cô.

“Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân làm gì”. Ôn Dược cau mày, “Hơn nữa, nó là con gái của tôi, nghe thấy tôi gọi ắt sẽ qua, cậu giả vờ rộng lượng thế làm gì”.

“Bố!”. Ôn Thư Du cười khan, vội rụt tay lại chầm chậm bước đến ôm bố mình, “Đừng giận mà, con về nước đáng lẽ phải là chuyện vui chứ?”.

Người trong nhà không chỉ không tươi cười niềm nở mà thậm chí biểu cảm của bố và anh hai cứ như nhìn thấy kẻ thù vậy. Đến nỗi cô còn hoài nghi trước giờ bọn họ có từng thực sự giao hảo với nhau hay không…

Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ không nể mặt của họ với Lương Yến Tân.

Nghe thấy con gái nói vậy, Ôn Dược tức đến nghẹn họng.

Chuyện vui? Nếu là một chuyến về nước đơn giản thì dĩ nhiên ông sẽ vui, nhưng nào ngờ vừa gặp đã úp cho ông một bất ngờ như sét đánh giữa trời quang thế này!

Ôn Dược hé môi muốn bộc phát, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ thấp thỏm rón rén lẫn ánh mắt trông mong của con gái.

Đầu óc trống rỗng, nghĩ đến lời vợ nhắc nhở vừa rồi, ông đành hừ một tiếng quay ngoắt đi.

“… Bố?”. Ôn Thư Du thử gọi một tiếng thăm dò.

Thấy bố cứ xụ mặt không thèm để ý đến mình, cô có chút nhức đầu, lặng lẽ thở dài. Cô lại lén quay người sang bên này tìm kiếm Triệu Đường Như vẫn bình tĩnh nhất nãy giờ, lộ ra ánh mắt khẩn cầu với mẹ.

Nào ngờ đối phương cũng lạnh lùng liếc nhìn cô, vẻ mặt phức tạp rồi quay mặt đi.

Ôn Thư Du hậm hực thu hồi ánh mắt, cũng chẳng hề hy vọng Ôn Trị Nhĩ có thể giúp đỡ, dù sao thì phản ứng của anh hai cô còn khoa trương hơn cả Ôn Lãng Dật…

Mấy người đi đến bãi đậu xe, Ôn Trị Nhĩ đè nén kích động muốn đánh người, đột nhiên nhận ra hình như hôm nay có người lại bình tĩnh quá mức.

“Ôn Lãng Dật”, anh quay đầu híp mắt tra hỏi, “Sao hôm nay anh im lặng thế?”.

Ôn Trị Nhĩ tuyệt đối không tin Ôn Lãng Dật không hề tức giận đối với chuyện này. Vì đây chính là chuyện mà hai người có ý kiến gần với nhau nhất và cũng rõ ràng quan điểm lẫn thái độ của đối phương nhất.

“Em nghĩ ai cũng kích động như em hả”, Ôn Lãng Dật cười nhạo nhìn em trai, “Muốn đánh người hả? Đánh rồi thì được gì, chỉ khiến Miên Miên ghi hận mà thôi”.

“Em là anh trai của con bé, chẳng lẽ em ấy còn có thể ghi hận em vì người ngoài?”.

“Không tin hả? Không tin thì thử xem”.

Ôn Trị Nhĩ nhíu mày, nỗi lòng uất nghẹn, cuối cùng lại quay đầu liếc nhìn Ôn Lãng Dật, tự nhiên thấy ngứa mắt muốn nói móc mấy câu: “Giọng điệu của anh cứ như oán phụ ấy nhỉ”.

“Như nhau cả thôi”.

Ôn Lãng Dật lạnh mặt bước nhanh, tránh phải đi chung với ông em trai lắm điều.

Ôn Thư Du vẫn thấp thỏm ngoan ngoãn đi bên cạnh Ôn Dược, thậm chí còn không dám quay đầu nhìn phía sau một chút.

Đến đích, lúc chuẩn bị xuống xe, Ôn Dược bỗng ý thức được điều gì đó không đúng bèn làu bàu oán hận nói: “Dựa vào cái gì mà tôi lại phải để cậu ta dắt mũi đi? Cậu ta muốn nói thì nói, nói đâu đi liền đi đó hả?”.

“Được rồi, ông bớt chút đi”. Triệu Đường Như nhíu mày, huých khuỷu tay sang người bên cạnh: “Lớn tuổi như vậy rồi mà còn không bình tĩnh bằng phận con cháu nữa”.

Ôn Dược nghẹn họng nói: “Cậu ta muốn bắt con gái tôi, đương nhiên là cậu ta phải bình tĩnh rồi!”.

“Vậy thì người làm bố như ông càng phải bình tĩnh chứ”.

Nói xong, Triệu Đường Như khẽ nhấc cằm, tư thái tao nhã bước lên bậc thang, bỏ mặc chồng và hai đứa con trai phía sau.

Đây là “Lộc Sam công quán” thuộc sở hữu của Lương Yến Tân, hôm nay cũng không mở cửa cho những hội viên thường xuyên lui tới nên không gian càng thêm phần trang trọng, trầm lặng.

Bước đến cửa, nhân viên đeo găng tay trắng đẩy cửa lớn, lễ phép nói: “Lương thiếu, phu nhân đã chờ bên trong”.

Triệu Đường Như có chút kinh ngạc, nhưng nhìn thấy không khí trịnh trọng lúc này bèn cảm thấy đây là chuyện trong dự liệu, “Mẹ cháu cũng đến hả?”.

Lương Yến Tân xoay người, gật đầu: “Mẹ cháu cũng không biết chuyện, cháu định nhân cơ hội này nói một thể”.

“Anh nói muốn giải thích, kết quả lại lợi dụng cơ hội này để hai nhà gặp mặt làm thân hả?”. Ôn Lãng Dật cong môi châm chọc, trầm giọng nói: “Ấp ủ tư tâm nhảy thẳng đến bước này, không thích hợp lắm đâu?”.

Lời này dường như mồi lửa châm ngòi hỏa khí trong đầu Ôn Dược: “Không được, tôi không đồng ý, quá hoang đường”.

“Đương nhiên không phải tư tâm, chỉ vì mẹ tôi cũng không biết chuyện, chúng ta không thể nói chuyện rõ ràng nhưng lại tiếp tục giấu bà ấy chứ”.

Sắc mặt Lương Yến Tân vẫn bình đạm đúng mực, nói xong còn cong khóe môi như mỉm cười khiêm tốn lịch sự.

Lý do quá đường hoàng hợp lý, mấy người cho dù có phản ứng vì cuộc gặp đông đủ bất ngờ này chăng nữa thì cũng không thể lấy được cớ gì thoái thác.

Cách giải quyết duy nhất lúc này đó là mặc kệ, cứ thế rời đi, chẳng thèm quan tâm thể diện hay tình cảm. Nhưng dù sao cũng có quan hệ cá nhân ngần ấy năm, bọn họ tự hiểu bản thân mình cũng không thể làm vậy.

Hơn nữa Ôn Thư Du bên cạnh vẫn luôn thấp thỏm bất an… Ôn Dược lại hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt nơi con gái nhỏ, xụ mặt chẳng nói chẳng rằng.

Nhưng…

Đúng là Ôn Thư Du đang bất an. Sự bất an đó cũng vì lo lắng người nhà cô sẽ tức giận rồi bỏ đi, nhưng cô bất an cũng không chỉ vì điều này.

Cô cụp mắt cắn môi oán hận, tiếp đó ngẩng đầu lên chớp nhoáng trừng mắt liếc người đàn ông cách đó mấy bước.

Thật quá đáng! Người đàn ông này thật quá gian xảo! Không chỉ lùa cả nhà cô vào cái bẫy anh đã chuẩn bị sẵn mà ngay cả cô cũng bị ánh tính kế lôi vào.

Rõ ràng anh không nói hôm nay gia đình hai bên sẽ đến đông đủ, chuyện này có khác gì gặp phụ huynh hai bên đâu! Cô vẫn chưa chuẩn bị tốt việc lấy thân phận bạn gái để gặp mẹ của anh mà!

Nhân viên phục vụ đưa họ đến trước cửa phòng riêng, gõ cửa ba tiếng nhẹ nhàng sau đó mới đẩy cửa ra.

“Mời các vị vào”.

Người ngồi bên trong dừng lại một chút, đặt chiếc ly trên tay xuống rồi đứng dậy, ánh mắt đảo xung quanh một vòng, sắc mặt dần hiện ra vẻ kinh ngạc lẫn khó hiểu.

“Chuyện này…?”.

“Âm Dung”. Triệu Đường Như gật đầu với vẻ mặt phức tạp.

Lần trước gặp mặt hai người còn là bạn, lần này gặp lại vậy mà thoáng chốc đã biến thành thông gia. Bà chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ kết thông gia với nhà họ Lương.

“Đường Như, có chuyện gì thế, sao mọi người đều ở đây cả vậy?’. Vừa nói, Dư Âm Dung vừa quay đầu nhìn người bên cạnh.

Triệu Đường Như miễn cưỡng nở nụ cười: “Bà thật sự cũng không biết gì à?”.

“Đúng thế, Yến Tân chỉ nói với tôi có việc muốn nói, bảo tôi cứ ở đây chờ”.

Không khí giữa mọi người bất chợt tràn ngập sự xấu hổ lẫn trầm mặc.

“Mọi người ngồi đi đã”. Lương Yến Tân bình thản nói.

Nhân viên phục vụ lập tức đến kéo ghế ra sau.

Dư Âm Dung nhẹ nhàng thở phào, lại ngồi trở về vị trí của mình.

Ở tuổi này rồi mà bà còn phải nói dối giả ngu, đúng là ném hết mặt mũi, vậy mà trông dáng vẻ đứa con trai của bà còn bình tĩnh hơn người làm mẹ như bà gấp bội.

Bà có thể giữ được sự bình tĩnh ung dung là dựa vào kinh nghiệm và trải đời, còn con trai bà đơn thuần chỉ vì không biết xấu hổ.

Có điều, nhìn sắc mặt những người nhà họ Ôn, Dư Âm Dung cũng biết họ đã tức giận không ngoài dự đoán, cũng vì vậy nên bà mới cảm thấy lo lắng sốt ruột.

Vừa nghĩ bà vừa cẩn thận ngẩng đầu quan sát kín đáo.

Cô gái nhỏ phía đối diện cởi chiếc áo khoác màu nhạt đưa cho phục vụ, tóc mai vén gọn gàng, hai má trắng nõn ửng hồng không biết là vì căng thẳng hay thẹn thùng, nói chung từng cử chỉ hành động đều vô cùng khiến người khác sinh ra cảm mến yêu thương.

… Một cô gái tốt như vậy lại bị con trai mình mắt trước mắt sau lặng lẽ dụ dỗ mất, nhà người ta tức giận cũng là lẽ thường tình.

Sau khi mấy người ổn định chỗ ngồi, Dư Âm Dung gợi đầu câu chuyện, giọng điệu vừa ôn hòa vừa vui vẻ, ý đồ hòa hoãn không khí căng thẳng.

“Trịnh trọng nghiêm túc thế này là muốn nói chuyện gì đây?’.

Triệu Đường Như đưa mắt nhìn chồng và con trai đang đen mặt ngồi bên cạnh; bà nhìn đối phương, giọng điệu phức tạp nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn.

Có xấu hổ, có tức giận, có bất lực… mặc dù bà bận tâm giao tình thường ngày với Dư Âm Dung, nhưng lúc này đâu còn gì che giấu được.

“Nói chuyện con trai bà bắt mất con gái tôi đấy”.

Bình luận

Truyện đang đọc