EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Lương Yến Tân nheo mắt, nụ cười xuất hiện khi nhìn thấy biểu hiện của thỏ con đã biến mất. Anh nhìn chằm chằm vào câu nói kia, sắc mặt không chút thay đổi buông điện thoại xuống.

Mặc dù cô mắng Ôn Lãng Dật nhưng anh cũng không quá vui vẻ… muốn mắng thì mắng, cô nhóc còn kéo theo cả anh.

“Anh cười gì thế?”. Ôn Lãng Dật nghe thấy tiếng cười khẽ đó, nhíu mày quay đầu sang.

“Không có gì”. Lương Yến Tân giật khóe môi, một tay nghịch điện thoại thản nhiên nói: “Có lẽ Miên Miên sẽ nói lại với cậu mấy lời này”.

Ôn Lãng Dật nhíu mày, bị loại cảm giác bị cho ra rìa châm ngòi chút tức giận: “Con bé nói gì?”.

Đối phương lại làm như không nghe thấy gì đi sang một bên, anh lấy điện thoại đi động gọi điện thoại cho nhân viên giao phó công việc.

Bên này hai người không hợp nhau lắm, nhưng bầu không khí bên kia giữa Ôn Thư Du và Tống Gia Ninh lại hoàn toàn trái ngược.

Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện dài dòng nên Tống Gia Ninh chỉ giải thích ngắn gọn, đương nhiên nếu muốn chi tiết hơn hiện tại thì cô ấy cũng nói không nên lời.

Dù sao cũng là lén lút sau lưng yêu đương với anh trai của bạn thân…

“Khi còn là sinh viên năm nhất hai người đã…?!”. Ôn Thư Du trợn tròn mắt.

Tống Gia Ninh xấu hổ: “Lần đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì”.

“Nhưng chuyện lớn như vậy, kiểu người khó lường như anh trai mình thì không nói, sao cậu cũng có thể giấu giếm được, mình không hề phát hiện chút dấu vết nào cả”.

“Có phải chuyện gì lớn đâu, chỉ là một sự cố nhỏ trong lúc say thôi mà”.

“Sự cố nhỏ?”. Ôn Thư Du mím môi cười khẩy, nhẹ nhàng đụng vào cánh tay đối phương: “Thì ra trong mắt cậu đó chỉ là một chuyện nhỏ à”.

“Cậu đừng chọc mình nữa”. Tống Gia Ninh che mặt, vùi đầu một lúc không biết suy nghĩ gì, đột nhiên ngẩng đầu lên bỏ hai tay xuống, nghiêm nghị nhìn cô: “Miên Miên”.

“… Có chuyện gì vậy?”.

“Cậu… cậu có để ý không?”.

“Để ý chuyện gì?”.

Vẻ mặt của Tống Gia Ninh trở nên không được tự nhiên: “Để ý chuyện của mình và anh cậu”.

“Mình phải để ý cái gì”. Ôn Thư Du đột nhiên hiểu ra ý của cô ấy: “Mình mừng còn không kịp ấy chứ!”.

Sau đó, cô liệt kê từng lý do một, đây đều là những tính toán trước kia khi tưởng tượng đến khả năng giữa Khúc Vân Chu và Ôn Trị Nhĩ, lúc này cô không kìm được càng nói càng kích động.

“Mình chỉ hơi sốc, bởi vì mình chưa bao giờ tưởng tượng ra khả năng này, nhưng tất nhiên mình rất vui khi cậu và anh trai mình yêu nhau!”.

Tống Gia Ninh thở phào nhẹ nhõm, xoa nhẹ khuôn mặt còn chưa hạ nhiệt, cuối cùng ngước mắt nhìn về phía bên cạnh.

Hai người liếc nhìn nhau, cuối cùng không hẹn mà cùng bật cười.

“Không chỉ có mình, chắc chắn bố mẹ mình cũng sẽ rất vui mừng. Bọn họ đều thích cậu như vậy, còn đang chán ghét anh trai mình vì không tìm được bạn gái kìa”.

Tống Gia Ninh vội vàng nhắc nhở: “Đừng nói cho người nhà cậu biết vội”.

“Biết rồi”. Ôn Thư Du cười hì hì nói, tỏ vẻ hiểu biết: “Mình hiểu mà”.

“Hai đứa nhóc này còn chưa thì thầm xong hả?”. Ôn Trị Nhĩ bị phái tới tìm người.

“Hết chuyện rồi, em đang chuẩn bị về đây”. Hai người ngầm nhìn nhau, sau đó lẽo đẽo theo sau Ôn Trị Nhĩ trở về.

Đi được nửa đường, Ôn Thư Du không nhịn được che miệng ghé bên tai Tống Gia Ninh nói nhỏ.

“Nếu chuyện của hai người đã bắt đầu sớm như vậy, anh trai mình thế mà còn không biết xấu hổ ghét bỏ Lương Yến Tân khi phát hiện ra mình yêu người lớn tuổi hơn. Anh ấy lớn hơn cậu bảy tuổi, không phải cũng là trâu già thích gặm cỏ non sao”.

Nói xong, cô không đợi đối phương trả lời mà nhịn cười nói tiếp: “Nhưng mà mình rất bội phục cậu đấy, cứ như vậy mà hạ gục anh trai mình, mình và mẹ mình còn tưởng anh ấy muốn độc thân cả đời”.

“Phục mình không bằng phục chính cậu trước đi”. Tống Gia Ninh nháy mắt với cô ra vẻ vô tội.

“…”. Ôn Thư Du chợt nghĩ đến, luận về thời gian độc thân, vẫn là Lương Yến Tân lâu hơn một chút, cũng vì vậy mà anh trở thành cái tên mà biết bao nhiêu cô gái không dám với tới.

Cô vén tóc ra vẻ thục nữ: “Đi một vòng mới thấy mình mới là người lợi hại nhất”.

Tống Gia Ninh không nhịn được cười ra tiếng, lại vội vàng nghiêm mặt chỉ chỉ bóng lưng Ôn Trị Nhĩ, cảnh báo cô cẩn thận sẽ bị nghe thấy.

“Biết rồi”. Ôn Thư Du xua tay, ra hiệu đối phương yên tâm. Nhưng trong lòng cô vẫn không kìm được hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục oán thầm hành vi tiêu chuẩn kép của Ôn Lãng Dật.

Ba người quay lại chỗ vừa rồi.

Nhận thấy Ôn Lãng Dật đang nhìn mình, Ôn Thư Du ngước mắt nhìn anh cười gượng.

Người này cũng bí mật quá đi, tẩm ngẩm tầm ngầm đã bắt mất chị em tốt của cô. Nếu không phải bận tâm đến cảm giác của Gia Ninh thì cô sẽ ăn miếng trả miếng để cho anh ấy cũng nếm thử mùi vị bị cản trở.

Đang nghĩ ngợi, người đàn ông làm bộ lơ đãng đi tới, cô cảm giác được ống tay áo của mình bị Tống Gia Ninh hơi siết lại.

Giây tiếp theo, cô bạn buông tay ra ho nhẹ một tiếng rồi rời đi.

Ôn Lãng Dật đưa mắt nhìn người đó đi xa, rủ mắt nhìn người trước mặt: “Hai người nói gì vậy?”.

“Tâm sự của chị em phụ nữ mà anh cũng muốn nghe à?”.

Anh bất lực: “ Lương Yến Tân nói em có gì muốn nói với anh à?”.

Ôn Thư Du sửng sốt, đang muốn hỏi anh có ý gì, nhưng lại đột nhiên nhớ tới lời mình muốn nói, cũng chính là câu vừa rồi cô nhất thời kích động không nhịn được mà nói với Lương Yến Tân.

Cô cố kìm nén, mở lời: “Anh thích Gia Ninh từ khi nào?”.

Ôn Lãng Dật nhìn cô, ánh mắt không thay đổi cũng không trả lời.

“Ngay cả em cũng giấu”. Ôn Thư Du cẩn thận khống chế âm lượng: “Nếu không phải hôm nay em vô tình phát hiện thì hai người có phải cũng chuẩn bị “yêu đương lén lút” không?”.

“Không biết lớn nhỏ, dám quản cả anh của em à”. Ôn Lãng Dật đưa tay xoa đỉnh đầu cô.

“Lát nữa em còn muốn chụp ảnh, đừng làm rối tóc em”. Cô trốn sang bên cạnh, hừ nhẹ: “Anh cũng quá tiêu chuẩn kép rồi đấy, rõ ràng bản thân mình cũng là trâu già gặm cỏ non, vậy mà lúc trước còn lấy lý do chênh lệch tuổi tác không đồng ý cho em yêu đương”.

Ôn Lãng Dật dừng lại thu tay về.

Dường như anh đã biết Lương Yến Tân nói câu đó là có ý gì.

“Anh và anh ta giống nhau được à? Anh nhỏ hơn anh ta ba tuổi đó”.

“Chó chê mèo lắm lông”.

Anh nghẹn họng, muốn tức giận nhưng lại bị dáng vẻ của cô em út chọc cười: “Còn ghi hận anh à? Vậy giờ bắt nạt lại anh đi”.

“Em chỉ nói sự thật thôi mà”. Ôn Thư Du cười trên sự đau khổ của người khác.

“Giờ sao, có phải còn muốn ngăn cản anh hay không?”.

“Anh coi em là người gì chứ, vì Gia Ninh em sẽ không làm như vậy, em không hy vọng nhìn thấy cậu ấy đau khổ”. Cô trầm mặc một lát, một lát sau quay đầu lại với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh, em tin ở anh, anh nhất định phải đối xử tốt với Gia Ninh”.

Cô biết Ôn Lãng Dật không phải người tùy tiện, dễ chấp nhận và dễ thỏa hiệp, bằng không anh cũng sẽ không độc thân suốt nhiều năm nay mặc sự thúc giục của cha mẹ.

Ôn Lãng Dật nhìn cô một lúc, cuối cùng nở nụ cười: “Bà cụ non”.

Nói xong, Ôn Thư Du nóng lòng chạy về bên cạnh Lương Yến Tân để khoe chiến tích của mình.

“Em nói anh ấy cũng là trâu già gặm cỏ non cho nên không có tư cách nói anh, thế nhưng anh ấy còn so đo nói mình trẻ hơn anh ba tuổi”. Cô chuyển đề tài: “Nhưng em cảm thấy em đã đáp trả rất hoàn hảo”.

“Hoàn hảo?”.

“Đúng vậy, em nói anh ấy là chó chê mèo lắm lông”. Nói xong cô ngẩng đầu cười khanh khách.

Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Thư Du đột nhiên nhận ra điều gì đó, nụ cười vụt tắt.

Không chỉ có câu này, cô còn nghĩ đến câu “cũng là trâu già gặm cỏ non” vừa xong gửi cho anh.

“Chó chê mèo lắm lông?”. Lương Yến Tân cười mà như không cười.

Cô cười gượng: “Em… em nói vậy là chỉ muốn chọc tức anh ấy thôi”.

“Chọc tức cậu ta thì lôi luôn người đàn ông của em xuống nước à?”. Anh nhéo lớp da thịt mềm mỏng sau gáy cô đầy ẩn ý, cúi xuống ghé vào tai cô: “Anh sớm đã nói cho em biết rồi, già hay không không liên quan đến tuổi tác, sau này thử một chút là biết”.

Tốt nghiệp rồi, anh sẽ không cần phải chịu đựng nữa.

……

Mọi người chụp ảnh thêm một lúc, sau đó chờ Khúc Vân Chu ban nãy đột nhiên rời đi quay trở lại, tất cả ảnh nhóm cuối cùng cũng được chụp xong.

Sau lễ tốt nghiệp, một số người lên đường về nước, còn Khúc Vân Chu quyết định ở lại Anh thêm vài ngày nữa.

Ôn Thư Du không ngạc nhiên trước quyết định này, cũng không khó để đoán nguyên nhân là vì sao. Đồng thời đối với sự quan tâm của cô, Khúc Vân Chu cũng không giấu giếm chuyện của cô ấy với Lộ Kinh Trì nữa.

“Hai người lại quay lại với nhau à?”.

“Cũng không tính là quay lại”. Khúc Vân Chu bật cười: “Dù sao trước kia chúng mình cũng không hẳn thực sự ở bên nhau. Nhưng hiện tại cũng chỉ là giai đoạn tìm hiểu, mình muốn thử trước đã”.

“Đột nhiên cảm thấy tốt nghiệp cũng không làm cho mình cảm thấy quá khó chịu”. Ôn Thư Du tựa vào vai Khúc Vân Chu cảm thán: “Dù sao mỗi người chúng ta đều thu hoạch được một chút viên mãn”.

Cô cũng chân thành mừng cho hai người bạn của mình.

“Đúng rồi, Gia Ninh sắp trở thành chị dâu của cậu, đó không phải là món quà tốt nghiệp tốt nhất à?”. Khúc Vân Chu nhịn cười nói.

Tống Gia Ninh bỗng dưng nhào tới: “Hai người các cậu còn trêu chọc mình, mình sẽ tuyệt giao luôn! Chị dâu gì, chỉ là bạn gái thôi!”.

Cả ba người cười nói rôm rả, sau náo loạn lại nằm cạnh nhau nói chuyện phiếm. Ôn Thư Du nghe hai người tâm sự về những việc lớn nhỏ và tình cảm trong quá trình yêu đương, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Đến nửa đêm, cả ba đều không kìm được cơn buồn ngủ, cùng nhau nằm xuống chiếc giường rộng rãi ngủ thiếp đi.

Tất cả hành lý đã được đóng gói rồi gửi về nhà, đặt một dấu chấm tròn trịa viên mãn kết thúc cuộc sống đại học của ba cô gái.

Lúc ra sân bay, Ôn Thư Du ngồi xe của Lương Yến Tân. Khi cô đang ngủ ở ghế sau, người đàn ông bên cạnh nắm tay cô nhẹ nhàng vuốt ve theo thói quen.

Đột nhiên, cô nghe thấy nói liên tiếp một vài âm tiết đơn giản, giống như đang trả lời điện thoại.

“Ừm”.

“Có thể”.

“Cũng không vội”.

Ôn Thư Du tỉnh lại, chớp mắt buồn ngủ, chờ anh cúp điện thoại mới ủ rũ thuận miệng hỏi: “Anh có việc gấp à?”.

“Không”. Anh nhéo đầu ngón tay cô, cúi đầu hôn cô, chậm rãi nói: “Em ngủ tiếp đi”.

Nhìn người bên cạnh mơ màng “Vâng” một tiếng lại tiếp tục ngủ thiếp đi, ánh mắt Lương Yến Tân bình tĩnh trở lại.

Có một số việc, cho dù anh muốn gấp nhưng rõ ràng cũng không thể gấp được.

Điều bất ngờ đòi hỏi phải chọn thời điểm tốt nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc