EM CHỈ MÌNH ANH NUÔNG CHIỀU

Editor: Rubybu/ Beta: Mạc

Nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm vào môi mình, Ôn Thư Du căng thẳng nắm chặt mép khăn trải bàn, tim đập thình thịch.

Trong đầu lập tức hiện ra nụ hôn lần trước trong hầm rượu.

Tuy rằng lúc ấy uống quá nhiều khiến đầu óc hơi mơ màng, lời nói và hành động cũng có phần mất kiểm soát, nhưng cô vẫn nhớ rõ cảm giác của nụ hôn đó, cũng nhớ rõ cuối cùng mình đã đắm chìm vào nó như thế nào.

Hương vị của môi lưỡi chạm vào nhau chứa đựng sự thỏa mãn và cám dỗ không thể giải thích được.

Nghĩ đến đây, Ôn Thư Du cảm thấy môi mình chợt khô khốc.

Đột nhiên, Lương Yến Tân ngước mắt lên, con ngươi màu nâu nhạt nhìn cô chằm chằm. Anh cúi người đè lên người cô, thở nhẹ, vuốt ve, hai đôi môi chỉ còn cách trong gang tấc sẽ quấn lấy nhau.

Đôi hàng mi của Ôn Thư Du run nhẹ lo lắng, cuối cùng ngập ngừng khép lại.

Người đàn ông đột ngột lui về phía sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

“Chút nữa đã quên mất yêu cầu của Ôn tiểu thư rồi”. Anh đột nhiên mỉm cười: “Phải duy trì khoảng cách bình thường giữa hai người khác giới, không được tùy tiện chạm vào người em khi chưa có sự đồng ý”.

Ôn Thư Du sửng sốt, xấu hổ mở to mắt: “Anh đùa giỡn em!”.

“Vậy vừa rồi là em mặc định đồng ý?”. Vừa dứt lời, sống lưng cô căng thẳng, cảm giác làn môi lập tức nóng lên.

Bất ngờ không kịp đề phòng, anh đột nhiên trở lại với một nụ hôn.

Ôn Thư Du ngơ ngác mở to hai mắt, còn chưa kịp mắng anh xảo trá thì đã bị người đàn ông bế lên ngồi ở mép bàn.

“Như vậy thuận tiện hơn nhiều”. Anh thì thầm nói xong lại dán vào môi cô, bàn tay nâng mặt cô nghiêng sang một bên, nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới đầy đặn của cô.

Lương Yến Tân kiềm chế hô hấp và sức lực, nhẹ nhàng hôn cô giống như đang nhấm nháp một quả anh đào.

Đầu tiên ngậm vào miệng, sau đó liếm nhẹ nhàng; nếm thử, sau đó dùng môi răng tăng lực nhẹ nhàng nghiền nó trong miệng.

Nước anh đào ướt đẫm tràn ngập giữa các ngón tay.

Ôn Thư Du vốn tưởng rằng anh sẽ không cầm chừng kiềm chế như lần trước, nhưng không ngờ ngay lúc này đây anh lại vô cùng dịu dàng, tựa như đang nâng niu dỗ dành cô.

Cảm giác hoàn toàn khác nhau, cả người cô cứ như đang giẫm lên bông.

Hai mắt cô nhắm nghiền, vô thức đưa tay lên nắm lấy cổ áo sơ mi của anh.

Mặc dù cảm giác môi lưỡi giao nhau khiến cô đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng nó lại tuyệt vời không tưởng.

Trong khi cô đang mơ màng, đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông đang dựa vào trán cô, cười khàn khàn: “Em nói xem anh đào ngọt hơn, hay là em ngọt hơn?”.

Hai má vốn chỉ ửng hồng bỗng dưng đỏ bừng lên, bàn tay Ôn Thư Du đang nắm lấy cổ áo anh chuyển sang tức giận xoay người đẩy anh ra, nhưng lực đẩy đã bị người đàn ông dễ dàng hóa giải.

“Anh chơi xấu!”. Cô phàn nàn, vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt.

Anh nhướng mày tỏ vẻ vô tội, nhưng cuối cùng vẫn vuốt tóc cô: “Anh không nhịn được”.

“Lưu manh”. Ôn Thư Du vội vàng đẩy anh ra.

“Lưu manh?”. Anh nắm  lấy cánh tay cô đang đẩy mình, quay người ôm cô đứng xuống đất, tay chống lên mép bàn bên cạnh cô: “Vậy mà đã gọi là lưu manh hửm?”.

“… Em đi rửa tay”. Cô cụp mắt xuống, giả vờ không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, vòng qua anh rồi nhanh chóng chạy vào phòng tắm.

……

Sau khi rửa tay xong đi ra, Ôn Thư Du không nói tiếng nào chạy thẳng vào phòng bếp lấy một chiếc đĩa sạch, bữa sáng quá nhiều đó cuối cùng cũng bị cô chia làm hai phần.

Cô ăn bữa sáng dưới ánh mắt như đang chăm một đứa trẻ ăn cơm của anh, khi uống ngụm sữa cuối cùng, cô cảm thấy như trút được gánh nặng.

Chỉ là vệt nước anh đào trên chiếc khăn trải bàn màu trắng khiến cô càng cảm thấy như bị kim châm. Vì vậy, sau khi ăn sáng xong, cô lập tức thay ra và cho vào máy giặt.

Theo thói quen thường ngày, buổi sáng Ôn Thư Du thường đi siêu thị hoặc nhà sách, nhưng hôm nay…

Đang do dự, cô đột nhiên nghĩ ra trong siêu thị có nhiều người nên không cần ở một mình với Lương Yến Tân, cô cũng khỏi phải lúc nào cũng bị anh khiến cho đỏ mặt.

Khi nói với người đó về sự sắp xếp của mình, cô không quên nói thêm: “Đương nhiên, em thích đi siêu thị một mình hơn. Nếu có việc gì thì anh cứ đi trước, sau đó em sẽ đi một mình”.

Lương Yến Tân nhìn ánh mắt mong đợi của cô, suýt nữa bật cười: “Nếu đã nói ở bên em, đương nhiên là thời gian đều đã sắp xếp xong xuôi rồi”.

“… Ồ”. Nhất thời biểu cảm của cô hơi chùng xuống, mím môi bất đắc dĩ.

“Anh đến nước Anh thì công việc trong nước phải làm sao bây giờ? Anh không định về à?”.

“Vừa tới đã muốn đuổi anh đi”. Anh cười đầy ẩn ý: “Yên tâm, anh sẽ ở đây trong năm ngày tới”.

Ôn Thư Du kêu lên: “Năm ngày?!”.

“Tại anh, anh quên mất không nói”. Lương Yến Tân nhướng mày: “Lương thị có hợp tác với mấy doanh nghiệp châu Âu nên thời gian tới phải thường xuyên đi công tác”.

“Thường xuyên?”. Cô trợn tròn mắt: “Anh lấy việc công làm việc tư!”.

Đáng tiếc, người đàn ông càng tỏ vẻ bình tĩnh thoải mái: “Cơ hội đưa tới cửa, tại sao lại không chớp lấy?”.

Ôn Thư Du nghẹn ngào, bị lời nói của anh chặn lại không biết phải phản bác như thế nào.

Lương Yến Tân ung dung nhìn cô cười, con ngươi màu nâu nhạt nhìn từ góc độ này tối hơn một chút, ánh mắt nặng trĩu chất chứa chút ý tứ không thể đoán định.

Ngoài miệng nói những lời kia cứ như là anh đang chuẩn bị thả dây câu dài câu cá lớn, nhưng ánh mắt hiển nhiên lại không có kiên nhẫn như vậy.

Ôn Thư Du biết cô chính là con cá mà anh để mắt tới.

Cô ngây người nhìn anh một lúc, khi anh đột nhiên di chuyển trông như đang định đi về phía cô, cô bỗng dưng định thần lại rồi nhanh chóng quay người, cố gắng bình tĩnh nói: “Em, em đi thay quần áo”.

Cửa phòng ngủ “Cạch” một tiếng, nhẹ nhàng đóng lại.

Mười phút sau, cánh cửa lại bật mở.

Cô gái trẻ tuổi mảnh mai bước ra, nhưng giờ phút này đã càng thêm mấy phần hương vị thiếu nữ.

Cô mặc một chiếc váy màu kem với tay áo búp bê, mái tóc dài bồng bềnh mềm mại buông xõa, một phần nhỏ ôm lấy khuôn mặt, làm cho đôi mắt hạnh nhân của cô hơi cong lên trông rất ngây thơ và ngoan ngoãn.

Lương Yến Tân nheo mắt lại.

Anh nhớ lần gặp cô ở dinh thự Sơn Môn năm năm trước, cô cũng mặc một chiếc váy trắng.

Thoáng chốc, hai khoảnh khắc như hòa làm một.

“Chú Lương”.

Anh sững người, bàn tay đặt trên lưng ghế đột ngột siết chặt.

“Chú Lương, có thể đi rồi”. Cô chớp mắt, ánh mắt cố gắng bình tĩnh lướt qua anh, sau đó nhìn về phía cửa phòng khách.

Hết lần này đến lần khác, cô khiến trái tim anh vừa mềm nhũn vừa rục rịch ngứa ngáy.

Cố ý tra tấn anh chăng?

Lương Yến Tân tự cười giễu cợt, nhìn cô như vậy càng khiến cho anh có cảm giác tội lỗi, cứ như thể anh là một tên khốn chuyên đi dụ dỗ những thiếu nữ ngây thơ vô tội vậy.

Tuy nhiên, cảm giác tội lỗi ấy cũng thoáng qua mà thôi.

Yết hầu của anh khẽ chuyển động, bất chợt mỉm cười: “Chú?”.

Lương Yến Tân chậm rãi đi tới, cắn răng hừ cười sau lưng cô, giọng điệu mơ hồ trêu chọc: “Chú nào sẽ làm như vậy với em?”.

Như vậy?

Ôn Thư Du lập tức liên tưởng đến đủ loại “như vậy” của anh, hai má chợt ửng hồng, xoay người đẩy người đàn ông một cái, buồn bực thở mạnh cầm túi xách và chìa khóa bên cạnh đi ra cửa.

Lương Yến Tân cụp mắt cầm áo khoác ở bên cạnh, nhấc gót bước theo sau.

Chiếc ô tô đang đỗ ở tầng dưới của căn hộ, một người tài xế trông không quen đang ngồi ở ghế lái. Ôn Thư Du đoán người này có lẽ là người phụ trách lịch trình của Lương Yến Tân ở Anh.

Cô đi đến phía sau Lương Yến Tân, anh mở cửa xe phía sau ra, còn không quên đặt tay bảo vệ đỉnh đầu cho cô.

Ôn Thư Du ngồi ở ghế sau, nhân lúc người đàn ông vòng sang phía bên kia để lên xe, cô khẽ đưa tay vén mái tóc xõa, sờ lên vành tai đang nóng rực của mình.



Vào siêu thị, trong lòng Ôn Thư Du luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Tại sao tự nhiên cô và Lương Yến Tân lại cùng nhau đi siêu thị…?

Đây rõ ràng là một chuyện rất thư thái và dễ chịu, nhưng bây giờ cô đi trước, người đàn ông đang đẩy xe phía sau, dường như cô thậm chí còn không thể đi được.

Hai người đi ngang qua khu ăn vặt trước, ánh mắt Ôn Thư Du không tự chủ được liếc về phía thức ăn mình thích nhất. Nhưng nghĩ đến người phía sau, cuối cùng cô cũng chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng rồi lướt qua.

Đi ngang qua gian đông lạnh, cô dừng lại chuẩn bị lấy một ít sữa chua và nguyên liệu nấu ăn khác, kết quả lại phát hiện người đàn ông phía sau đã dừng lại, lúc này anh đang đứng bên cạnh xe đẩy hàng chăm chú nhìn hàng hóa trên kệ.

Mà trong xe đẩy không biết từ khi nào đã có một đống đồ ăn vặt, hầu hết đều là vị dâu tây.

Anh cau mày nhìn xung quanh, giơ tay lần lượt lấy sữa chua trước mặt xuống. 

Mặc dù trong đầu chợt hiện lên một ý nghĩ nào đó khiến Ôn Thư Du muốn bật cười, nhưng… cô thật sự cảm thấy bây giờ anh trông giống như một người cha già…

“Những thứ này… Anh lấy chúng khi nào vậy?”.

Người đàn ông hơi nghiêng người bỏ đồ vào trong xe ngước mắt nhìn lại: “Vừa nãy”.

“Em cũng chưa nói là muốn ăn vặt mà…”. Đầu ngón tay cô nghịch mấy túi đồ ăn vặt trong xe, hơn nữa còn có vị dâu tây!

Có lẽ nào, anh còn nhớ lần đó Ôn Trị Nhĩ lỡ miệng nói cô thích uống sữa lắc dâu tây?

“Không thích à?”. Anh chống tay vào xe, nhìn cô chằm chằm: “Thế anh đặt trở lại nhé?”.

Ôn Thư Du cười khan một tiếng: “Lấy cũng lấy rồi, giờ bỏ lại cũng phiền phức”.

Lương Yến Tân nhếch môi, nhìn hai má và vành tai ửng hồng của cô, bàn tay bỗng nhiên hơi ngứa ngáy.

Anh bình tĩnh như không nắm chặt tay, sau đó thả lỏng ra rồi nắm lấy tay lái xe đẩy: “Còn muốn ăn gì nữa không?”.

Do dự nhìn người đàn ông một cái, thấy anh ung dung nhướng mày, Ôn Thư Du ho nhẹ một tiếng, chớp mắt: “Muốn ăn bánh su kem và bánh ngọt”.

Dù sao cũng đã lấy nhiều đồ ăn vặt như vậy, một hai cái này cũng không tính làm gì.

“Đi thôi”.

Nghe vậy, cô lập tức đi theo phía sau người đàn ông, tuy rằng đã cố gắng hết sức che giấu tâm tình, nhưng cô vẫn để lộ ra sự thoải mái từ hàng lông mày và khóe môi.

Hai người dừng trước kệ hàng, Lương Yến Tân đang muốn giơ tay lên lấy, lại bỗng nhiên nhận ra điều gì đó nhíu mày.

Anh quay đầu lại nhìn cô gái nhỏ đang nhìn chằm chằm lên giá hàng, trầm ngâm nói: “Em ăn ít như vậy là vì bình thường chỉ lo ăn vặt không ăn cơm đúng không?”.

Làm gì có chuyện đó, anh cho rằng cô còn là một đứa trẻ sao! Ôn Thư Du bất mãn: “Mỗi ngày ăn bao nhiêu, bản thân em đều có kế hoạch”.

Nhận thấy người trước mặt lại muốn xù lông, anh giơ tay xoa đỉnh đầu cô: “Ừ, ngoan”.

Với giọng điệu bao dung và dịu dàng, trái tim Ôn Thư Du run lên, lập tức im lặng.

Lúc thu tay về, động tác của Lương Yến Tân đột nhiên dừng lại, cụp mắt nhìn cô cười nhạt: “Anh đang theo đuổi một người phụ nữ hay đang nuôi một cô con gái vậy?”.

Hai người đang đứng đối diện nhau thì đột nhiên có người hét lên: “Ôn?”.

Ôn Thư Du đang muốn đẩy tay Lương Yến Tân, nghe thấy tiếng gọi này bèn sững người, sau đó nhanh chóng quay người lại. Nhìn rõ bóng dáng phía sau, cô cố nén sự bối rối và ngượng ngùng khi bị người quen nhìn thấy, mỉm cười đáp: “Gavin, thật là trùng hợp”.

Chàng thanh niên mắt xám nhìn qua có vẻ kinh ngạc, nhưng là ngạc nhiên nhiều hơn: “Sao cậu lại trở về sớm vậy?”.

“Câu lạc bộ có chuyện cần giúp đỡ, vì thế…”.

Gavin gật đầu, ánh mắt chuyển sang người đàn ông bên cạnh cô, mỉm cười và hỏi: “Đây là bạn trai cậu à?”.

“Đương nhiên không phải!”. Ôn Thư Du lập tức phủ nhận: “Anh ấy là… là anh trai tôi”.

Vẻ mặt chàng thanh niên hơi thả lỏng: “Tôi cũng đoán vậy, so với cậu thì anh ấy trưởng thành hơn nhiều”.

Phụ nữ châu Á luôn trông trẻ hơn, mà cô gái trước mặt không chỉ trẻ tuổi mà cách trang điểm ngày hôm nay còn càng khiến cô trông thêm phần thiếu nữ.

Có lẽ đó là anh cả của cô ấy, chắc vậy? Gavin suy nghĩ trong lòng.

Vừa dứt lời, Lương Yến Tân đột nhiên cau mày.

Ôn Thư Du cười gượng hai tiếng, trong lòng âm thầm hả hê.

Đột nhiên, Gavin lại hỏi cô: “Nhân tiện, Ôn, gần đây tôi đang học tiếng Trung, có lẽ tôi có thể thử chào anh trai của cậu”.

Nói xong, anh ta cau mày suy tư một lát: “Để tôi nghĩ xem từ “anh trai” trong tiếng Trung nói như thế nào”.

“Có lẽ là “Shu”… “Shu” phải không?”. Gavin ấp úng phát âm ra hai tiếng, hơi ngượng ngùng cười nhạt, rồi háo hức nhìn Lương Yến Tân: “Xin chào chú Ôn”.

—–

Bình luận

Truyện đang đọc