EM LÀ NGƯỜI CỦA TÔI

Cánh tay Khải Vệ ôm lấy eo cô, nhất bổng cô lên đặt lên đùi mình. Hai ngón tay thoải mái cởϊ áσ ngực cô ra bàn tay kia thì kéo lấy khóa váy cô.

Hân Nghi vội ngăn lại, sắc mặt hoảng loạn đứng lên

-Anh điên à, đang ở công ty.

Khải Vệ không để lời cô vào tay cúi đầu cắn một cái vào ngực Hân Nghi. Hân Nghi đau la lên một tiếng

-Aaa...

-Nghi Nghi mấy ngày nay anh đã dung túng cho em rồi, bây giờ anh không thể chịu được nữa._Giọng nói của người đàn ông càng trở nên khàn đặc và thô ráp cùng theo đó là hành động xâm nhập một lần nữa.

Hân Nghi cố vặn người đứng dậy, ngay ở phòng làm việc mà anh lại không đóng rèm nếu ai đi ngang nhìn vào đều có thể thấy.

-Chúng ta vào trong đi.

Hân Nghi vừa dứt lời Khải Vệ không đợi được nữa bế cô vào phòng nghỉ phía sau, Khải Vệ buông cô xuống giường rồi nhanh chóng cởϊ áσ quăng xuống đất.


Tay phải anh lần mò xuống hạ thân cô, sau khi tìm được hoa tâm thì dùng lực miết một cái khiến cô run lên và chân hơi khép lại.

Anh thích thú trêu đùa điểm nhạy cảm này và dần dần cũng buông môi cô ra rồi hôn dọc từ xương quai xanh đến chiếc bụng phẳng của cô. Khải Vệ lấy tay ra ôm eo cô, mắt nhìn trừng trừng hoa nguyệt anh bỗng dưng muốn nếm thử nó. Khải Vệ khum sát mặt xuống phía ngoài thì Hân Nghi lấy tay che lại

-Vệ đừng....

Khải Vệ bị hành động của cô ngăn lại, anh lấy bàn tay Hân Nghi ra và hôn lên bàn tay ấy, anh khẽ cắn lên đùi Hân Nghi rồi lại tiếp tục cho tay vào lần này anh cho cả hai ngón khiến nơi kia nhanh chóng tiết ra nhiều chất dịch. Vách tường thịt đã lâu chưa  vào nên khi cho di vật vào cũng khiến nó co bóp đem ngón tay anh cắn chặt.

Anh cảm nhận được sự căng cứng của phân thân nên rút tay ra và đem dị vật cho vào, đã vài ngày không làm nên nơi ấy Hân Nghi cũng bắt đầu nhỏ hơn càng hút chặt dị vật anh khiến Khải Vệ nhất thời khó vận động.


Anh dùng tay cố mở chân Hân Nghi ra rộng hơn để tiện cho việc di chuyển nhưng do đau nhức mà Hân Nghi không muốn mở rộng chân ra nhưng cô biết nếu không mở chỉ khiến cả hai khó chịu hơn, Hân Nghi dần dần mở ra một tí để cho anh đi sâu vào trong hơn. Khải Vệ dùng lực mạnh đẩy sâu vào trong nhưng vẫn không được như ý anh muốn, Hân Nghi đau la lên và tức giận đánh vào ngực anh.

Khải Vệ hôn lên môi cô đem tiếng kêu Hân Nghi nuốt vào, cánh tay tìm đến nơi hai người kết hợp mà khẽ xoa lên hoa tâm giúp cô bớt căng thẳng. Anh xoa mấy cái đã bắt đầu động thân rút ra cắm vào, tay cũng đưa lên bộ ngực mà xoa nắn.

-A, Vệ nhẹ một tí.

Cô vừa mở miệng rên nhẹ thì Khải Vệ như được uống thuốc kíƈɦ ŧìиɦ, dị vật to lớn một lần nữa cho vào chèn ép hoa nguyệt của cô như muốn xuyên thẳng qua đáy huyệŧ của cô vậy.


-Aaaaa, anh lại bắt nạt em.

-Không là anh đang cưng chiều em.

Khải Vệ bóp chặt mông Hân Nghi, không chút mệt mỏi dùng sức va chạm hai vật liên tục ma sát vào nhau thỉnh thoảng còn phát ra tiếng va chạm hai cơ thể khiến ai nghe cũng đỏ mặt. Anh thật sự không muốn dừng lại chút nào ăn chay lâu ngày như vậy giờ đây anh chỉ muốn hóa sói.

Hân Nghi không nói thêm câu nào chỉ cố gắng phối hợp, thân thể cô khẽ cong lên nghênh hợp, như đáo trả lại sự kíƈɦ ŧìиɦ mà không ngừng co rút....

Hân Nghi mơ hồ phát ra tiếng rêи ɾỉ mê hồn, đầu ngón tay bấu chặt lưng anh thân thể cũng bắt đầu mềm nhũn ra theo thời gian dần dần trở nên yếu sức.

Hân Nghi vốn không thể nào thích nghi được với sự mạnh bạo cùng sức bền của anh, đến khi yết hầu anh khẽ gầm lên một tiếng, toàn bộ thân thể Hân Nghi căng lên cơ thể mềm mại một lần nữa căng cứng như sợi dây cung, cái miệng nhỏ hé mở, ý thức dường như tan rã...
Khải Vệ rút khỏi cơ thể cô, đầy yêu thương vuốt ve gương mặt cô và kéo người Hân Nghi lại sát người mình, phần lưng cô giờ đây đối diện với ánh mắt anh. Cả người không còn chút sức lực Hân Nghi để cho Khải Vệ tùy ý xếp đặt khóe miệng nhỏ giờ đây chỉ có thể khẽ cất lên tiếng kêu mê hoặc.

Hân Nghi không ngờ anh lại đổi phương thức xâm lược khá, anh quỳ giữa hai chân cô hung hăng đưa thắt lưng thẳng tiến tận nơi sâu thẳm của cô. Hân Nghi như bị gọi về từ cỏi chết bất lực trừng mắt nhìn anh.

Khải Vệ khẽ cuối xuống hôn lên tấm lưng tuyết trắng, đôi môi mỏng nóng rực miêu tả lại từng đường cong trên cơ thể cô. Thân thể cô thật sự rất thơm, một mùi hương cơ thể đặc trưng và sự mềm mại cùng sự khít chặt của cơ thể Hân Nghi khiến Khải Vệ trở nên điên cuồng động tác càng thêm cuồng dã.
Cô cảm giác được lưng mình đang dựa vào lồng ngực vững chảy và ấm áp. Tiếng thở của anh rất lâu sau mới trầm ổn lại, ngón tay anh vuốt ve lên vai cô.

Trên trán anh những giọt mồ hôi ly ti vẫn còn chưa rút đi. Khải Vệ nằm được một lúc thì ngủ say, Hân Nghi gối lên ngực anh không nhúc nhích và quan sát.

Cô cảm thấy vẻ mặt anh thật lạ vì đến khi đi ngủ cũng không mấy thoải mái dễ chịu, vẫn toát ra khí thế lạnh lùng và không dám tiếp xúc.

Hân Nghi nằm quan sát anh và tay vẻ dọc cái mũi cao thẳng tấp rồi đến chiếc môi hơi hé mở, Khải Vệ mơ hồ giơ tay ngăn tay cô lại rồi ôm đầu Hân Nghi vào lòng ngực, giọng có chút lười biếng

-Nghi đừng quậy,ngủ một tí đi.

Bình luận

Truyện đang đọc