GIANG HỎA DỤC CHÂM SƠN

Cơm nước xong, Lâm Duyệt kéo Giang Chu đi chơi game, còn đang phân vân không biết “đi” đâu đánh.

“Chu thiếu, Duyệt thiếu, mời sang bên này.”

Sau khi được người hầu dẫn qua mấy vòng hành lang, Giang Chu mới biết thì ra tòa nhà nhỏ với phong cách kiến ​​trúc Trung Hoa ở rừng trúc phía Tây còn có một cái động thiên nhiên.

“Thế mà cậu không biết á? Thiết bị ở đây chắc toàn loại tốt nhất ấy nhỉ! Ở ngay trong nhà cậu mà cậu còn không tới? Đúng là phí phạm… Thế mỗi ngày cậu ở nhà làm gì thế, cứ chán chết vậy thôi à?

Giang Chu cũng có thường xuyên ở nhà này đâu, kể cả trước khi sang Anh thì cũng một năm phải đến tám tháng bị bố đưa sang nhà ông nội rồi. Cậu biết, bố không thích mấy đứa nhỏ cả ngày cứ thu hút sự chú ý của mẹ.

Mà cậu lại không giống chị gái được mẹ cưng chiều, cũng không giống anh trai sinh ra đã mang khí chất của người thừa kế và được chính bố dạy dỗ. Cậu là đứa trẻ ít có cảm giác tồn tại nhất, và thường bị bỏ quên ở nhà ông nội trong suốt một mùa hè dài.

Với cái bộ não bé xíu của mình, hiển nhiên Lâm Duyệt cũng không biết lý do vì sao mấy lần mình tới Giang trạch ăn Tết lại chưa từng gặp Giang Chu, “… Thật ra ấy, đôi khi tôi cảm thấy anh Giang thân thiết hơn anh trai tôi nhiều. Anh Giang là điển hình của việc ăn mềm không ăn cứng đó. Còn anh trai tôi thì hiểu tôi quá rồi, cho nên có cứng mềm gì cũng không được hết. Giống như tôi nói tôi muốn có một phòng chơi game xịn xò ấy, nhưng anh tôi có thèm phản ứng gì đâu.”

Giang Chu liếc nhìn máy chơi game đời mới nhất trong tay mình, cái này cũng có rẻ đâu.

Cậu hỏi lại: “Anh tôi? Thân thiết?”

Lâm Duyệt cẩn thận ngồi xuống sofa, mông vừa chạm tới sofa đã đau tới mức nhăn mặt. Nhưng vừa rồi cậu đứng ăn cơm đã mệt lắm rồi, giờ mà nằm nữa thì lại không lịch sự.

“… Ờm… đôi lúc cũng không phải. Nhưng tôi thấy tính tình anh Giang mấy năm nay đã tốt hơn nhiều.” Lâm Duyệt kéo ống hút trong miệng ra, vẫn còn sợ hãi nói, “Mấy năm trước anh Giang mới đáng sợ, đặc biệt là lúc anh Khiêm làm sai chuyện gì đó… vẻ mặt kia của cậu là sao thế hả? Chẳng lẽ cậu chưa bị anh mình đánh bao giờ à?”

Giang Chu: “… Quả thực là không bị đánh mấy.” Chỉ đánh mỗi lần thôi mà đã mất gần nửa số máu.

Lâm Duyệt không biết lý do, chỉ cảm thấy trái tim mình đau đớn, sao cùng là em trai mà đãi ngộ khác biệt quá vậy? Bây giờ thì ngay cả cốc nước cam nhỏ xinh cũng không thể xoa dịu trái tim non nớt mong manh của cậu nữa rồi.

Nhưng cậu trời sinh đã mang gương mặt dễ thương ngoan ngoãn rồi, đưa cốc vào tay Giang Chu, cậu nói: “Này người anh em, hãy thông cảm cho kẻ mang thương tật tí đi. Cho một cốc nước ép xoài, không thêm đá không thêm nước, chọn xoài chín chút nhé, cảm ơn.”

Giang Chu: “…”

Giang Chu đứng dậy xuống lầu lấy nước.

Giang trạch rất lớn, nhưng không có nhiều người hầu, sau giờ ngọ lại càng yên ắng. Giang Chu nhìn quanh một vòng vẫn chẳng thấy ai.

Chơi game thì gà mà sai người khác thì rành lắm, lại còn đòi ép nước xoài? Mà phải nói là kỹ năng dùng dao của Giang Chu cũng quá xa xỉ, gọt bốn quả xoài mà gọt cả vào thịt quả, mà bốn quả chỉ ép được đúng một cốc nước khiến nhà vườn nhìn mà muốn rơi lệ.

Khi Giang Chu bưng nước xoài tới phòng khách thì bỗng nhìn thoáng thấy một tấm ảnh.

Đó là một bức ảnh chụp gia đình, địa điểm là ngay trong phòng khách này.

Người phụ nữ trong ảnh trông vừa khéo léo vừa xinh đẹp, trên chóp mũi thanh tú có dính bột mì. Bà đang ôm một cô bé xinh đẹp, tay còn lại đưa miếng bột ngoằn ngoèo cho người chụp ảnh như đang hiến vật quý.

Bên trái bàn nấu ăn là Giang Trạm khoảng mười ba mười bốn tuổi, có vẻ rất miễn cưỡng đội mũ đầu bếp màu trắng cho trẻ em, thái độ muốn tránh ống kính. Đứa bé đứng cạnh có vẻ là em trai hắn đang gói sủi cảo, ngẩng đầu cười ấm áp với ống kính.

Bước chân Giang Chu ngừng lại, cậu chớp chớp mắt, trong lòng hơi bất an. Giống như những mùa hè dài và chiếc xích đu đã bị lãng quên, giữa cậu và gia đình này có mười năm không thể vượt qua. Cho nên xưng hô thống nhất ở Giang trạch này từ đầu đến cuối chỉ có một thiếu gia cùng một đại tiểu thư, còn lại chỉ là Khiêm thiếu cùng Chu thiếu, ngay từ đầu đã là vậy rồi.

Ở một bên khác của tòa nhà chính, sau khi pha trà, Chu Vực lấy một tờ giấy gấp trong túi áo ra đưa cho Giang Trạm. Không ngờ Giang Trạm vừa mở ra đã kéo gã sang một góc.

Chu Vực còn chưa kịp phản ứng, tách trà nóng đã đổ lên tay gã.

“Làm gì thế hả?!” Gã bực bội hỏi.

Mảnh giấy không có gì khác ngoài địa chỉ của nơi sản xuất thuốc phiện đã khiến Giang Trạm gặp rắc rối trong một thời gian dài.

Giang Trạm rút cho gã hai miếng khăn giấy, “Suỵt! Nói nhỏ chút! Sao cậu tra được?”

“Trước đó Tề Xuyên từng chú ý tới mảnh đất kia. Tôi nói này Giang Trạm, cậu làm gì mà ở trong nhà mình cũng cứ như ăn trộm thế hả?”

Giang Trạm liếc mắt, thấy Quý Thu Hàn đang cầm xiên xiên hoa quả, còn đang chăm chú xem bản tin trưa trên tivi rồi mới thở phào một hơi.

Ngón tay thon dài của hắn nắm chặt tờ giấy, nói: “Mẹ kiếp, còn không phải do chuyện này sao? Ông đây bận rộng hơn nửa tháng, nhưng có lẽ mấy kẻ kia bị nắm nhược điểm rồi, kẻ nào cũng lì lợm, thà chết chứ không mở miệng. Lúc nào tôi cũng sợ em ấy phát hiện ra chuyện gì đó, gara sắp thành phòng thay quần áo rồi!”

Chu Vực đẩy cành cây cảnh đâm sau lưng ra: “Chỉ có địa chỉ thôi, không rõ nhà đầu tư phía sau. Giang Trạm, làm sao cậu phải tới nỗi này, để cậu ta nghỉ việc không được sao? Chuyện này với cậu thì có khó gì?”

Giang Trạm gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Rất khó, cực kỳ khó, trừ phi em ấy tự muốn nghỉ, chứ không thì gần như là không thể. Người đầu tư hả, có địa chỉ rồi thì sẽ dễ tìm thôi.”

Nói xong, Giang Trạm lấy bật lửa ra, bắt đầu đốt góc tờ giấy.

Sau lưng đột ngột có tiếng động khiến bật lửa trên tay Giang Trạm suýt đốt cả sang ngón tay hắn. Quay đầu lại thì thấy là Dịch Khiêm: “Lén lút cái gì thế hả?! Sao đi đường không phát ra tiếng!!”

Dịch Khiêm: “???”

“Có chuyện gì?”

Dịch Khiêm nhìn thoáng qua hai người đàn ông phía sau bồn cây, không hiểu tại sao nhưng cũng không dám hỏi: “Anh, anh Quý nói mệt mỏi nên lên lầu nghỉ ngơi trước.”

Giang Trạm nhìn thoáng qua hướng tầng trên: “Cậu gọi điện cho Nguỵ Vi, bảo cậu ta tối nay tới đây một chuyến. Anh thấy gần đây em ấy có vẻ rất mệt.”

Dịch Khiêm gật đầu: “Em biết rồi.”

Giờ đã có địa chỉ, không lâu nữa hắn sẽ giải quyết vụ này thôi.

Nhà máy được giấu kín ở phía Bắc của thành phố A, sát bên một thị trấn xa xôi hẻo lánh. Gần một tháng qua, tòa nhà xưởng bỏ hoang nằm trên vùng đất hoang vắng này đã thu được những khoản lợi nhuận khổng lồ. Công nhân và thiết bị máy móc bên trong gần như đã làm việc đến 24 tiếng mỗi ngày không hề ngừng nghỉ. Bên trong đầy mùi mồ hôi, tiếng máy móc hoạt động cùng mùi hoá chất gay mũi.

Máy móc vẫn còn nóng, trên mặt đất và băng chuyền đầy bán thành phẩm màu lam, số lượng khủng khiếp.

Hiện tại, toàn bộ nhà máy yên tĩnh và chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển.

Giang Trạm tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống. Ngoài cổng lớn, Dịch Khiêm đá bảy tám công nhân định chạy trốn vào, trong đó có hai ba lỗ đen trên vai hoặc bắp chân họ còn đang chảy máu.

Dịch Khiêm cúi người nói: “Tổng cộng có hai mươi sáu công nhân, hai nhân viên hậu cần và một người phụ trách, tất cả mọi người đều ở đây.”

Giang Trạm gật đầu. Người đàn ông trung niên đang quỳ ở phía trước bị hai người đè hai tay ra sau lưng kia ăn mặc chỉnh tề hơn nhiều so với những công nhân ở đây.

Chất lỏng không rõ trên đầu đang chảy xuống mặt và cổ. Đồng tử ông ta co lại, như thể vừa trải qua một kiếp nạn lớn.

“Thật may mắn, đó chỉ là một chai nước cất mà thôi.”

Giang Trạm nhặt một cái lọ khác chứa đầy chất lỏng dưới đất lên. Hắn bóp miệng lọ và lắc nó, chất lỏng trong đó cũng lắc theo.

“Tôi không có hứng biết ông bị thứ gì khống chế, tôi chỉ muốn biết chủ nhân của ông là ai. Ai là người sắp xếp những chuyện này, còn cả danh sách những hàng hoá trong đây. Cứ nói hết những gì ông biết.”

Thấy người đàn ông trung niên nghiến răng, Giang Trạm cũng không kiên nhẫn nữa. Hắn tiếc nuối nói: “Được rồi.”

Nhưng dường như cũng chưa định làm gì người đàn ông, hắn chỉ gật đầu ra hiệu, thủ hạ lập tức lôi một thanh niên có vẻ gầy yếu từ hàng công nhân cuối cùng quỳ xuống bên cạnh người đàn ông trung niên.

Dưới ánh mắt kinh ngạc không thể tin được của người đàn ông trung niên, khẩu trang của người thanh niên đã bị kéo xuống.

“Tiểu Huy! Sao con lại…!”

Người thanh niên gầy gò ốm yếu vừa khóc vừa nói: “Bố ơi! Giúp con với!!! Có người rủ con đến đây!! Họ cho con tiền, bảo con không được để bố phát hiện! Con không có tiền! Con không chống lại được!”

Thủ hạ bịt miệng cậu ta lại.

Giang Trạm một lần nữa nhìn sang người đàn ông trung niên, “Có lẽ chúng còn uy hiếp ông chuyện gì đó nữa, nhưng nếu ông không nói thì thứ này cũng sẽ không giữ nổi. Tôi cho ông mười giây suy nghĩ, nếu không, tôi sẽ rót chai này vào miệng cậu ta.”

Đôi mắt của người đàn ông trung niên nhìn vào lọ chất lỏng màu xanh nhạt, toàn thân run rẩy dữ dội, môi mấp máy nhưng lại không thể thốt ra một âm tiết nào.

Mười giây trôi qua trong nháy mắt, trong lúc thanh niên kịch liệt giãy giụa thì cằm bị thủ hạ giữ chặt, cả một lọ chất lỏng ăn mòn mạnh bị rót vào miệng cậu ta.

“Aaa!!!” Tiếng gào thê lương thảm thiết vang lên trong không khí, sau đó là tiếng xèo xèo của thịt mềm ẩm ướt bị thiêu đốt. Nhìn thủ đoạn tàn ác như vậy, các công nhân sợ run người. Có người to gan nhìn lén, mặt đất chỗ thanh niên kia đang liên tục nhỏ máu đặc quánh màu đen ghê tởm.

Người đàn ông trung niên sắp sụp đổ. Giang Trạm ngồi trở lại trên ghế rồi nói với thủ hạ, “Chai tiếp theo, tiếp tục.”

Bình luận

Truyện đang đọc