GIANG HỎA DỤC CHÂM SƠN

“Ha ha ha ha ha ha, thật đúng là Tô Tiểu Na! Quả nhiên chỉ có khuôn mặt này mới có thể làm mày nhớ ra, đến cuối cùng thì Quý Hạ vẫn dùng chính bản thân để bảo vệ mày, thật nực cười!!”

Bên ngoài mưa to gió lớn, cơn mưa lạnh lẽo ập đến. Mặt bên của Phương Bân đã ướt đẫm nước mưa, cậu ta thô bạo túm lấy cổ áo Quý Thu Hàn đã hoàn toàn mất hồn trên mặt đất, giống như một con cáo bị lột s@ch lông chờ làm thịt.

“Công lý chính nghĩa chó chết gì chứ!! Giờ mày nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi phải không?! Mười sáu năm qua, mày mượn lý do truy tìm Triệu Vĩnh Lâm chỉ vì muốn tìm ra hung thủ đã giết Quý Hạ mà thôi! Giờ mày đã biết, hung thủ năm đó giết Quý Hạ chính là mày! Sao, biết sự thật rồi thì cảm thấy thế nào?! Đội trưởng Quý, lúc mày bổ rìu vào chị Quý Hạ, chị ấy còn chưa chết đâu!! Chị ấy còn sống!! Chị ấy cầu xin mày đừng làm thế, cầu xin mày dừng lại! Nhưng mày đã tự tay giết chị ấy!! Quý Hạ không chết trong tay Triệu Vĩnh Lâm, mà chết trong tay mày!! Không chỉ giết Quý Hạ, mày còn giết cả đứa bé trong bụng chị ấy! Tao xấu xa khốn nạn ư? Thế bản chất của mày có khác gì tao không?!”

“… Không!! Mày còn tàn nhẫn hơn tao!! Máu lạnh hơn tao! Mày không chỉ là hung thủ giết người! Mày còn là con quỷ hèn nhát và ích kỷ! Là vì mày hèn nhát nên mới hại chết chị gái tao và chị Quý Hạ!! Vì Phương Nhu, tao có thể không cần cả mạng sống của mình! Nhưng mày đã giết chị ấy!!”

“Phương Nhu bị mày hại chết! Quý Hạ cũng bị mày gi3t chết!! Nhưng dựa vào đâu mà mày lại trở thành kẻ được giải cứu?! Mày vẫn có thể sống tốt như vậy? Mày được người khác yêu quý, có sự nghiệp hoàn hảo, gia đình mới hoàn hảo, người yêu hoàn hảo, nhưng rõ ràng…! Rõ ràng trong số bốn chúng ta, mày mới là ác quỷ thực sự cơ mà!! Một kẻ giết người, dựa vào đâu mà có thể có được tất cả mọi thứ! Dựa vào sự hèn nhát, yếu đuối của mày sao! Vậy mà muốn chúng tao phải trả giá sao!!”

“… Không thể nào!! Không phải tao làm!! Chuyện này không thể là sự thật được… tao không thể làm hại Quý Hạ được…!!… Tao yêu quý chị ấy như vậy! Chúng tao sẽ cùng nhau về nhà…! Tao không thể làm hại Quý Hạ được!!”

Nước mưa tạt vào mặt, bao phủ lấy cơ thể anh, ký ức bụi bặm trong tâm trí Quý Thu Hàn giống như chiếc rìu anh đã tự mình bổ xuống đêm đó. Chiếc hộp đen mà Quý Hạ canh giữ suốt mười sáu năm cuối cùng cũng nổ tung trong tâm trí anh như một làn khói cháy xém, bộc phát ra sự thật đẫm máu.

Khoé mắt Quý Thu Hàn như nứt ra, đỏ tươi như máu. Ký ức tràn về, sao anh có thể giơ rìu lên, sao anh có thể giết Quý Hạ và đứa bé trong bụng chị ấy! Sao có thể! Sao anh có thể!!

Những cánh chim bồ câu trong giấc mơ xa xăm ấy nhuốm đầy máu, Quý Hạ cùng đứa bé trong bụng cô vỡ vụn thành từng mảnh như những tác phẩm điêu khắc bị búa đập nát.

“—Hắn lừa tao!!! Là Triệu Vĩnh Lâm lừa tao!!! Hắn nói Quý Hạ sẽ tỉnh lại!!!”

Quý Thu Hàn gục xuống, anh bất lực quỳ trên mặt đất và hét lên, tất cả các cơ quan nội tạng đều như bị một lưỡi dao đâm xuyên qua ngực và treo trên đầu mũi dao.

Thang máy giống như một cái lồ ng sắt lạnh băng treo trong cơn mưa lớn, Tô Tiểu Na đã bất tỉnh. Quý Thu Hàn bị Phương Bân thô bạo kéo đến rìa tòa nhà và ném trước thang máy của Tô Tiểu Na, chỉ cần hai người tiến thêm một bước nữa, họ sẽ rơi như bùn từ độ cao hàng chục mét.

Phương Bân trói tay chân Quý Thu Hàn đang run rẩy, ánh mắt rơi vào khuôn mặt giống hệt Quý Hạ của Tô Tiểu Na, tay siết chặt chiếc điều khiển từ xa.

“Đội trưởng Quý, không phải mày đã thề sẽ cho kẻ giết Quý Hạ xuống địa ngục sao? Tao không cần mày xuống địa ngục, tao chỉ cần mày tận mắt nhìn thấy Quý Hạ, Quý Hạ mà mày muốn bảo vệ một lần nữa chết trước mặt mày… Mày còn sống chính là địa ngục.”

Trong mưa to vang lên vài tiếng phanh gấp, bốn chiếc xe ô tô màu đen lao vút đi trong mưa lớn. Ngay sau đó, một chiếc xe tư nhân màu xám bạc cũng từ hướng khác lao tới. Phương Bắc xuống xe, bất chấp trời mưa, cậu ta lấy một chiếc máy tính bảng đang nhấp nháy một cụm chấm đỏ ra.

“Phương Bắc, trên lầu có người!”

Hướng Nam đang nôn nóng không thể để ý được nhiều như vậy nữa. Họ phát hiện ra Quý Thu Hàn đáng lẽ phải đi ngủ từ lâu đột nhiên lại biến mất. Mà từ lúc Quý Thu Hàn mất tích, mồ hôi lạnh trên lưng họ vẫn luôn ướt sũng. Họ mở định vị trên chiếc vòng chân, nhanh chóng đuổi theo tới đây. Nhưng khi nhìn lên trên, cảnh tượng trước mắt khiến họ sợ tới mức hồn phách như sắp bay mất.

“Lên lầu đi!! Chết tiệt, chậm một giây thôi, chúng ta đều sẽ chết!!” Hướng Nam ra hiệu cho thuộc hạ phía sau và lao vào tòa nhà đang xây dở.

Thấy có gì đó không ổn, Ba Thanh Bình cũng chạy tới. Cậu ta nhận ra túi xách của Tô Tiểu Na rơi trên mặt đất: “… Tiểu Na đang ở trong thang máy! Cô ấy mặc áo khoác màu vàng! Anh Quý…! Anh Quý cũng ở đó, Phương Bân, cậu ta muốn làm gì!!”

“Phương Bân điên rồi! Cậu ta muốn tự sát!!”

“Tầng 12!!! Họ đều đang ở trên tầng 12!! Ngã xuống sẽ mất mạng!!”

“Thang máy có quy trình an toàn!! Mở điện!! Mở lại hệ thống điện đi!!!”

Đứng ở lầu mười hai, Phương Bân rũ mắt, lông mi còn vương nước mưa lạnh lẽo, nhìn trò hề bên dưới. Nửa bàn chân đã giẫm phần mép ngoài lơ lửng của toà nhà, bị nước mưa đập vào, trông như một chiếc lá có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Cậu ta cầm điều khiển từ xa trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại: “… Hết rồi chị ơi, mấy năm nay, em lạnh quá…”

Khoảnh khắc Phương Bân nhấn nút kết nối với thang máy, có một tiếng tách rõ ràng, và một giây trước khi thang máy rơi xuống, Quý Thu Hàn đã mạnh mẽ bẻ ngón tay cái của mình để thoát khỏi sự trói buộc của sợi dây thừng.

“Quý Hạ ——!”

Vào khoảnh khắc đó, anh dường như đã bỏ quên luôn cả tính mạng mình. Quý Thu Hàn ném mình vào chiếc thang máy sắp mất kiểm soát và rơi tự do xuống. Anh ôm chặt Tô Tiểu Na đang bất tỉnh, giống như Quý Hạ đã bảo vệ anh chặt chẽ trong những đêm khủng khiếp đó, anh ôm cô gái trong vòng tay.

Và gần như ngay giây phút thang máy rơi xuống trong cơn mưa lớn, hệ thống điện của tòa nhà đã được Phương Bắc khôi phục, chương trình an toàn khẩn cấp của thang máy được kích hoạt, thang máy mạnh mẽ phanh lại ngay trước khi nó mất kiểm soát.

Nhưng bóng người rơi xuống khỏi tòa nhà cùng lúc với thang máy dường như rơi thẳng xuống đất, âm thanh trầm đục nặng nề phát ra, và những vết máu lớn trộn lẫn với cát sỏi và nước mưa.

Phương Bắc và Hướng Nam gần như lao lên cùng lúc và phá tung cửa thang máy, cảnh tượng trước mắt khiến họ suýt khuỵu xuống.

Dù đã cố gắng dừng thang máy ở tầng một, nhưng dưới chấn động quá lớn, máu cũng chảy đầy trán Quý Thu Hàn. Anh ôm chặt cô gái vào lòng, mặt cô đã tái nhợt. Phần trụ thép cắm xuyên qua bắp chân Quý Thu Hàn, để lộ ra một màu đỏ tươi.

Quý Thu Hàn ôm Tô Tiểu Na, dường như anh không hề cảm nhận được đau đớn, gò má đầy máu của anh áp vào vầng trán lạnh giá của cô gái:

“… Chị, đừng sợ… em ở đây… chúng ta về nhà thôi.”

Nhưng cô gái không trả lời anh. Quý Thu Hàn hoảng sợ, nước mắt không thể kiểm soát hòa lẫn với vết máu bất lực rơi xuống.

“…Sẽ ổn thôi…,—xe cứu thương!!! Mau gọi xe cứu thương đi!!!”

Bình luận

Truyện đang đọc